Chương 47:
Có điều nếu anh ấy nói với gia đình về suy đoán của mình, có lẽ sẽ lại bị người ba cưng chiều con gái rượu tát vào mặt.
Mộ Thần cười khinh một cái, chợt nhớ đến cô bé luôn khôn khéo ít nói, đôi mắt xếch tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy Đoàn Đoàn trong một góc nhỏ, lông mi Đoàn Đoàn rũ xuống, cái đầu nhỏ nhắn cũng cụp xuống, biểu cảm buồn bã.
Giống như anh ấy trơ mắt nhìn bản thân mình từ có được tất cả tình thương của ba mẹ cho đến năm 15 tuổi ấy rồi đành phải bị em gái chia đôi, đến cuối cùng ba vì lời nói một phía của em gái mà đích thân ra tay đánh anh ấy.
Từ giận dữ lúc đầu đến mất mát rồi lại đến buồn bã và cuối cùng là lãnh đạm.
Dường như Mộ Thần đã nhìn thấy chính mình trong quá khứ, đại khái cũng chính là vì như thế mà anh ấy thương xót Đoàn Đoàn, ánh mắt không hề rời khỏi người Đoàn Đoàn. Hàng mi của Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi như những cánh bướm đen rung rinh, sau đó mím đôi môi đỏ mềm, bước tới từng chút một bỏ nấm rừng vào giỏ, nấm rừng rất nhiều, chốc lát đã đầy một chiếc giỏ.
Đoàn Đoàn không thể cầm hết một mình.
Cô bé hơi ủ rũ cái đầu nhỏ nhắn cúi xuống, nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay tràn ngập vẻ thất vọng, đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đoàn Đoàn nhăn mũi buồn bã nói: “Nếu Đoàn Đoàn có bốn tay thì tốt rồi, như thế thì có thể cầm đi hết.”
“Vậy thì vừa hay, anh có hai tay.”
“Cho em mượn tạm.”
Đột nhiên phía sau xuất hiện đôi tay thon dài trắng mịn, một tay cầm lấy chiếc giỏ, Đoàn Đoàn giật mình, đôi mắt hạnh vốn tròn xoe quay lại nhìn chằm chằm: Thì ra là anh trai!
Sự lo lắng và ngạc nhiên chợt dịu đi đến lạ khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mộ Thần.
“Hả?!” Đoàn Đoàn ngạc nhiên: “Nhưng mấy việc này cứ để Đoàn Đoàn làm là được rồi ạ. Đoàn Đoàn rất quen thuộc với nấm rừng…”
Nhưng thân hình cao lớn kia phớt lờ cô bé, xách hai cái giỏ nấm rừng bước vào bếp, Đoàn Đoàn vội vàng xách một cái giỏ nhỏ đi theo.
Trước kia nhiệm vụ làm việc nhà, rửa rau, bưng rau, thái rau đều do một mình Đoàn Đoàn làm, thỉnh thoảng mẹ còn khen ngợi những đứa bé khác có tài, chê đầu óc cô bé ngu ngốc, chỉ biết làm việc nhà, giống như hôm nay mẹ khen Tiểu Mễ Lạp. Trước đây trong lòng cô bé luôn cảm thấy buồn…
Nhưng giờ có anh trai rồi, cô bé lại không còn cảm thấy buồn nữa.
Dù anh trai luôn xụ mặt trông như một con hổ hung dữ, cô bé cũng không còn sợ nữa!
Đoàn Đoàn thầm nghĩ chắc là do vẻ mặt anh trai hung dữ như một con hổ lớn, đôi khi còn rất lạnh lùng, nhưng anh trai cứ luôn dùng gương mặt hung dữ đó giúp đỡ và quan tâm đến Đoàn Đoàn.
Cho nên cô bé không hề sợ anh trai chút nào!
Không đúng.
Mẹ cũng giống như một con hổ lớn dùng vẻ mặt hung dữ đối tốt với cô bé, nhưng khi nhìn thấy mẹ cô bé chỉ cảm thấy tim đập mạnh, lo lắng không yên. Nhưng tại sao con hổ lớn của anh trai lại khác với mẹ?
Khiến Đoàn Đoàn thấy yên tâm vậy?
Ngỡ ngàng.jpg
*
Đoàn Đoàn và anh trai xách hai giỏ nấm rừng vào bếp, Mộ Thần vừa đặt hai chiếc giỏ lên kệ bếp, quay lại thì thấy một bé con đang cố nhón chân và duỗi cánh tay nhỏ bé ra để đẩy chiếc giỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng do gắng sức, đôi mắt vừa sáng vừa trong veo.
Cô bé vừa nghiêm túc vừa cố gắng đẩy chiếc giỏ nhỏ lên kệ bếp.
Mộ Thần không nhịn được cười, nhấc chiếc giỏ lên đặt lên kệ bếp. Anh ấy lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đoàn Đoàn, Tiểu Đoàn Tử chớp mắt nhìn ngón tay gầy của anh trai, cúi xuống và cẩn thận nhấc chiếc giỏ thứ hai lên, dùng quai giỏ nhỏ móc vào ngón tay của anh trai, đôi mắt trong veo dưới giỏ tràn đầy sự thăm dò cẩn thận.
Giống như một con mèo rúc vào sau cánh cửa.
Lần này thì Mộ Thần thật sự bị chọc cười rồi, cười nhẹ vài tiếng, ngón tay móc chiếc giỏ nhấc lên một cái, đặt lên kệ bếp một cách tuỳ ý. Tiểu Đoàn Tử lúc này nhận được sự khích lệ, mắt sáng lên, cúi xuống nhấc chiếc giỏ thứ hai, thứ ba và thứ tư đưa cho anh trai.
Mộ Thần cười khinh một cái, chợt nhớ đến cô bé luôn khôn khéo ít nói, đôi mắt xếch tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy Đoàn Đoàn trong một góc nhỏ, lông mi Đoàn Đoàn rũ xuống, cái đầu nhỏ nhắn cũng cụp xuống, biểu cảm buồn bã.
Giống như anh ấy trơ mắt nhìn bản thân mình từ có được tất cả tình thương của ba mẹ cho đến năm 15 tuổi ấy rồi đành phải bị em gái chia đôi, đến cuối cùng ba vì lời nói một phía của em gái mà đích thân ra tay đánh anh ấy.
Từ giận dữ lúc đầu đến mất mát rồi lại đến buồn bã và cuối cùng là lãnh đạm.
Dường như Mộ Thần đã nhìn thấy chính mình trong quá khứ, đại khái cũng chính là vì như thế mà anh ấy thương xót Đoàn Đoàn, ánh mắt không hề rời khỏi người Đoàn Đoàn. Hàng mi của Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi như những cánh bướm đen rung rinh, sau đó mím đôi môi đỏ mềm, bước tới từng chút một bỏ nấm rừng vào giỏ, nấm rừng rất nhiều, chốc lát đã đầy một chiếc giỏ.
Đoàn Đoàn không thể cầm hết một mình.
Cô bé hơi ủ rũ cái đầu nhỏ nhắn cúi xuống, nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay tràn ngập vẻ thất vọng, đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đoàn Đoàn nhăn mũi buồn bã nói: “Nếu Đoàn Đoàn có bốn tay thì tốt rồi, như thế thì có thể cầm đi hết.”
“Vậy thì vừa hay, anh có hai tay.”
“Cho em mượn tạm.”
Đột nhiên phía sau xuất hiện đôi tay thon dài trắng mịn, một tay cầm lấy chiếc giỏ, Đoàn Đoàn giật mình, đôi mắt hạnh vốn tròn xoe quay lại nhìn chằm chằm: Thì ra là anh trai!
Sự lo lắng và ngạc nhiên chợt dịu đi đến lạ khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mộ Thần.
“Hả?!” Đoàn Đoàn ngạc nhiên: “Nhưng mấy việc này cứ để Đoàn Đoàn làm là được rồi ạ. Đoàn Đoàn rất quen thuộc với nấm rừng…”
Nhưng thân hình cao lớn kia phớt lờ cô bé, xách hai cái giỏ nấm rừng bước vào bếp, Đoàn Đoàn vội vàng xách một cái giỏ nhỏ đi theo.
Trước kia nhiệm vụ làm việc nhà, rửa rau, bưng rau, thái rau đều do một mình Đoàn Đoàn làm, thỉnh thoảng mẹ còn khen ngợi những đứa bé khác có tài, chê đầu óc cô bé ngu ngốc, chỉ biết làm việc nhà, giống như hôm nay mẹ khen Tiểu Mễ Lạp. Trước đây trong lòng cô bé luôn cảm thấy buồn…
Nhưng giờ có anh trai rồi, cô bé lại không còn cảm thấy buồn nữa.
Dù anh trai luôn xụ mặt trông như một con hổ hung dữ, cô bé cũng không còn sợ nữa!
Đoàn Đoàn thầm nghĩ chắc là do vẻ mặt anh trai hung dữ như một con hổ lớn, đôi khi còn rất lạnh lùng, nhưng anh trai cứ luôn dùng gương mặt hung dữ đó giúp đỡ và quan tâm đến Đoàn Đoàn.
Cho nên cô bé không hề sợ anh trai chút nào!
Không đúng.
Mẹ cũng giống như một con hổ lớn dùng vẻ mặt hung dữ đối tốt với cô bé, nhưng khi nhìn thấy mẹ cô bé chỉ cảm thấy tim đập mạnh, lo lắng không yên. Nhưng tại sao con hổ lớn của anh trai lại khác với mẹ?
Khiến Đoàn Đoàn thấy yên tâm vậy?
Ngỡ ngàng.jpg
*
Đoàn Đoàn và anh trai xách hai giỏ nấm rừng vào bếp, Mộ Thần vừa đặt hai chiếc giỏ lên kệ bếp, quay lại thì thấy một bé con đang cố nhón chân và duỗi cánh tay nhỏ bé ra để đẩy chiếc giỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng do gắng sức, đôi mắt vừa sáng vừa trong veo.
Cô bé vừa nghiêm túc vừa cố gắng đẩy chiếc giỏ nhỏ lên kệ bếp.
Mộ Thần không nhịn được cười, nhấc chiếc giỏ lên đặt lên kệ bếp. Anh ấy lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đoàn Đoàn, Tiểu Đoàn Tử chớp mắt nhìn ngón tay gầy của anh trai, cúi xuống và cẩn thận nhấc chiếc giỏ thứ hai lên, dùng quai giỏ nhỏ móc vào ngón tay của anh trai, đôi mắt trong veo dưới giỏ tràn đầy sự thăm dò cẩn thận.
Giống như một con mèo rúc vào sau cánh cửa.
Lần này thì Mộ Thần thật sự bị chọc cười rồi, cười nhẹ vài tiếng, ngón tay móc chiếc giỏ nhấc lên một cái, đặt lên kệ bếp một cách tuỳ ý. Tiểu Đoàn Tử lúc này nhận được sự khích lệ, mắt sáng lên, cúi xuống nhấc chiếc giỏ thứ hai, thứ ba và thứ tư đưa cho anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất