Chương 60:
Khóe miệng Mộ Thần hơi nhếch lên.
Yên lặng.
Mặc dù vô tri vô giác nhưng thân hình cao gần một mét tám như tre thẳng đứng đấy vẫn để người mẹ thấp hơn mình một cái đầu xoa đầu anh ấy.
Chú Lưu đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt sau tròng kính hơi ươn ướt: Đã lâu lắm rồi ông ấy không nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận và yêu thương như vậy giữa phu nhân và cậu chủ. Đến mãi sau này thậm chí gặp nhau dưới một mái nhà cũng trở thành một khung cảnh hiếm hoi.
Tất cả điều này là nhờ vào một công chúa nhỏ nào đó.
Tiểu Mễ Lạp không cam lòng bản thân bị lãng quên lập tức lắc lắc tay mẹ và nói: “Mẹ, vừa rồi anh trai thật quá đáng, chẳng thèm đợi con! Nhiều người như thế, cũng không sợ Tiểu Mễ Lạp đi lạc như Đoàn Đoàn…”
Chú Lưu thở dài một hơi trong lòng: Chính là giống như giờ đây.
Ngày xưa lúc chỉ có phu nhân, ông chủ và cậu chủ, mọi việc trong nhà đều hòa thuận. Tuy ông chủ ít nói lại còn nghiêm túc nhưng có phu nhân ở giữa thì lại vô cùng hòa hợp và vui vẻ.
Nhưng sau khi có tiểu công chúa, cậu chủ luôn bị ông chủ khiển trách, mắng mỏ, thậm chí còn động thủ với cậu chủ.
Thật ra thì ban đầu chỉ là một đứa trẻ có tính khí ồn ào, làm nũng nhưng số lần khóc càng nhiều, ông chủ trong vô thức sẽ cho rằng cậu chủ đang bắt nạt công chúa nhỏ, thái độ càng gay gắt hơn. Ban đầu cậu chủ còn cố nhẫn nhịn và giải thích nhưng tính cách ông chủ lại cố chấp, nhất quyết cho rằng là cậu chủ đã lợi dụng chiều cao và sức mạnh để bắt nạt em gái mình. Sau này, cậu chủ không bao giờ giải thích thêm gì nữa.
Khi về nhà cũng tránh mặt ông chủ.
Ba con hòa thuận thật sự đã trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.
Chú Lưu xoa xoa trán, hơi vui mừng vì hôm nay người đến không phải là ông chủ, nếu không nghe công chúa nhỏ nói như vậy sẽ tức giận mất.
Thấy họ đang tán gẫu chuyện riêng, Văn Văn và Khương Dĩnh cùng lúc nắm lấy tay Thâm Thâm và Vân Vân rời đi, chừa lại không gian riêng tư cho họ.
*
Thu Như Vãn chỉ xoa đầu Tiểu Mễ Lạp, nhìn thấy dáng hình của Mộ Thần đột nhiên căng thẳng, tuy không nói lời nào nhưng lông mày lại nhíu chặt, trong lòng Thu Như Vãn như có tấm gương soi rói mọi chuyện.
“A Thần.” Thu Như Vãn nói: “Mẹ biết con có lý do của mình, hãy nói cho mẹ biết, được không?”
Tiểu Mễ Lạp trong nơi khuất không ai nhìn thấy, ánh mắt lóe lên một tia hung ác, căm hận nói: Thật là đáng ghét mà, sao người tới không phải là Mộ Thiên Cát chứ. Thu Như Vãn trông có vẻ tính tình tốt và dịu dàng như nước.
Nhưng hoàn toàn không dễ lừa chút nào, cũng sẽ không tin lời nói phiến diện.
Tiểu Mễ Lạp biết kế hoạch hôm nay của cô bé có thể sẽ hỏng bét rồi.
Mộ Thần hơi kinh ngạc liếc nhìn mẹ một cái, đôi mắt trong veo dịu dàng, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn anh với sự khích lệ, trong lòng anh ấy dâng lên một dòng nước ấm áp.
Mẹ là người duy nhất tin tưởng anh ấy từ đầu đến cuối.
Mộ Thần bất đắc dĩ lên tiếng: “Con giữ em ấy, em ấy đẩy con ra rồi chạy ra ngoài, sau khi bị con bắt về lập tức bật khóc.”
Sau đó nghe Giang Lệ nói Đoàn Đoàn bị lạc mất, Tiểu Mễ Lạp chợt ngừng khóc, hăng hái kéo tay áo anh ấy lại. Kế tiếp chính là trò hề do Giang Lệ gây ra mà mọi người đã thấy.
- Tiểu Mễ Lạp có vẻ rất tò mò về Đoàn Đoàn.
Và sự tò mò này không thân thiện chút nào.
Lúc Mộ Thần đang kể lại, trong đầu đột nhiên hiện lên những thông tin trên lập tức giật mình.
Thu Như Vãn cúi đầu nhìn Tiểu Mễ Lạp: “Anh nói có đúng không?”
Tiểu Mễ Lạp chuẩn bị thề thốt phủ nhận nhưng cô bé không ngu ngốc như Giang Lệ. Biết có người quay phim đi theo sau lưng, cho dù cô bé có phủ nhận thì cũng vô ích. Hơn nữa với tính cách dịu dàng nhưng nghiêm túc của Thu Như Vãn, để chứng minh chân tướng sự thật - Bà ấy thực sự sẽ đi kiểm tra giám sát.
Yên lặng.
Mặc dù vô tri vô giác nhưng thân hình cao gần một mét tám như tre thẳng đứng đấy vẫn để người mẹ thấp hơn mình một cái đầu xoa đầu anh ấy.
Chú Lưu đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt sau tròng kính hơi ươn ướt: Đã lâu lắm rồi ông ấy không nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận và yêu thương như vậy giữa phu nhân và cậu chủ. Đến mãi sau này thậm chí gặp nhau dưới một mái nhà cũng trở thành một khung cảnh hiếm hoi.
Tất cả điều này là nhờ vào một công chúa nhỏ nào đó.
Tiểu Mễ Lạp không cam lòng bản thân bị lãng quên lập tức lắc lắc tay mẹ và nói: “Mẹ, vừa rồi anh trai thật quá đáng, chẳng thèm đợi con! Nhiều người như thế, cũng không sợ Tiểu Mễ Lạp đi lạc như Đoàn Đoàn…”
Chú Lưu thở dài một hơi trong lòng: Chính là giống như giờ đây.
Ngày xưa lúc chỉ có phu nhân, ông chủ và cậu chủ, mọi việc trong nhà đều hòa thuận. Tuy ông chủ ít nói lại còn nghiêm túc nhưng có phu nhân ở giữa thì lại vô cùng hòa hợp và vui vẻ.
Nhưng sau khi có tiểu công chúa, cậu chủ luôn bị ông chủ khiển trách, mắng mỏ, thậm chí còn động thủ với cậu chủ.
Thật ra thì ban đầu chỉ là một đứa trẻ có tính khí ồn ào, làm nũng nhưng số lần khóc càng nhiều, ông chủ trong vô thức sẽ cho rằng cậu chủ đang bắt nạt công chúa nhỏ, thái độ càng gay gắt hơn. Ban đầu cậu chủ còn cố nhẫn nhịn và giải thích nhưng tính cách ông chủ lại cố chấp, nhất quyết cho rằng là cậu chủ đã lợi dụng chiều cao và sức mạnh để bắt nạt em gái mình. Sau này, cậu chủ không bao giờ giải thích thêm gì nữa.
Khi về nhà cũng tránh mặt ông chủ.
Ba con hòa thuận thật sự đã trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.
Chú Lưu xoa xoa trán, hơi vui mừng vì hôm nay người đến không phải là ông chủ, nếu không nghe công chúa nhỏ nói như vậy sẽ tức giận mất.
Thấy họ đang tán gẫu chuyện riêng, Văn Văn và Khương Dĩnh cùng lúc nắm lấy tay Thâm Thâm và Vân Vân rời đi, chừa lại không gian riêng tư cho họ.
*
Thu Như Vãn chỉ xoa đầu Tiểu Mễ Lạp, nhìn thấy dáng hình của Mộ Thần đột nhiên căng thẳng, tuy không nói lời nào nhưng lông mày lại nhíu chặt, trong lòng Thu Như Vãn như có tấm gương soi rói mọi chuyện.
“A Thần.” Thu Như Vãn nói: “Mẹ biết con có lý do của mình, hãy nói cho mẹ biết, được không?”
Tiểu Mễ Lạp trong nơi khuất không ai nhìn thấy, ánh mắt lóe lên một tia hung ác, căm hận nói: Thật là đáng ghét mà, sao người tới không phải là Mộ Thiên Cát chứ. Thu Như Vãn trông có vẻ tính tình tốt và dịu dàng như nước.
Nhưng hoàn toàn không dễ lừa chút nào, cũng sẽ không tin lời nói phiến diện.
Tiểu Mễ Lạp biết kế hoạch hôm nay của cô bé có thể sẽ hỏng bét rồi.
Mộ Thần hơi kinh ngạc liếc nhìn mẹ một cái, đôi mắt trong veo dịu dàng, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn anh với sự khích lệ, trong lòng anh ấy dâng lên một dòng nước ấm áp.
Mẹ là người duy nhất tin tưởng anh ấy từ đầu đến cuối.
Mộ Thần bất đắc dĩ lên tiếng: “Con giữ em ấy, em ấy đẩy con ra rồi chạy ra ngoài, sau khi bị con bắt về lập tức bật khóc.”
Sau đó nghe Giang Lệ nói Đoàn Đoàn bị lạc mất, Tiểu Mễ Lạp chợt ngừng khóc, hăng hái kéo tay áo anh ấy lại. Kế tiếp chính là trò hề do Giang Lệ gây ra mà mọi người đã thấy.
- Tiểu Mễ Lạp có vẻ rất tò mò về Đoàn Đoàn.
Và sự tò mò này không thân thiện chút nào.
Lúc Mộ Thần đang kể lại, trong đầu đột nhiên hiện lên những thông tin trên lập tức giật mình.
Thu Như Vãn cúi đầu nhìn Tiểu Mễ Lạp: “Anh nói có đúng không?”
Tiểu Mễ Lạp chuẩn bị thề thốt phủ nhận nhưng cô bé không ngu ngốc như Giang Lệ. Biết có người quay phim đi theo sau lưng, cho dù cô bé có phủ nhận thì cũng vô ích. Hơn nữa với tính cách dịu dàng nhưng nghiêm túc của Thu Như Vãn, để chứng minh chân tướng sự thật - Bà ấy thực sự sẽ đi kiểm tra giám sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất