Chương 76:
*
Ăn tối xong, Đoàn Đoàn đã quen với việc phải làm việc phải chăm chỉ để báo đáp lòng tốt của người khác, vội vội vàng vàng đứng dậy, xếp bát đũa đã ăn xong lại một chỗ, chuẩn bị mang chén bát đi rửa để báo đáp mọi người.
Đôi bàn tay trắng trẻo vừa nhấc bát lên thì đã bị một bàn tay to lớn ấn xuống miệng bát không cho cô bé mang đi.
Đoàn Đoàn “Hả” một tiếng: “Anh?”
“Người lớn như anh đây chết rồi sao?” Mục Thần tức giận “cướp” bát đũa ra khỏi đôi tay trắng trẻo, một cái chén nhỏ cũng không để lại cho cô bé, cực kỳ xấu tính nói: “Loại chuyện này anh làm là được rồi.”
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn xuống đôi bàn tay trống rỗng của mình, ánh mắt đen láy lộ ra vẻ ngốc nghếch chớp chớp hàng mi, ngơ ngác nhìn anh trai bê bát đũa uể oải đứng dậy, anh ấy trông giống như một cái cây, thật là cao lớn.
Ngay khi đứng lên khiến cô bé trông nhỏ bé hơn.
Đoàn Đoàn còn muốn vùng vẫy một chút: “Nhưng ở nhà, việc nhà đều là em làm hết…”
Với lại mọi người đối xử rất tốt với Đoàn Đoàn, còn nấu đồ cho Đoàn Đoàn ăn, không báo đáp thì Đoàn Đoàn sẽ không thể yên tâm.
Lời còn chưa dứt thì đã bị đôi mắt phượng của Mộ Thần liếc một cái, hàm ý hung dữ khiến Đoàn Đoàn rụt cổ lại, đôi tay cũng bụm miệng lại một cách vô cùng hiểu ý.
Mộ Thần bật cười: “Em cứ ở đây đi, việc nhà không đến lượt em làm đâu.”
Tuy nói thế, nhìn thấy đôi mắt Đoàn Đoàn bất an, anh ấy lập tức dừng lại, giọng nói có chút dịu đi trong vô thức: “Cô Thu của em lát nữa về nhà rồi, em hãy ở lại với cô Thu đi.”
Sự lo lắng trong mắt của Đoàn Đoàn mới tiêu tan một chút, quay đầu sang nhìn cô xinh đẹp mặc sườn xám thướt tha tươi cười dịu dàng: “Cô Thu phải đi rồi sao?”
Thu Như Vãn không vội trả lời, ánh mắt nhìn sang Mộ Thần vài giây.
Đứa trẻ này cũng thật là…
Mộ Thần con cũng có thể dịu dàng với trẻ con như vậy sao?
Đôi mắt quả hạnh xinh đẹp của Thu Như Vãn hơi cong lên, Mộ Thần khó chịu cầm bát quay người rời đi mà chẳng thèm đáp lời, chỉ là động tác rời đi quá nhanh, còn va vào cả lưng ghế của Văn Văn, suýt thì ngã nhào xuống.
Ít nhiều gì cũng có chút cảm giác chạy trối chết.
Thu Như Vãn cười khúc khích gật đầu với Đoàn Đoàn: “Đúng vậy, vì hôm đó Tiểu Mễ Lạp tức giận nên cô đã nhờ chú Lưu đón con bé về để bình tĩnh lại.”
Sự chú ý của Đoàn Đoàn bị chuyển hướng: “Tức giận?”
“Ừm.” Thu Như Vãn chậm rãi gật đầu: “Bởi vì cô và chú quá chiều chuộng Tiểu Mễ Lạp khiến con bé thành một đứa trẻ không được tốt cho lắm, là lỗi của cô chú.”
Trong lúc nói chuyện, Khương Dĩnh và Văn Văn đứng dậy bưng đồ ăn đã ăn xong vào bếp, trời nắng nóng, đồ ăn không thể để qua đêm ở nhiệt độ phòng, nếu không thức dậy sẽ bị hỏng. Chỉ có thể cho vào trong tủ lạnh.
Thu Như Vãn đứng dậy giúp đỡ, mỉm cười rạng rỡ.
Đoàn Đoàn cũng không nhãn rỗi, lén lút chạy vào bếp thì thấy anh trai đang đứng ở bếp lò bật lửa, hai tay khoanh trước ngực chờ ở đó. Vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, chiếc cổ thon thả với mái tóc đen nhánh xõa xuống, tạo ra một loại cảm giác sâu lắng và lạnh lùng.
Cô bé rón rén bước tới, bàn tay nhỏ bé khều lấy chiếc khăn tay bên cạnh rồi lén lút giật một cái.
Khăn tới tay rồi!
Lần đầu tiên, Đoàn Đoàn phát hiện ra rằng làm việc nhà cũng cần phải lén lút, ngay cả việc lau bàn, lấy khăn trải bàn cũng khiến trái tim nhỏ bé của Đoàn Đoàn đập “thịch thịch” đến kinh hồn bạt vía, vung chân nhanh chóng chạy ra khỏi bếp.
Văn Văn và Khương Dĩnh đang bưng bát đĩa bước vào bị hành động như thỏ con của Đoàn Đoàn chọc cười.
“Đoàn Đoàn đúng là không nhàn rỗi được mà.”
“Đoàn Đoàn có thể không được đối xử tốt ở nhà, vì vậy nếu ai đó đối xử tốt với cô bé một chút thì sẽ cảm thấy khó chịu và muốn làm gì đó.”
Ăn tối xong, Đoàn Đoàn đã quen với việc phải làm việc phải chăm chỉ để báo đáp lòng tốt của người khác, vội vội vàng vàng đứng dậy, xếp bát đũa đã ăn xong lại một chỗ, chuẩn bị mang chén bát đi rửa để báo đáp mọi người.
Đôi bàn tay trắng trẻo vừa nhấc bát lên thì đã bị một bàn tay to lớn ấn xuống miệng bát không cho cô bé mang đi.
Đoàn Đoàn “Hả” một tiếng: “Anh?”
“Người lớn như anh đây chết rồi sao?” Mục Thần tức giận “cướp” bát đũa ra khỏi đôi tay trắng trẻo, một cái chén nhỏ cũng không để lại cho cô bé, cực kỳ xấu tính nói: “Loại chuyện này anh làm là được rồi.”
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn xuống đôi bàn tay trống rỗng của mình, ánh mắt đen láy lộ ra vẻ ngốc nghếch chớp chớp hàng mi, ngơ ngác nhìn anh trai bê bát đũa uể oải đứng dậy, anh ấy trông giống như một cái cây, thật là cao lớn.
Ngay khi đứng lên khiến cô bé trông nhỏ bé hơn.
Đoàn Đoàn còn muốn vùng vẫy một chút: “Nhưng ở nhà, việc nhà đều là em làm hết…”
Với lại mọi người đối xử rất tốt với Đoàn Đoàn, còn nấu đồ cho Đoàn Đoàn ăn, không báo đáp thì Đoàn Đoàn sẽ không thể yên tâm.
Lời còn chưa dứt thì đã bị đôi mắt phượng của Mộ Thần liếc một cái, hàm ý hung dữ khiến Đoàn Đoàn rụt cổ lại, đôi tay cũng bụm miệng lại một cách vô cùng hiểu ý.
Mộ Thần bật cười: “Em cứ ở đây đi, việc nhà không đến lượt em làm đâu.”
Tuy nói thế, nhìn thấy đôi mắt Đoàn Đoàn bất an, anh ấy lập tức dừng lại, giọng nói có chút dịu đi trong vô thức: “Cô Thu của em lát nữa về nhà rồi, em hãy ở lại với cô Thu đi.”
Sự lo lắng trong mắt của Đoàn Đoàn mới tiêu tan một chút, quay đầu sang nhìn cô xinh đẹp mặc sườn xám thướt tha tươi cười dịu dàng: “Cô Thu phải đi rồi sao?”
Thu Như Vãn không vội trả lời, ánh mắt nhìn sang Mộ Thần vài giây.
Đứa trẻ này cũng thật là…
Mộ Thần con cũng có thể dịu dàng với trẻ con như vậy sao?
Đôi mắt quả hạnh xinh đẹp của Thu Như Vãn hơi cong lên, Mộ Thần khó chịu cầm bát quay người rời đi mà chẳng thèm đáp lời, chỉ là động tác rời đi quá nhanh, còn va vào cả lưng ghế của Văn Văn, suýt thì ngã nhào xuống.
Ít nhiều gì cũng có chút cảm giác chạy trối chết.
Thu Như Vãn cười khúc khích gật đầu với Đoàn Đoàn: “Đúng vậy, vì hôm đó Tiểu Mễ Lạp tức giận nên cô đã nhờ chú Lưu đón con bé về để bình tĩnh lại.”
Sự chú ý của Đoàn Đoàn bị chuyển hướng: “Tức giận?”
“Ừm.” Thu Như Vãn chậm rãi gật đầu: “Bởi vì cô và chú quá chiều chuộng Tiểu Mễ Lạp khiến con bé thành một đứa trẻ không được tốt cho lắm, là lỗi của cô chú.”
Trong lúc nói chuyện, Khương Dĩnh và Văn Văn đứng dậy bưng đồ ăn đã ăn xong vào bếp, trời nắng nóng, đồ ăn không thể để qua đêm ở nhiệt độ phòng, nếu không thức dậy sẽ bị hỏng. Chỉ có thể cho vào trong tủ lạnh.
Thu Như Vãn đứng dậy giúp đỡ, mỉm cười rạng rỡ.
Đoàn Đoàn cũng không nhãn rỗi, lén lút chạy vào bếp thì thấy anh trai đang đứng ở bếp lò bật lửa, hai tay khoanh trước ngực chờ ở đó. Vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, chiếc cổ thon thả với mái tóc đen nhánh xõa xuống, tạo ra một loại cảm giác sâu lắng và lạnh lùng.
Cô bé rón rén bước tới, bàn tay nhỏ bé khều lấy chiếc khăn tay bên cạnh rồi lén lút giật một cái.
Khăn tới tay rồi!
Lần đầu tiên, Đoàn Đoàn phát hiện ra rằng làm việc nhà cũng cần phải lén lút, ngay cả việc lau bàn, lấy khăn trải bàn cũng khiến trái tim nhỏ bé của Đoàn Đoàn đập “thịch thịch” đến kinh hồn bạt vía, vung chân nhanh chóng chạy ra khỏi bếp.
Văn Văn và Khương Dĩnh đang bưng bát đĩa bước vào bị hành động như thỏ con của Đoàn Đoàn chọc cười.
“Đoàn Đoàn đúng là không nhàn rỗi được mà.”
“Đoàn Đoàn có thể không được đối xử tốt ở nhà, vì vậy nếu ai đó đối xử tốt với cô bé một chút thì sẽ cảm thấy khó chịu và muốn làm gì đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất