Chương 62:
Mẹ không để ý đến cô bé, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh ấy.
Kiểu chuyện này có nói với ba mẹ cũng vô ích.
Trước đây Mộ Thần còn cảm thấy cô đơn và không cam lòng nhưng bây giờ xem ra không còn quan trọng nữa. Bởi vì bên cạnh anh ấy đã có một Tiểu Đoàn Tử mềm mại và đáng yêu.
Mộ Thần bước sang một bên, để mẹ nhìn thấy Tiểu Đoàn Đoàn đáng yêu sau lưng: “Không cần đâu ạ.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thu Như Vãn thoáng lên một tia kinh ngạc, dù sớm biết A Thần có ngoại hình nổi bật nhưng bình thường hay lạnh lùng và hung dữ, điều này hoàn toàn được thừa hưởng từ gen của ba.
Đừng nói là người lớn, hầu hết trẻ em cũng đều run lên vì sợ hãi khi Mộ Thần liếc nhìn.
Nhưng…
Thu Như Vãn nhìn cô bé phía sau Mộ Thần, chỉ mới ba tuổi rưỡi nhưng mềm mại và dễ thương cứ như một con búp bê Barbie biết đi. Dù Mộ Thần không nắm tay thì cô bé vẫn tự mình nắm lấy vạt áo của Mộ Thần.
Không hề sợ Mộ Thần chút nào!
Những lời Đoàn Đoàn đã nói bất chợt hiện lên trong đầu Thu Như Vãn.
“Anh trai rất rất tốt.”
Trước đây, bà ấy còn hay trêu rằng bạn nhỏ kiệm lời, chỉ biết nói “rất tốt, rất tốt”. Giờ mới nhận ra dù ít lời cô bé cũng có khả năng phán đoán của riêng mình. Giống như bây giờ, cô bé dùng lời nói và hành động của mình để chứng minh tình cảm với Mộ Thần.
Và Mộ Thần không hất tay cô bé ra, cũng không tỏ vẻ khó chịu.
Thu Như Vãn khó có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này, ánh mắt rực sáng nhìn Mộ Thần rồi thu lại, thản nhiên chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi ngồi xuống, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng đợi ở lối đi chờ anh trai ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Mộ Thần không kiên nhẫn nâng cằm lên và nói: “Em vào trong ngồi đi.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?” Mộ Thần cong ngón tay gõ lên vành nón của cô bé: “Trẻ em mà ngồi gì chỗ ngoài này, một hồi thắng gấp em muốn bị quăng ra ngoài sao?”
Anh ấy dừng lại, đừng giấu đầu hở đuôi lố lăng thế.
Mộ Thần: “Ý anh là anh không muốn làm người phụ trách, vì vậy em vì để cho anh tránh khỏi rắc rối như vậy, tốt nhất nên để cho anh ngồi bên cửa sổ đi!”
Thu Như Vãn bất lực lắc đầu, vừa mới cảm thấy hiếm có đứa bé nào lại gần Mộ Thần, dáng vẻ anh ấy lại hung dữ như vậy, thật sự không sợ sẽ dọa đứa bé bật khóc à.
Bà ấy nửa đứng dậy, định như mọi khi giải thích thay Mộ Thần, lúc định an ủi bạn nhỏ đang bị dọa sợ thì lại phát hiện bảo bối hồng ngọc vốn không hề sợ chút nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên mỉm cười với Mộ Thần, khuôn mặt tròn trĩnh hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Đoàn Đoàn gật đầu: “Dạ!”
Chẳng những không hề bị dọa sợ mà còn ngoan ngoãn chuẩn bị lách qua Mộ Thần và tiến vào bên trong.
Thu Như Vãn, ngay cả chú Lưu ngồi phía sau cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Đoàn Đoàn đang định bước vào trong thì cảm nhận được ánh mắt rực lửa của hai người, quay lại nhìn thấy cô và chú tốt bụng, cô bé lo lắng chú và cô sẽ hiểu lầm anh trai nên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, giải thích một cách nghiêm túc.
Đoàn Đoàn: “Anh trai rất tốt bụng, anh trai chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi! Thực ra rất quan tâm đến Đoàn Đoàn!”
Lời còn chưa dứt, trước mắt Đoàn Đoàn lại tối sầm, vành nón đã bị anh trai xấu xa ấn xuống che khuất tầm nhìn, những lời lẽ nặng nề và giọng nói tức giận của anh trai từ trên đỉnh đầu phát ra, hung dữ như một con hổ lớn có thể. nuốt chửng Đoàn Đoàn trong một nhát.
“Nói bậy gì vậy!”
“Đừng nói bất cứ điều gì khiến người khác hiểu lầm.”
Không có mà!
Đoàn Đoàn lặng lẽ nâng vành mũ lên, lại nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của anh trai dưới mái tóc đen nhánh: “Anh trai thật là ngoài lạnh trong nóng mà.”
Anh trai rõ ràng là rất tốt!
*
Đoàn Đoàn vô tình ngủ thiếp đi khi đang ở trong xe lắc lư.
Kiểu chuyện này có nói với ba mẹ cũng vô ích.
Trước đây Mộ Thần còn cảm thấy cô đơn và không cam lòng nhưng bây giờ xem ra không còn quan trọng nữa. Bởi vì bên cạnh anh ấy đã có một Tiểu Đoàn Tử mềm mại và đáng yêu.
Mộ Thần bước sang một bên, để mẹ nhìn thấy Tiểu Đoàn Đoàn đáng yêu sau lưng: “Không cần đâu ạ.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thu Như Vãn thoáng lên một tia kinh ngạc, dù sớm biết A Thần có ngoại hình nổi bật nhưng bình thường hay lạnh lùng và hung dữ, điều này hoàn toàn được thừa hưởng từ gen của ba.
Đừng nói là người lớn, hầu hết trẻ em cũng đều run lên vì sợ hãi khi Mộ Thần liếc nhìn.
Nhưng…
Thu Như Vãn nhìn cô bé phía sau Mộ Thần, chỉ mới ba tuổi rưỡi nhưng mềm mại và dễ thương cứ như một con búp bê Barbie biết đi. Dù Mộ Thần không nắm tay thì cô bé vẫn tự mình nắm lấy vạt áo của Mộ Thần.
Không hề sợ Mộ Thần chút nào!
Những lời Đoàn Đoàn đã nói bất chợt hiện lên trong đầu Thu Như Vãn.
“Anh trai rất rất tốt.”
Trước đây, bà ấy còn hay trêu rằng bạn nhỏ kiệm lời, chỉ biết nói “rất tốt, rất tốt”. Giờ mới nhận ra dù ít lời cô bé cũng có khả năng phán đoán của riêng mình. Giống như bây giờ, cô bé dùng lời nói và hành động của mình để chứng minh tình cảm với Mộ Thần.
Và Mộ Thần không hất tay cô bé ra, cũng không tỏ vẻ khó chịu.
Thu Như Vãn khó có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này, ánh mắt rực sáng nhìn Mộ Thần rồi thu lại, thản nhiên chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi ngồi xuống, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng đợi ở lối đi chờ anh trai ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Mộ Thần không kiên nhẫn nâng cằm lên và nói: “Em vào trong ngồi đi.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?” Mộ Thần cong ngón tay gõ lên vành nón của cô bé: “Trẻ em mà ngồi gì chỗ ngoài này, một hồi thắng gấp em muốn bị quăng ra ngoài sao?”
Anh ấy dừng lại, đừng giấu đầu hở đuôi lố lăng thế.
Mộ Thần: “Ý anh là anh không muốn làm người phụ trách, vì vậy em vì để cho anh tránh khỏi rắc rối như vậy, tốt nhất nên để cho anh ngồi bên cửa sổ đi!”
Thu Như Vãn bất lực lắc đầu, vừa mới cảm thấy hiếm có đứa bé nào lại gần Mộ Thần, dáng vẻ anh ấy lại hung dữ như vậy, thật sự không sợ sẽ dọa đứa bé bật khóc à.
Bà ấy nửa đứng dậy, định như mọi khi giải thích thay Mộ Thần, lúc định an ủi bạn nhỏ đang bị dọa sợ thì lại phát hiện bảo bối hồng ngọc vốn không hề sợ chút nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên mỉm cười với Mộ Thần, khuôn mặt tròn trĩnh hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Đoàn Đoàn gật đầu: “Dạ!”
Chẳng những không hề bị dọa sợ mà còn ngoan ngoãn chuẩn bị lách qua Mộ Thần và tiến vào bên trong.
Thu Như Vãn, ngay cả chú Lưu ngồi phía sau cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Đoàn Đoàn đang định bước vào trong thì cảm nhận được ánh mắt rực lửa của hai người, quay lại nhìn thấy cô và chú tốt bụng, cô bé lo lắng chú và cô sẽ hiểu lầm anh trai nên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, giải thích một cách nghiêm túc.
Đoàn Đoàn: “Anh trai rất tốt bụng, anh trai chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi! Thực ra rất quan tâm đến Đoàn Đoàn!”
Lời còn chưa dứt, trước mắt Đoàn Đoàn lại tối sầm, vành nón đã bị anh trai xấu xa ấn xuống che khuất tầm nhìn, những lời lẽ nặng nề và giọng nói tức giận của anh trai từ trên đỉnh đầu phát ra, hung dữ như một con hổ lớn có thể. nuốt chửng Đoàn Đoàn trong một nhát.
“Nói bậy gì vậy!”
“Đừng nói bất cứ điều gì khiến người khác hiểu lầm.”
Không có mà!
Đoàn Đoàn lặng lẽ nâng vành mũ lên, lại nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của anh trai dưới mái tóc đen nhánh: “Anh trai thật là ngoài lạnh trong nóng mà.”
Anh trai rõ ràng là rất tốt!
*
Đoàn Đoàn vô tình ngủ thiếp đi khi đang ở trong xe lắc lư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất