Chương 54:
“Không chỉ trông đẹp mà còn rất ngon.”
“Nè.”
Một chiếc thìa nhỏ màu hồng xuất hiện trước mặt Đoàn Đoàn, bên trong múc một ít kem màu hồng, xốp mịn như một chiếc bánh ngọt.
Tỏa ra mùi đào hấp dẫn.
Đoàn Đoàn không chắc chắn nhìn sang người phụ nữ dịu dàng, Thu Như Vãn chậm rãi gật đầu mỉm cười, như đang đút cho con ăn, vừa nhẹ nhàng lại kiên nhẫn.
Cảm giác vừa xúc động vừa buồn bã chợt ùa về trong lòng.
Đoàn Đoàn vội vàng chớp mắt thật nhanh, thì thầm cảm ơn, há cái miệng đỏ mọng nhấp một ngụm kem trên thìa. Nỗi buồn khó hiểu còn chưa được đè xuống đã bị vị đào ngọt ngào tan chảy trong miệng làm cho kinh ngạc.
“Thật là ngon quá đi!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô bé ăn kem nhưng Đoàn Đoàn đảm bảo: Đây chắc chắn là hương vị thơm ngon nhất!
Đoàn Đoàn vốn rụt rè như thỏ con nhưng lại bị ấn tượng bởi món ăn ngon, đôi mắt sáng ngời!
Thu Như LVãn cười nhẹ, ây da, vừa rồi cô bé còn cẩn thận, lại lo lắng, giờ thì bị kem ngon kem chinh phục rồi. Quả nhiên là một chú mèo con tham ăn.
…
Đoàn Đoàn đổi thìa nhỏ với bà ấy, tự mình cầm thìa đã dùng rồi ăn từng miếng kem nhỏ, cố gắng không gây ra tiếng động và đánh thẳng lưng. Lúc kem sắp cạn mới nghe thấy bà ấy nói rằng:
“Được rồi.” Thu Như Vãn: “Giờ thì là lúc làm việc nghiêm túc rồi!”
Hả, vừa rồi cô không có làm việc nghiêm túc sao?
Trong đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn tỏ vẻ hơi nghi ngờ, cô bé nhìn kem đào trong ly của mình: Chẳng lẽ cô đã đợi mình ăn xong kem mới bắt đầu làm nhiệm vụ sao?
Tiểu Đoàn Tử liếm liếm miệng, xấu hổ đứng dậy.
Thu Như Vãn biết Đoàn Đoàn hiểu sai ý của mình, lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong túi xách ra đưa đến, lau khóe môi dính kem giúp bé: “Không cần phải vội, con cứ từ từ mà ăn, cô rất giỏi tìm người đấy.”
Ánh mắt Đoàn Đoàn tỏ vẻ khó hiểu, Thu Như Vãn vỗ vỗ tay, người kia rời đi thì chú Lưu lập tức xuất hiện phía sau, không cần cô xinh đẹp dặn dò đã lấy ra đạo cụ. Là một tấm biển quảng cáo, mặt trên viết mấy chữ lớn bằng bút màu nước: Người cầm bóng bay vàng trong chương trình tạp kỹ gia đình hãy tự sa vào lưới, mỗi người được thưởng một nghìn.
Đạo diễn: “?”
Người qua đường: “?”
Khu bình luận: “?”
Mạnh mẽ như thế sao!
Phó đạo diễn nhìn không thuận mắt, lặng lẽ đi tới bên cạnh đạo diễn và nói: “Hay là tôi điều nhân viên công tác tới nhắc nhở người nghiệp dư kia không được sử dụng quyền lực tiền bạc nhé?”
Đạo diễn đang định nói thì chỉ thấy đoạn hội thoại giữa Đoàn Đoàn và người nghiệp dư xuất hiện trong livestream.
Đoàn Đoàn sững sờ trợn tròn mắt, như một chú mèo con sợ hãi: “Cô…”
“Sao vậy?” Thu Như Vãn mỉm cười hỏi, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Đoàn Đoàn lập tức nhanh chóng nhận ra điều gì đó: “Không thể dùng phương pháp này để tìm bóng bay vàng sao?”
Đoàn Đoàn cũng không biết là “có” hay “không”
Thu Như Vãn bình tĩnh ung dung gật đầu: “Cũng được. Lúc Đoàn Đoàn chúng ta đang ăn kem, cô đã nhìn thấy ba người cầm bóng bay màu vàng đi ngang qua quán kem. Bây giờ đi tìm cũng được.”
Bà ấy nháy mắt một cái với Đoàn Đoàn đang ngơ ngác: “Cô đã gặp qua là không quên được đâu, sẽ sớm tìm được thôi.”
Đoàn Đoàn nhìn sang cô xinh đẹp đầy ngưỡng mộ.
Đạo diễn và phó đạo diễn im lặng vài giây khi thấy cảnh tượng này.
Đạo diễn: “Tôi nghĩ không cần phải nhắc nhở nữa.”
Phó đạo diễn: “Tôi thấy anh nói đúng.”
Tưởng là cô tốt bụng dẫn Đoàn Đoàn đi ăn kem nhưng không ngờ trong lúc đứa bé đang ăn kem thì người nghiệp dư đã đạt được đủ mục tiêu của nhiệm vụ, thong thả thoải mái đung đưa.
Bây giờ ngay cả những người nghiệp dư cũng giỏi như vậy sao!
*
[Khu bình luận]: Chậc, dân nghiệp dư bây giờ tuyệt vời thật.
[Khu bình luận]: Người nghiệp dư này rất dễ thương và có khí chất bá đạo. Vốn tưởng là một người giản dị và hiền lành, không ngờ rằng đã gặp qua thì không quên được, còn ranh mãnh dễ thương.
“Nè.”
Một chiếc thìa nhỏ màu hồng xuất hiện trước mặt Đoàn Đoàn, bên trong múc một ít kem màu hồng, xốp mịn như một chiếc bánh ngọt.
Tỏa ra mùi đào hấp dẫn.
Đoàn Đoàn không chắc chắn nhìn sang người phụ nữ dịu dàng, Thu Như Vãn chậm rãi gật đầu mỉm cười, như đang đút cho con ăn, vừa nhẹ nhàng lại kiên nhẫn.
Cảm giác vừa xúc động vừa buồn bã chợt ùa về trong lòng.
Đoàn Đoàn vội vàng chớp mắt thật nhanh, thì thầm cảm ơn, há cái miệng đỏ mọng nhấp một ngụm kem trên thìa. Nỗi buồn khó hiểu còn chưa được đè xuống đã bị vị đào ngọt ngào tan chảy trong miệng làm cho kinh ngạc.
“Thật là ngon quá đi!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô bé ăn kem nhưng Đoàn Đoàn đảm bảo: Đây chắc chắn là hương vị thơm ngon nhất!
Đoàn Đoàn vốn rụt rè như thỏ con nhưng lại bị ấn tượng bởi món ăn ngon, đôi mắt sáng ngời!
Thu Như LVãn cười nhẹ, ây da, vừa rồi cô bé còn cẩn thận, lại lo lắng, giờ thì bị kem ngon kem chinh phục rồi. Quả nhiên là một chú mèo con tham ăn.
…
Đoàn Đoàn đổi thìa nhỏ với bà ấy, tự mình cầm thìa đã dùng rồi ăn từng miếng kem nhỏ, cố gắng không gây ra tiếng động và đánh thẳng lưng. Lúc kem sắp cạn mới nghe thấy bà ấy nói rằng:
“Được rồi.” Thu Như Vãn: “Giờ thì là lúc làm việc nghiêm túc rồi!”
Hả, vừa rồi cô không có làm việc nghiêm túc sao?
Trong đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn tỏ vẻ hơi nghi ngờ, cô bé nhìn kem đào trong ly của mình: Chẳng lẽ cô đã đợi mình ăn xong kem mới bắt đầu làm nhiệm vụ sao?
Tiểu Đoàn Tử liếm liếm miệng, xấu hổ đứng dậy.
Thu Như Vãn biết Đoàn Đoàn hiểu sai ý của mình, lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong túi xách ra đưa đến, lau khóe môi dính kem giúp bé: “Không cần phải vội, con cứ từ từ mà ăn, cô rất giỏi tìm người đấy.”
Ánh mắt Đoàn Đoàn tỏ vẻ khó hiểu, Thu Như Vãn vỗ vỗ tay, người kia rời đi thì chú Lưu lập tức xuất hiện phía sau, không cần cô xinh đẹp dặn dò đã lấy ra đạo cụ. Là một tấm biển quảng cáo, mặt trên viết mấy chữ lớn bằng bút màu nước: Người cầm bóng bay vàng trong chương trình tạp kỹ gia đình hãy tự sa vào lưới, mỗi người được thưởng một nghìn.
Đạo diễn: “?”
Người qua đường: “?”
Khu bình luận: “?”
Mạnh mẽ như thế sao!
Phó đạo diễn nhìn không thuận mắt, lặng lẽ đi tới bên cạnh đạo diễn và nói: “Hay là tôi điều nhân viên công tác tới nhắc nhở người nghiệp dư kia không được sử dụng quyền lực tiền bạc nhé?”
Đạo diễn đang định nói thì chỉ thấy đoạn hội thoại giữa Đoàn Đoàn và người nghiệp dư xuất hiện trong livestream.
Đoàn Đoàn sững sờ trợn tròn mắt, như một chú mèo con sợ hãi: “Cô…”
“Sao vậy?” Thu Như Vãn mỉm cười hỏi, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Đoàn Đoàn lập tức nhanh chóng nhận ra điều gì đó: “Không thể dùng phương pháp này để tìm bóng bay vàng sao?”
Đoàn Đoàn cũng không biết là “có” hay “không”
Thu Như Vãn bình tĩnh ung dung gật đầu: “Cũng được. Lúc Đoàn Đoàn chúng ta đang ăn kem, cô đã nhìn thấy ba người cầm bóng bay màu vàng đi ngang qua quán kem. Bây giờ đi tìm cũng được.”
Bà ấy nháy mắt một cái với Đoàn Đoàn đang ngơ ngác: “Cô đã gặp qua là không quên được đâu, sẽ sớm tìm được thôi.”
Đoàn Đoàn nhìn sang cô xinh đẹp đầy ngưỡng mộ.
Đạo diễn và phó đạo diễn im lặng vài giây khi thấy cảnh tượng này.
Đạo diễn: “Tôi nghĩ không cần phải nhắc nhở nữa.”
Phó đạo diễn: “Tôi thấy anh nói đúng.”
Tưởng là cô tốt bụng dẫn Đoàn Đoàn đi ăn kem nhưng không ngờ trong lúc đứa bé đang ăn kem thì người nghiệp dư đã đạt được đủ mục tiêu của nhiệm vụ, thong thả thoải mái đung đưa.
Bây giờ ngay cả những người nghiệp dư cũng giỏi như vậy sao!
*
[Khu bình luận]: Chậc, dân nghiệp dư bây giờ tuyệt vời thật.
[Khu bình luận]: Người nghiệp dư này rất dễ thương và có khí chất bá đạo. Vốn tưởng là một người giản dị và hiền lành, không ngờ rằng đã gặp qua thì không quên được, còn ranh mãnh dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất