Chương 2
Thẩm Hác là người biết hưởng thụ. Mặc dù chỉ là nơi làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn phải ở lại qua đêm nên vẫn là trang trí theo phong cách xa hoa, có phòng ngủ riêng, có cả phòng tắm cùng phòng để đồ.
Bạch Úy tâm lí chấn động, không dám nhìn xung quanh.
Nghe lời Thẩm Hác, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông.
Hai tay gò bó mà khép lại đặt lên đùi, có thể thấy được không quá tự nhiên.
Thẩm Hác lấy ra một hòm thuốc, mở ra, cầm lên một lọ thuốc mỡ trị bỏng.
Ngồi vào bên cạnh Bạch Úy, ngón tay xoa đến mu bàn tay đỏ ửng của cậu, ôn nhu dặn dò: '' Tạm thời đừng đụng vào nước.''
'' A.''
Bạch Úy gật đầu, rũ mắt không dám nhìn hắn.
Thẩm Hác cao hơn cậu rất nhiều, thời điểm cúi đầu liền vừa mặt nhìn thấy hai vành tai đỏ đỏ nộn nộn kia, đột nhiên hỏi: '' Cậu tên gì?''
'' Bạch... Bạch Úy.''
Vành tai theo hô hấp nóng bỏng phả vào khẽ run rẩy. Cậu không nghĩ tới tổng tài sẽ hỏi tên mình.
Lo lắng Thẩm Hác không biết Hán tự cụ thể liền nhỏ giọng giải thích,'' Bạch trong Tiểu Bạch thỏ, Úy trong xanh thẳm.''*
* Bạch (白) trong Tiểu bạch thỏ ( 小白兔). Úy ( 蔚) trong úy lam/ xanh thẳm ( 蔚蓝).
Thẩm Hác gật đầu tỏ ý đã biết, ánh mắt không dấu vết lướt qua cần cổ trắng nõn, hầu kết khẽ lăn.
Bạch Úy nhìn chằm chằm âu phục đầy vết bẩn của Thẩm Hác, áy náy nói: '' Quần áo của ngài... Tôi sẽ chịu trách nghiệm rửa sạch, hoặc là đền cho ngài cũng được.''
Bạch Úy không biết, một bộ âu phục này giá trị cũng phải tương đương nửa năm lương của cậu, đấy là còn chưa tính thuế.
Thẩm Hác giơ tay xoa xoa mu bàn tay mềm mại, hồng hồng, nhẹ giọng an ủi: '' Tôi nói rồi, không cần để ý. Tôi sẽ gọi người đi giặt.''
Tiếng nói nam nhân dễ nghe mang theo ý cười nhàn nhạt, Bạch Úy không biết vì sao lại muốn khóc.
Tu luyện thành yêu, tại nhân giới sinh sống cô độc nhiều năm như vậy cũng đã sớm quen rồi. Từ trước đến nay chưa từng có ai nói chuyện với cậu ôn nhu như vậy, lại còn giúp cậu xoa thuốc.
Chính cậu đã làm dơ quần áo hắn, mà hắn lại không chỉ có không tức giận mà còn đi an ủi lại mình... Bạch Úy mím mím môi, vành mắt không tự chủ được mà ướt át.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Hác, con ngươi đẹp đẽ còn ánh lên một tầng nước mỏng, chúp mũi chua xót hơi hồng hồng, '' Chủ tịch, ngài thật tốt... Tôi không biết làm sao để cảm ơn ngài...''
'' Nếu thực sự muốn cảm ơn tôi ——'' Thẩm Hác không để ý lắm nở nụ cười, nhìn về phía phòng để đồ bên cạnh, '' Thì thay tôi chọn một bộ âu phục mới đi.''
Bạch Úy gật gật đầu.
Vào phòng để đồ lựa một bộ âu phục màu đen, kiểu dáng so với bộ trước không khác biệt là bao.
Lén lút đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, không biết có phải ảo giác hay không mà luôn thấy quần áo nơi này đều dính một loại hương thơm nào đó.
Loại hương thơm làm cho cậu vừa ngửi liền thấy chóng mặt.
Cậu rất yêu thích, không quản đối với người khác có thơm hay không, cậu đều yêu thích.*
* Tài năng có hạn =)) Đoạn này gốc là 他很喜欢的, 管理一六九八四四八五七. 气味. Qt là '' Hắn rất yêu thích, quản lý một sáu chín tám tứ tứ tám năm, bảy. Khí vị '' Mình cũng chưa hiểu cái con số 16984485, 7 nó đại diện cho cái gì và vì sao nó xuất hiện ở đây nữa TT
'' Chọn xong chưa.''
Giọng nói trầm thấp lại ôn hòa của Thẩm Hác vang lên phía sau.
Bạch Úy cuống quýt ngẩng đầu lên, đỏ mặt quay người, '' Xong... rồi.''
Cậu đưa quần áo cho Thẩm Hác xem, mới phát hiện nam nhân đã cởi áo khoác, thân trên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.
Thẩm Hác do quanh năm tập thể hình, vải vóc bị cơ ngực rắn chắc phía dưới đẩy đến nhăn nheo, ngay cả cúc cũng bị kéo hơi căng.
Bạch Úy thẳng tắp nhìn chằm chằm cơ ngực của người nọ, không hiểu vì chỗ đó lại phồng lên.
Thế mà lúc mình mặc áo sơ mi lại là một mảng bằng phẳng.
Cúc áo chậm rãi được cởi ra, cơ ngực dần dần xuất hiện, tiếp sau đó là cơ bụng sáu múi khỏe khoắn, thêm cả tuyến nhân ngư khiêu gợi.
Bạch Úy cơ hồ xem đến phát ngốc, bởi vì những thư kia cậu đều không có.
Thẩm Hác dường như vẫn chưa phát hiện đối phương ánh mắt mạo phạm nhìn mình, tự mình đi tới trước tủ quần áo chọn lựa, '' Nên mặc áo sơ mi màu gì?''
Bạch Úy sửng sốt một lát mới phát hiện hắn đang hỏi ý mình.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, ấp úng nói: '' Màu... màu cà phê nhạt.''
Thẩm Hác thoạt nhìn rất hài lòng với lựa chọn của cậu.
Vừa muốn lấy áo sơ mi xuống, đột nhiên giơ tay ngửi đầu ngón tay một chút, lập tức cau may.
Bạch Úy nhìn ra là hắn đang lo lắng sẽ làm mùi thuốc mỡ dính lên áo sơ mi.
Biết tất cả những điều này đều do mình, hổ thẹn trong lòng càng đậm, cho nên mới chủ động xin đi giết giặc nói: '' Chủ tịch... Tôi có thể giúp ngài không?'' Thầm Hác do dự một chút, lập tức gật đầu, '' Được.''
Bạch Úy đi tới trước mặt Thẩm Hác, mặc áo sơ mi cho hắn.
Đầu cậu chỉ đứng đến cằm Thẩm Hác, có thể ngửi thoang thoảng một mùi Cologne* nhàn nhạt, lại càng tăng thêm một chút ấm áp, hương vị chỉ thuộc về Thẩm Hác... Khoảng thời gian này thân thể của cậu có chút kỳ quái, đặc biệt là khứu giác, càng ngày càng trở nên mẫn cảm.
* Cologne: Năm 1740, dòng họ gốc Ý Farina cho ra đời tại Cologne sản phẩm nước thơm mang tên Eau de Cologne. Mùi hương Cologne vừa tự nhiên lại vừa lạ lẫm này chính là tình yêu – hồi ức tươi đẹp của người nghệ sĩ mùi hương dành tặng quê nhà. Giovani Maria Farina từng thổ lộ: "Giờ, tôi có được ghi dấu lại buổi sáng mùa Xuân nước Ý, khi những bông hoa nở rộ bên triền núi, những cơn gió thoảng hương hoa cam sau mưa". Ông đặt tên mùi hương này là Eau de Cologne, như một lời gửi gắm tình yêu quê nhà hòa quyện cùng tình yêu nơi chốn mới. Thời đó, nước thơm Eau de Cologne đúng nghĩa là sản phẩm xa xỉ, chỉ phù hợp cho giai cấp quý tộc có địa vị lẫn tiền bạc. Và đúng như lời thổ lộ ngắn gọn song ngập tràn tin yêu của Farina, cấu trúc mùi hương Cologne tự nhiên, giản đơn, sảng khoái và xuân thì. Mùi hương nhẹ nhàng phảng phất cam chanh lúc đầu, ngọt dịu của hoa trắng lúc sau và xạ hương sạch sẽ thanh thoát trải dài ôm ấp da dẻ. ( Elle)
Hương vị của Thẩm Hác ngập tràn trong không gian, quấn quýt quanh chóp mũi, tựa như muốn tràn cả vào đại não.
Bạch Úy hai má nóng lên, cả người đều nhẹ bẫng, có chút chóng mặt.
Hai tay đang cài cúc cũng có chút run rẩy, vô cùng gian nan mới cài xong một cúc.
Không... Không được... Ân a... Hương thơm này... Sẽ nghiện mất... Trong đầu Bạch Úy một mảnh hỗn độn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lý trí nói cho cậu biết cậu phải đi, nhưng Bạch Úy từ đầu đến chân từ lâu đã mềm nhũn, không còn khí lực.
17/04/2020
Bạch Úy tâm lí chấn động, không dám nhìn xung quanh.
Nghe lời Thẩm Hác, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông.
Hai tay gò bó mà khép lại đặt lên đùi, có thể thấy được không quá tự nhiên.
Thẩm Hác lấy ra một hòm thuốc, mở ra, cầm lên một lọ thuốc mỡ trị bỏng.
Ngồi vào bên cạnh Bạch Úy, ngón tay xoa đến mu bàn tay đỏ ửng của cậu, ôn nhu dặn dò: '' Tạm thời đừng đụng vào nước.''
'' A.''
Bạch Úy gật đầu, rũ mắt không dám nhìn hắn.
Thẩm Hác cao hơn cậu rất nhiều, thời điểm cúi đầu liền vừa mặt nhìn thấy hai vành tai đỏ đỏ nộn nộn kia, đột nhiên hỏi: '' Cậu tên gì?''
'' Bạch... Bạch Úy.''
Vành tai theo hô hấp nóng bỏng phả vào khẽ run rẩy. Cậu không nghĩ tới tổng tài sẽ hỏi tên mình.
Lo lắng Thẩm Hác không biết Hán tự cụ thể liền nhỏ giọng giải thích,'' Bạch trong Tiểu Bạch thỏ, Úy trong xanh thẳm.''*
* Bạch (白) trong Tiểu bạch thỏ ( 小白兔). Úy ( 蔚) trong úy lam/ xanh thẳm ( 蔚蓝).
Thẩm Hác gật đầu tỏ ý đã biết, ánh mắt không dấu vết lướt qua cần cổ trắng nõn, hầu kết khẽ lăn.
Bạch Úy nhìn chằm chằm âu phục đầy vết bẩn của Thẩm Hác, áy náy nói: '' Quần áo của ngài... Tôi sẽ chịu trách nghiệm rửa sạch, hoặc là đền cho ngài cũng được.''
Bạch Úy không biết, một bộ âu phục này giá trị cũng phải tương đương nửa năm lương của cậu, đấy là còn chưa tính thuế.
Thẩm Hác giơ tay xoa xoa mu bàn tay mềm mại, hồng hồng, nhẹ giọng an ủi: '' Tôi nói rồi, không cần để ý. Tôi sẽ gọi người đi giặt.''
Tiếng nói nam nhân dễ nghe mang theo ý cười nhàn nhạt, Bạch Úy không biết vì sao lại muốn khóc.
Tu luyện thành yêu, tại nhân giới sinh sống cô độc nhiều năm như vậy cũng đã sớm quen rồi. Từ trước đến nay chưa từng có ai nói chuyện với cậu ôn nhu như vậy, lại còn giúp cậu xoa thuốc.
Chính cậu đã làm dơ quần áo hắn, mà hắn lại không chỉ có không tức giận mà còn đi an ủi lại mình... Bạch Úy mím mím môi, vành mắt không tự chủ được mà ướt át.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Hác, con ngươi đẹp đẽ còn ánh lên một tầng nước mỏng, chúp mũi chua xót hơi hồng hồng, '' Chủ tịch, ngài thật tốt... Tôi không biết làm sao để cảm ơn ngài...''
'' Nếu thực sự muốn cảm ơn tôi ——'' Thẩm Hác không để ý lắm nở nụ cười, nhìn về phía phòng để đồ bên cạnh, '' Thì thay tôi chọn một bộ âu phục mới đi.''
Bạch Úy gật gật đầu.
Vào phòng để đồ lựa một bộ âu phục màu đen, kiểu dáng so với bộ trước không khác biệt là bao.
Lén lút đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, không biết có phải ảo giác hay không mà luôn thấy quần áo nơi này đều dính một loại hương thơm nào đó.
Loại hương thơm làm cho cậu vừa ngửi liền thấy chóng mặt.
Cậu rất yêu thích, không quản đối với người khác có thơm hay không, cậu đều yêu thích.*
* Tài năng có hạn =)) Đoạn này gốc là 他很喜欢的, 管理一六九八四四八五七. 气味. Qt là '' Hắn rất yêu thích, quản lý một sáu chín tám tứ tứ tám năm, bảy. Khí vị '' Mình cũng chưa hiểu cái con số 16984485, 7 nó đại diện cho cái gì và vì sao nó xuất hiện ở đây nữa TT
'' Chọn xong chưa.''
Giọng nói trầm thấp lại ôn hòa của Thẩm Hác vang lên phía sau.
Bạch Úy cuống quýt ngẩng đầu lên, đỏ mặt quay người, '' Xong... rồi.''
Cậu đưa quần áo cho Thẩm Hác xem, mới phát hiện nam nhân đã cởi áo khoác, thân trên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.
Thẩm Hác do quanh năm tập thể hình, vải vóc bị cơ ngực rắn chắc phía dưới đẩy đến nhăn nheo, ngay cả cúc cũng bị kéo hơi căng.
Bạch Úy thẳng tắp nhìn chằm chằm cơ ngực của người nọ, không hiểu vì chỗ đó lại phồng lên.
Thế mà lúc mình mặc áo sơ mi lại là một mảng bằng phẳng.
Cúc áo chậm rãi được cởi ra, cơ ngực dần dần xuất hiện, tiếp sau đó là cơ bụng sáu múi khỏe khoắn, thêm cả tuyến nhân ngư khiêu gợi.
Bạch Úy cơ hồ xem đến phát ngốc, bởi vì những thư kia cậu đều không có.
Thẩm Hác dường như vẫn chưa phát hiện đối phương ánh mắt mạo phạm nhìn mình, tự mình đi tới trước tủ quần áo chọn lựa, '' Nên mặc áo sơ mi màu gì?''
Bạch Úy sửng sốt một lát mới phát hiện hắn đang hỏi ý mình.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, ấp úng nói: '' Màu... màu cà phê nhạt.''
Thẩm Hác thoạt nhìn rất hài lòng với lựa chọn của cậu.
Vừa muốn lấy áo sơ mi xuống, đột nhiên giơ tay ngửi đầu ngón tay một chút, lập tức cau may.
Bạch Úy nhìn ra là hắn đang lo lắng sẽ làm mùi thuốc mỡ dính lên áo sơ mi.
Biết tất cả những điều này đều do mình, hổ thẹn trong lòng càng đậm, cho nên mới chủ động xin đi giết giặc nói: '' Chủ tịch... Tôi có thể giúp ngài không?'' Thầm Hác do dự một chút, lập tức gật đầu, '' Được.''
Bạch Úy đi tới trước mặt Thẩm Hác, mặc áo sơ mi cho hắn.
Đầu cậu chỉ đứng đến cằm Thẩm Hác, có thể ngửi thoang thoảng một mùi Cologne* nhàn nhạt, lại càng tăng thêm một chút ấm áp, hương vị chỉ thuộc về Thẩm Hác... Khoảng thời gian này thân thể của cậu có chút kỳ quái, đặc biệt là khứu giác, càng ngày càng trở nên mẫn cảm.
* Cologne: Năm 1740, dòng họ gốc Ý Farina cho ra đời tại Cologne sản phẩm nước thơm mang tên Eau de Cologne. Mùi hương Cologne vừa tự nhiên lại vừa lạ lẫm này chính là tình yêu – hồi ức tươi đẹp của người nghệ sĩ mùi hương dành tặng quê nhà. Giovani Maria Farina từng thổ lộ: "Giờ, tôi có được ghi dấu lại buổi sáng mùa Xuân nước Ý, khi những bông hoa nở rộ bên triền núi, những cơn gió thoảng hương hoa cam sau mưa". Ông đặt tên mùi hương này là Eau de Cologne, như một lời gửi gắm tình yêu quê nhà hòa quyện cùng tình yêu nơi chốn mới. Thời đó, nước thơm Eau de Cologne đúng nghĩa là sản phẩm xa xỉ, chỉ phù hợp cho giai cấp quý tộc có địa vị lẫn tiền bạc. Và đúng như lời thổ lộ ngắn gọn song ngập tràn tin yêu của Farina, cấu trúc mùi hương Cologne tự nhiên, giản đơn, sảng khoái và xuân thì. Mùi hương nhẹ nhàng phảng phất cam chanh lúc đầu, ngọt dịu của hoa trắng lúc sau và xạ hương sạch sẽ thanh thoát trải dài ôm ấp da dẻ. ( Elle)
Hương vị của Thẩm Hác ngập tràn trong không gian, quấn quýt quanh chóp mũi, tựa như muốn tràn cả vào đại não.
Bạch Úy hai má nóng lên, cả người đều nhẹ bẫng, có chút chóng mặt.
Hai tay đang cài cúc cũng có chút run rẩy, vô cùng gian nan mới cài xong một cúc.
Không... Không được... Ân a... Hương thơm này... Sẽ nghiện mất... Trong đầu Bạch Úy một mảnh hỗn độn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lý trí nói cho cậu biết cậu phải đi, nhưng Bạch Úy từ đầu đến chân từ lâu đã mềm nhũn, không còn khí lực.
17/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất