Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 97:

Trước Sau
Văn Văn và Khương Dĩnh: “…”

Lòng dạ Tư Mã Chiêu là cậu bé đó.

Có điều bọn họ cũng muốn xem!

Văn Văn dẫn Vân Vân đến xem náo nhiệt, ngay cả Khương Dĩnh không màn thế sự cũng đi tới.

Đoàn Đoàn ngơ ngác vài giây, vẫy vẫy tay và nói: “Em không vội đâu, không cần giục anh trai đâu ạ…”

Cô bé không biết ý đồ xấu của người lớn và anh Thâm Thâm, thực sự cho rằng họ đang giục anh trai thay quần áo nhanh chóng vì mình nên nhỏ nhẹ giải thích rằng mình không vội.

Đột nhiên trong phòng thay đồ vang lên những tiếng động nhẹ nhàng, tấm màn được vén lên bởi một bàn tay xương xẩu, ngón tay trắng trẻo, thon dài, màu trắng lạnh, bị phản chiếu dưới ánh nắng, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

Đầu tiên là những đường nét thanh mảnh của ngón tay và cánh tay thon dài, sau đó là một khuôn mặt tuấn tú, lông mày sắc sảo, đôi mắt phượng hơi cong ở khoé, mũi cao thẳng và đôi môi màu hồng nhạt hơi ngả về màu hoa hồng. Đường nét khuôn mặt thanh tú và sắc bén.

Nhưng rồi, sự thú vị dần dần thay đổi.

Trên cánh tay xuất hiện viền ren đen khiến sự kinh ngạc trong mắt người nhìn từng chút một tan biến rồi đến đôi chân dài - anh ấy mặc váy mà bên trong lại mặc quần jean, bên ngoài lại khoác thêm váy bồng sao?

Trên người lại là cái quái gì vậy? Thậm chí còn mặc một chiếc áo phông trắng bên trọng!

Khương Dĩnh: “… Đột nhiên không biết đánh giá thế nào.”

Văn Văn: “Tôi cũng vậy.”

Hai người không hẹn mà gặp cùng để lộ vẻ mặt khó diễn tả, muốn nói nhưng lại thôi.



Chỉ có Thâm Thâm không có nhiều lo lắng như người lớn, quay đầu lại gọi đạo diễn: “Chú đạo diễn ơi, chú có thể bảo anh Mộ Thần cởi quần và áo thun bên trong ra không…”

Lời còn chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy lạnh sống lưng.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt và bịt miệng cậu bé.

Vẻ mặt Mộ Thần vô cảm nói: “Em dám nói ra, anh sẽ gửi ảnh nữ pháp sư của em đến nhà trẻ, để giáo viên và các bạn cùng xem đấy!”

Thế thì không được!

Thâm Thâm vội vàng lắc đầu: “Em không muốn!”

Cậu bé rất hào hứng khi “hãm hại” anh trai nhưng lúc “hãm hại” mình thì kiên quyết chối từ, dáng dấp nhỏ bé nhưng lại tiêu chuẩn kép.

Khương Dĩnh và Văn Văn đều bị chọc cười.

Đợi đến khi Đoàn Đoàn thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thay đồ, cái đầu Tiểu Đoàn Tử nho nhỏ, mặc một chiếc váy nữ pháp sư hắc ám màu tím sẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên càng trắng ngần và mịn màng, hồng hào, nhỏ xinh đáng yêu.

Khuôn mặt tròn trịa mềm mại, nhìn vào là muốn véo ngay.

Khương Dĩnh cũng không nhịn được mà tiến lên, chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn, thật mềm mại mà.

Vân Vân càng ôm lấy em gái không buông.

Đoàn Đoàn chớp mắt, tính cách tốt bụng, để mặc cho các chị nắn bóp.

“Được rồi.” Mộ Thần kéo Tiểu Đoàn Tử về phía mình: “Mọi người không dẫn theo con mình sao?”

Mộ Thần: “Chúng ta không được đi chơi cùng chị gái kỳ lạ và cô kỳ lạ.”



Đoàn Đoàn có vẻ đã hiểu, đôi mắt ướt át mang chút mơ hồ: Chị kỳ lạ, cô kỳ lạ là ai vậy.

Sau đó Mộ Thần ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài véo nhẹ vào má Đoàn Đoàn: “…Để anh véo.”

Khương Dĩnh: “!”

Văn Văn: “!”

Vân Vân: “!”

Chính anh mới là anh trai kỳ lạ đấy!

Không biết ngượng mà còn nói người khác!

Đạo diễn nhịn cười hoà giải: “Được rồi được rồi, chúng ta nên đi bán hoa rồi. Mọi người đã chuẩn bị câu thương hiệu chưa?”

Một câu nói kéo sự chú ý của mọi người trở lại, mọi người bàn bạc một chút, bắt đầu đọc khẩu hiệu nhóm từng người một.

Vân Vân và Văn Văn : “Bán hoa, bán hoa, chúng tôi thích bán hoa! Dũng cảm thách thức, giành lấy vị trí đầu tiên!”

Thâm Thâm và Khương Dĩnh: “Mục tiêu là hạng nhất! Yeah!”

Cuối cùng còn tạo dáng với tư thế “ye”, Khương Dĩnh… đã mặt mày tái mét rồi.

Cuối cùng là đến lượt Mộ Thần và Đoàn Đoàn.

Mộ Thần hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn đạo diễn, cố gắng át đi giọng nhỏ nhẹ của Đoàn Đoàn: “Nữ pháp sư xuất chiến, ngay cả một ngọn cỏ cũng không để mọc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau