Chương 79:
Vành mắt cô ấy chợt ửng đỏ.
“Cô ơi, con không sao đâu!”
“Đoàn Đoàn là một bạn nhỏ dũng cảm, sớm đã quen rồi ạ.”
Đoàn Đoàn duy trì độ cong của khóe môi, đôi mắt trong sáng dịu dàng, thấy cô ấy buồn lập tức định an ủi, như thể người đáng buồn không phải là mình vậy. Giây tiếp theo, Đoàn Đoàn bất ngờ bị hai tay luồn qua cánh tay ôm lấy cô bé.
Do không có trọng lượng nên đôi chân nhỏ vô thức đá đá lên, giống như một con thỏ bị bắt nên đôi tai dài đang cố gắng giãy dụa.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên thì phát hiện trên đỉnh đầu mình là khuôn mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng lại hung dữ của anh trai.
“Anh?”
Mộ Thần lạnh lùng ôm lấy Đoàn Tử nhỏ nhắn mềm mại, gật đầu với Khương Dĩnh và Văn Văn: “Đứa bé bướng bỉnh này cứ giao cho tôi.”
Khương Dĩnh và Văn Văn đều sửng sốt.
Mộ Thần đã lợi dụng ưu thế tay dài chân dài của mình vượt qua bọn họ để lên tầng hai, biến mất ở góc đường.
Văn Văn chợt tỉnh ngộ lập tức vỗ tay và nói: “Suýt thì quên mất, Mộ Thần và Tiểu Mễ Lạp tương đối đặc biệt, vả lại quan hệ không tốt nên đạo diễn đã xếp cho hai phòng, thật là may.”
Một người ở trong phòng ngủ của mình và người kia ngủ trong phòng ngủ của em gái.
Ít nhiều cũng có người chăm sóc bạn nhỏ, còn có thể giúp đỡ Đoàn Đoàn.
Không ngờ Mộ Thần trông thì có vẻ khó hòa đồng nhưng thực chất lại rất chu đáo.
*
Mộ Thần một tay thì dẫn Tiểu Đoàn Tử, tay kia thì mở cửa.
Một tiếng “tạch” vang lên, đèn trong phòng vụt sáng, chiếu sáng choang cả một căn phòng.
Phong cách của phòng khách rất đơn giản, thảm trải sàn màu xanh da trời và màu vàng trải dài tầng tầng lớp lớp, còn có sofa lười dễ thương của Mickey, trong ngăn tủ ba tầng chứa đồ chơi xếp gỗ, viên bi và các đồ chơi khác, có thêm hai ba chậu cây xanh.
Đoàn Đoàn để ý thấy có hai phòng, một to một nhỏ.
Căn phòng phía sau hẳn là phòng ngủ Tiểu Mễ Lạp.
Mộ Thần thay giày xong thì dẫn cô bé đến căn phòng nhỏ đặt xuống, suy nghĩ của Đoàn Đoàn đã được xác nhận.
“Em vào tắm rửa trước đi.” Mộ Thần vừa nói vừa mở cửa phòng Tiểu Mễ Lạp ra, bật đèn lên: “Anh đi lấy đồ cho em.”
Đoàn Đoàn ôm lấy chân anh trai không chịu bước vào phòng người khác: “Nhưng bà ngoại từng nói không được động vào đồ của người khác khi chưa được cho phép. Đây là hành vi xấu.”
… Nhưng không phải cô bé chỉ có thể ngủ một mình thôi sao?
Mộ Thần cúi đầu, phát hiện đứa nhỏ ở một số việc còn tỉ mỉ hơn cả người lớn.
Vốn dĩ anh ấy muốn ở tạm một đêm, ngày hôm sau sẽ mang khăn trải giường của Tiểu Mễ Lạp đi giặt. Như thế coi như là chịu trách nhiệm.
Không ngờ Đoàn Đoàn còn nghiêm túc hơn.
Đoàn Đoàn nói: “Không sao đâu, em có thể sống một mình mà!”
“Nói ngớ ngẩn gì vậy?” Mộ Thần cau mày, sau một hồi giằng co ngắn ngủi, anh ấy tắt đèn trong phòng Tiểu Mễ Lạp, đóng cửa lại, dẫn Đoàn Đoàn đi đến phòng mình: “Đợi đã.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ, giương mắt nhìn anh trai lấy ruột bông, ga trải giường, mền và gối đầu từ trong ngăn tủ ra. Đặt một lớp đệm mỏng trên sàn để tạo thành một chiếc “giường” đơn giản.
“Như thế được chưa?”
Đoàn Đoàn gật đầu.
Mộ Thần vỗ tay đứng dậy, nhìn Đoàn Đoàn từ trên cao nhìn xuống, nhớ đến trong phòng tắm có bao nhiêu khăn tắm, ly súc miệng và bàn chải đánh răng, bước vào phòng tắm lấy ra: “Đi tắm rửa đi, có thì gọi anh.”
Đoàn Đoàn gật đầu.
Mộ Thần đổi chỗ cho Đoàn Đoàn, anh ấy đi vào phòng khách tìm đôi dép và đồ ngủ dùng một lần đưa cho Đoàn Đoàn.
Sau đó đóng cửa lại, dựa vào cửa phòng tắm, hai tay khoanh trước ngực, chờ Tiểu Đoàn Tử kêu giúp đỡ.
Mộ Thần hiếm khi ở chung một chỗ với Tiểu Mễ Lạp. Chỉ cần tiếp xúc vài lần ngắn ngủi cũng đủ biết việc chăm sóc một đứa trẻ sẽ phiền phức thế nào: không lấy được ly súc miệng thì phải gọi người, gương bị mờ cũng làm ầm lên, còn rắc rối hơn việc tự mình tắm rửa.
“Cô ơi, con không sao đâu!”
“Đoàn Đoàn là một bạn nhỏ dũng cảm, sớm đã quen rồi ạ.”
Đoàn Đoàn duy trì độ cong của khóe môi, đôi mắt trong sáng dịu dàng, thấy cô ấy buồn lập tức định an ủi, như thể người đáng buồn không phải là mình vậy. Giây tiếp theo, Đoàn Đoàn bất ngờ bị hai tay luồn qua cánh tay ôm lấy cô bé.
Do không có trọng lượng nên đôi chân nhỏ vô thức đá đá lên, giống như một con thỏ bị bắt nên đôi tai dài đang cố gắng giãy dụa.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên thì phát hiện trên đỉnh đầu mình là khuôn mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng lại hung dữ của anh trai.
“Anh?”
Mộ Thần lạnh lùng ôm lấy Đoàn Tử nhỏ nhắn mềm mại, gật đầu với Khương Dĩnh và Văn Văn: “Đứa bé bướng bỉnh này cứ giao cho tôi.”
Khương Dĩnh và Văn Văn đều sửng sốt.
Mộ Thần đã lợi dụng ưu thế tay dài chân dài của mình vượt qua bọn họ để lên tầng hai, biến mất ở góc đường.
Văn Văn chợt tỉnh ngộ lập tức vỗ tay và nói: “Suýt thì quên mất, Mộ Thần và Tiểu Mễ Lạp tương đối đặc biệt, vả lại quan hệ không tốt nên đạo diễn đã xếp cho hai phòng, thật là may.”
Một người ở trong phòng ngủ của mình và người kia ngủ trong phòng ngủ của em gái.
Ít nhiều cũng có người chăm sóc bạn nhỏ, còn có thể giúp đỡ Đoàn Đoàn.
Không ngờ Mộ Thần trông thì có vẻ khó hòa đồng nhưng thực chất lại rất chu đáo.
*
Mộ Thần một tay thì dẫn Tiểu Đoàn Tử, tay kia thì mở cửa.
Một tiếng “tạch” vang lên, đèn trong phòng vụt sáng, chiếu sáng choang cả một căn phòng.
Phong cách của phòng khách rất đơn giản, thảm trải sàn màu xanh da trời và màu vàng trải dài tầng tầng lớp lớp, còn có sofa lười dễ thương của Mickey, trong ngăn tủ ba tầng chứa đồ chơi xếp gỗ, viên bi và các đồ chơi khác, có thêm hai ba chậu cây xanh.
Đoàn Đoàn để ý thấy có hai phòng, một to một nhỏ.
Căn phòng phía sau hẳn là phòng ngủ Tiểu Mễ Lạp.
Mộ Thần thay giày xong thì dẫn cô bé đến căn phòng nhỏ đặt xuống, suy nghĩ của Đoàn Đoàn đã được xác nhận.
“Em vào tắm rửa trước đi.” Mộ Thần vừa nói vừa mở cửa phòng Tiểu Mễ Lạp ra, bật đèn lên: “Anh đi lấy đồ cho em.”
Đoàn Đoàn ôm lấy chân anh trai không chịu bước vào phòng người khác: “Nhưng bà ngoại từng nói không được động vào đồ của người khác khi chưa được cho phép. Đây là hành vi xấu.”
… Nhưng không phải cô bé chỉ có thể ngủ một mình thôi sao?
Mộ Thần cúi đầu, phát hiện đứa nhỏ ở một số việc còn tỉ mỉ hơn cả người lớn.
Vốn dĩ anh ấy muốn ở tạm một đêm, ngày hôm sau sẽ mang khăn trải giường của Tiểu Mễ Lạp đi giặt. Như thế coi như là chịu trách nhiệm.
Không ngờ Đoàn Đoàn còn nghiêm túc hơn.
Đoàn Đoàn nói: “Không sao đâu, em có thể sống một mình mà!”
“Nói ngớ ngẩn gì vậy?” Mộ Thần cau mày, sau một hồi giằng co ngắn ngủi, anh ấy tắt đèn trong phòng Tiểu Mễ Lạp, đóng cửa lại, dẫn Đoàn Đoàn đi đến phòng mình: “Đợi đã.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ, giương mắt nhìn anh trai lấy ruột bông, ga trải giường, mền và gối đầu từ trong ngăn tủ ra. Đặt một lớp đệm mỏng trên sàn để tạo thành một chiếc “giường” đơn giản.
“Như thế được chưa?”
Đoàn Đoàn gật đầu.
Mộ Thần vỗ tay đứng dậy, nhìn Đoàn Đoàn từ trên cao nhìn xuống, nhớ đến trong phòng tắm có bao nhiêu khăn tắm, ly súc miệng và bàn chải đánh răng, bước vào phòng tắm lấy ra: “Đi tắm rửa đi, có thì gọi anh.”
Đoàn Đoàn gật đầu.
Mộ Thần đổi chỗ cho Đoàn Đoàn, anh ấy đi vào phòng khách tìm đôi dép và đồ ngủ dùng một lần đưa cho Đoàn Đoàn.
Sau đó đóng cửa lại, dựa vào cửa phòng tắm, hai tay khoanh trước ngực, chờ Tiểu Đoàn Tử kêu giúp đỡ.
Mộ Thần hiếm khi ở chung một chỗ với Tiểu Mễ Lạp. Chỉ cần tiếp xúc vài lần ngắn ngủi cũng đủ biết việc chăm sóc một đứa trẻ sẽ phiền phức thế nào: không lấy được ly súc miệng thì phải gọi người, gương bị mờ cũng làm ầm lên, còn rắc rối hơn việc tự mình tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất