Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 52:

Trước Sau
Không chỉ là vẻ bề ngoài.

Hơn thế nữa là một loại khí chất kỳ lạ, khi Đoàn Đoàn bé nhỏ đứng chung với người qua đường xinh đẹp trang nhã này, bất chợt mang lại một loại cảm giác ấm áp khó tả.

Đạo diễn cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy đề xuất của khu bình luận, anh ấy đã cảm động trước lời đề nghị đó một cách xấu hổ.

Nghĩ là làm!

Đạo diễn gọi trợ lý lại thì thầm vài câu, trợ lý lập tức chạy tới chỗ người qua đường và Đoàn Đoàn. Khi khán giả đang xem livestream bày tỏ sự thắc mắc thì nhìn thấy một hàng chữ hiện lên trên màn hình.

[Nghe nói mọi người không đồng tình với cách làm của mẹ Đoàn Đoàn?]

[Sau một cuộc trao đổi ngắn gọn…]

[Tổ chương trình quyết định giao Đoàn Đoàn cho người cô qua đường! Người dì qua đường sẽ cùng Đoàn Đoàn thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm bóng bay mục tiêu! Hãy đón chờ nhé!]

[Khu bình luận]: ?

[Khu bình luận]: Tổ chương trình tuỳ tiện thế sao?

[Khu bình luận]: Mẹ ơi, tổ chương trình chơi lớn thật đấy, tự nhiên tôi thấy phấn khích hẳn ra!

[Khu bình luận]: Đúng vậy! Tôi thà muốn thấy cảnh người qua đường và Đoàn Đoàn còn hơn nhìn thấy mẹ của Đoàn Đoàn, thật là vô trách nhiệm!

Khán giả sau một lúc thoáng ngạc nhiên, tất cả đều đồng tình với quyết định của tổ chương trình, không có ngoại lệ.



Có thể thấy khán giả đã bao dung cho hành vi của Giang Lệ quá lâu rồi.

Khi trong khu bình luận tràn ngập tiếng hò reo, chợt có một câu hiện lên.

[Khu bình luận]: Nói một câu không hợp thời chút, lát nữa liệu Giang Lệ có quay lại và nói rằng Đoàn Đoàn mất tích rồi, Đoàn Đoàn không vâng lời chạy lung tung rồi lạc mất hoặc bắt tổ chương trình bồi thường không nhỉ?

Lời vừa dứt cả khán phòng lặng thinh.

Sau đó là hàng trăm lượt thích lặng lẽ.

Không có nguyên nhân nào khác, thủ đoạn này quá giống Giang Lệ rồi!

Sau khi đạo diễn thấy thế lập tức gọi cho nhân viên kỹ thuật, bảo họ tách riêng đoạn video Giang Lệ bỏ rơi cô bé và gửi vào điện thoại của anh ấy để đề phòng bất trắc.

Ở phía bên kia, nhân viên công tác đã nói cho Thu Như Vãn biết luật chơi.

Thu Như Vãn: “Vậy chúng tôi chỉ cần tìm quả bóng màu vàng có tên tổ chương trình trên đó là được rồi phải không?”

Đoàn Đoàn cùng nhân viên công tác gật đầu.

Đôi mắt của Tiểu Đoàn Tử tròn xoe và ươn ướt, dễ thương một cách nghiêm túc.

Thu Như Vãn không khỏi bật cười thành tiếng, ngồi xổm xuống ngang tầm với Đoàn Đoàn, đôi tay nhỏ mềm mại véo cặp má phúng phính của Đoàn Đoàn: “Đừng lo, cô chơi trò chơi rất giỏi. Cô sẽ giúp con giành chiến thắng được không nè?”



Đoàn Đoàn mở to đôi mắt hạnh ươn ướt, ngơ ngác gật đầu, giây tiếp theo lại vội vàng lắc đầu một cái.

Nhẹ nhàng dễ thương, thật muốn nựng.

Thu Như Vãn hoá động lòng thành hành động và nhéo lấy má Đoàn Đoàn: “Sao vậy?”

Đoàn Đoàn không thấy khó chịu hay không vui, đôi mắt đen láy trong veo nhìn bà ấy và nhẹ nhàng nói: “Đoàn Đoàn không muốn giành hạng nhất, cứ chơi với cô là được rồi ạ.”

Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi nói chuyện kèm theo giọng trẻ con.

Giọng non nớt nói chuyện như một bà cụ non, biểu cảm còn rất nghiêm túc.

Thực sự đáng yêu đến vô cùng tận.

Thu Như Vãn một lần nữa bị chạm vào tim, không nhịn được ôm lấy bạn nhỏ, giọng nói mang theo nụ cười: “Thế thì cô thần thông quảng đại có thể cùng lúc hoàn thành hai tâm nguyện của Đoàn Đoàn.”

Bà ấy giơ ngón tay trắng ngần lên, chỉ ra số “2” giống như một chú thỏ con.

“Cô chơi cùng Đoàn Đoàn và cô cũng có thể biến Đoàn Đoàn trở thành người đầu tiên.”

Cô thật tuyệt vời mà!

Đôi mắt quả hạnh của Đoàn Đoàn sáng “bling bling”, nhìn bà ấy với sự ngưỡng mộ, chỉ thấy bà ấy hiền lành, đoan trang mỉm cười nhẹ, trên mặt còn có lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng ngọt ngào.

Thu Như Vãn nói: “Nhưng mà cô không thể giúp Đoàn Đoàn làm việc miễn phí được, phải tính lãi đấy nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau