Chương 81:
Chiếc điện thoại bí mật mà anh ấy giữ lại đột nhiên reo lên.
Mộ Thần cúi đầu nhìn: Là Joey gọi đến, không biết có chuyện gì đây.
Đoàn Đoàn rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy tình huống này lập tức nói: “Anh ơi, anh đi nghe điện thoại đi, em không chạy lung tung đâu!”
Ai lo em chạy lung tung đâu.
Cứ luôn tỏ ra vẻ thấp thỏm lo âu và sợ hãi, anh thà để em nghịch ngợm một chút còn hơn.
Mộ Thần tức giận nghĩ, tiện tay cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn đi “Lát nữa sẽ gọi cho cậu”. Anh ấy tìm máy sấy trong ngăn kéo rồi cắm điện, vẫy tay với Đoàn Đoàn: “Lại đây.”
Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn và nghe lời, bàn tay nhỏ nhắn chống đỡ trên giường chầm chậm đứng dậy, xỏ dép vào rồi bước tới.
“Cúi đầu xuống nào.”
Đoàn Đoàn cúi đầu nghe tiếng gió “vù vù” bên tai. Một ngón tay thon dài dịu dàng sờ đuôi tóc của cô bé, máy sấy cách cô bé thật xa, gió thổi trên người cũng không cảm thấy nóng.
Gió cứ thổi như thế, tay anh trai thật dịu dàng. Anh trai tắm xong trên cơ thể thoang thoảng mùi bạc hà, tươi mát hơn thường ngày rất nhiều.
Đoàn Đoàn không hề sợ hãi anh trai, khi cơn buồn ngủ ập đến, cô bé gục đầu xuống và vô tình ngủ quên mất.
Tiếng máy sấy tóc “vù vù” được tắt đi, Mộ Thần rút phích cắm máy sấy, đặt vào tủ. Cẩn thận bế Tiểu Đoàn Tử đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, đắp chiếc chăn mỏng phủ lên người cô bé.
Mộ Thần chậm rãi rút tay về, lùi lại.
Ánh đèn trên đỉnh đầu thiếu sự ngăn cản của Mộ Thần, chiếu thẳng vào mặt Đoàn Đoàn. Lông mày Tiểu Đoàn Đoàn thoáng nhíu lại, lông mi như lông quạ cũng rung rinh theo. Tim Mộ Thần đột nhiên thắt lại.
Đột nhiên nhớ tới lúc Tiểu Mễ Lạp đang ngủ, trong phòng có một ngọn đèn con vịt nhỏ, ánh sáng rất mờ mịt, khó có thể chiếu sáng bóng tối.
Chiếc đèn đó chắc là dành cho trẻ em lúc ngủ.
Mộ Thần có chút u sầu, sao anh ấy không nghĩ tới việc đến phòng Tiểu Mễ Lạp mượn đèn ngủ sớm nhỉ?
Đoàn Đoàn xoay đầu, chuyển từ nằm ngửa sang ngủ nghiêng. Lông mi thật rõ ràng, vừa dài vừa cong, bàn tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình mà ngủ thiếp đi. Dáng dấp nhỏ nhắn vừa ngoan vừa mềm mại.
Sao cũng ngắm không đủ.
Mộ Thần thở phào nhẹ nhõm, nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài, ánh đèn trong phòng đã ở cạnh cửa. Mộ Thần giơ tay lên định tắt đèn thì do dự một chút: Nếu tắt đèn thì Đoàn Đoàn có sợ không?
… Trẻ em có vẻ đều khá sợ bóng tối.
Ngay cả Tiểu Mễ Lạp kiêu ngạo phàn nàn như thế, lá gan lớn đến nỗi gài bẫy anh trai cũng sẽ sợ hãi. Một đứa trẻ mềm yếu như Đoàn Đoàn hẳn là sẽ càng sợ hơn.
Mộ Thần do dự trong giây lát, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc.”
Anh ấy liếc nhìn công tắc, rút tay lại, bước ra cửa chính mở cửa nhưng không thấy ai. Chỉ nghe thấy tiếng con nít phát ra từ bên dưới.
“Anh, em đây nè!”
Mộ Thần cúi đầu, thấy Thâm Thâm hai tay khoanh trước ngực không vui: “… Xin lỗi anh.”
“Hưm, sau này em sẽ cao lên!” Thâm Thâm bĩu môi, nhét một con chim cánh cụt nhỏ vào trong tay Mộ Thần: “Mẹ bảo em đưa cái này cho em gái!”
Mộ Thần cúi đầu, phát hiện con chim cánh cụt trong tay và đèn ngủ trong phòng Tiểu Mễ Lạp không khác nhau là bao, chỉ là tạo hình không giống nhau. Phía dưới là ổ cắm y như đúc, chim cánh cụt nhỏ phối màu đen trắng chủ đạo nên không nhìn thấy bóng đèn nhỏ bên trong, đại khái chỉ có cắm vào ổ cắm mới có thể nhìn thấy.
Khương Dĩnh thoạt nhìn thì lạnh lùng lãnh đạm, không ngờ lại chú ý tới điều này.
Mộ Thần thu lại sự kinh ngạc trong mắt, nói với Thâm Thâm: “Cảm ơn mẹ giúp anh.”
Thâm Thâm bĩu môi.
Mộ Thần cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Cũng cảm ơn Thâm Thâm nhé, anh sẽ nói với Đoàn Đoàn rằng anh Thâm Thâm rất quan tâm em ấy.”
Thâm Thâm lúc này mới vui vẻ: “Vậy em về nhé!”
Mộ Thần cúi đầu nhìn: Là Joey gọi đến, không biết có chuyện gì đây.
Đoàn Đoàn rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy tình huống này lập tức nói: “Anh ơi, anh đi nghe điện thoại đi, em không chạy lung tung đâu!”
Ai lo em chạy lung tung đâu.
Cứ luôn tỏ ra vẻ thấp thỏm lo âu và sợ hãi, anh thà để em nghịch ngợm một chút còn hơn.
Mộ Thần tức giận nghĩ, tiện tay cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn đi “Lát nữa sẽ gọi cho cậu”. Anh ấy tìm máy sấy trong ngăn kéo rồi cắm điện, vẫy tay với Đoàn Đoàn: “Lại đây.”
Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn và nghe lời, bàn tay nhỏ nhắn chống đỡ trên giường chầm chậm đứng dậy, xỏ dép vào rồi bước tới.
“Cúi đầu xuống nào.”
Đoàn Đoàn cúi đầu nghe tiếng gió “vù vù” bên tai. Một ngón tay thon dài dịu dàng sờ đuôi tóc của cô bé, máy sấy cách cô bé thật xa, gió thổi trên người cũng không cảm thấy nóng.
Gió cứ thổi như thế, tay anh trai thật dịu dàng. Anh trai tắm xong trên cơ thể thoang thoảng mùi bạc hà, tươi mát hơn thường ngày rất nhiều.
Đoàn Đoàn không hề sợ hãi anh trai, khi cơn buồn ngủ ập đến, cô bé gục đầu xuống và vô tình ngủ quên mất.
Tiếng máy sấy tóc “vù vù” được tắt đi, Mộ Thần rút phích cắm máy sấy, đặt vào tủ. Cẩn thận bế Tiểu Đoàn Tử đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, đắp chiếc chăn mỏng phủ lên người cô bé.
Mộ Thần chậm rãi rút tay về, lùi lại.
Ánh đèn trên đỉnh đầu thiếu sự ngăn cản của Mộ Thần, chiếu thẳng vào mặt Đoàn Đoàn. Lông mày Tiểu Đoàn Đoàn thoáng nhíu lại, lông mi như lông quạ cũng rung rinh theo. Tim Mộ Thần đột nhiên thắt lại.
Đột nhiên nhớ tới lúc Tiểu Mễ Lạp đang ngủ, trong phòng có một ngọn đèn con vịt nhỏ, ánh sáng rất mờ mịt, khó có thể chiếu sáng bóng tối.
Chiếc đèn đó chắc là dành cho trẻ em lúc ngủ.
Mộ Thần có chút u sầu, sao anh ấy không nghĩ tới việc đến phòng Tiểu Mễ Lạp mượn đèn ngủ sớm nhỉ?
Đoàn Đoàn xoay đầu, chuyển từ nằm ngửa sang ngủ nghiêng. Lông mi thật rõ ràng, vừa dài vừa cong, bàn tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình mà ngủ thiếp đi. Dáng dấp nhỏ nhắn vừa ngoan vừa mềm mại.
Sao cũng ngắm không đủ.
Mộ Thần thở phào nhẹ nhõm, nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài, ánh đèn trong phòng đã ở cạnh cửa. Mộ Thần giơ tay lên định tắt đèn thì do dự một chút: Nếu tắt đèn thì Đoàn Đoàn có sợ không?
… Trẻ em có vẻ đều khá sợ bóng tối.
Ngay cả Tiểu Mễ Lạp kiêu ngạo phàn nàn như thế, lá gan lớn đến nỗi gài bẫy anh trai cũng sẽ sợ hãi. Một đứa trẻ mềm yếu như Đoàn Đoàn hẳn là sẽ càng sợ hơn.
Mộ Thần do dự trong giây lát, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc.”
Anh ấy liếc nhìn công tắc, rút tay lại, bước ra cửa chính mở cửa nhưng không thấy ai. Chỉ nghe thấy tiếng con nít phát ra từ bên dưới.
“Anh, em đây nè!”
Mộ Thần cúi đầu, thấy Thâm Thâm hai tay khoanh trước ngực không vui: “… Xin lỗi anh.”
“Hưm, sau này em sẽ cao lên!” Thâm Thâm bĩu môi, nhét một con chim cánh cụt nhỏ vào trong tay Mộ Thần: “Mẹ bảo em đưa cái này cho em gái!”
Mộ Thần cúi đầu, phát hiện con chim cánh cụt trong tay và đèn ngủ trong phòng Tiểu Mễ Lạp không khác nhau là bao, chỉ là tạo hình không giống nhau. Phía dưới là ổ cắm y như đúc, chim cánh cụt nhỏ phối màu đen trắng chủ đạo nên không nhìn thấy bóng đèn nhỏ bên trong, đại khái chỉ có cắm vào ổ cắm mới có thể nhìn thấy.
Khương Dĩnh thoạt nhìn thì lạnh lùng lãnh đạm, không ngờ lại chú ý tới điều này.
Mộ Thần thu lại sự kinh ngạc trong mắt, nói với Thâm Thâm: “Cảm ơn mẹ giúp anh.”
Thâm Thâm bĩu môi.
Mộ Thần cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Cũng cảm ơn Thâm Thâm nhé, anh sẽ nói với Đoàn Đoàn rằng anh Thâm Thâm rất quan tâm em ấy.”
Thâm Thâm lúc này mới vui vẻ: “Vậy em về nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất