Chương 90:
Đạo diễn giao chiếc hộp bí ẩn cho nhân viên công tác bên cạnh và sắp xếp hoạt động tiếp theo: “Các con đều ước nguyện xong hết rồi thì bây giờ chúng ta sắp xếp nhiệm vụ nhé. Thế thì con thích -”
“Bing bing bing!”
“Bing bing bing!”
Trong biệt thự ghi hình, đạo diễn đang sắp xếp hoạt động kế tiếp, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên vang lên một hồi còi xe cắt đứt lời đạo diễn nói.
Mọi người đều không khỏi hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng ồn.
Bên ngoài biệt thự không biết từ lúc nào đã dừng lại một chiếc xe hơi màu trắng. Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một chú trung niên với bộ râu quai nón. Ông ta lạnh lùng, cao quý tháo chiếc kính đen đang đeo xuống, sau đó phô trương lấy ra một cái loa lớn: “Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn, ba yêu con! Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn, ba yêu con!”
“Đứa bé khác có, em cũng sẽ có!”
Đạo diễn: “?”
Văn Văn: “?”
Mộ Thần: “?”
Cái quái gì thế, còn tưởng fan cuồng của ai đó tìm tới.
Không ngờ lại là - một fan ba trung niên của Đoàn Đoàn?
Các khách mời tại hiện trường đều ngơ ngác, trên đầu như có dấu chấm hỏi. Đột nhiên, cửa chiếc xe hơi màu trắng mở ra, từ trong xe bước xuống hai cô gái buộc tóc hai bên, mặc đồng phục học sinh, lấy ra một tấm băng rôn nền đỏ chữ vàng, trên đó viết: “Hậu viện đoàn của Đoàn Đoàn chính thức khởi động! Cục cưng đừng khóc! Ba mẹ luôn bên con!”
Đạo diễn: “… Đoàn Đoàn đột nhiên có fan ba mẹ rồi sao?”
Văn Văn: “… Bọn họ 18 tuổi à? Bản thân vẫn còn là dáng vẻ của một đứa trẻ, dù thế nào đi nữa, làm mẹ mà không mệt mỏi thật là tuyệt.”
Khương Dĩnh: “Có lẽ là tình mẫu tử đột nhiên trào dâng ở độ tuổi 17.”
“…”
Mộ Thần không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Một cô gái mặc váy kẻ caro bước xuống từ chiếc xe hơi, cô ấy vất vả chuyển xuống vài chiếc hộp, vài chiếc thùng, và vài bao tải vải bố in hình sóc dễ thương. Đoàn Đoàn không nhận ra nhưng Vân Vân và Thâm Thâm thì rất rõ.
“Wow! Là túi đồ ăn vặt của Năm Con Sóc!”
“Wow! Là bánh quy phô mai! Vừa thơm vừa giòn nhưng rất ngon!”
Tất cả sự chú ý của bọn trẻ đều đổ dồn vào thức ăn, Mộ Thần để ý thấy những chiếc hộp nhỏ được mang xuống có in logo của những hãng thời trang nổi tiếng và những hộp giày nhỏ cũng là những thương hiệu nội địa rất nổi tiếng.
Mỗi món đều không phải là hàng mua tùy tiện.
Đây là muốn làm gì?
Trong đầu Mộ Thần nảy ra nhiều nghi hoặc, đạo diễn trực tiếp đứng lên: “Đang ghi hình, không được phát đồ ăn vặt đâu! Mau cầm về đi!”
Đạo diễn bước xuống đuổi người nhưng mấy người đó rất nhanh nhẹn, thấy tình hình không ổn lập tức thu dọn băng rôn chui vào xe nhưng cửa xe và cửa sổ vẫn mở, vẫy tay chào tạm biệt Đoàn Đoàn.
Râu quai nón nói: “Tạm biệt! Đoàn Đoàn, lần sau chúng tôi lại đến gặp em!”
Cô gái số 1: “Chúng tôi sẽ luôn xem chương trình và bảo vệ em, bảo bối, cố lên!”
Cô gái số 2: “Đừng buồn, đừng nản chí, những gì người khác có thì em cũng sẽ có!”
Cô gái số 3: “Khỏi cần để ý kẻ xấu! Em vui là được rồi! Tôi và ba mẹ tôi đều quan tâm đến em! Tất cả chúng tôi đều thích em!”
Đoàn Đoàn chớp mắt, vẻ mặt rất bối rối, đôi tay nhỏ bé không biết nên thả thế nào.
Lấy hết dũng khí giơ bàn tay nhỏ bé lên, bọn họ đã lái xe chạy khỏi hiện trường như tên phóng, chỉ sợ bị đạo diễn ném đồ trở về.
Đoàn Đoàn có chút thất vọng, biết mình được người ta thầm yêu thích lại vô cùng vui, cô bé bị cảm xúc hỗn loạn làm cho không biết làm sao, đơn giản giống như là đà điểu nhỏ đang vùi đầu xuống.
[Khu bình luận]: Huhu, có người làm được chuyện mà tôi không làm được!
[Khu bình luận]: Thật là thích em gái quá đi, ước gì tôi có một Tiểu Đoàn Tử dễ thương như vậy là được rồi.
[Khu bình luận]: Tôi cũng đang định mua quần áo mới cho con bé! Đôi giày kêu!
“Bing bing bing!”
“Bing bing bing!”
Trong biệt thự ghi hình, đạo diễn đang sắp xếp hoạt động kế tiếp, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên vang lên một hồi còi xe cắt đứt lời đạo diễn nói.
Mọi người đều không khỏi hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng ồn.
Bên ngoài biệt thự không biết từ lúc nào đã dừng lại một chiếc xe hơi màu trắng. Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một chú trung niên với bộ râu quai nón. Ông ta lạnh lùng, cao quý tháo chiếc kính đen đang đeo xuống, sau đó phô trương lấy ra một cái loa lớn: “Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn, ba yêu con! Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn, ba yêu con!”
“Đứa bé khác có, em cũng sẽ có!”
Đạo diễn: “?”
Văn Văn: “?”
Mộ Thần: “?”
Cái quái gì thế, còn tưởng fan cuồng của ai đó tìm tới.
Không ngờ lại là - một fan ba trung niên của Đoàn Đoàn?
Các khách mời tại hiện trường đều ngơ ngác, trên đầu như có dấu chấm hỏi. Đột nhiên, cửa chiếc xe hơi màu trắng mở ra, từ trong xe bước xuống hai cô gái buộc tóc hai bên, mặc đồng phục học sinh, lấy ra một tấm băng rôn nền đỏ chữ vàng, trên đó viết: “Hậu viện đoàn của Đoàn Đoàn chính thức khởi động! Cục cưng đừng khóc! Ba mẹ luôn bên con!”
Đạo diễn: “… Đoàn Đoàn đột nhiên có fan ba mẹ rồi sao?”
Văn Văn: “… Bọn họ 18 tuổi à? Bản thân vẫn còn là dáng vẻ của một đứa trẻ, dù thế nào đi nữa, làm mẹ mà không mệt mỏi thật là tuyệt.”
Khương Dĩnh: “Có lẽ là tình mẫu tử đột nhiên trào dâng ở độ tuổi 17.”
“…”
Mộ Thần không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Một cô gái mặc váy kẻ caro bước xuống từ chiếc xe hơi, cô ấy vất vả chuyển xuống vài chiếc hộp, vài chiếc thùng, và vài bao tải vải bố in hình sóc dễ thương. Đoàn Đoàn không nhận ra nhưng Vân Vân và Thâm Thâm thì rất rõ.
“Wow! Là túi đồ ăn vặt của Năm Con Sóc!”
“Wow! Là bánh quy phô mai! Vừa thơm vừa giòn nhưng rất ngon!”
Tất cả sự chú ý của bọn trẻ đều đổ dồn vào thức ăn, Mộ Thần để ý thấy những chiếc hộp nhỏ được mang xuống có in logo của những hãng thời trang nổi tiếng và những hộp giày nhỏ cũng là những thương hiệu nội địa rất nổi tiếng.
Mỗi món đều không phải là hàng mua tùy tiện.
Đây là muốn làm gì?
Trong đầu Mộ Thần nảy ra nhiều nghi hoặc, đạo diễn trực tiếp đứng lên: “Đang ghi hình, không được phát đồ ăn vặt đâu! Mau cầm về đi!”
Đạo diễn bước xuống đuổi người nhưng mấy người đó rất nhanh nhẹn, thấy tình hình không ổn lập tức thu dọn băng rôn chui vào xe nhưng cửa xe và cửa sổ vẫn mở, vẫy tay chào tạm biệt Đoàn Đoàn.
Râu quai nón nói: “Tạm biệt! Đoàn Đoàn, lần sau chúng tôi lại đến gặp em!”
Cô gái số 1: “Chúng tôi sẽ luôn xem chương trình và bảo vệ em, bảo bối, cố lên!”
Cô gái số 2: “Đừng buồn, đừng nản chí, những gì người khác có thì em cũng sẽ có!”
Cô gái số 3: “Khỏi cần để ý kẻ xấu! Em vui là được rồi! Tôi và ba mẹ tôi đều quan tâm đến em! Tất cả chúng tôi đều thích em!”
Đoàn Đoàn chớp mắt, vẻ mặt rất bối rối, đôi tay nhỏ bé không biết nên thả thế nào.
Lấy hết dũng khí giơ bàn tay nhỏ bé lên, bọn họ đã lái xe chạy khỏi hiện trường như tên phóng, chỉ sợ bị đạo diễn ném đồ trở về.
Đoàn Đoàn có chút thất vọng, biết mình được người ta thầm yêu thích lại vô cùng vui, cô bé bị cảm xúc hỗn loạn làm cho không biết làm sao, đơn giản giống như là đà điểu nhỏ đang vùi đầu xuống.
[Khu bình luận]: Huhu, có người làm được chuyện mà tôi không làm được!
[Khu bình luận]: Thật là thích em gái quá đi, ước gì tôi có một Tiểu Đoàn Tử dễ thương như vậy là được rồi.
[Khu bình luận]: Tôi cũng đang định mua quần áo mới cho con bé! Đôi giày kêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất