Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 94:

Trước Sau
“Nhà kính trồng hoa?” Vân Vân chống tay lên ghế và tò mò thò đầu ra hỏi: “Là căn phòng nhỏ để trồng hoa ạ?”

Đạo diễn bị câu nói ngây thơ của đứa trẻ làm cho bật cười: “Không phải là căn phòng nhỏ đâu, đến lúc đó đừng bị dọa nhé.”

Bọn trẻ càng thêm tò mò bởi lời nói úp mở của đạo diễn.

Bốn mươi phút sau, xe buýt dừng lại, bên ngoài là bầu trời xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, bên dưới là một ngọn đồi đầy hoa, hoa hồng, hoa trắng, hoa xanh đủ loại.

Những em bé đang buồn ngủ bỗng “ồ” lên kinh ngạc, những bàn tay nhỏ áp vào cửa sổ nhìn ra ngoài: “Nhiều hoa quá, thơm quá đi!”

Đạo diễn tự hào nói: “Đừng thấy tên nó là phòng kính trồng hoa mà nhầm lẫn, thực ra đây là cơ sở trồng hoa lớn nhất ở thành phố D. Có đủ loại hoa! Các huyện đều đến đây lấy hàng, những loại hoa dễ hỏng thì được trồng trong nhà kính.”

“Vậy thì tiếp theo, mời các bạn nhỏ cầm một cái giỏ hoa nhỏ và nắm tay người lớn đi hái hoa nhé.”

“Vâng ạ!”

Trẻ em ba tuổi rưỡi đều thích những thứ có màu sắc rực rỡ và xinh đẹp. Nghe đạo diễn nói có thể xuống xe, các bé đua nhau dắt tay người lớn xuống xe.

Thâm Thâm vừa kéo mẹ vừa nói: “Con nhìn thấy một bông hoa như hình con bướm, màu xanh lam! Chúng ta nhanh chóng đi hái đi!”

Khương Dĩnh thấy Thâm Thâm phấn khích như vậy thì mỉm cười, lập tức để cậu bé kéo đi: “Ừm.”



Vân Vân khịt mũi nói: “Hình như em ngửi thấy mùi hoa ngọc lan, em thích hoa ngọc lan nhất, nhỏ nhỏ, thơm thơm, đặt hoa vào trong túi, túi của em sẽ thơm ngát.”

“Chị, chúng ta cũng đi thôi!”

Văn Văn nắm lấy tay Vân Vân và liên tục nói “ừm ừm”.

Tai Đoàn Đoàn giật giật, ghi nhớ lời của chị Vân Vân: Thì ra hoa có thể đặt vào trong túi, hương thơm sẽ lan tỏa khắp túi. Vậy nếu đeo vào cổ tay, dùng ghim cài lên áo, chẳng phải cả người sẽ thơm ngát sao.

“Vẫn chưa đi sao?”

Đoàn Đoàn đang trầm tư thì nghe thấy tiếng động, những suy nghĩ đang dâng trào bị cắt đứt, cô bé quay đầu lại với vẻ nghi ngờ và thấy gương mặt anh trai rất nghiêm nghị nhưng cũng rất đẹp trai, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng: Anh trai vẫn chưa đi sao?

Lẽ nào anh trai đang đợi cô bé sao?

Đoàn Đoàn đột nhiên cảm thấy hơi bối rối như thường lệ.

Mộ Thần giả vờ như không nhìn thấy, từ tốn đứng dậy: “Đi thôi.”

“Dạ…”



Đoàn Đoàn từng bước từng bước theo sau anh trai, xuống xe, nhìn thấy những bông hoa rực rỡ khắp núi đồi, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ ngạc nhiên, miệng nhỏ khẽ mở: “Nhiều hoa quá!”

Giống như mùa xuân, khắp núi đồi đều là hoa dại.

Sau một mùa nhất định, sẽ còn mọc ra những quả tròn tròn ngọt ngọt, hương thơm ngào ngạt. Có loại ẩn mình trong lớp màng xanh như chiếc đèn lồng, gọi là quả đèn lồng; có loại là lá xanh, đầu ngọn có quả đỏ như bông gòn, chua chua ngọt ngọt rất ngon. Cả một vùng rộng lớn đỏ xanh vô cùng đẹp đẽ.

Trái tim nhỏ bé của Đoàn Đoàn đập mạnh “thình thịch”, cô bé không kiềm chế được nói với anh trai với gương mặt đầy mong đợi, vòng quanh ngọn đồi hoa một vòng rồi lại một vòng nhưng tiếc là không nhìn thấy gì.

Cô bé có chút thất vọng, cái đầu nhỏ gục xuống.

“Hay là chúng ta đi làm nhiệm vụ đi.”

Mộ Thần đi theo Tiểu Đoàn Tử, nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của cô bé, anh ấy suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Nửa giờ sau, đạo diễn huýt sáo thông báo tập hợp.

Trong mỗi giỏ hoa của các bạn nhỏ đều đầy ắp những bông hoa. Có những bông hoa nhài trắng nhỏ, có hoa dành dành thanh nhã dịu dàng, có hoa hồng thơm nồng nàn, có hoa ngọc lan vừa chớm nở, và có cả những bông hoa cẩm chướng xinh đẹp tinh khiết…v.v.

Những bông hoa mỏng manh, mỗi bông hoa đều được đặt cẩn thận vào giỏ, không có cánh hoa nào bị vò nát hay gãy rụng.

Đạo diễn xua tay: “Mỗi bạn nhỏ bây giờ đều đã thu hoạch đầy đủ nên bây giờ chú sẽ đưa cho các con ba đạo cụ. Các đạo cụ này sẽ giúp các con bán hoa nhưng để có được chúng, các con cần tham gia một cuộc thi đấu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau