Chương 107:
Lần lượt mở ra, chiếc bánh nhỏ, phủ một lớp kem trắng dày, bên trên có vài quả dâu tây màu đỏ tươi, màu trắng tinh khiết của kem và màu đỏ tươi của dâu tây tạo nên sự tương phản rõ rệt. hương thơm làm người ta chảy nước miếng.
Vân Vân nóng lòng muốn thử, lấy ra một cái muỗng rồi bắt đầu ăn.
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng mở hộp, cẩn thận lấy bánh ra và nhẹ nhàng ngửi. Cô bé thậm chí không dám chớp mắt, sợ chiếc bánh dâu tây thơm ngon sẽ biến mất trước mắt.
Thâm Thâm thì lại tỏ ra lơ đễnh, mân mê chiếc thìa, mãi mà không ăn miếng nào.
"Bíp -!"
Tiếng còi xe bỗng vang lên từ con đường bên ngoài.
Thâm Thâm lập tức tỉnh táo, đặt "cạch" chiếc thìa xuống bàn trà, đôi chân ngắn ngủn chạy vèo ra ngoài, kéo dài giọng gọi:
"Ba ơi, ba về rồi! Con biết mà - "
Ba nhất định sẽ về!
Giọng nói Thâm Thâm bỗng dưng im bặt. Khuôn mặt cậu bé vẫn rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bên ngoài bị xe buýt của chương trình chắn đường đi, sau đó lại bấm còi xe thì ánh mắt cậu bé trở nên trống rỗng.
Không phải ba.
Mọi người trong nhà thấy Thâm Thâm chạy ra cũng theo sau, nhìn thấy Thâm Thâm một mình đứng trước cửa rồi nhìn lại chiếc xe màu trắng không ngừng bấm còi cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.
Đạo diễn đưa chìa khóa cho một nhân viên biết lái xe, anh ta đi vòng qua Thâm Thâm, đi dời xe.
Chiếc xe màu trắng nhanh chóng biến mất trên đường.
Đạo diễn đi đến, muốn an ủi Thâm Thâm: "Không sao đâu, ba con sẽ sớm quay về thôi."
Thâm Thâm ngước nhìn lên, đạo diễn thấy trong mắt Thâm Thâm toát lên vẻ thất vọng, giọt nước mặt đang cố kìm nén của cậu thì đột nhiên sững sờ.
Cậu bé hỏi bằng giọng non nớt: "Vậy ba con bao giờ về? Có phải ba không về nữa, không cần con và mẹ nữa không?"
Đạo diễn ngớ người, chủ đề nhạy cảm mà bấy lâu nay không tiện nói đã bị giọng nói non nớt, pha chút nức nở của đứa trẻ vạch trần. Anh ấy có chút không kịp phản ứng.
Thâm Thâm nói: "Con đi tìm ba!"
Ba là người yêu thương con nhất.
Chỉ cần cậu đi tìm ba, ba nhất định sẽ về nhà với cậu!
Thâm Thâm lau đi dòng nước mắt, định lao ra ngoài.
"Thâm Thâm, không cần đi tìm ba nữa!" Khương Dĩnh không thể nhịn được nữa, nghẹn ngào gọi to Thâm Thâm, tay cầm chiếc điện thoại đã gọi ba tiếng đồng hồ nhưng không ai nghe, tin nhắn cũng không ai trả lời: "Ba con sẽ không về nhà."
Cô ấy không ngờ rằng biến cố hôn nhân lại được phơi bày một cách thê thảm như vậy.
Không phải là cô ấy và chồng âm thầm ly hôn trong hòa bình.
Mà là trước mặt Thâm Thâm, trước mặt tổ chương trình.
Nhưng sự nhẫn nhịn của Khương Dĩnh cũng đã đến giới hạn, tay cầm điện thoại run rẩy: Thực tế rất tàn nhẫn, sau khi anh ta đưa ra quyết định, hành động của anh ta cũng rất tàn nhẫn, hoàn toàn không quan tâm đến con.
Vì vậy cô ấy không cho phép bản thân và con mình tiếp tục giẫm đạp lên lòng tự trọng của chính mình.
Khương Dĩnh nén lại cảm xúc buồn bã, cũng hạ thấp giọng nói: "Về nhà đi con, Thâm Thâm."
Vai Thâm Thâm run lên bần bật, bình thường cậu ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhất nhưng lần này lại bướng bỉnh không chịu quay đầu lại, thay vào đó nhanh chân chạy ra ngoài: "Con không muốn! Con muốn đi tìm ba! Ba sẽ không bỏ rơi chúng ta!"
Giọng Thâm Thâm run run như sắp khóc.
Có lẽ đó cũng là lý do cậu bé không muốn quay lại để mọi người nhìn thấy mình khóc.
Thâm Thâm chạy ra khỏi khu vườn nhỏ.
Khương Dĩnh ngây ngốc đứng im tại chỗ, khẽ mở miệng, nhìn Thâm Thâm khuất dần khỏi tầm mắt.
Mộ Thần nhanh chóng đuổi theo, khi đi ngang qua Khương Dĩnh, anh ấy dừng lại một chút: "Giao cậu bé cho tôi, nó sẽ ổn thôi."
Rồi anh ấy đuổi theo theo hướng Thâm Thâm đã đi.
Đạo diễn bừng tỉnh, vội vàng sắp xếp cho các nhân viên chia nhau đi tìm, bản thân do dự một lúc lâu, nhìn thấy Khương Dĩnh thất thần không biết nên an ủi thế nào, dứt khoát dừng quay và cũng đi theo tìm kiếm đứa trẻ.
Vân Vân nóng lòng muốn thử, lấy ra một cái muỗng rồi bắt đầu ăn.
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng mở hộp, cẩn thận lấy bánh ra và nhẹ nhàng ngửi. Cô bé thậm chí không dám chớp mắt, sợ chiếc bánh dâu tây thơm ngon sẽ biến mất trước mắt.
Thâm Thâm thì lại tỏ ra lơ đễnh, mân mê chiếc thìa, mãi mà không ăn miếng nào.
"Bíp -!"
Tiếng còi xe bỗng vang lên từ con đường bên ngoài.
Thâm Thâm lập tức tỉnh táo, đặt "cạch" chiếc thìa xuống bàn trà, đôi chân ngắn ngủn chạy vèo ra ngoài, kéo dài giọng gọi:
"Ba ơi, ba về rồi! Con biết mà - "
Ba nhất định sẽ về!
Giọng nói Thâm Thâm bỗng dưng im bặt. Khuôn mặt cậu bé vẫn rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bên ngoài bị xe buýt của chương trình chắn đường đi, sau đó lại bấm còi xe thì ánh mắt cậu bé trở nên trống rỗng.
Không phải ba.
Mọi người trong nhà thấy Thâm Thâm chạy ra cũng theo sau, nhìn thấy Thâm Thâm một mình đứng trước cửa rồi nhìn lại chiếc xe màu trắng không ngừng bấm còi cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.
Đạo diễn đưa chìa khóa cho một nhân viên biết lái xe, anh ta đi vòng qua Thâm Thâm, đi dời xe.
Chiếc xe màu trắng nhanh chóng biến mất trên đường.
Đạo diễn đi đến, muốn an ủi Thâm Thâm: "Không sao đâu, ba con sẽ sớm quay về thôi."
Thâm Thâm ngước nhìn lên, đạo diễn thấy trong mắt Thâm Thâm toát lên vẻ thất vọng, giọt nước mặt đang cố kìm nén của cậu thì đột nhiên sững sờ.
Cậu bé hỏi bằng giọng non nớt: "Vậy ba con bao giờ về? Có phải ba không về nữa, không cần con và mẹ nữa không?"
Đạo diễn ngớ người, chủ đề nhạy cảm mà bấy lâu nay không tiện nói đã bị giọng nói non nớt, pha chút nức nở của đứa trẻ vạch trần. Anh ấy có chút không kịp phản ứng.
Thâm Thâm nói: "Con đi tìm ba!"
Ba là người yêu thương con nhất.
Chỉ cần cậu đi tìm ba, ba nhất định sẽ về nhà với cậu!
Thâm Thâm lau đi dòng nước mắt, định lao ra ngoài.
"Thâm Thâm, không cần đi tìm ba nữa!" Khương Dĩnh không thể nhịn được nữa, nghẹn ngào gọi to Thâm Thâm, tay cầm chiếc điện thoại đã gọi ba tiếng đồng hồ nhưng không ai nghe, tin nhắn cũng không ai trả lời: "Ba con sẽ không về nhà."
Cô ấy không ngờ rằng biến cố hôn nhân lại được phơi bày một cách thê thảm như vậy.
Không phải là cô ấy và chồng âm thầm ly hôn trong hòa bình.
Mà là trước mặt Thâm Thâm, trước mặt tổ chương trình.
Nhưng sự nhẫn nhịn của Khương Dĩnh cũng đã đến giới hạn, tay cầm điện thoại run rẩy: Thực tế rất tàn nhẫn, sau khi anh ta đưa ra quyết định, hành động của anh ta cũng rất tàn nhẫn, hoàn toàn không quan tâm đến con.
Vì vậy cô ấy không cho phép bản thân và con mình tiếp tục giẫm đạp lên lòng tự trọng của chính mình.
Khương Dĩnh nén lại cảm xúc buồn bã, cũng hạ thấp giọng nói: "Về nhà đi con, Thâm Thâm."
Vai Thâm Thâm run lên bần bật, bình thường cậu ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhất nhưng lần này lại bướng bỉnh không chịu quay đầu lại, thay vào đó nhanh chân chạy ra ngoài: "Con không muốn! Con muốn đi tìm ba! Ba sẽ không bỏ rơi chúng ta!"
Giọng Thâm Thâm run run như sắp khóc.
Có lẽ đó cũng là lý do cậu bé không muốn quay lại để mọi người nhìn thấy mình khóc.
Thâm Thâm chạy ra khỏi khu vườn nhỏ.
Khương Dĩnh ngây ngốc đứng im tại chỗ, khẽ mở miệng, nhìn Thâm Thâm khuất dần khỏi tầm mắt.
Mộ Thần nhanh chóng đuổi theo, khi đi ngang qua Khương Dĩnh, anh ấy dừng lại một chút: "Giao cậu bé cho tôi, nó sẽ ổn thôi."
Rồi anh ấy đuổi theo theo hướng Thâm Thâm đã đi.
Đạo diễn bừng tỉnh, vội vàng sắp xếp cho các nhân viên chia nhau đi tìm, bản thân do dự một lúc lâu, nhìn thấy Khương Dĩnh thất thần không biết nên an ủi thế nào, dứt khoát dừng quay và cũng đi theo tìm kiếm đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất