Chương 6
Lúc Bạch Úy tỉnh lại Thẩm Hác đã không còn ở trên giường, cậu mặc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, chân trần mơ mơ màng màng đi ra phòng ngủ tìm nhà vệ sinh.
Nhìn Thẩm Hác vùi đầu làm việc, Bạch Úy nhất thời tỉnh táo, lúc này mới nhớ tới những chuyện hôm qua.
Thẩm Hác một thân âu phục đen đắt giá phẳng phiu, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ. Quanh thân đều tỏa ra khí chất thành thục, tinh anh, khác xa với Bạch Úy quần áo xộc xệch, nhăn nhúm.
Không kịp thưởng thức nam nhân trước mắt chăm chỉ làm việc, Bạch Úy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cách giờ làm việc chỉ có mấy phút, nhưng cậu thậm chí còn chưa thay quần áo, chưa cả rửa mặt.
Bạch Úy không khỏi tự trách sao mình lại ngủ sâu như vậy, đến cả chuông báo thức cũng không nghe thấy! Đang muốn mở miệng xin lỗi, dường như đối phương cũng hiểu ý mà ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ánh mắt hờ hững đảo qua cần cổ trắng nõn, hai chân thon dài lõa lồ, dưới vạt áo sơ mi mơ hồ lộ ra một phần vải màu hồng nhạt.
Thẩm Hác khẽ cười nói, '' Âu phục treo trên giá bên giường, đồ rửa mặt ở buồng tắm.''
Sau đó gọi một cuốc điện thoại, dặn dò một lúc mới nói với Bạch Úy: '' Đợi chút nữa cùng nhau dùng bữa sáng.''
Bạch Úy trong lòng nóng lên, Thẩm Hác thân thiết săn sóc như vậy làm ngực cậu như có cái gì sắp tràn ra.
Bạch Úy từ nhỏ đã không có cha mẹ, một thân một mình tự chắn gió che mưa, né tránh thiên địch săn đuổi.
Sau đó khổ sở mãi mới tu luyện được thành hình người lại cũng là một mình ở xã hội loại người, dốc sức học hỏi, cẩn thận từng li từng tí tìm tòi quy củ nhân giới. Bởi vì tính cách lầm lì nên cũng phải chịu nhiều ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt, chưa nói có ai nhẹ nhàng ôn nhu như Thẩm Hác.
Điều này làm Bạch Úy cảm thấy không chân thực, cảm thấy mình không xứng được đối xử tốt như vậy.
Cho nên Thẩm Hác càng săn sóc, cậu càng sợ mình không đủ tư cách, sợ làm phụ lòng quan tâm của hắn.
Bạch Úy không nhịn được mà hơi đỏ mắt, thấp giọng ngập ngừng nói: '' Chủ tịch... xin lỗi, làm ngài phải phí tâm. Sau này tôi nhất định sẽ không dậy trễ nữa.''
Bạch Úy xoa xoa viền mắt đỏ chót, hổ thẹn bất an đứng trước mặt hắn.
Như là thỏ con sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Thẩm Hác không hiểu tại sao lại sinh ra ý nghĩ quái dị như vậy, không khỏi âm thầm cười.
Thầm nghĩ nếu Bạch Úy thực sự là một con thỏ, vậy thời khắc này nhất định hai lỗ tai sẽ rủ xuống.
Bộ dáng này làm Thẩm Hác thích muốn chết cho nên không có nói đồng hồ báo thức của Bạch Úy là do hắn tắt.
Cậu mấy ngày nay ở cùng hắn quá muộn, cố gắng để cho cậu ngủ thêm một lát.
'' Ừ, đi rửa mặt đi.''
Một bộ âu phục mới cứng, rất vừa vặn với Bạch Úy, một cái áo sơ mi trắng phẳng phiu treo trên móc.
Còn có một quần lót hình tiểu bạch thỏ, hình dáng rất giống cái cậu đang mặc trên người.
Mà cái này vốn chỉ là màu trắng thì cái mới mua kia là màu hồng nhạt.
Là màu hồng nhạt giống với màu tai của cậu! Bạch Úy mừng rỡ trợn to mắt, đây là màu Bạch Úy thích nhất.
Thời điểm mới sinh sống ở xã hội loài người, cậu luôn thích mua quần lót màu hồng, ngay cả quần áo cùng búp bê cũng là thích màu hồng. Nhưng người bán hàng và khách hàng lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.
Bạch Úy chậm rãi phát hiện, màu hồng nhạt dường như chỉ thuộc về phái nữ, không thuộc về phái nam như cậu. Cho nên Bạch Úy chỉ đành lén lút thích màu hồng nhạt.
Thẩm Hác vừa vặn tiến vào phòng ngủ, thấy cậu cầm quần lót mới yêu thích không buông tay, toàn bộ tâm tình đều viết lên mặt, rất dễ thỏa mãn.
Thấy vậy liền cười hỏi: '' Thích không?''
Bạch Úy e lệ gật đầu, thử thăm dò hỏi: '' Chủ tịch... Ngài sẽ không cảm thấy kỳ quái chứ?''
'' Tại sao lại kỳ quái?''
Thẩm Hác một bên hỏi ngược lại cậu, một bên đi tới trước mặt Bạch Úy, tay lớn thăm dò đến phía sau nhào nặn hai cánh mông, '' Em rất hợp với hông nhạt.''
( Bởi vì anh nhà đã sờ mông người ta rồi nên mình chắc chắn phải cho anh nhà đổi xưng hô thôi =))))
'' Đổi quần lót đi.''
Bạch Úy ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù biết là làm như vậy có chút xấu hổ nhưng không cách nào từ chối được mệnh lệnh ôn nhu của Thẩm Hác.
Bạch Úy toàn bộ quá trình đều không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Hác, vành tai đỏ chót.
Ngượng ngùng ngồi bên mép giường, chậm rãi cởi quần lót, hai chân vẫn luôn ở trạng thái kẹp chặt.
Cũng không biết Thẩm Hác có đang nhìn mình hay không, che giấu tính cụ phấn nộn, cẩn thận từng li từng tí đổi màu hồng mình thích nhất.
Bạch Úy lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Thẩm Hác đang cầm quần lót cậu mặc lên đưa tới chóp mũi ngửi, mặt không đổi sắc tựa như đang làm việc bình thường.
Bạch Úy trong lòng cả khinh, đỏ mặt nói: '' Chủ... chủ tịch...'' Thẩm Hác nhàn nhạt giải thích: '' Thời gian của tôi tương đối ít, cái này có thể làm cho tôi mau chóng bắn ra.''
Thẩm Hác nói thập phần có lý.
Bạch Úy cảm thấy nếu như cậu cự tuyệt là chính cậu không thấu tình hợp lí.
Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Hác lại nói:'' Nằm úp sấp lên giường, chếch cao mông lên.''
Bạch Úy ngẩn ra, hồi ức đêm qua tràn về, sắc mặt nhất thời sợ hãi.
Thẩm Hác khẽ cười động viên: '' Yên tâm. Tôi không chen vào.''
Bằng không cần gì phải bắt em mặc quần lót.
Tuy nói đùa bỡn mông thịt có mặc quần lót khá bất tiện nhưng mông thịt kia vừa lớn vừa mềm lại còn mặc quần lót màu hồng thì cũng thật tình thú.
18/04/2020, may quá!
Nhìn Thẩm Hác vùi đầu làm việc, Bạch Úy nhất thời tỉnh táo, lúc này mới nhớ tới những chuyện hôm qua.
Thẩm Hác một thân âu phục đen đắt giá phẳng phiu, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ. Quanh thân đều tỏa ra khí chất thành thục, tinh anh, khác xa với Bạch Úy quần áo xộc xệch, nhăn nhúm.
Không kịp thưởng thức nam nhân trước mắt chăm chỉ làm việc, Bạch Úy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cách giờ làm việc chỉ có mấy phút, nhưng cậu thậm chí còn chưa thay quần áo, chưa cả rửa mặt.
Bạch Úy không khỏi tự trách sao mình lại ngủ sâu như vậy, đến cả chuông báo thức cũng không nghe thấy! Đang muốn mở miệng xin lỗi, dường như đối phương cũng hiểu ý mà ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ánh mắt hờ hững đảo qua cần cổ trắng nõn, hai chân thon dài lõa lồ, dưới vạt áo sơ mi mơ hồ lộ ra một phần vải màu hồng nhạt.
Thẩm Hác khẽ cười nói, '' Âu phục treo trên giá bên giường, đồ rửa mặt ở buồng tắm.''
Sau đó gọi một cuốc điện thoại, dặn dò một lúc mới nói với Bạch Úy: '' Đợi chút nữa cùng nhau dùng bữa sáng.''
Bạch Úy trong lòng nóng lên, Thẩm Hác thân thiết săn sóc như vậy làm ngực cậu như có cái gì sắp tràn ra.
Bạch Úy từ nhỏ đã không có cha mẹ, một thân một mình tự chắn gió che mưa, né tránh thiên địch săn đuổi.
Sau đó khổ sở mãi mới tu luyện được thành hình người lại cũng là một mình ở xã hội loại người, dốc sức học hỏi, cẩn thận từng li từng tí tìm tòi quy củ nhân giới. Bởi vì tính cách lầm lì nên cũng phải chịu nhiều ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt, chưa nói có ai nhẹ nhàng ôn nhu như Thẩm Hác.
Điều này làm Bạch Úy cảm thấy không chân thực, cảm thấy mình không xứng được đối xử tốt như vậy.
Cho nên Thẩm Hác càng săn sóc, cậu càng sợ mình không đủ tư cách, sợ làm phụ lòng quan tâm của hắn.
Bạch Úy không nhịn được mà hơi đỏ mắt, thấp giọng ngập ngừng nói: '' Chủ tịch... xin lỗi, làm ngài phải phí tâm. Sau này tôi nhất định sẽ không dậy trễ nữa.''
Bạch Úy xoa xoa viền mắt đỏ chót, hổ thẹn bất an đứng trước mặt hắn.
Như là thỏ con sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Thẩm Hác không hiểu tại sao lại sinh ra ý nghĩ quái dị như vậy, không khỏi âm thầm cười.
Thầm nghĩ nếu Bạch Úy thực sự là một con thỏ, vậy thời khắc này nhất định hai lỗ tai sẽ rủ xuống.
Bộ dáng này làm Thẩm Hác thích muốn chết cho nên không có nói đồng hồ báo thức của Bạch Úy là do hắn tắt.
Cậu mấy ngày nay ở cùng hắn quá muộn, cố gắng để cho cậu ngủ thêm một lát.
'' Ừ, đi rửa mặt đi.''
Một bộ âu phục mới cứng, rất vừa vặn với Bạch Úy, một cái áo sơ mi trắng phẳng phiu treo trên móc.
Còn có một quần lót hình tiểu bạch thỏ, hình dáng rất giống cái cậu đang mặc trên người.
Mà cái này vốn chỉ là màu trắng thì cái mới mua kia là màu hồng nhạt.
Là màu hồng nhạt giống với màu tai của cậu! Bạch Úy mừng rỡ trợn to mắt, đây là màu Bạch Úy thích nhất.
Thời điểm mới sinh sống ở xã hội loài người, cậu luôn thích mua quần lót màu hồng, ngay cả quần áo cùng búp bê cũng là thích màu hồng. Nhưng người bán hàng và khách hàng lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.
Bạch Úy chậm rãi phát hiện, màu hồng nhạt dường như chỉ thuộc về phái nữ, không thuộc về phái nam như cậu. Cho nên Bạch Úy chỉ đành lén lút thích màu hồng nhạt.
Thẩm Hác vừa vặn tiến vào phòng ngủ, thấy cậu cầm quần lót mới yêu thích không buông tay, toàn bộ tâm tình đều viết lên mặt, rất dễ thỏa mãn.
Thấy vậy liền cười hỏi: '' Thích không?''
Bạch Úy e lệ gật đầu, thử thăm dò hỏi: '' Chủ tịch... Ngài sẽ không cảm thấy kỳ quái chứ?''
'' Tại sao lại kỳ quái?''
Thẩm Hác một bên hỏi ngược lại cậu, một bên đi tới trước mặt Bạch Úy, tay lớn thăm dò đến phía sau nhào nặn hai cánh mông, '' Em rất hợp với hông nhạt.''
( Bởi vì anh nhà đã sờ mông người ta rồi nên mình chắc chắn phải cho anh nhà đổi xưng hô thôi =))))
'' Đổi quần lót đi.''
Bạch Úy ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù biết là làm như vậy có chút xấu hổ nhưng không cách nào từ chối được mệnh lệnh ôn nhu của Thẩm Hác.
Bạch Úy toàn bộ quá trình đều không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Hác, vành tai đỏ chót.
Ngượng ngùng ngồi bên mép giường, chậm rãi cởi quần lót, hai chân vẫn luôn ở trạng thái kẹp chặt.
Cũng không biết Thẩm Hác có đang nhìn mình hay không, che giấu tính cụ phấn nộn, cẩn thận từng li từng tí đổi màu hồng mình thích nhất.
Bạch Úy lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Thẩm Hác đang cầm quần lót cậu mặc lên đưa tới chóp mũi ngửi, mặt không đổi sắc tựa như đang làm việc bình thường.
Bạch Úy trong lòng cả khinh, đỏ mặt nói: '' Chủ... chủ tịch...'' Thẩm Hác nhàn nhạt giải thích: '' Thời gian của tôi tương đối ít, cái này có thể làm cho tôi mau chóng bắn ra.''
Thẩm Hác nói thập phần có lý.
Bạch Úy cảm thấy nếu như cậu cự tuyệt là chính cậu không thấu tình hợp lí.
Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Hác lại nói:'' Nằm úp sấp lên giường, chếch cao mông lên.''
Bạch Úy ngẩn ra, hồi ức đêm qua tràn về, sắc mặt nhất thời sợ hãi.
Thẩm Hác khẽ cười động viên: '' Yên tâm. Tôi không chen vào.''
Bằng không cần gì phải bắt em mặc quần lót.
Tuy nói đùa bỡn mông thịt có mặc quần lót khá bất tiện nhưng mông thịt kia vừa lớn vừa mềm lại còn mặc quần lót màu hồng thì cũng thật tình thú.
18/04/2020, may quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất