Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 90: Ngàn tính vạn tính

Trước Sau
Editor: Nghi Nghi

Có người vào sân.

Tiếng động cũng không nhỏ chút nào, Trần Thải Tinh nghe được đương nhiên phòng bên cạnh cũng đã nghe được.

Còn nọ kia kiểu gì nữa!

Trần Thải Tinh vô tình từ chối, lưu loát rời giường quát ra ngoài: “Ai ở ngoài đó? Muốn làm gì?”

“Sao thế Tinh?”

“Hình như bên ngoài có tiếng gì đó.” Trần Thải Tinh không tin hai người Quách Dục không nghe được gì, giả vờ tốt nhỉ!

Quách Dục cười, gây ra tiếng động lớn như thế, mục đích đương nhiên là làm cho bọn họ phát hiện rồi.

“Tôi cũng nghe thấy, biết đâu là mèo hoang chó hoang gì đó, tôi ra xem thử, lão Trình, cậu đừng ngủ nữa, dậy ra ngoài xem thử đi. Dù sao cũng là chỗ xa lạ, đề phòng chút vẫn tốt hơn …”

Tiếng động truyền vào từ ngoài sân, Quách Dục đi xung quanh xem xét một vòng mới nói: “Không có gì cả, có lẽ là mèo hoang.”

“Quay về ngủ đi, không thấy được bóng người.” Trình Lập Phong nói.

Một lần nữa trở về phòng, một người đàn ông trong bụi cỏ bên con đường nhỏ ngoài sân, nghe thấy người nữ trong phòng nói với tên mập kia, “Đóng chặt cửa đi, mèo chó gì cũng chui vào được, sáng mai đi sớm.”

Người đàn ông nhỏ gầy kia cười ha ha, nghĩ, còn muốn chạy à? Nữ để lại, nam cũng có thể ở lại, nhưng là thi thể.

“Đại ca, tin tức của Tiểu Vân hẳn là không sai.”

“Em gây tiếng động, người bên trong rất đề phòng, nhưng ngoại trừ tên mập kia không có dị năng gì thì cái tên cao to kia có lẽ là chủ lực, có lẽ thân thủ tốt hơn một chút, còn nữa, người phụ nữ kia ở cùng phòng với thằng nhóc con lai.”

Người được gọi là đại ca, cũng là Hoàng trưởng thôn hung ác trừng mắt với đàn em một cái.

Người kia rụt cổ, biết mình nói sai rồi, đại ca nhớ mãi không quên cô gái xinh đẹp kia, ai ngờ lại bị một thằng nhóc con lai chiếm trước, hai người ở chung một chỗ chuyện gì nên xảy ra đã sớm xảy ra rồi, không ngờ cô gái kia thoạt nhìn lãnh diễm mà sau lưng lại dâm đãng như thế, thích giai trẻ, nghe nói cái đó của thằng con lai kia còn rất lớn nữa.

Vẫn là Tiểu Vân là tốt nhất, thanh thuần đáng yêu, vậy mà đại ca lại không hài lòng, ài, đúng là người no không biết nỗi lo của người đói mà.

“Dị năng hệ thuỷ, nhìn bộ dạng đó thì có lẽ chỉ mới sơ cấp, đại ca đã gây tiếng động hai ba lần, nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh thì đã sớm bắt được tên gầy rồi, trước kia không phải chưa từng bị phát hiện, lại nói, cái tên mập mạp kia hệ thuỷ, đại ca là hệ hoả, còn có tiếng nói của Tiểu Vân, cả sức mạnh của mấy anh em nữa.”

Trưởng thôn nghĩ đến vật tư của mấy người kia, đặc biệt còn là cô gái xinh đẹp mỹ lệ kia nữa, nói: “Cứ như cũ.”

Đêm nay đã định là một đêm không yên bình.

Từng căn nhà chìm vào ngủ say, sau nửa đêm chỉ có thể nghe được tiếng gió.

Không biết từ đâu truyền tới một loạt tiếng hát hư vô, như có như không, tiếng hát rất nhỏ, người nghe xong sẽ nhịn không được mệt mỏi rã rời, mơ màng muốn ngủ. Lỗ tai bốn người nhét giấy, trong tay cầm rìu, bám vào hàng rào gỗ trước nhà, động tác nhẹ nhàng không tạo ra một chút âm thanh nào nhảy vào trong sân, đi thẳng vào hai gian nhà.

Người đi đầu múa máy thủ thế: Hai người sang kia, tôi đi bên này.

Hai người gật đầu.

Tiếng hát vẫn còn đang tiếp tục.

Hoàng trưởng thôn sờ soạng mò vào phòng Nguyên Tinh, căn phòng tối đen, nhưng hắn lại rất quen thuộc với bố cục của căn phòng này, quen cửa quen nẻo mò đến mép giường, tên đàn em sau lưng định xốc chăn thì lại nghe phòng bên cạnh có tiếng kêu dồn dập mà ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

“Không, không có ai.” Tên đàn em cũng phát hiện ra trên giường có gì đó khác thường.

Cửa phòng không biết đã đóng lại từ bao giờ.

Trần Thải Tinh cầm chuỷ thủ trong tay, Nguyên Cửu Vạn đứng sau lưng cầm đèn pin, chiếu sáng cả gian phòng.

“Sao lại đến tìm chúng tôi thế này? Trời tối rồi mà muốn đến là đến, còn mang theo rìu, hiểu tôi thật đấy, biết tôi ngứa tay muốn chém người nữa chứ.”

“Đại ca, bị phát hiện rồi, làm sao đây?” Tên đàn em nhìn về phía trưởng thôn.

Trưởng thôn cũng không hề che giấu, đáy mắt để lộ dục vọng, nói: “Em gái, tụi này chỉ muốn kiếm tiền, bây giờ thế đạo rối loạn thế này thì em chạy loạn làm cái gì? Ở lại đây, đi theo tôi, tôi có rất nhiều lương thực, cũng có thể bảo vệ cho em, em đi theo thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh này thì có gì tốt chứ?”

“Mọc đủ rồi.” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Tôi cần cậu ấy tuổi trẻ, hàng to, xài tốt, còn biết nghe lời, cần gì ở chỗ ông chứ? Cần ông tuổi đã cao mặt đầy nếp nhăn hay là cần thân thể bẩn thối hoắc không tắm rửa không đánh răng của ông?”

“Già cái đầu rồi sao lại không biết xấu hổ thế hả?” Trần Thải Tinh cảm thán.

Nguyên Cửu Vạn mọc đủ lông ngoan ngoãn lùi về sau một bước, ở thế giới này hắn chỉ là một người bạn trai bé nhỏ thôi hờ.

“Rượu mới không uống lại đòi uống rượu phạt.”

“Tôi có uống rượu cũng phải xem là ai mời, ông không xứng.” Trần Thải Tinh nói xong thì bước lên, tước đi hai cây rìu trên tay hai người, tốc độ nhanh đến nỗi trưởng thôn không kịp phản kháng, lập tức bị đạp ngã trên đất, Trần Thải Tinh chẳng khách khí chút nào, xuống tay vừa ác vừa nhanh, lại còn chính xác vô cùng.

Chỉ nghe hai tiếng ‘bụp bụp’, hai người kia nằm bẹp trên sàn nhà.

Cửa phòng bị gõ vang.

“Tinh, sao rồi? Bên tôi lão Trình đập chúng bò rồi, chúng ta có cần phải đi không?”

“Ngày mai ăn cơm sáng xong rồi nói tiếp.”

Quách Dục nhớ đến bàn cơm nóng hổi tối hôm qua ăn, cũng không khuyên gì, quay đầu đi về, đi được một nửa lại vòng về, hỏi: “Hai người có cần giúp kéo bọn họ ra ngoài không?”

“Được, cậu vào kéo đi, cột lại ngoài cửa là được.”

Cửa vừa mở, Quách Dục bắt đầu lôi người ra ngoài, tiếng hát nhàn nhạt truyền vào. Quách Dục vừa trói người vừa nói: “Chậc, giọng hát của con bé kia còn rất thôi miên, làm tôi buồn ngủ muốn chết, vừa hay làm xong thì vào ngủ tiếp.”

Xử lý xong bốn người kia, dưới tiếng hát thôi miên miễn phí, bốn người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến hừng đông.

Trong thôn có người đưa cơm đến, là Tiểu Vân và mẹ của cô ta, bữa sáng là bánh bao và rau xào thịt khô. Bốn người rửa mặt xong ngồi ở bàn đá ngoài sân ăn cơm, hai người kia ngó tới ngó lui như đang tìm thứ gì đó.

Quách Dục ăn đến bóng miệng, người phụ nữ lớn tuổi nhìn mà nuốt nước bọt, nói: “Các người ăn ngon, uống tốt nhỉ.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Quách Dục cười ha hả nói.

Bọn họ vờ như không phát hiện cô gái tên là Tiểu Vân lén đi vào trong phòng. Không bao lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng hô thất thanh, người phụ nữ bên ngoài hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Nha đầu Tiểu Vân này mới sáng sớm không biết là kêu gào cái gì nữa.”

Tiểu Vân hốt hoảng chạy ra, mẹ cô ta còn hỏi có chuyện gì, Tiểu Vân nhìn bốn người bình tĩnh ngồi bên bàn ăn, nói: “Không, không có gì, mẹ, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền khách ăn sáng.”

Hai người đi rồi, Trần Thải Tinh nói: “Ăn nhanh lên, lát nữa không ăn được đâu.”

“Đừng nói, mấy cái bánh bao này tuy có trộn thêm mấy loại hoa màu khác, nhưng đúng là thơm quá mà.” Quách mập cạp một cái mất nửa cái bánh bao.

Không bao lâu đã có mười mấy người đi tới, tất cả đều là thanh niên trai tráng, tay cầm vũ khí đứng ngoài cửa đòi bọn họ trả trưởng thôn lại.

Bốn người ăn no uống đã, Trình Lập Phong và Quách Dục vào nhà xách người ra. Trần Thải Tinh bắn mũi tên trúng vũ khí trong tay thôn dân đang kêu gào, sức lực lớn vô cùng, chấn cho tay bọn họ tê rần, mới vừa cãi cọ ầm ĩ nay đều dừng lại hết.

“Các người đánh cướp người qua đường, trong căn nhà này đã có không ít người chết rồi.”

Không ai trả lời.

“Lão Quách, làm mấy người kia tỉnh lại đi.”



Trong tay Quách Dục bắn ra một dòng nước nhỏ, tưới từ trên đầu xuống làm đám người trưởng thôn tỉnh lại, trưởng thôn vừa thấy mình bị trói, lại thấy đàn em đứng đầy ngoài cổng thì còn gì phải sợ hãi nữa, lòng bàn tay vừa mới tụ được một đốm lửa thì bị Trần Thải Tinh dẫm chân lên cổ tay, “Trong cái viện này đã có bao nhiêu người chết rồi? Tình hình trong thôn như thế nào?”

Trưởng thôn còn kiên cường, nhưng dù có cứng thế nào cũng không thể cứng hơn Trần Thải Tinh được.

“Không nói chứ gì? Lão Quách, cắt thằng em của hắn đi.”

Quách mập: Hả? Sao cậu không cắt đi?

“Tôi ngại bẩn mà.”

Quách Dục:??? Tôi thì không ngại hả? Nhưng mà nói thì nói thế, Quách Dục hưng phấn rút dao nhỏ ra, “Nói thật thì tôi lớn từng này rồi nhưng chưa làm chuyện này bao giờ, lần đầu mà, ông đừng sợ đau nhớ, tôi ra tay hơi tàn nhẫn chút nhưng mà cứ yên tâm đi ha.”

“Các người dám?” Trưởng thôn gào thét.

Trần Thải Tinh nhìn không nổi nữa, đoạt con dao trong tay Quách Dục, ném xuống như ném phi tiêu vậy. Đi kèm với tiếng gào thảm thiết của trưởng thôn là cái quần bị nhuộm đẫm máu tươi. Một đám đàn ông bên ngoài đều bị chiêu thức ấy doạ sợ suýt nữa tè ra quần, cắt thật kìa? Không phải chỉ hù doạ chơi thôi hả? Sao lại cắt thật thế, ơ?

“Từ trước đến nay tôi chưa từng nói đùa với cặn bã.”

Quách Dục kẹp chân lén lút tới gần Nguyên Cửu Vạn, vẻ mặt phức tạp nói: “Vất vả cho cậu, thằng em của cậu cũng vất vả, người anh em ạ.”

Nguyên Cửu Vạn: … Tôi không phải cặn bã, cảm ơn.

Chiêu này trấn áp toàn thôn, cái tên thôn trưởng kia chỉ có thể tru lên.

“Người tiếp theo là ai?” Trần Thải Tinh đảo mắt nhìn qua ba người còn lại.

Ba người kia kẹp chân gào khóc, không cần hỏi đã vội vã nói hết.

Thôn này ở lối rẽ của đường cao tốc, trước tận thế vô cùng vắng vẻ, cách thị trấn cũng phải hơn bốn mươi phút đi xe, không thể giữ được thanh niên trai tráng, trong thôn chỉ toàn là người già. Trưởng thôn đúng thật là người vốn ở trong thôn này,  ra ngoài làm công cũng chẳng ra gì, là loại người cả ngày chỉ toàn nói phét. Kết quả, sau khi virus bùng nổ, người này thức tỉnh dị năng hệ hoả, cảm thấy mình là vai chính được trời chọn, sau đó vứt bỏ vợ con, thu nhận một đám đàn em rồi có các loại mỹ nữ nhào vào ngực, bắt đầu bành trướng lên, trở về thôn xưng vương xưng bá.

Phàm là những người mượn đường, ban đầu còn ẩn nấp, giấu diếm, chỉ cướp đồ chứ không đánh người, sau đó trong đội ngũ mượn đường có một cô gái xinh đẹp, một nhà ba người đi tìm căn cứ.

Lòng dạ háo sắc của hắn nổi lên, buổi tối, lúc mò vào định cưỡng bức người ta thì bị chồng cô ta phát hiện, dưới sự giận dữ hắn đã giết chết người kia, sau đó càng dứt khoát hoặc là không làm, mà nếu đã làm thì phải làm đến cùng, giết hết cả nhà ba người, sau đó giết đến nghiện.

Tận thế bùng nổ mới hơn một tháng, chỉ tính số mạng người chết ở cái sân này cũng phải có hơn bảy tám người.

“Người già trong thôn đâu?” Ánh mắt Trần Thải Tinh phát lạnh, hỏi.

Tên đàn em chân chó kia co rúm lại, nói: “Người không nghe lời, bảo thủ thì giết, anh Hoàng nói không liên quan đến chúng tôi, người trẻ nghe lời ở lại nấu cơm, quét dọn vệ sinh …”

Người phụ nữ trung niên đưa cơm cho bọn họ cũng không phải mẹ của Tiểu Vân, chỉ là người trong thôn, Tiểu Vân là do tên rác rưởi này đưa từ bên ngoài về, giọng nói có thể mê hoặc người ta, nhưng mà dị năng rất yếu ớt, cần phải chờ đến lúc người ta ngủ rồi mới có thể ca hát phát động dị năng, ban ngày khi đối phương tỉnh táo sẽ không có tác dụng.

Đều là đồng loã.

Quách Dục không ngờ tới đám người này lại khốn nạn đến như thế, nhất là cái tên mới bị thiến kia, đây là thôn của hắn, tất cả đều là trưởng bối của hắn.

Người lớn tuổi còn sống sót trong thôn không nhiều lắm, chỉ khoảng mười người, nam nữ đều có, đều khoảng hơn 50 tuổi, còn có mấy đứa nhỏ đang tuổi tiểu học. Trần Thải Tinh đề nghị đưa bọn họ đến căn cứ gần nhất sinh sống, nhưng kết quả là bọn họ đều không muốn dọn đi.

“Chúng tôi đi rồi thì mấy đứa nhỏ phải làm sao?”

“Con trai tôi ở ngoài làm công nhất định sẽ trở về, tôi không thể đi, vốn đang rất tốt, mắc gì cô phải xuất hiện ra mặt?”

Trần Thải Tinh đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt những người này nhìn cậu đều mang theo sợ hãi và chán ghét, đều không thích vì cậu xen vào việc người khác.

“Người qua đường bị các người liên thủ giết rất đáng chết à?”

“Cũng không phải là chúng tôi động tay, chúng tôi chỉ mượn chỗ mà thôi.” Người phụ nữ kia cố gắng biện hộ.”

Trần Thải Tinh hỏi: “Mấy người có nghĩ tới hay không? Con của mấy người đi làm công ở ngoài, trên đường trở về cũng sẽ phải tá túc ở chỗ khác, cũng sẽ có người cướp đoạt đồ ăn của hắn, cướp đi tính mạng của hắn, có phải cũng nên trách con của mấy người vụng về không?”

“Cái cô này, tại sao lại nguyền rủa con của tôi?”

“Là chính bà nguyền rủa.”

Trần Thải Tinh lười nói tiếp, có người đã không thèm phân rõ, người trong thôn này mâu thuẫn rất nhiều, người già ở lại đều ỷ lại vào sự bảo vệ của đám thanh niên trai tráng, nếu làm thịt tất cả mọi người, zombie mà tới thì người trong thôn này coi như xong rồi.

Cậu không phải là thánh, không thể giải quyết thập toàn thập mỹ được.

Vì thế Trần Thải Tinh làm thịt mỗi tên trưởng thôn, uy hiếp đám đàn em còn lại, lúc bốn người lái xe chạy ra ngoài còn dựng một cái bảng trước ngã rẽ, nhắc nhở người đến sau rằng thôn này có nguy hiểm.

Làm xong mới lên đường một lần nữa, nhưng bầu không khí trong xe cũng không tốt lắm.

“Không tá túc dọc đường nữa, chúng ta nghỉ ở trên xe đi, chật chội chút nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải đề phòng lung tung.” Quách mập cảm thán.

Trần Thải Tinh không có ý kiến, lái xe lao đi nhanh. Tiểu Hắc chui ra từ trong ngực áo, bò lên phía trên, tới bên cổ Trần Thải Tinh, co lại thành một viên tròn, thân mật cọ cổ cọ mặt cậu, nó có thể cảm nhận được ba mình đang không vui, “Pi pi pi pi.”

“Ba không sao, ngoan.” Trần Thải Tinh dùng một tay sờ đầu nó.

Đoạn đường mấy ngày sau rất thuận lợi, gặp được muôn hình vạn trạng các loại người, phức tạp, không thể nói là đúng hay sai, dưới tình hình như thế, người có tâm tính không kiên định sẽ rất dễ bị ảnh hưởng, trở nên mất trật tự, hoành hành vô pháp vô thiên, ai mạnh người đó có lý. Loại hoàn cảnh thế này thật sự sẽ làm lộ ra thói hư tật xấu tiềm tàng trong lòng mỗi người.

Cuối tháng tám, bọn họ chính thức đến được một thành phố ở Tây Bắc, trên đường gặp được người sống sót, hai chiếc xe ảm đạm xám xịt, hẳn là chiếc xe phía trước có vấn đề, đột nhiên dừng lại hoặc là thế nào đó, tài xế xe phía sau xuống giúp đỡ nhưng lại dẫn tới mấy con zombie.

Trần Thải Tinh thuận tay giúp họ giải quyết.

Trình Lập Phong dừng xe, xuống hỏi: “Xe các người bị gì thế?”

“Không biết nữa, đột nhiên ngừng lại, vừa rồi cảm ơn các cậu.” Người đàn ông lái xe nói lời cảm ơn.

Trình Lập Phong đi qua xem thử động cơ, mò một chút đã sửa lại bình thường, người kia lại liên tục cảm ơn.

“Tạm thời đừng nói mấy thứ này, chúng ta tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi trước đã.” Quách Dục nhìn sắc trời, “Dù sao cũng sắp đến giữa trưa rồi, nên ăn cơm thôi.”

Mấy người không có ý kiến, tìm một căn nhà trống, hai chiếc xe này bên trong có rất nhiều người ngồi, già trẻ lớn bé, hai người đàn ông vẻ mặt đầy mỏi mệt, nhưng đôi mắt rất sáng, ẩn chứa ánh sáng hy vọng. Trong lúc nói chuyện phiếm mới biết được bọn họ là hàng xóm của nhau, muốn đến căn cứ XX, dọc đường đi tuy cũng có nguy hiểm nhưng cũng có thể cố gắng vượt qua, sắp sửa đến căn cứ rồi, hy vọng là bên này thật sự an toàn giống như trong lời đồn đãi.

Phần lớn căn cứ nhỏ quá hỗn tạp, quá áp lực. Trần Thải Tinh đi ngang qua cũng hiểu biết được đôi chút.

Căn cứ XX trong miệng bọn họ là ở bên cạnh thành phố này, vốn là một khu biệt giam, sau khi được thanh trừ sửa chữa lại thành căn cứ cỡ trung, nghe nói người đứng đầu căn cứ vốn là một vị tổng tài, sau khi tận thế thì thức tỉnh dị năng, dùng tiền tài, vật tư, nhân mạch của mình để xây dựng nó.

“Chúng tôi vừa có người già vừa có trẻ con, tuy là nói căn cứ nào cũng đều mời chào người có dị năng, nhưng căn cứ XX bình đẳng hơn chút, hy vọng đó là sự thật.” Người đàn ông sờ mái tóc con gái mình.

Cô bé nở một nụ cười thẹn thùng, ngoan ngoãn nói: “Ba, mẹ làm cơm xong rồi.”

“Chúng ta đi ăn cơm thôi, cám ơn các cậu đã cứu chúng tôi, đồ ăn cũng không phải thứ gì tốt, nhưng được cái nóng như cơm nhà.” Hắn chân thành mời.

Đồ ăn ở tận thế khan hiếm, hai gia đình này nhiều người nhưng lại có thể tiếp đãi bọn họ, có thể thấy được là thật lòng muốn cảm ơn. Nhưng mà bốn người Trần Thải Tinh lại ngượng ngùng, đồ ăn của bọn họ rất nhiều, Quách Dục cười tủm tỉm đưa cho hai cô bé, cậu bé kia rất nhiều kẹo sô cô la và bánh mì, bánh quy.

“Đừng từ chối, chị nhà nấu thật thơm, chúng tôi cũng đã lâu rồi chưa được ăn mì.”

Người đàn ông kia cười nói: “Tôi thấy cậu cũng thích con nít đấy.”

“Đúng vậy, tôi thích mấy bé gái xinh xinh.” Quách mập vừa ăn mì vừa khoác lác, “Nếu là thời đại thái bình, tôi sẽ kết hôn, cưới một người vợ, sinh một đứa con gái, ngay cả tên con gái tôi cũng đã nghĩ ra được rồi, gọi là Quách Châu Châu, như châu như báu.”

Trần Thải Tinh: …

Tiểu Hắc nằm trong lòng ngực hắn mở đôi mắt nhỏ lặng lẽ nhìn chằm chằm cô bé cột tóc hai chùm kia.

“Chiều nay cùng đường nên cùng đi đi, chúng tôi muốn đi căn cứ Tây Bắc.” Trần Thải Tinh mở miệng.

Người trong hai gia đình này đều không tệ, bốn người không ngại giúp đỡ bọn họ một chút.



“Tôi cũng không dám bảo đảm bạn của tôi có thật sự cùng tôi đi qua hiểm nguy giống như thế hay không, hai người này đúng là rất tốt.” Quách Dục ngồi trong xe cảm thán.

Trần Thải Tinh: “Trong lòng không thoải mái à, lão Trình?”

Quách Dục phản ứng lại kịp, cười hì hì, “Chúng ta cũng là bạn bè đồng sinh cộng tử mà, tôi nói mà, sao tôi lại thấy hai người kia thuận mắt như thế, đây gọi là vật họp theo loài.”

Bốn giờ chiều, bọn họ đến được căn cứ XX.

Bên ngoài là bức tường cao hơn ba mét, có rất nhiều tầng trạm kiểm soát, ngoài cửa có đội đứng gác, người muốn vào căn cứ rất nhiều, xếp thành một hàng dài vô cùng. Nhưng mà rất có trật tự, có một nhân viên công tác đeo thẻ đứng kiểm tra cấp độ dị năng, kiểm kê nhân số, còn có người phổ biến quy định.

Trần Thải Tinh muốn đường ai nấy đi với hai nhà kia, nhưng đang định dừng lại thì có hai chiếc xe chạy vội qua làm bụi đất bay đầy trời, người kẹp tóc kia hâm mộ nói: “Là tiểu đội ‘Tương Lai’ về đấy.”

“Rất mạnh à?”

“Mới đến không bao lâu đã trở thành đội ngũ mạnh nhất, chủ yếu là chỉ có ba người, không nhận thêm đội viên. Thành chủ rất tin tưởng đối phương, nghe nói căn cứ sắp mở viện nghiên cứu, gần đây tiểu đội ‘Tương Lai’ vẫn luôn tìm kiếm thiết bị, địa điểm đến toàn là bệnh viện nhiều người, mỗi lần đều có thể bình an trở về, mang về rất nhiều vật tư, còn có thể mang về một vị giáo sư Phương, nghe nói là muốn nghiên cứu vắc xin phòng bệnh.”

Quách Dục nhìn Trần Thải Tinh, tiểu đội ‘Tương Lai’ này, sao mà càng nghe càng thấy quen thế nhờ?

Quen cái gì mà quen? Là người chơi đó.

“Giáo sư Phương kia tên là gì?”

“Tôi cũng không biết.” Người kia lắc đầu.

Mới vừa dứt lời thì sau lưng đã vang lên một giọng nam, nói: “Muốn biết sao lại không hỏi chúng tôi?”

Tiểu đội ‘Tương Lai’ ngồi trên xe Jeep quay đầu về chỗ Trần Thải Tinh. Hai người đàn ông nhảy xuống khỏi xe, chính là hai người chơi nam ngày đầu tiên không mặc đồ phòng hộ, người chơi nữ ngồi trong xe là cô gái ban đầu bị thương nhưng sau đó lại thức tỉnh dị năng.

Tổ đội ba người.

“Các người bây giờ mới đến à?” Người chơi nam quét mắt, ánh mắt dừng trên người thiếu niên con lai không hề phù hợp với hoàn cảnh, “Các người tìm được Dương Tùng thật này, là hắn à?”

Quách Dục nhìn ba người, cười nói: “Các người cũng nhanh lắm, không phải nói giáo sư Phương ở căn cứ trên biển sao? Mấy người trở về nhanh thật, sắp cả tuần rồi.”

“Nhận được trợ giúp thì đương nhiên rất nhanh.” Người chơi nam kia cũng không che giấu, “Mấy người Chu Cát cũng có chút bản lĩnh, không biết làm thế nào lại tìm được trực thăng đi đón giáo sư Phương, nhưng thật đáng tiếc, may áo cho người thôi.”

“Đám người Chu Cát đâu?”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không giết người chơi, đền không nổi.”

Nhưng dưới hoàn cảnh như thế này, tuỳ tiện thiết kế một cái bẫy, không cần tự động tay động chân cũng có thể lấy mạng mấy người Chu Cát rồi.

Quách Dục nhíu mày, không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, trên người ba kẻ này đều có chút lệ khí.

“Các người từng đi căn cứ Tây Bắc?” Trần Thải Tinh khẳng định.

“Từng đi.” Người chơi nam kia cười một tiếng, biết đối phương muốn tìm hiểu điều gì, nói: “Căn cứ bên kia rất lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp cho nên chướng mắt ba người chúng tôi, giáo sư Phương qua đó cũng chỉ ăn không ngồi chờ, còn không bằng xây một cái viện nghiên cứu ở đây, để cho giáo sư Phương có thể bình tĩnh một mình nghiên cứu.”

Hắn quét mắt nhìn Nguyên Cửu Vạn, “Thế này đi, giáo sư Phương cũng cần trợ lý, nếu vị này của các cậu thấy không ổn thì có thể ở lại đây làm trợ thủ của giáo sư Phương.”

“Không cần.” Trần Thải Tinh từ chối.

Người kia nhún vai, “Chúc các cậu may mắn. Lại nói, bên đó có người ngồi bên đường chờ cướp đấy.” Nói xong thì phất tay nhảy lên xe Jeep, chạy thẳng vào cửa lớn của căn cứ, không cần kiểm tra cũng có thể chạy vào.

Người kẹp tóc đứng bên cạnh nhìn mà sửng sốt, “Các người có quen biết với tiểu đội ‘Tương Lai’ à?”

“Không quen.”

Bốn người ăn ý phủ nhận.

Nhân viên:??? Chắc tôi tin?

Gặp ba vị đối thủ, còn tìm thấy giáo sư Phương, thời gian giống như lại đuổi người chạy rồi. Bốn người tạm biệt hai gia đình kia, nhìn trời càng lúc càng tối, không ngừng nghỉ tiếp tục chạy về phía khu căn cứ Tây Bắc.

Cả đoạn đường không nghỉ, càng đến gần càng thông thuận, zombie cũng ít, cả một đoạn quốc lộ thật dài mà không có kẹt xe, giống như một vùng đất yên bình, không thấy được một chút khói mù của tận thế. Một tuần sau, cuối cùng bọn họ cũng đến được trước cổng căn cứ Tây Bắc.

Còn gặp ‘cướp đường’ trong miệng người chơi nam kia.

Là một đội ngũ người chơi khác, năm người, không nhớ tên nhưng Trình Lập Phong nhận ra bọn họ.

Hai bên không động thủ, Quách Dục kêu dừng trước, có chuyện gì thì từ từ nói, đương nhiên là không thể nào giao Dương Tùng cho bọn họ.

“Bọn tôi cần Dương Tùng làm gì, chúng tôi muốn giáo sư Phương, giao giáo sư Phương ra đây.”

Quách Dục:???

“Giáo sư Phương không ở chỗ chúng tôi, không phải là ở chỗ ba người, nam cắt tóc húi cua trong căn cứ XX kia hả?”

Năm người chơi kia cuối cùng mới nhận ra mình bị chơi rồi, mắng chửi một hồi, gần như phát điên nói: “Hơn một tháng trời, ngay cả cái bóng của giáo sư Phương chúng tôi còn không thấy, cuối cùng thì bao giờ chúng ta mới có thể ra ngoài? Tiểu Duệ mất rồi, đồ ăn của chúng tôi còn rất ít, xăng cũng chẳng còn bao nhiêu, cứ thế này thì bao giờ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?”

Năm người này ỷ vào kinh nghiệm trước đây, cho nên không mua quá nhiều xăng và đồ ăn, nghĩ rằng thời gian nhiệm vụ cùng lắm là mười ngày nửa tháng, cả đường đều vui vẻ ăn uống thoải mái, kết quả là mới không bao lâu, người chơi Tiểu Duệ đã chết rồi, đồ ăn của bọn họ càng ngày càng ít, còn bị người chơi khác đùa bỡn.

“Ít nhất thì các người còn sống.” Trần Thải Tinh nói.

Sống chết của mấy người Chu Cát bây giờ còn chưa biết.

Khảo nghiệm của trò chơi không phải chỉ một lần là xong, mà là dưới hoàn cảnh như thế này mài giũa tâm cảnh của người chơi, có thể sẽ kéo dài ba bốn tháng, hoặc một hai năm, người chơi không có đồ ăn, trang bị, vũ khí, cởi bỏ cảm giác ưu việt của người chơi, biến họ trở thành một phần của thế giới này. Người chơi có thể lựa chọn dung nhập vào nó sống qua ngày, hoặc là tìm cách khắc phục khó khăn, tìm kiếm hy vọng.

“Đi vào căn cứ đi.”

Phòng ngự ở căn cứ Tây Bắc rất nghiêm ngặt, người xếp hàng ngoài cửa không nhiều bằng căn cứ XX, bởi vì đường xá xa xôi, thời gian tận thế đến rất ngắn ngủi. Sau khi kiểm tra, thấy không bị phơi nhiễm thì sẽ cho qua, bên trong chuẩn bị lều trại cho những người đến nương nhờ.

Tháng chín, buổi tối ở căn cứ Tây Bắc lạnh lẽo vô cùng, lều trại không thể chống chọi lại cái lạnh, bên trong làm những gì, người bên ngoài nương theo ánh trăng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Bảo bối, anh lạnh quá.” Nguyên Cửu Vạn muốn chui vào ổ chăn của Trần Thải Tinh.

Lại nữa!

Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn, lấy đèn ra, bật lên nấc sáng nhất, nói: “Tới đây, làm đi, cho bên ngoài xem xem chym anh bao lớn!”

Nguyên Cửu Vạn: …

Tinh à, sao em lại như thế hả?

“Bảo bối à, có phải em không thích anh không?”

“Nói bậy.” Trần Thải Tinh không chút nghĩ ngợi phủ nhận, “Thích muốn chết ấy chứ.”

Vậy sao lại không thể thân thiết hơn chút nữa?

Trần Thải Tinh im lặng hai giây, “Anh thành niên chưa?”

Tiểu Hắc thò đầu ra, duỗi một cái râu thon dài hô ‘cặn bã’.

Nguyên Cửu Vạn: …

Ngàn tính vạn tính, cái này lại tính sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau