Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 67:

Trước Sau
Trong yên tĩnh lộ ra vẻ xinh đẹp.

Vân Vân nghiêng đầu nhìn xem, đột nhiên nói: “Đột nhiên tớ có cảm giác không muốn hái nấm nữa.”

Thâm Thâm không hiểu vì sao Vân Vân lại đột nhiên đổi ý: “Tại sao vậy?”

Vân Vân cũng không hiểu, đôi mày nhỏ nhíu lại, ánh mắt sáng lên: “Có lẽ là bởi vì nấm rất đẹp, tớ cảm thấy để cho chúng mọc trên cây thì lập tức cảm thấy tâm trạng rất dễ chịu!”

“Tớ đói quá.” Vân Vân vỗ nhẹ vào bụng mình: “Chúng ta chơi trò hái rau nhé?”

“Ừm!”

Sự chú ý của bọn trẻ nhanh chóng bị chuyển hướng, hăng hái cầm chiếc giỏ nhỏ lên và bắt đầu chơi trò hái rau. Anh chị đã nóng lòng muốn chạy đi rồi.

Đoàn Đoàn không vội rời đi mà dùng đôi bàn tay trắng nõn của mình đẩy bụi cỏ trở về, chặn đám nấm dưới gốc cây lại.

Khương Dĩnh quỳ xuống và hỏi: “Đoàn Đoàn đang làm gì vậy?”

Đoàn Đoàn nghiêng đầu đặt ngón tay ấn lên môi, làm động tác “suỵt”: “Nấm nhỏ nên đi ngủ rồi, con muốn giấu đi. Như vậy sẽ không bị phát hiện, bạn nhỏ cũng sẽ không bị tiêu chảy.”

Khương Dĩnh dừng lại.



Anh Thâm Thâm và chị Vân Vân nhận ra Đoàn Đoàn không đuổi theo nên vẫy tay gọi em gái.

“Em gái Đoàn Đoàn, chúng ta chơi trò hái rau nhé!”

“Đoàn Đoàn, tới nhanh lên!”

Cả hai anh chị đều rất yêu thương Đoàn Đoàn, cũng tận tâm chăm sóc và cùng chơi đùa với em gái. Đoàn Đoàn phủ nấm lại, đứng dậy lễ phép nói với cô Khương Dĩnh: “Cô ơi, con đi hái rau trước” rồi chạy “ bịch bịch bịch” đến chỗ các anh chị.

Ba bạn nhỏ ngân nga bài hát hái rau tự mình sáng tác, vui vẻ hái cà chua vừa to vừa đỏ và những quả cà tím xiêu vẹo. Bạn nhỏ phát ra một tiếng thán phục.

Hóa ra là họ cứ đi và đi, xuyên qua đám cỏ rậm rạp và phát hiện ra một mảnh ruộng bậc thang rau muống!

Chiếc mì ống thật dài, lá hơi giống hình trái tim, thanh ở giữa rỗng ruột. Vân Vân cùng Thâm Thâm hét lên đầy phấn khích, dùng thân rau muống làm ống thổi khí và cùng bạn nhỏ chơi trò đuổi bắt.

Văn Văn khuỵu xuống ngồi bên cạnh Khương Dĩnh, nhìn thoáng qua cây nấm bị bụi cỏ che khuất: “Thật sự không nhìn thấy.”

Khương Dĩnh: “…”

Văn Văn ôm đầu gối trầm ngâm suy nghĩ: “Có lẽ Đoàn Đoàn chỉ nấm trên cây cho Vân Vân là vì cô bé nhận ra Vân Vân không vui vì không ăn được nấm nên đã cho chị gái nhìn thấy hình dáng yên tĩnh của cây nấm tựa vào thân cây lớn.”

Không cần thiết phải trấn an chị gái bằng lời nói mà là để Vân Vân tự mình đưa ra quyết định.

Đoàn Đoàn mới ba tuổi rưỡi thôi, làm sao có thể quan sát được lời nói của chị gái như thế, để ý đến cảm xúc của chị gái còn dỗ cho chị gái vui vẻ.



Trong khi Văn Văn đang suy nghĩ, Khương Dĩnh cũng rơi vào trầm tư.

Mộ Thần đút một tay vào túi quần, từ xa nhìn Đoàn Đoàn đang chơi đùa cùng anh chị, lộ ra gương mặt tươi cười rạng rỡ - Anh ấy phát hiện ra rằng khi không có Giang Lệ ở bên thì Đoàn Đoàn mới có thể thể hiện vẻ mặt thực sự vui vẻ.

Ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm hơn.

Một số phỏng đoán xuất hiện trong đầu.

*

Bạn nhỏ xách chiếc giỏ nhỏ hiên ngang trở về biệt thự, đi cuối cùng là Mộ Thần và Đoàn Đoàn vừa nhắc tới.

Trong giỏ nhỏ của Đoàn Đoàn chứa rất nhiều loại rau lá, gồm rau diếp Ấn dài và nhiều lá, còn có rau muống dài dài mảnh mảnh. Xanh mơn mởn được đặt nghiêng trong giỏ, chiếc lá còn đung đưa nhịp theo từng chuyển động của Tiểu Đoàn Tử di chuyển xung quanh.

Dễ thương và đáng yêu.

[Khu bình luận]: Chậc, Đoàn Đoàn có vẻ thích rất ăn rau nhỉ.

[Khu bình luận]: Cũng không tính lần trước còn tự mình nấu canh nghêu bí đao, nghêu thì tính là món mặn đi.

[Khu bình luận]: Mọi người không để ý sao? Mặc dù lần trước Đoàn Đoàn nấu canh nghêu bí đao nhưng chính mình thì không ăn. Vả lại điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là khi người khác đang ăn, Đoàn Đoàn muốn nói lại thôi, như muốn ngăn lại nhưng rồi lại nghĩ thông suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau