Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 59:

Trước Sau
[Khu bình luận]: Tôi nghi ngờ Giang Lệ thực sự có vấn đề về tinh thần, có vẻ như cô ta thực sự muốn ném Đoàn Đoàn đi và lừa gạt tổ chương trình.

[Khu bình luận]: Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy chứ!

Không chỉ khán giả trong khu bình luận khó bình tĩnh lại mà ngay cả đám đông có mặt tại địa điểm ghi hình cũng không thể hiểu được hành vi của Giang Lệ. Sau một lúc phán xét thì tỏ ra đồng cảm với Đoàn Đoàn ba tuổi rưỡi.

Đám người Mộ Thần đều chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, lặng lẽ tiếp cận Tiểu Đoàn Đoàn, dùng cơ thể để chặn những ánh nhìn thương cảm xung quanh.

Trò chuyện bình thường như không có chuyện gì xảy ra, người ngoài cuộc không lâu sau thì giải tán.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Mộ Thần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn đỏ bừng hết cả lên vì phơi nắng, da của bạn nhỏ là mỏng manh nhất, hơn nữa làn da của Đoàn Đoàn vừa trắng vừa ẩm, phơi đen sẽ thật đáng tiếc. Anh ấy không chút nghĩ ngợi cởi chiếc mũ trên đầu xuống đội lên đầu Đoàn Đoàn.

Tầm nhìn của Đoàn Đoàn đột nhiên tối sầm, vội vàng nắm lấy vành mũ bằng đôi bàn tay nhỏ trắng trẻo và nhấc nó lên, ánh mắt như quả nho đen nhìn thấy đó là anh trai thì miệng bất giác lập tức cong lên.

Giây tiếp theo, bàn tay thon dài rõ ràng của Mộ Thần lại vươn ra.

Vành mũ Đoàn Đoàn vất vả lắm mới nâng lên được lại bị đẩy xuống, che mất đôi mắt của cô bé.



Mộ Thần cố ý trêu chọc cô bé: “Nhìn gì mà nhìn, không cho xem.”

Hai má Đoàn Đoàn đỏ bừng, thầm nghĩ: Anh trai thật trẻ con, còn cố tình không cho mình xem!

Anh trai là người kiêu ngạo nhất, xấu hổ nhất.

Tai anh ấy chắc chắn lại đỏ bừng rồi.

Sau khi Đoàn Đoàn suy nghĩ cẩn thận thì cũng không vội nhấc vành mũ lên, nhẹ giọng nói nhỏ: “Vậy em không nhìn nữa, tai anh hết đỏ thì em sẽ nhìn.”

Mộ Thần: “…”

Em có hiểu lầm gì không vậy?

Mộ Thần còn chưa kịp giải thích thì ánh mắt của Khương Dĩnh, Văn Văn, Thâm Thâm, Vân Vân và Thu Như Vãn đều nhìn sang. Từ nãy đến giờ bà ấy luôn dùng vẻ mặt dịu dàng và hoà nhã trước mặt anh ấy, trong ánh mắt kèm theo đôi phần trêu chọc.

Thu Như Vãn: “Đỏ mặt sao?”

Mộ Thần không thoải mái giơ tay sờ vào phần đuôi tóc sau gáy, giọng điệu cứng ngắc: “Mẹ đừng nghe Đoàn Đoàn nói bậy bạ, con sẽ không đỏ mặt, con là người dễ xấu hổ như vậy sao?”

Thu Như Vãn nhướng mày, khoác bàn tay trắng ngọc lên đôi vai nhỏ bé của Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con nói đi.”



Đoàn Đoàn nhanh tay nhấc vành mũ lên và đôi mắt tròn xoe nhìn anh trai, đôi tai dưới mái tóc đen của anh trai lại bắt đầu đỏ lên. Hehe, dù bị anh trai nhìn một cách đầy nguy hiểm, Đoàn Đoàn cũng không hề thấy anh trai đáng sợ chút nào!

Vì trong thâm tâm anh trai rất là dịu dàng.

Giống như cô Thu vậy!

Đoàn Đoàn thích anh trai và cũng thích bà ấy, sợ người khác hiểu lầm anh trai là một người anh hung dữ, cô bé lập tức nghiêm túc nói: “Cô ơi, cô đừng bị vẻ mặt hổ báo của anh ấy lừa nhé, ảnh rất là hiền lành và tốt bụng. Lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đã cho con thuốc mỡ để bôi lên vết thương, sau đó còn giúp con hái trái cây và còn cho con kẹo sữa Thỏ Trắng ngọt ngào.”

“Anh trai rất rất là tốt luôn ạ!”

Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi vốn từ vựng còn rất hạn hẹp, không biết diễn tả anh trai rốt cuộc tốt như nào, chỉ có thể nhấn mạnh rằng anh trai rất rất tốt, để tăng sức thuyết phục của mình, bé cố gắng nghiêm túc đứng một bên chăm chỉ gật đầu.

… Chứng minh anh trai đúng là “rất, rất tốt.”

Bộ dạng đáng yêu hết lòng khen ngợi của Tiểu Đoàn Tử khiến mấy người lớn xung quanh không nhịn được cười.

Thu Như Vãn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Đoàn Tử.

“Cô biết.” Thu Như Vãn nói: “Mặc dù A Thần nhà cô lúc nào cũng có khuôn mặt thiếu kiên nhẫn hoặc hung dữ nhưng thằng bé lại là một chàng trai tốt bụng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau