Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 101:

Trước Sau
Đoàn Đoàn lập tức đặt giỏ hoa xuống, chạy “bịch bịch bịch” tới: “Anh ơi! Đừng đánh anh em! Đừng đánh anh em!”

Cô bé từng bị mẹ đánh rồi, đau lắm!

Đoàn Đoàn không muốn anh trai bị đánh.

Mộ Thần và Joey bình thường hay đùa giỡn ồn ào, cũng chưa bao giờ thật sự ra tay mạnh. Nghe thấy giọng nói non nớt mang chút nghẹn ngào của Đoàn Đoàn, cả hai lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cô bé mặc váy bồng bềnh tối màu đứng trước xe. Đôi mắt tròn xoe của cô bé ngấn nước, cố gắng kiễng chân lên, nắm lấy áo của Joey.

Đoàn Đoàn: “Đừng đánh anh em!”

Joey sửng sốt một lúc, mới nhận ra mình đang ép Mộ Thần lên cửa xe và giơ cao điện thoại - trong mắt bạn nhỏ thì đây có thể là một cử chỉ tấn công Mộ Thần.

Không ngờ bạn nhỏ tưởng là thật.

Cũng không ngờ bạn nhỏ lại bảo vệ Mộ Thần như vậy. Rõ ràng là anh ấy có gương mặt hung dữ dễ làm trẻ con sợ đến phát khóc cơ mà.

“Chậc.” Joey rút tay lại và hỏi một câu hỏi khá mới lạ: “Được em gái bảo vệ, cảm giác thế nào?”

Mộ Thần nhướng mày: “Rất tốt.”



“…”

Đắc ý!

Joey biết rõ tình hình gia đình của Mộ Thần, cũng biết Tiểu Mễ Lạp nhà bọn họ hay gây rắc rối đến mức nào. Hôm nay đến đây không chỉ vì muốn thấy Mộ Thần mặc đồ nữ pháp sư mà còn vì thấy trên livestream Mộ Thần và Đoàn Đoàn chung sống khá tốt nên mới đặc biệt đến xem thử.

Thực tế, mối quan hệ của bọn họ còn tốt hơn cả trên livestream.

Joey có chút nhẹ nhõm. Cậu ta đã chứng kiến Mộ Thần từ một chàng trai mười lăm tuổi đầy triển vọng, trở thành người bị ba ghét bỏ, không muốn về nhà, đầy giận dữ và dễ nổi nóng, bị mọi người xa lánh.

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn và dịu dàng như vậy, chắc chắn sẽ giúp Mộ Thần được chữa lành.

Chỉ có điều liệu người anh trai không dịu dàng này có thể chăm sóc tốt cho Đoàn Đoàn hay không vẫn còn là một vấn đề.

Joey đang suy nghĩ thì bất ngờ bị Mộ Thần đẩy một cái, cậu ta loạng choạng vài bước mới đứng vững, nhìn thấy đứa thô lỗ, ương ngạnh, kiêu ngạo và cộc cằn từ trên xe bước xuống, quỳ nửa người trước mặt Tiểu Đoàn Tử mềm mại như cao đến đầu gối của anh ấy. Anh ấy dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt lấp lánh trên hàng mi của Đoàn Đoàn, nước mắt trong suốt lăn xuống ngón tay thon dài của anh ấy.

“Đừng khóc.” Mộ Thần: “Anh không sao.”

Đoàn Đoàn cắn môi, đôi mắt hạnh giàn giụa nước nhìn anh trai rồi quay đầu nhìn Joey đang dựa vào xe, nước mắt lại rơi: “Nhưng… nhưng anh ta định đánh anh.”

Nói bằng giọng trẻ con mang theo sự nghẹn ngào, nức nở sụt sịt nói.



Đôi mắt quả hạnh tròn xoe lại giàn giụa nước mắt, mắt mũi đỏ hoe, giọng nhẹ nhàng.

Tiểu Đoàn Tử nhỏ nhắn mềm mại bình thường rất kiên cường, bị mẹ thiên vị hay bị yêu cầu nấu ăn cũng không khóc nhưng bây giờ vì anh trai “bị bắt nạt” mà khóc đỏ cả mắt mũi, hàng mi dài từng sợi đều đẫm nước mắt long lanh.

Khiến người ta vô cùng yêu quý.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Giọng Mộ Thần nhẹ nhàng dịu dàng, dang rộng hai tay ôm Đoàn Đoàn vào lòng, vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của cô bé và nói: “Anh và Joey chỉ đùa thôi, không có đánh nhau thật đâu. Anh cũng sẽ không thua cậu ta đâu.”

Đoàn Đoàn chớp mắt, không lên tiếng, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi má trắng trẻo hồng hào.

Thấm ướt đẫm áo của anh trai.

Mộ Thần có chút lúng túng, thường ngày anh ấy không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, lập tức hung dữ kêu Joey giúp đỡ: “Joey, cậu nói gì đi chứ, đứng ngẩn ngơ đó làm gì!”

Nói gì bây giờ? Nói rằng lần đầu chúng ta gặp mặt đã bị cậu đánh, sau đó tìm cậu gây sự lại bị cậu đánh nên tôi thực sự không thể đánh lại “anh trai” là cậu sao?

Từ chối hiểu!

Joey không muốn kể về những sự tích xấu hổ của mình, hơn nữa còn đang livestream. Tuy nhiên, cậu ta chưa bao giờ thấy Mộ Thần vì một cô bé khóc mà lúng túng, phải che giấu sự bối rối của mình bằng cách hung dữ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau