Chương 12
Bạch Úy hai tay chống lên bồn rửa mặt nôn ọe mấy lần, đồ vật không phun ra được, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Cũng may tiếng nước chảy che được tiếng nôn khan.
Bạch Úy có chút suy yếu ngã ngồi trên mặt đất, ửng hồng trên mặt chưa kịp tiêu đi, lỗ tai cùng đuôi lần thứ hai mọc ra.
Nôn khan như nôn nghén, lượng ăn tăng, cân nặng cũng tăng... Cậu nhẹ nhàng sợ bụng, xác định mình đang mang thai bảo bảo.
Sinh hoạt ở nhân giới mấy năm qua, Bạch Úy chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng cậu cảm thấy cậu thích Thẩm Hác.
Tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, liền nhận ra mình từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã thích rồi. Khi đó tim đập loạn, không thở nổi, không dám nhìn hắn nhưng lại cũng không nhịn được muốn nhìn hắn.
Không phải sợ hãi, mà là yêu thích a.
Bởi vì yêu cho nên mới muốn tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, dù thế nào cũng muốn thỏa mãn mọi nhu cầu của hắn, không muốn nhìn thấy hắn thất vọng.
Bạch Úy không khỏi nghĩ đến dáng vẻ thô bạo khi nãy của Thẩm Hác, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ oan ức.
Thẩm Hác hẳn là không thích cậu.
Hồi tưởng lại hình ảnh hai người ở cùng nhau, Thẩm Hác chỉ là thích ôm cậu, sờ lưng cùng mông cậu, dùng cậu để phát tiết, cho cậu ăn.
Mà lại chưa từng nói yêu cậu.
Tuy rằng đã hôn cậu một lần nhưng thời điểm cậu hỏi nguyên do, Thẩm Hác lại trả lời muốn nuôi thỏ.
Bạch Úy đại khái hiểu được, mình ở trong lòng hắn khả năng cũng chỉ như một con thỏ, một sủng vật nho nhỏ.
Bạch Úy có chút muốn cười, cậu vốn là một con thỏ a.
Thẩm Hác không thích cậu, cho nên hẳn cũng sẽ không thích bảo bảo của bọn họ... Nhưng Bạch Úy vẫn muốn đem tất cả nói cho Thẩm Hác. Nếu như Thẩm Hác thật sự không thích cậu, cũng không thích bảo bảo của bọn họ, vậy thì mình cậu cũng có thể nuôi lớn bảo bảo.
Nghĩ như thế, Bạch Úy chóp mũi có chút chua xót, lại lần nữa yêu thương mà sờ bụng dưới.
'' Bạch Úy, xong chưa?'' Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Úy đáp một tiếng, hoảng loạn thu hồi lỗ tai cùng đuôi.
Thẩm Hác mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng ——Bạch Úy ôm đầu gối ngồi lẻ lo trên mặt sàn, viền mặt đỏ chót, khóe mắt còn vương lại nước mắt, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn.
'' Xin lỗi...'' Bạch Úy vội vã từ mặt đất đứng lên, cúi đầu đi ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Hác kéo lại, nắm chặt cổ tay cậu thấp giọng hỏi: ''Khóc cái gì?'' Bạch Úy khẽ lắc đầu, vội vã giơ tay lau nước mắt.
Thẩm Hác thấy thế lại ôm lấy Bạch Úy, ôm cậu ngồi trên ghế sa lông, giơ tay lau nước mắt cho cậu, thấp giọng ôn nhu đến cực điểm nói: '' Bởi vì vừa nãy nên ủy khuất sao?''
Bạch Úy nặng nề lắc đầu, thanh âm còn xen lẫn tiếng nức nở: '' Chủ tịch, xin lỗi... Tôi vẫn luôn có việc gạt anh.''
'' Hả?''
Bạch Úy do dự hồi lâu trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Hác chậm rãi mở miệng: '' Thật ra, tôi không phải là loài người... Tôi là một con thỏ, sau khi tu luyện thành người vẫn luôn sống và làm việc ở nhân giới.''
Sắc mặt Thẩm Hác không phải là kinh ngạc, cũng không phải là hoài nghi, chỉ là mỉm cười lẳng lặng lắng nghe, trong mắt còn lộ ra mấy tia hứng thú, '' Cho nên?''
Bạch Úy kéo tay Thẩm Hác kéo đến trước bụng mình, cúi thấp đầu không dám nhìn Thẩm Hác, ấp a ấp úng nói: '' Lần trước sau khi cùng ngài làm chuyện như vậy, cân nặng cùng lượng ăn của tôi đều từ từ tăng lên. Hôm nay tôi còn có biểu hiện nghén... Tôi giống như... đã mang thai bảo bảo.''
Thẩm Hác hưng phấn trong mắt càng sâu, cẩn thận nghe cậu nói, '' Ừ?''
'' A... Tôi thật giống như đã thích ngài. Nhưng mà tôi không xác định được ngài có thích tôi và bảo bảo hay không.''
Bạch Úy gian nan cắn môi, hai mắt còn đong đầy nước, cuối cùng lấy dũng khí nhìn Thẩm Hác, '' Nếu như ngài không thích cũng không sao, tôi có thể tự mình nuôi lớn bảo bảo.''
Thẩm Hác hô hấp trở nên ồ ồ, ánh mắt thầm trầm vô cùng làm Bạch Úy cảm thấy sợ hãi.
Bạch Úy né tránh ánh mắt hắn, co quắp siết chặt góc áo, thanh âm mơ hồ mang theo vài tia nức nở, '' Chủ tịch,... ngài có thích tôi và bảo bảo không?''
Thẩm Hác không trả lời, hầu kết không nhịn được lăn một vòng, ánh mắt rõ ràng đang khắc chế cái gì.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Hác trầm thấp mà mở miệng, '' Bạch Úy, em thật con mẹ nó tao.''
'' A?'' Bạch Úy còn chưa kịp dò hỏi ý tứ Thẩm Hác liền hôn xuống. Đầu lưỡi nóng bỏng xâm chiếm khoang miệng, tham lam cướp hết chất lỏng trong miệng cậu. Thật giống như muốn nhào nặn Bạch Úy dung nhập vào thân thể hắn.
'' Ưm... Ư a....'' Bạch Úy bị hôn đến không thở nổi, cả người đều không khỏe, Thẩm Hác mới ghé vào lỗ tai cậu nói:'' Đêm nay theo tôi về nhà. Nếu đã mang thai bé thỏ, không bằng mang thai nhiều thêm vài bé.''
Dứt lời lại lần thứ hai hôn xuống.
Bạch Úy vẫn mơ mơ màng màng, chỉ có thể ôm Thẩm Hác theo bản năng gật đầu.
21/04/2020
Bạch Úy có chút suy yếu ngã ngồi trên mặt đất, ửng hồng trên mặt chưa kịp tiêu đi, lỗ tai cùng đuôi lần thứ hai mọc ra.
Nôn khan như nôn nghén, lượng ăn tăng, cân nặng cũng tăng... Cậu nhẹ nhàng sợ bụng, xác định mình đang mang thai bảo bảo.
Sinh hoạt ở nhân giới mấy năm qua, Bạch Úy chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng cậu cảm thấy cậu thích Thẩm Hác.
Tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, liền nhận ra mình từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã thích rồi. Khi đó tim đập loạn, không thở nổi, không dám nhìn hắn nhưng lại cũng không nhịn được muốn nhìn hắn.
Không phải sợ hãi, mà là yêu thích a.
Bởi vì yêu cho nên mới muốn tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, dù thế nào cũng muốn thỏa mãn mọi nhu cầu của hắn, không muốn nhìn thấy hắn thất vọng.
Bạch Úy không khỏi nghĩ đến dáng vẻ thô bạo khi nãy của Thẩm Hác, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ oan ức.
Thẩm Hác hẳn là không thích cậu.
Hồi tưởng lại hình ảnh hai người ở cùng nhau, Thẩm Hác chỉ là thích ôm cậu, sờ lưng cùng mông cậu, dùng cậu để phát tiết, cho cậu ăn.
Mà lại chưa từng nói yêu cậu.
Tuy rằng đã hôn cậu một lần nhưng thời điểm cậu hỏi nguyên do, Thẩm Hác lại trả lời muốn nuôi thỏ.
Bạch Úy đại khái hiểu được, mình ở trong lòng hắn khả năng cũng chỉ như một con thỏ, một sủng vật nho nhỏ.
Bạch Úy có chút muốn cười, cậu vốn là một con thỏ a.
Thẩm Hác không thích cậu, cho nên hẳn cũng sẽ không thích bảo bảo của bọn họ... Nhưng Bạch Úy vẫn muốn đem tất cả nói cho Thẩm Hác. Nếu như Thẩm Hác thật sự không thích cậu, cũng không thích bảo bảo của bọn họ, vậy thì mình cậu cũng có thể nuôi lớn bảo bảo.
Nghĩ như thế, Bạch Úy chóp mũi có chút chua xót, lại lần nữa yêu thương mà sờ bụng dưới.
'' Bạch Úy, xong chưa?'' Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Úy đáp một tiếng, hoảng loạn thu hồi lỗ tai cùng đuôi.
Thẩm Hác mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng ——Bạch Úy ôm đầu gối ngồi lẻ lo trên mặt sàn, viền mặt đỏ chót, khóe mắt còn vương lại nước mắt, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn.
'' Xin lỗi...'' Bạch Úy vội vã từ mặt đất đứng lên, cúi đầu đi ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Hác kéo lại, nắm chặt cổ tay cậu thấp giọng hỏi: ''Khóc cái gì?'' Bạch Úy khẽ lắc đầu, vội vã giơ tay lau nước mắt.
Thẩm Hác thấy thế lại ôm lấy Bạch Úy, ôm cậu ngồi trên ghế sa lông, giơ tay lau nước mắt cho cậu, thấp giọng ôn nhu đến cực điểm nói: '' Bởi vì vừa nãy nên ủy khuất sao?''
Bạch Úy nặng nề lắc đầu, thanh âm còn xen lẫn tiếng nức nở: '' Chủ tịch, xin lỗi... Tôi vẫn luôn có việc gạt anh.''
'' Hả?''
Bạch Úy do dự hồi lâu trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Hác chậm rãi mở miệng: '' Thật ra, tôi không phải là loài người... Tôi là một con thỏ, sau khi tu luyện thành người vẫn luôn sống và làm việc ở nhân giới.''
Sắc mặt Thẩm Hác không phải là kinh ngạc, cũng không phải là hoài nghi, chỉ là mỉm cười lẳng lặng lắng nghe, trong mắt còn lộ ra mấy tia hứng thú, '' Cho nên?''
Bạch Úy kéo tay Thẩm Hác kéo đến trước bụng mình, cúi thấp đầu không dám nhìn Thẩm Hác, ấp a ấp úng nói: '' Lần trước sau khi cùng ngài làm chuyện như vậy, cân nặng cùng lượng ăn của tôi đều từ từ tăng lên. Hôm nay tôi còn có biểu hiện nghén... Tôi giống như... đã mang thai bảo bảo.''
Thẩm Hác hưng phấn trong mắt càng sâu, cẩn thận nghe cậu nói, '' Ừ?''
'' A... Tôi thật giống như đã thích ngài. Nhưng mà tôi không xác định được ngài có thích tôi và bảo bảo hay không.''
Bạch Úy gian nan cắn môi, hai mắt còn đong đầy nước, cuối cùng lấy dũng khí nhìn Thẩm Hác, '' Nếu như ngài không thích cũng không sao, tôi có thể tự mình nuôi lớn bảo bảo.''
Thẩm Hác hô hấp trở nên ồ ồ, ánh mắt thầm trầm vô cùng làm Bạch Úy cảm thấy sợ hãi.
Bạch Úy né tránh ánh mắt hắn, co quắp siết chặt góc áo, thanh âm mơ hồ mang theo vài tia nức nở, '' Chủ tịch,... ngài có thích tôi và bảo bảo không?''
Thẩm Hác không trả lời, hầu kết không nhịn được lăn một vòng, ánh mắt rõ ràng đang khắc chế cái gì.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Hác trầm thấp mà mở miệng, '' Bạch Úy, em thật con mẹ nó tao.''
'' A?'' Bạch Úy còn chưa kịp dò hỏi ý tứ Thẩm Hác liền hôn xuống. Đầu lưỡi nóng bỏng xâm chiếm khoang miệng, tham lam cướp hết chất lỏng trong miệng cậu. Thật giống như muốn nhào nặn Bạch Úy dung nhập vào thân thể hắn.
'' Ưm... Ư a....'' Bạch Úy bị hôn đến không thở nổi, cả người đều không khỏe, Thẩm Hác mới ghé vào lỗ tai cậu nói:'' Đêm nay theo tôi về nhà. Nếu đã mang thai bé thỏ, không bằng mang thai nhiều thêm vài bé.''
Dứt lời lại lần thứ hai hôn xuống.
Bạch Úy vẫn mơ mơ màng màng, chỉ có thể ôm Thẩm Hác theo bản năng gật đầu.
21/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất