Ôm Một Bé Thỏ Nhỏ

Chương 15

Trước Sau
Kinh ngạc cùng do dự cũng chỉ là trong nháy mắt. Sau đó, vật bên dưới của Thẩm Hác so với ban đầu tựa như trướng lớn lên vài vòng.

Bạch Úy mọc ra tai thỏ cùng đuôi trước mắt Thẩm Hác càng dụ hoặc. Cố gắng câu dẫn hắn cũng được, mà thẳng thắn tinh khiết cũng được. Điều duy nhất Thẩm Hác có thể xác định là, chỉ cần là Bạch Úy thì đều là bộ dáng hắn yêu thích nhất.

Bạch Úy hoàn toàn không biết tâm tư trong chớp nhoáng này của Thẩm Hác từ kinh ngạc đến thản nhiên tiếp thu, chỉ cụp đôi tai thỏ mềm mại kia che đi hai mắt, bịt tai trộm chuông* mà khóc lóc.

*Nếu bạn đọc Em muốn tin tức tố của anh, tui đã giải thích câu này =)).

'' Rất đáng yêu.''

Thẩm Hác ôn nhu đẩy đôi tai thỏ kia ra, nhìn Bạch Úy.

Bạch Úy dụi dụi đôi mắt đỏ chót, nghi ngờ nhìn Thẩm Hác, '' Thật... Có thật không?''

'' Ừm.''

Ngón tay vuốt ve trên lông tơ mềm mại tinh tế, lại lập tức thăm dò đến phía sau xoa nắn cục đuôi mềm mại đáng yêu kia.

'' Hừ ưm... lão công...'' Hai nơi kia rõ ràng đều là nơi mẫn cảm của Bạch Úy, Thẩm Hác mỗi lần chạm vào cậu lại run rẩy một trận.

Hai gò má nhiễm phải tình dục ưng hồng, ánh mắt hưng phấn sâu không thấy đáy. Bạch Úy còn chưa hết xấu hổ chuyện vừa rồi Thẩm Hác đã xoay một cái tiếp tục tiến công.

Hóa thân thành một dã thú đói khát va chạm trong cơ thể Bạch Úy, một bên liếm láp lỗ tai mẫn cảm, một bên tùy tiện xoa nắn cục đuôi phấn nộn.

Thẩm Hác sau trận làm tình này: * mồm đầy lông* =)))

côn th*t thâm nhập đến trình độ khủng bố, làm Bạch Úy ảo giác mình sắp bị xuyên thủng bụng.



Bạch Úy hoảng loạn mà che lấy bụng, theo bản năng che chở bảo bảo, dưới thân Thẩm Hác giãy dụa gào khóc, '' Không được!! Hức hức... Chậm một chút... Còn bảo bảo!! Bảo bảo của em!! Huhu...''

'' Tao hóa!'' Bạch Úy gào khóc lại càng làm cho Thẩm Hác kích động, mạnh mẽ chế trụ hai tay Bạch Úy, ngậm lấy tai thỏ cắn liếm, mãnh liệt rút ra cắm vào không cho cậu cơ hội thở dốc.

'' Bảo bối dâm đãng... Thao chết em!'' Thẩm Hác hoàn toàn không để ý tới Bạch Úy cầu xin, Bạch Úy chỉ có thể không ngừng cắn vai hắn cầu xin Thẩm Hác dừng lại, '' Hức hức.. Lão công... Xin anh!! Bảo bảo... Còn bảo bảo... Huhu...'' Bạch Úy khóc đến cơ hồ không thở nổi, hai tai đều đã vô lực mà rũ xuống.

Mỗi một lần nức nở khóc lên, tiểu huyệt cũng theo đó mà co rút, nặng nề hút lấy quy đầu Thẩm Hác.

Thẩm Hác bị huyết thịt ấm áp hút đến tê cả da đầu, rút ra cắm vào mấy chục lần cũng gầm nhẹ tiết ra bên trong huyệt Bạch Úy.

Thẩm Hác đang hồi thần từ bên trong cao trào, cúi xuống mới phát hiện Bạch Úy hai tay vẫn đặt trên bung dưới, luôn mơ mơ màng màng thút thít khóc. Nhớ tới thô bạo vừa rồi, Thẩm Hác bỗng sinh ra một chút hổ thẹn.

Hắn âu ấm đôi tai thỏ bị liếm đến ướt nhẹp kia, vuốt ve mồ hôi ẩm ướt trên trán, '' Bảo bối... Xin lỗi, đừng khóc.''

Bạch Úy vẻ mặt bi thương, thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở nói, '' Lão công làm đau bảo bảo... huhu... Ghét anh...'' Thẩm Hác sững sờ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Đến giờ phút này mới phát giác Bạch Úy nói mang thai cũng không phải chỉ là câu từ ve vãn, bé thỏ ngốc này còn thật sự nghĩ mình đang mang thai.

Thẩm Hác ngồi dậy, ôm Bạch Úy ngồi lên đùi như ôm một đứa nhỏ, vẫn cứ vuốt ve đôi tai thỏ kia, yêu thích không buông tay, nghiêm túc nhìn cậu: '' Bạch Úy, em là đàn ông, ít nhất đối với con người mà nói đàn ông không thể mang thai.''

Bạch Úy lắc đầu, nghẹn ngào nói: '' Anh lừa người...''

Thẩm Hác không thể làm gì khác hơn là lui một bước, kiên trì giải thích: '' Kể cả em có thể mang thai cũng cần tôi bắn tinh dịch vào tiểu huyệt mới có thể mang thai. Mà trước đêm nay tôi chưa từng chân chính xen vào cơ thể em. Đúng không?''

Bạch Úy hiển nhiên vô lực phản bác, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành ủ rũ cuối cùng cũng gật đầu, mất mát nhìn bụng dưới. Hai mắt phút chốc phủ kín sương mù,''' Hức... Em không có bảo bảo của lão công...''

Thẩm Hác khẽ hôn lên môi cậu, ôn nhu cười nói: '' Không cần khổ sở, có lẽ sau đêm nay chúng ta sẽ có bảo bảo.''



Bạch Úy bán tính bán nghi nhìn hắn: '' Có thật không?''

Thẩm Hác gật đầu: '' Nếu như không có, vậy chúng ta liền làm đến khi có bảo bảo mới thôi.''

Bạch Úy cuối cùng cũng coi như thỏa mãn mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôm lấy cổ Thẩm Hác, '' Lão công sẽ yêu thương bảo bảo của chúng ta sao?''

'' Đương nhiên.''

Thẩm Hác nhìn cậu thật lâu, '' Bạch Úy, em phải biết tôi rất yêu em.''

Hai gò má Bạch Úy nổi lên một vệt ngại ngùng, cũng không lên tiếng chỉ chậm rãi nâng tay Thẩm Hác lên khẽ liếm đầu ngón tay hắn.

Thẩm Hác hiểu rõ.

Thẩm Hác ôm Bạch Úy vào lồng ngực, một tay yêu thương vuốt ve lưng Bạch Úy, chốc chốc lại xoa nắn cục lông đuôi nho nhỏ, một tay vuốt ve phần bụng bằng phẳng của cậu, '' Xem cảnh đêm một chút, đợi lát nữa tiếp tục chế tạo bảo bảo.''

'' A.''

Bạch Úy khẽ gật đầu, mỉm cười khẽ chạm vào môi Thẩm Hác lại lập tức tựa sát lồng ngực hắn, cùng hắn thưởng thức cảnh đêm đẹp đẽ.

Tác giả có lời:

Bé thỏ tạm thời dừng tại đây.

Bởi vì một số nguyên do nên tạm thời dừng ở đây, hi vọng sau này bé thỏ sẽ có cơ hội mang thai ở phiên ngoại.

22/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau