Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 68:

Trước Sau
[Khu bình luận ]: Nghe cậu nói như thế, sao cảm giác Đoàn Đoàn có vẻ hơi keo kiệt nhỉ.

[Khu bình luận]: Tôi không tin, cục bột sẵn lòng nấu bữa tối cho mọi người, sao có thể keo kiệt được?

[Khu bình luận]: Tôi cũng không tin cục bột là vì keo kiệt.

Mọi người trong khu bình luận không ai nhận ra cả, bọn họ không còn suy đoán hay nghi ngờ như lúc ban đầu nhìn thấy Đoàn Đoàn. Khi người khác đặt ra nghi vấn thì dần dần bắt đầu bênh vực Đoàn Đoàn rồi.

Khách mời tại địa điểm ghi hình không được cầm điện thoại, cũng không biết khán giả đã bị Đoàn Đoàn xinh xắn có tài năng thu hút nên lặng lẽ dời vị trí. Tiểu Mễ Lạp nhìn thấy Đoàn Đoàn, mối quan hệ giữa Mộ Thần và khách mời trở nên tốt hơn, trong lòng đột nhiên trở nên nặng nề.

Sau khi cô bé nhớ đến lời nhân viên công tác nói “Đoàn Đoàn đã uống thuốc rồi”, trong lòng càng cảm thấy khó chịu không thôi.

Hôm nay Thu Như Vãn đã ở cùng Đoàn Đoàn và ánh mắt luôn dán chặt vào Đoàn Đoàn.

… Có phải cảm thấy họ trông rất giống nhau không?

Tiểu Mễ Lạp càng nghĩ càng hoảng sợ, vô thức cắn móng tay, ánh mắt cô bé dán chặt vào mớ rau trong giỏ của bạn nhỏ. Trong cơn hoảng loạn đã thốt ra một điều kỳ lạ mà một bạn nhỏ không thể nói: “Sao toàn là rau thế này, con không thích!”

Đôi mắt đen láy sáng ngời của Đoàn Đoàn lộ ra vẻ nghi hoặc và bối rối, vẻ mặt vui vẻ cũng đông cứng trên khuôn mặt hồng hào như chạm ngọc.



Cô bé hơi bối rối. 

Mộ Thần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhỏ giọng nói: “Con bé vẫn luôn như vậy, em đừng để trong lòng.”

Đoàn Đoàn gật đầu có vẻ đã hiểu.

Tiểu Mễ Lạp hét lớn, quyết tâm muốn làm trái ý: “Con mặc kệ, con không muốn ăn rau! Mẹ ơi, con muốn ăn thịt, đùi gà, hamburger, cá…”

Thu Như Vãn không hiểu tại sao Tiểu Mễ Lạp đột nhiên lại nổi giận nên ôm lấy Tiểu Mễ Lạp vỗ lưng an ủi. Một mặt nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chuẩn bị xin lỗi Đoàn Đoàn.

Nhưng Tiểu Đoàn Tử đứng bên cạnh Mộ Thần, lấy hết can đảm, kéo góc áo anh trai và nói: “Không được… trẻ con không được ăn thịt!”

Lồng ngực Đoàn Đoàn phát ra âm thanh thỏ thẻ, lần này lấy hết can đảm nói ra những lời này, hai bàn tay gắn chặt, có thể thấy được sự lo lắng gấp rút của cô bé.

Mộ Thần cụp mắt xuống: “Đoàn Đoàn?”

Đoàn Đoàn cắn khóe môi, cô bé không giỏi phản biện người khác, siết chặt nắm tay để tự cổ vũ bản thân, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “Mẹ từng nói, trẻ con không được ăn quá nhiều thịt, sẽ sinh bệnh!”

“Mẹ vì tốt cho Đoàn Đoàn, lần nào cũng không cho Đoàn Đoàn ăn thịt.”



“Đoàn Đoàn mới có thể lớn lên khỏe mạnh như bây giờ…”

Đoàn Đoàn như đã dùng hết can đảm của mình, thì thầm: “Đoàn Đoàn không muốn Tiểu Mễ Lạp bị bệnh.”

- Thế nên Đoàn Đoàn mới ngăn cản mọi người ăn thịt và chỉ hái rau sao?

Nghi ngờ ban đầu của khán giả cuối cùng cũng có câu trả lời, không phải vì Đoàn Đoàn keo kiệt mà là do mẹ lừa gạt con không được ăn thịt, còn nói dối cô bé lớn như vậy là vì không ăn thịt.

Hãy nhìn lại Đoàn Đoàn cũng bằng ba tuổi rưỡi với Tiểu Mễ Lạp, Tiểu Mễ Lạp lớn lên khỏe mạnh đầy đặn, khuôn mặt hồng hào và thân hình cũng bụ bẫm. Nhưng Đoàn Đoàn cứ như một chú mèo con thiếu dinh dưỡng, vừa nhỏ vừa gầy lại trắng bóc.

Khán giả khó có thể tưởng tượng được đứa trẻ ngoài việc không được ăn thịt thì còn phải trải qua những gì…

E rằng thậm chí một ngày ba bữa ăn bình thường cũng không có!

Người mẹ Giang Lệ này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy!

Trong khi mọi người đang tràn đầy phẫn nộ, chỉ có Mộ Thần mím môi nhìn sang Đoàn Đoàn bên cạnh. Những ngón tay buông thõng co lại, do dự vài giây trước khi đặt lên trên cái đầu mềm mại và mịn màng của đứa bé.

Mộ Thần không giỏi an ủi người khác, lời nói vừa lạnh lùng lại cứng ngắc: “Không ăn thịt thì không thể cao lên được. Em thấy đấy, anh ăn thịt thì sẽ vừa cao vừa khỏe mạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau