Chương 103:
Từ việc Thâm Thâm mong muốn cả gia đình ngồi lại ăn cơm có thể rút ra - ba của Thâm Thâm rất rất bận rộn, cả gia đình hiếm khi có thời gian bên nhau. Nhưng nhìn biểu cảm của Khương Dĩnh, sao có vẻ như không muốn ăn cơm cùng chồng?
Đạo diễn nói: “Vậy thì mời người thắng cuộc gửi lời mời đến chồng trước nhé!”
Đây là bước cần làm, mọi người đều đang chờ đợi, Khương Dĩnh với khuôn mặt tái nhợt móc điện thoại ra, đầu ngón tay tìm trong danh bạ, đến số điện thoại đã thuộc lòng. Ngón tay lơ lửng trên dãy số đó vài giây rồi mới bấm gọi.
Đầu dây bên kia có vẻ rất bận, cuộc gọi đi kêu chuông suốt một phút rồi bị giọng nữ máy móc thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Sắc mặt Khương Dĩnh lại thêm phần tái nhợt, khi chuỗi tiếng Anh vang lên, cô ấy cúp máy.
Đạo diễn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Khương Dĩnh mặt mày tái nhợt nói: “Chắc là anh ấy đang bận, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy, đợi xong việc thì anh ấy sẽ xem.”
Bình thường trên mặt Khương Dĩnh cũng không có nhiều biểu cảm nhưng ít nhất vẫn bình thản, không như hôm nay, tái nhợt, bất lực, miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ.
Không ai dám nói gì thêm nữa.
Văn Văn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, công việc bận rộn là chuyện bình thường. “Đừng nhìn tôi là ngôi sao hạng B nhưng đôi khi tôi cũng bận rộn đi dự tiệc, đi thảm đỏ để kiếm chút tiếng tăm. Muốn nổi tiếng thì phải có sự hiện diện… Ý tôi nói là đàn ông bận rộn công việc là chuyện bình thường mà!”
Khương Dĩnh miễn cưỡng gật đầu, lơ đãng lấy điện thoại ra nhắn tin.
Bầu không khí lúc này rất kỳ lạ, kể từ khi biết được nguyện vọng của đứa bé, Khương Dĩnh tỏ ra uể oải.
Buổi livestream đã diễn ra đến đây, không thể dừng lại, đạo diễn chỉ có thể tự nhiên chuyển đề tài: “Có vẻ như anh ta thực sự rất bận rộn, không sao cả, chúng ta sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho anh ta! Khi anh ta mệt mỏi trở về nhà, đèn sẽ bất ngờ bật sáng, trên bàn có những món ăn mà chúng ta đã chuẩn bị, ánh đèn màu cam chiếu sáng không khí gia đình! Ấm áp và ngọt ngào!”
Đạo diễn rất giỏi ăn nói, chỉ với vài lời đã vẽ nên một khung cảnh bất ngờ cho người đàn ông mệt mỏi trở về nhà.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào.nhà.
- Nhà, chẳng phải vì thế mà trở nên có ý nghĩa sao?
Hai người vì yêu mà đến với nhau, vì yêu mà kết hôn, rồi sinh ra kết tinh của tình yêu, tình yêu trở thành những điều nhỏ nhặt, thành dầu, gạo, củi, muối, tương, giấm, trà, thành ánh đèn chờ đợi bạn trong đêm, thành một bàn ăn gia đình khi bạn mệt mỏi trở về.
Thành khi bạn mệt mỏi, lồng ngực rộng lớn trở thành nơi trú ẩn của bạn.
Đạo diễn lúc đầu có chút lo lắng nhưng nghĩ đến đây lại dần lấy lại tự tin: “Vậy chúng ta cùng bàn xem, lát nữa dùng quỹ khởi động để mua gì nhé?”
Vân Vân giơ tay lên: “Muốn mua bánh kem dâu tây ạ!”
Phì, là em muốn ăn sao? Chú mèo con háu ăn.
Văn Văn biết đứa nhỏ đang tiếc nuối vì không ăn được bánh kem dâu tây liền lặng lẽ ghé vào tai Vân Vân và nói: “Lát nữa lúc chúng ta đi mua nguyên liệu, chị sẽ mua cho em một chiếc bánh kem dâu tây.”
Ánh mắt Vân Vân sáng lên trong chốc lát: “Dạ!”
Tâm trạng rõ ràng tốt lên trông thấy, quả nhiên, không gì mà một miếng bánh kem dâu tây không thể giải quyết, nếu có thì là hai miếng!
Vân Vân nói: “Em có thể mời em Đoàn Đoàn cùng ăn được không?”
Con mèo nhỏ háu ăn thực sự rất thích em gái.
Văn Văn dùng ngón tay xoa nhẹ chóp mũi, cố ý hỏi: “Vân Vân rất thích em gái sao?”
“Rất thích!” Vân Vân không do dự mà gật đầu, rồi liệt kê những ưu điểm của em gái: “Em gái rất đẹp như búp bê vậy, em gái biết tìm khổ qua ngọt, em gái biết nấu ăn ngon, em gái còn biết làm chanh dây mật ong!”
Đạo diễn nói: “Vậy thì mời người thắng cuộc gửi lời mời đến chồng trước nhé!”
Đây là bước cần làm, mọi người đều đang chờ đợi, Khương Dĩnh với khuôn mặt tái nhợt móc điện thoại ra, đầu ngón tay tìm trong danh bạ, đến số điện thoại đã thuộc lòng. Ngón tay lơ lửng trên dãy số đó vài giây rồi mới bấm gọi.
Đầu dây bên kia có vẻ rất bận, cuộc gọi đi kêu chuông suốt một phút rồi bị giọng nữ máy móc thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Sắc mặt Khương Dĩnh lại thêm phần tái nhợt, khi chuỗi tiếng Anh vang lên, cô ấy cúp máy.
Đạo diễn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Khương Dĩnh mặt mày tái nhợt nói: “Chắc là anh ấy đang bận, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy, đợi xong việc thì anh ấy sẽ xem.”
Bình thường trên mặt Khương Dĩnh cũng không có nhiều biểu cảm nhưng ít nhất vẫn bình thản, không như hôm nay, tái nhợt, bất lực, miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ.
Không ai dám nói gì thêm nữa.
Văn Văn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, công việc bận rộn là chuyện bình thường. “Đừng nhìn tôi là ngôi sao hạng B nhưng đôi khi tôi cũng bận rộn đi dự tiệc, đi thảm đỏ để kiếm chút tiếng tăm. Muốn nổi tiếng thì phải có sự hiện diện… Ý tôi nói là đàn ông bận rộn công việc là chuyện bình thường mà!”
Khương Dĩnh miễn cưỡng gật đầu, lơ đãng lấy điện thoại ra nhắn tin.
Bầu không khí lúc này rất kỳ lạ, kể từ khi biết được nguyện vọng của đứa bé, Khương Dĩnh tỏ ra uể oải.
Buổi livestream đã diễn ra đến đây, không thể dừng lại, đạo diễn chỉ có thể tự nhiên chuyển đề tài: “Có vẻ như anh ta thực sự rất bận rộn, không sao cả, chúng ta sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho anh ta! Khi anh ta mệt mỏi trở về nhà, đèn sẽ bất ngờ bật sáng, trên bàn có những món ăn mà chúng ta đã chuẩn bị, ánh đèn màu cam chiếu sáng không khí gia đình! Ấm áp và ngọt ngào!”
Đạo diễn rất giỏi ăn nói, chỉ với vài lời đã vẽ nên một khung cảnh bất ngờ cho người đàn ông mệt mỏi trở về nhà.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào.nhà.
- Nhà, chẳng phải vì thế mà trở nên có ý nghĩa sao?
Hai người vì yêu mà đến với nhau, vì yêu mà kết hôn, rồi sinh ra kết tinh của tình yêu, tình yêu trở thành những điều nhỏ nhặt, thành dầu, gạo, củi, muối, tương, giấm, trà, thành ánh đèn chờ đợi bạn trong đêm, thành một bàn ăn gia đình khi bạn mệt mỏi trở về.
Thành khi bạn mệt mỏi, lồng ngực rộng lớn trở thành nơi trú ẩn của bạn.
Đạo diễn lúc đầu có chút lo lắng nhưng nghĩ đến đây lại dần lấy lại tự tin: “Vậy chúng ta cùng bàn xem, lát nữa dùng quỹ khởi động để mua gì nhé?”
Vân Vân giơ tay lên: “Muốn mua bánh kem dâu tây ạ!”
Phì, là em muốn ăn sao? Chú mèo con háu ăn.
Văn Văn biết đứa nhỏ đang tiếc nuối vì không ăn được bánh kem dâu tây liền lặng lẽ ghé vào tai Vân Vân và nói: “Lát nữa lúc chúng ta đi mua nguyên liệu, chị sẽ mua cho em một chiếc bánh kem dâu tây.”
Ánh mắt Vân Vân sáng lên trong chốc lát: “Dạ!”
Tâm trạng rõ ràng tốt lên trông thấy, quả nhiên, không gì mà một miếng bánh kem dâu tây không thể giải quyết, nếu có thì là hai miếng!
Vân Vân nói: “Em có thể mời em Đoàn Đoàn cùng ăn được không?”
Con mèo nhỏ háu ăn thực sự rất thích em gái.
Văn Văn dùng ngón tay xoa nhẹ chóp mũi, cố ý hỏi: “Vân Vân rất thích em gái sao?”
“Rất thích!” Vân Vân không do dự mà gật đầu, rồi liệt kê những ưu điểm của em gái: “Em gái rất đẹp như búp bê vậy, em gái biết tìm khổ qua ngọt, em gái biết nấu ăn ngon, em gái còn biết làm chanh dây mật ong!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất