Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 74:

Trước Sau
Tiểu Mễ Lạp biết mình không nên mất bình tĩnh nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Cô bé vốn không phải là một cô bé ba tuổi rưỡi ngây thơ chân chính mà sự hoảng sợ và bất an đã biến thành cơn thịnh nộ và cáu kỉnh khiến cô bé mất hết kiên nhẫn, cô bé chỉ có thể cố gắng hành động như một đứa trẻ bướng bỉnh và kẻ xấu phàn nàn trước.

“Không ai trong số họ muốn chơi với con! Họ đều bài xích con!”

“Con cũng không muốn chơi với họ!”

Lúc nói chuyện cô bé bĩu môi, làm ra vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh của trẻ con.

“Nhưng nếu mẹ nhớ không lầm.” Thu Như Vãn thẳng thắn nói: “Ngày đầu tiên ghi hình, con đã chế giễu trang phục của Đoàn Đoàn là quê mùa, sau khi bị anh trai trách mắng rồi còn khóc lóc. Sau đó, khi các bạn gọi con thì con cũng giận dỗi không chịu đi chơi. Khi các bạn ra ngoài hái trái cây uống trà chiều thì con không chịu đi, phát hiện anh trai không hái được loại trái cây mà con thích, con còn tức giận lên lầu không chịu xuống.”

“Sau đó, Vân Vân, Thâm Thâm, đã trở thành bạn tốt Đoàn Đoàn.”

Thu Như Vãn không xem chương trình tạp kỹ, chỉ phát hiện ra những điều này khi tạm thời xem qua các video trên đường đến lên xe buýt. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của bà ấy mang theo vài phần nghiêm túc và không đồng tình, khiến khuôn mặt của Tiểu Mễ Lạp hiện lên một tia chột dạ, tránh được tầm nhìn của Thu Như Vãn.

Tiểu Mễ Lạp theo bản năng nói: “Vậy, vậy thì sao ạ! Con là em gái, anh trai nên nhường em gái! Vả lại con chỉ mới ba tuổi rưỡi, cho dù con có cáu kỉnh với Vân Vân và Thâm Thâm thì cũng nên dỗ dành con!”

Đây là đãi ngộ từ khi trở thành Tiểu Mễ Lạp, cô bé luôn được hưởng thụ những điều đó.

Mọi người sẽ dỗ dành, nhường nhịn cô bé và coi cô bé như một công chúa nhỏ, ngay cả người anh trai mà cô bé cố tình hãm hại cũng vì cô bé là trẻ con, là em gái nên anh ấy phải chịu sự bắt nạt của cô bé!

Mặc dù thực tế Tiểu Mễ Lạp chưa được ba tuổi rưỡi nhưng cô bé luôn thích nghi với môi trường thoải mái và tận hưởng đãi ngộ của mọi người xung quanh.



Sau khi thốt ra câu này, Tiểu Mễ Lạp giật mình, vừa nói xong thì lập tức hối hận. Ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt thất vọng và nặng nề của Thu Như Vãn đang nhìn chằm chằm vào cô bé, giống như hôm nay mới nhận ra cô bé vậy.

Quá vội vàng, không nên bị Đoàn Đoàn ảnh hưởng dù Đoàn Đoàn có được yêu thích cỡ nào thì cũng chỉ là người xa lạ.

Tiểu Mễ Lạp hối hận không thôi.

Thu Như Vãn im lặng nhìn cô bé hồi lâu, bình tĩnh nói với cô: “Vậy con có bao giờ nghĩ rằng Đoàn Đoàn cũng ba tuổi rưỡi không?”

Biểu cảm của Tiểu Mễ Lạp lập tức trở nên phức tạp, bao gồm sự giận dữ, độc ác, không cam tâm, phẫn nộ và khó chịu, tất cả hòa quyện trên gương mặt non nớt chỉ ba tuổi rưỡi. Từ khi đến thế giới này, cô bé chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ và bất an như hôm nay. Bị Thu Như Vãn dịu dàng nói như vậy, cô bé không thể kiềm chế được cơn giận nữa.

Cô bé hét lên: “Thì sao chứ! Con là con gái của mẹ chứ không phải Đoàn Đoàn! Mẹ có thích cậu ta thì cũng vô ích! Con sẽ đi mách ba!”

Tiểu Mễ Lạp trượt mông xuống khỏi sofa và chạy “đùng đùng đùng” ra khỏi phòng khách của biệt thự.

Ánh mắt Thu Như Vãn nhìn chăm chăm vào nơi Tiểu Mễ Lạp rời đi, vẻ mặt dịu dàng hiếm khi cau mày: Mộ Thiên Cát đã chiều hư cô bé rồi.

[Khu bình luận]: Người mẹ nói đúng. Trong khi Tiểu Mễ Lạp bướng bỉnh giận dỗi tuỳ tiện chế giễu người khác ăn mặc quê mùa thì Đoàn Đoàn cũng ba tuổi rưỡi, đã rửa tay, nấu nướng và giặt quần áo rồi này!

[Khu bình luận]: Không biết tại sao khi nghe người mẹ nói như vậy, nước mắt tôi suýt rơi.

[Khu bình luận]: … Xem tới hôm nay đã là ngày thứ ba ghi hình rồi, tôi thực sự cảm thấy Tiểu Mễ Lạp thật kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau