Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 78:

Trước Sau
Ngay sau đó đã bị Thu Như Vãn bắt được.

Thu Như Vãn: “Sao vậy?”

Chú Lưu chậm rãi lắc đầu lảng sang chỗ khác: Làm sao ông ấy có thể nói với phu nhân rằng hôm nay ngay khi mới gặp Đoàn Đoàn, ông ấy đã cảm thấy trông rất quen, bây giờ đối diện với đôi mắt dịu dàng của phu nhân, ông ấy mới nhận ra Đoàn Đoàn và phu nhân có một sự giống nhau đến kinh ngạc.

Chuyện này khiến ông ấy không biết nói sao?

Chú Lưu giữ im lặng, đúng lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, ông ấy nhấn ga và tiếp tục lên đường, lặng lẽ xua tan những nghi ngờ trong gió đêm.

“Em gái Đoàn Đoàn, tối nay chúng ta ngủ cạnh mẹ được không?”

Sau khi dọn xong bàn, vệ sinh xong xuôi và tiễn Thu Như Vãn đi thì cũng đã tám giờ rưỡi, Đoàn Đoàn rất buồn ngủ ngáp dài một cái, Thâm Thâm chạy “bạch bạch bạch” đến trước mặt Đoàn Đoàn, mời em gái đi cùng cậu bé.

Mẹ Đoàn Đoàn không có ở đây, chẳng phải em gái chỉ có thể ngủ một mình trong phòng tối đen như mực sao?

Anh Thâm Thâm kiên quyết không đồng ý!

Vân Vân nghe vậy lập tức ngẩng đầu khỏi vòng tay của chị Văn Văn và nói: “Em cũng có thể ngủ chung với chị! Chị Văn Văn sẽ kể chuyện cho chúng ta nghe!”

Thâm Thâm không chịu thua kém: “Mẹ tớ cũng biết kể truyện tranh!”

Vân Vân lớn tiếng nói: “Mẹ tớ cũng biết!”

Thế nhưng hai bạn nhỏ lại bắt đầu tranh cãi xem em gái sẽ ngủ với ai. Khiến người lớn hai bên đều dở khóc dở cười, bế cục cưng đang hưng phấn của nhà mình lên.

Văn Văn và Khương Dĩnh: “Đừng tranh cãi nữa, chúng ta hãy nghe em gái nói đi. Em gái muốn ngủ chung với ai nào?”

Đoàn Đoàn ngẩng gương mặt bụ bẫm lên, nhìn anh chị, đôi mắt tròn xoe trong veo biểu lộ ra sự hâm mộ mà chính mình không hề để ý đến, cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đoàn Đoàn có thể ngủ một mình.”



Thực ra cô bé đã quen từ lâu rồi.

Ngủ một mình sẽ không đánh thức ai cũng sẽ không làm phiền người khác.

Mặc dù ngủ chung với chị Văn Văn và chị Vân Vân rất ấm áp và thoải mái nhưng sau này mẹ về thì cô bé vẫn phải về bên cạnh mẹ. Lỡ như Đoàn Đoàn không thích nghi được thì phải làm sao đây.

Hạnh phúc của cô bé sẽ chỉ duy trì đến khi chương trình tạp kỹ kết thúc mà thôi.

Tuy Đoàn Đoàn còn nhỏ nhưng vì sống chung với mẹ lâu nên đã hiểu rất nhiều quy luật, chẳng hạn như cô giáo Thanh Thanh dù có thích cô bé cũng sẽ không giúp được gì, còn sẽ vì thế mà cãi vã với mẹ, bị mẹ tìm đến cô hiệu trưởng khiếu nại và bị phê bình.

Cô bé chỉ có thể khiến bản thân ngoan hơn một chút, biết điều hơn một chút và không làm phiền người khác.

Thâm Thâm nói: “Em gái lo giường không đủ lớn sao? Hay là lo con trai với con gái không thể ngủ chung? Chúng ta có thể mỗi người ngủ một bên của mẹ, như vậy thì chúng ta có thể tách ra rồi.”

Vân Vân nói: “Đoàn Đoàn không cần phải khách sáo với chị đâu!”

Đoàn Đoàn lặng lẽ lắc đầu, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng vụn vỡ như kim cương, cô bé nhẹ nhàng nói: “Nếu Đoàn Đoàn quen với việc ngủ chung với anh chị thì sau này sẽ không quen ngủ trong chiếc giường nhỏ của mình nữa.”

Thâm Thâm và Vân Vân không hiểu, Khương Dĩnh và Văn Văn thân là người lớn lại hiểu được: Đoàn Đoàn đã biết hạnh phúc sẽ kết thúc sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc nên cô bé không dám để mình chìm đắm, thà rằng quen với việc ở một mình.

Chóp mũi hai người lớn nhói lên thế mà bị Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi làm cho họ suýt nữa thì khóc.

Cô bé biết hết mọi thứ nên không dám yêu cầu bất cứ điều gì.

Nhưng, nhưng cô bé mới ba tuổi rưỡi thôi mà! Đáng lẽ cô bé phải lớn lên vô lo vô nghĩ, ngây thơ hồn nhiên như những đứa trẻ ba tuổi rưỡi cùng tuổi, hưởng sự cưng chiều của người lớn và có một tuổi thơ hạnh phúc!

Khương Dĩnh lạnh lùng vô cảm nhưng nhìn đứa bé trước mặt, cô ấy như nhìn thấy được tương lai của Thâm Thâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau