Chương 100:
Vểnh đuôi phách lối.jpg
*
Đáng tiếc Mộ Thần đắc ý chưa được bao lâu thì đã bị thực tế tàn khốc đánh về bộ dạng ban đầu.
- Họ ngẫu nhiên tìm một gốc cây có bóng râm, di chuyển một tảng đá để ngồi, nhưng chờ suốt nửa tiếng vẫn không thấy một người hay chiếc xe nào đi qua. Đến cả chó mèo còn không có.
Mộ Thần hơi hoài nghi nhân sinh: “Chúng ta đang ở chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy? Không có một bóng người sao?”
Đoàn Đoàn ngồi trên tảng đá không nói một lời, giỏ hoa được đặt ngay ngắn trên đầu gối, hai tay đan nhau đặt lên quai giỏ bằng tre, váy nhỏ rủ xuống trên tảng đá, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
Cũng không ầm ĩ trách móc hay mất bình tĩnh, ngoan ngoãn khiến lòng người mềm nhũn.
Mộ Thần yên lặng không còn phàn nàn nữa, trầm mặc mấy giây mới hỏi: “Em có muốn hoàn thành nhiệm vụ không?”
Đoàn Đoàn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mộ Thần bị dáng vẻ do dự của nhóc con kia chọc cười: “Rốt cuộc là muốn hay không muốn?”
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ vì chú đạo diễn muốn chúng ta hoàn thành. Nhưng hoàn thành nhiệm vụ rất khó, em cũng không muốn anh khó xử.”
Cô bé lặng lẽ ngồi trên tảng đá nhìn đường mới đi đến, đôi mày thanh tú nhíu lại một cách khó khăn, sự buồn bã dâng lên đầy nghiêm túc.
Khiến người ta không nhịn được cười.
“… Được rồi, thật ra thì muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó.” Mộ Thần nói xong thì lập tức rút điện thoại từ trong túi ra: “Anh gọi điện cho Joey, bảo cậu ta tới mua hết hoa.”
Đoàn Đoàn có chút ngơ ngác: “Điện thoại không phải đã cất đi rồi sao?”
Gương mặt hung dữ của Mộ Thần lộ ra vài phần đắc ý: “Đúng vậy, anh chỉ nộp điện thoại không dùng đến thôi.”
Đoàn Đoàn: “!”
Đạo diễn: “!”
Đạo diễn đang ở trước màn hình giám sát: Không nộp điện thoại thì thôi đi, lại còn tự hào nữa! Còn muốn dùng điện thoại kiếm bạn làm càn!
Lộ ra như thế!
[Khu bình luận]: Ha ha ha cười chết mất.
[Khu bình luận]: Mộ Thần thật là bướng bỉnh, kẻo bị đạo diễn nhắm tới đấy.
[Khu bình luận]: Anh ấy quên là còn có người quay phim rồi sao?
[Khu bình luận]: Vậy chúng ta thì cứ chờ xem vũ đạo của nhóm nữ thôi nào.
Đoàn Đoàn bất an nắm chặt chiếc giỏ tre: “Anh ơi, nếu chú đạo diễn phát hiện ra thì có bị khiển trách không?”
“Có thể.” Mộ Thần tùy ý đáp lại một câu, biết Đoàn Đoàn luôn tuân thủ quy tắc để chứng minh sự hữu dụng của mình, không thể hiểu hành động của anh ấy nên cũng không nói gì thêm, rút điện thoại ra gọi: “Alo, Joey.”
“Sao?”
“Không phải cậu đang ghi hình chương trình sao? Sao lại gọi cho tôi?”
Mộ Thần “Ừ” một tiếng: “Đạo diễn bảo chúng tôi bán hoa ở giao lộ để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu ghé qua mua giúp tôi đi.”
“?”
Qua điện thoại có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên từ Joey.
Mộ Thần: “Mau lên, tôi sẽ gửi địa điểm cho cậu.”
Đoàn Đoàn thấy anh trai cúp máy ngay mà chẳng thèm đợi Joey phản hồi.
Mở ứng dụng mạng xã hội gửi vị trí của mình, đồng thời chuông điện thoại reo lên, bị anh trai khéo léo cúp máy.
Động tác vô cùng thành thạo.
Đoàn Đoàn còn tưởng rằng Joey mà anh trai nói sẽ không đến nhưng chưa đầy nửa tiếng sau đã có một chiếc xe màu trắng rất đẹp xuất hiện. Đoàn Đoàn không biết gọi tên chiếc xe đó là gì. Khi cửa xe mở ra, một anh chàng mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, mái tóc xoăn nâu vàng bước xuống.
Cậu ta hạ kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh: “Phụt ha ha ha! Cậu thực sự là một nữ pháp sư nhỉ!”
Mộ Thần dừng lại, ánh mặt lướt xuống: Suýt nữa thì quên mất trên người đang mặc bộ đồ nữ chết tiệt này.
“Cậu tới để xem náo nhiệt à?” Trong giọng nói của Mộ Thần có yếu tố đe dọa.
Joey: “Đúng vậy!”
Sau đó, cậu ta tiện tay lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp ảnh Mộ Thần.
Mộ Thần lao lên giật lấy điện thoại, Joey kiên quyết chống cự, hai người cao hơn một mét tám không ai chịu nhường ai, vì giằng co mà ngã nhào vào chiếc xe sang trọng màu trắng.
*
Đáng tiếc Mộ Thần đắc ý chưa được bao lâu thì đã bị thực tế tàn khốc đánh về bộ dạng ban đầu.
- Họ ngẫu nhiên tìm một gốc cây có bóng râm, di chuyển một tảng đá để ngồi, nhưng chờ suốt nửa tiếng vẫn không thấy một người hay chiếc xe nào đi qua. Đến cả chó mèo còn không có.
Mộ Thần hơi hoài nghi nhân sinh: “Chúng ta đang ở chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy? Không có một bóng người sao?”
Đoàn Đoàn ngồi trên tảng đá không nói một lời, giỏ hoa được đặt ngay ngắn trên đầu gối, hai tay đan nhau đặt lên quai giỏ bằng tre, váy nhỏ rủ xuống trên tảng đá, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
Cũng không ầm ĩ trách móc hay mất bình tĩnh, ngoan ngoãn khiến lòng người mềm nhũn.
Mộ Thần yên lặng không còn phàn nàn nữa, trầm mặc mấy giây mới hỏi: “Em có muốn hoàn thành nhiệm vụ không?”
Đoàn Đoàn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mộ Thần bị dáng vẻ do dự của nhóc con kia chọc cười: “Rốt cuộc là muốn hay không muốn?”
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ vì chú đạo diễn muốn chúng ta hoàn thành. Nhưng hoàn thành nhiệm vụ rất khó, em cũng không muốn anh khó xử.”
Cô bé lặng lẽ ngồi trên tảng đá nhìn đường mới đi đến, đôi mày thanh tú nhíu lại một cách khó khăn, sự buồn bã dâng lên đầy nghiêm túc.
Khiến người ta không nhịn được cười.
“… Được rồi, thật ra thì muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó.” Mộ Thần nói xong thì lập tức rút điện thoại từ trong túi ra: “Anh gọi điện cho Joey, bảo cậu ta tới mua hết hoa.”
Đoàn Đoàn có chút ngơ ngác: “Điện thoại không phải đã cất đi rồi sao?”
Gương mặt hung dữ của Mộ Thần lộ ra vài phần đắc ý: “Đúng vậy, anh chỉ nộp điện thoại không dùng đến thôi.”
Đoàn Đoàn: “!”
Đạo diễn: “!”
Đạo diễn đang ở trước màn hình giám sát: Không nộp điện thoại thì thôi đi, lại còn tự hào nữa! Còn muốn dùng điện thoại kiếm bạn làm càn!
Lộ ra như thế!
[Khu bình luận]: Ha ha ha cười chết mất.
[Khu bình luận]: Mộ Thần thật là bướng bỉnh, kẻo bị đạo diễn nhắm tới đấy.
[Khu bình luận]: Anh ấy quên là còn có người quay phim rồi sao?
[Khu bình luận]: Vậy chúng ta thì cứ chờ xem vũ đạo của nhóm nữ thôi nào.
Đoàn Đoàn bất an nắm chặt chiếc giỏ tre: “Anh ơi, nếu chú đạo diễn phát hiện ra thì có bị khiển trách không?”
“Có thể.” Mộ Thần tùy ý đáp lại một câu, biết Đoàn Đoàn luôn tuân thủ quy tắc để chứng minh sự hữu dụng của mình, không thể hiểu hành động của anh ấy nên cũng không nói gì thêm, rút điện thoại ra gọi: “Alo, Joey.”
“Sao?”
“Không phải cậu đang ghi hình chương trình sao? Sao lại gọi cho tôi?”
Mộ Thần “Ừ” một tiếng: “Đạo diễn bảo chúng tôi bán hoa ở giao lộ để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu ghé qua mua giúp tôi đi.”
“?”
Qua điện thoại có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên từ Joey.
Mộ Thần: “Mau lên, tôi sẽ gửi địa điểm cho cậu.”
Đoàn Đoàn thấy anh trai cúp máy ngay mà chẳng thèm đợi Joey phản hồi.
Mở ứng dụng mạng xã hội gửi vị trí của mình, đồng thời chuông điện thoại reo lên, bị anh trai khéo léo cúp máy.
Động tác vô cùng thành thạo.
Đoàn Đoàn còn tưởng rằng Joey mà anh trai nói sẽ không đến nhưng chưa đầy nửa tiếng sau đã có một chiếc xe màu trắng rất đẹp xuất hiện. Đoàn Đoàn không biết gọi tên chiếc xe đó là gì. Khi cửa xe mở ra, một anh chàng mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, mái tóc xoăn nâu vàng bước xuống.
Cậu ta hạ kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh: “Phụt ha ha ha! Cậu thực sự là một nữ pháp sư nhỉ!”
Mộ Thần dừng lại, ánh mặt lướt xuống: Suýt nữa thì quên mất trên người đang mặc bộ đồ nữ chết tiệt này.
“Cậu tới để xem náo nhiệt à?” Trong giọng nói của Mộ Thần có yếu tố đe dọa.
Joey: “Đúng vậy!”
Sau đó, cậu ta tiện tay lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp ảnh Mộ Thần.
Mộ Thần lao lên giật lấy điện thoại, Joey kiên quyết chống cự, hai người cao hơn một mét tám không ai chịu nhường ai, vì giằng co mà ngã nhào vào chiếc xe sang trọng màu trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất