Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 99:

Trước Sau
Yên tĩnh không phô trương.

Mộ Thần quay đầu lại, phát hiện chiếc giỏ đè lên cổ tay mềm mại của đứa bé tạo thành vết hằn đỏ.

Làn da trẻ con quá trắng, quá nhạy cảm, dù bên trong chỉ đựng những bông hoa nhẹ nhất, cũng sẽ để lại vết hằn.

Trước kia, Mộ Thần thường bị Tiểu Mễ Lạp chơi khăm, chỉ lo tức giận, làm sao có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ này. Hơn nữa Tiểu Mễ Lạp cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn xách giỏ hoa, để lại vết hằn đỏ đã khóc lóc om sòm lên rồi.

Cũng không cần phải đợi anh ấy phát hiện.

- Đến mức Mộ Thần giờ mới phát hiện ra nhất thời hiện lên sự lúng túng.

Tất cả những trải nghiệm của anh ấy đều là từ Tiểu Mễ Lạp, kinh nghiệm cũng đến từ Tiểu Mễ Lạp. Bây giờ khi gặp Đoàn Đoàn, không khóc không làm ồn, yên lặng ngoan ngoãn, anh ấy nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì.

Cũng mới để ý rằng anh ấy thế mà lại đưa giỏ hoa cho một đứa trẻ.

Sớm đã biết Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhưng có cần thật thà vậy không?

Vẻ mặt Mộ Thần không cảm xúc, móc ngón tay: “Đưa giỏ đây để anh cầm.”

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, vô thức cúi đầu xuống nhìn chiếc giỏ: “Em xách được, không nặng ạ.”



Mộ Thần cuối cùng cũng hiểu tại sao mình không nhận ra, vì chính Đoàn Đoàn cũng cảm thấy rằng giỏ hoa đương nhiên nên để cô bé cầm.

Giống như việc giặt quần áo và nấu nướng trước đây, đó là cách cô bé chứng minh giá trị và sự hữu dụng của mình.

Mộ Thần không thích phát hiện này, anh ấy nhẹ nhàng nhận lấy chiếc giỏ từ tay Đoàn Đoàn: “Không cần phải cố gắng chứng tỏ mình.”

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy có chút mờ mịt bất lực.

Anh ấy nói: “Ở chỗ anh không cần phải như thế.”

Mộ Thần dừng một chút, đột nhiên cảm thấy hơi nổi da gà. Trên mặt anh ấy hơi nóng bừng đầy khó hiểu, dứt khoát bước nhanh mấy bước để tạo khoảng cách với Đoàn Đoàn, lỗ tai dưới mái tóc đen nhánh ửng đỏ lè.

Anh ấy thực sự không giỏi nói những điều như vậy!

Mộ Thần thẹn quá hóa giận, bước đi cực nhanh thì đột nhiên phía sau nghe thấy một giọng nói nhỏ truyền đến.

Tiếng nói nhỏ nhẹ, giống như không chú ý lắng nghe sẽ bị bỏ qua.

“Cảm ơn sự an ủi của anh.”

“Nhưng không cần đâu ạ.”



“Chương trình tạp kỹ sắp kết thúc rồi, cũng là lúc em phải trở về thế giới của mình. Nhưng em rất vui khi được quen biết anh, cả chị Văn Văn và anh Thâm Thâm…”

Mộ Thần đột nhiên im lặng, lúc này anh ấy mới nhận thức được một điều rất rõ ràng: Đoàn Đoàn biết rất rõ rằng chương trình tạp kỹ kết thúc là lúc cô bé tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp. Cô bé sẽ tiếp tục sống cuộc sống cũ của mình.

Trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt khiến Mộ Thần sinh ra cảm xúc tức giận.

Cô bé chỉ là một đứa bé ba tuổi rưỡi. Mẹ sinh cô bé ra, không phải để cô bé bị đánh đập, bị ngược đãi, để có thể sống hiểu chuyện và khôn khéo.

Nếu người mẹ không thể đảm bảo quyền lợi của con, không thể đối xử tốt với con, chỉ biết trút giận lên con, cắt xén bữa ăn… thì anh ấy sẽ nhận Đoàn Đoàn làm em gái! Định kỳ gửi tiền cho Giang Lệ, đến thăm Đoàn Đoàn, tránh cho cô bé tiếp tục sống cuộc sống như trước đây!

Sau khi nhận ra, Mộ Thần đột nhiên thông suốt, đến nỗi cũng không hối hận khi có suy nghĩ này.

Đúng vậy! Nhận Đoàn Đoàn làm em gái! Trả học phí và chi phí ăn uống cho cô bé, đưa cô bé ra ngoài đi chơi!

Nếu có anh ấy trông nom, Giang Lệ hẳn là sẽ không dám ra tay với Đoàn Đoàn.

Tâm trạng bức bối của Mộ Thần đột nhiên được xoa dịu, anh ấy quyết định tạm thời giữ bí mật, chờ sau khi bàn bạc với Giang Lệ thì sẽ tạo bất ngờ cho Đoàn Đoàn.

“Nói nhảm gì vậy?” Mộ Thần nhếch môi, giơ ngón tay lên gõ nhẹ lên trán cô bé: “Những việc này anh sẽ lo liệu hết cho em.”

Dẫu sao thì anh ấy cũng là “anh” mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau