Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 28: Cậu không được cần

Trước Sau
Nghiêm Thanh Viên chờ đến lúc tắm rửa xong mới phát hiện bản thân không nên tắm sớm như vậy, Cố Hãn Hải ra ngoài hẳn là mua đồ vệ sinh cá nhân, chỉ là vì thời tiết nóng nực làm cậu thật sự khó chịu nên mới muốn tắm rửa.

Không có khăn lông, ánh mắt Nghiêm Thanh Viên đặt vào khăn lông treo trên tường lúc này, đây là của Cố Hãn Hải và Tư Tuyết Ngữ.

Nghiêm Thanh Viên đợi trong chốc lát, từ bỏ, cơ thể ướt sũng trực tiếp mặc vào đồ ngủ thuần trắng.

Vì là mùa hè nên vải đồ ngủ không nặng, rất nhẹ, sau khi mặc vào những bọt nước được đồ ngủ hấp thụ, nháy mắt có chút ẩm ướt dính vào cơ thể cậu, loáng thoáng lộ ra màu da bên trong, đôi tay Nghiêm Thanh Viên tùy ý gãi mái tóc ướt sũng, đột nhiên cảm thấy vào mùa hè, không có điều hòa như vậy cũng tốt.

Mang dép lê lẹp xẹp đi tạo ra vệt nước trên đất, ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên không phát hiện, lúc quay đầu lại mới phát hiện nước đã làm ướt sàn nhà.

Nghiêm Thanh Viên tìm thấy cây lau nhà mà cậu thấy Cố Hãn Hải dùng để lau sàn và lau sạch từng chút một, nhìn sàn nhà sạch sẽ, lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên có cảm giác thành tựu như vậy.

Thì ra làm việc nhà thật sự có thể đơn giản như vậy!

Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cậu cũng trở thành cao thủ giỏi việc nhà, cậu không chỉ có thể sống một mình mà còn có thể làm bảo mẫu cho Diêm Đàm, đến lúc đó có thể có nguồn thu nhập rồi.

Nghiêm Thanh Viên cầm cây lau nhà thể hiện sự khao khát về tương lai, bây giờ cậu đi theo Cố Hãn Hải học, về sau không chừng có thể trở thành Cố Hãn Hải thứ hai, mặc dù bây giờ Cố Hãn Hải không tỏa sáng rực rỡ, cậu vẫn cảm thấy Cố Hãn Hải ưu tú đến mức làm người không dám nhìn thẳng.

Đột nhiên cửa bị gõ, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng ngẩng đầu: "Đến đây đến đây, mua đồ về rồi hả?"

Nhưng khoảnh khắc Nghiêm Thanh Viên mở cửa, lọt vào một người trong tầm mắt, nhưng lại làm cậu sững sờ tại chỗ.

Người đứng ở cửa không phải Cố Hãn Hải, mà là... Tư Tuyết Ngữ.

Tư Tuyết Ngữ mặc quần áo đơn giản, rõ ràng đã là mẹ của một đứa nhỏ mười sáu tuổi nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng người của mình, trên gương mặt là lớp trang điểm kỹ càng, không giống kiểu trang điểm bình thường hàng ngày, lớp trang điểm đậm nhìn không ra diện mạo thật.

Mà Tư Tuyết Ngữ nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên cũng ngây ngẩn cả người, Nghiêm Thanh Viên mặc bộ đồ trắng có chút quen mắt, cả người ướt sũng, quần áo dính vào người thậm chí có thể nhìn thấy bản thân thiếu niên có vòng eo mảnh khảnh, mái tóc ướt sũng của thiếu niên được vén lên, không ra hình tượng gì, nhưng dáng vẻ trời sinh đáng yêu của cậu lại có thể cứu lấy kiểu tóc kỳ lạ ấy, chàng trai có bề ngoài đẹp đẽ, lúc này cặp mắt to kia cũng đang nhìn chăm chú vào cô, tràn ngập hoang mang.

"Tôi... Có thể là tôi đi nhầm... Xin lỗi..." Tư Tuyết Ngữ là người đầu tiên phản ứng, ngay lập tức tự hỏi liệu mình có gõ cửa nhầm không, bối rối xin lỗi, nhất cử nhất động rất có tư thái thiếu nữ, dáng vẻ hoảng loạn, ánh mắt hơi đổi, chính sự yếu đuối bất lực sẽ khơi dậy khát vọng che chở của người khác.

"Không, không phải, đợi đã..." Nghiêm Thanh Viên mắt thấy Tư Tuyết Ngữ sắp quay đầu rời đi, theo bản năng bắt lấy cánh tay Tư Tuyết Ngữ muốn giải thích với cô, nhưng nháy mắt Nghiêm Thanh Viên bắt lấy cánh tay Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ liền phát ra một tiếng kinh ngạc thét chói tai.

"Buông tôi ra, tôi nói là tôi đi nhầm, cậu vì sao còn muốn bắt tôi!" Trạng thái cả người Tư Tuyết Ngữ trở nên hơi bất thường vì sự đụng chạm của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng muốn buông ra, nhưng trước khi buông tay lại chịu 'phản đòn' từ Tư Tuyết Ngữ, chiếc túi xách đeo trên vai được trang trí bằng kim loại của Tư Tuyết Ngữ đập vào mặt Nghiêm Thanh Viên, tức khắc Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy cái mũi tê rần.

Nghiêm Thanh Viên nức nở che kín cái mũi, lờ mờ có chất lỏng ấm áp không chịu khống chế chảy ra từ giữa lỗ mũi, Nghiêm Thanh Viên bị đập đến không thể mở mắt ra, bên tai nghe được giọng nói chói tai Tư Tuyết Ngữ.

"Tôi chẳng qua là tìm nhầm nhà, cậu vậy mà muốn kéo tôi vào trong, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cho cậu biết tôi không phải dễ bắt nạt như vậy!" Trong giọng nói của Tư Tuyết Ngữ đều tràn ngập sợ hãi, nghe giống như giả vờ bình tĩnh, ý đồ muốn uy hiếp cậu.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên từ đầu tới cuối đều không có ý nghĩ làm gì Tư Tuyết Ngữ, bản thân vốn không am hiểu làm thế nào để giao lưu với người xa lạ, lại vì đột nhiên bị đập vào mặt mà có chút phát ngốc, trước khi cậu có thể phản ứng thì Tư Tuyết Ngữ đã gọi điện thoại.

"Đợi đã, con không phải, dì nghe con nói..." Nghiêm Thanh Viên bất chấp mũi đang đau đớn, vươn tay muốn ngăn cản, cậu không muốn làm to chuyện làm Cố Hãn Hải khó xử.

Nhưng lúc Nghiêm Thanh Viên vươn tay mới phát hiện trên tay từ khi nào dính chất lỏng đỏ tươi, Tư Tuyết Ngữ nhìn bàn tay dính máu muốn chạm vào cô, ngay lập tức hoảng sợ lùi lại hai bước, theo bản năng muốn chạy trốn.

Tư Tuyết Ngữ vừa mới quay đầu đã chạm vào ngực một người, cô ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt của Cố Hãn Hải.

"Tiểu Hải." Tức khắc Tư Tuyết Ngữ giống như tìm được tâm phúc, vì sợ hãi sinh ra run nhè nhẹ nhưng lúc gặp được Cố Hãn Hải trong phút chốc bình ổn lại, toàn thân toàn tâm tin tưởng và ỷ lại, cô nở một nụ cười vô cùng xán lạn: "Tiểu Hải vất vả, mẹ trở về rồi."

Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên lúc này đang dùng bàn tay đầy máu che mũi lại, trong mắt là hoang mang và kinh ngạc, nhưng thân thể lại hành động trước, hai ba bước rời khỏi Tư Tuyết Ngữ, thậm chí không nhìn người phụ nữ một lần nào, vươn tay nắm lấy tay Nghiêm Thanh Viên kéo vào trong nhà tắm chật hẹp.

Vòi nước mở lớn nhất, nước lạnh chảy ra cọ rửa, Cố Hãn Hải không nói lời nào không ngừng dùng nước lạnh rửa trán và mặt Nghiêm Thanh Viên, cố ý đem máu chảy ra rửa sạch sẽ.

Cố Hãn Hải từ đầu tới cuối đều im lặng, Tư Tuyết Ngữ đứng trước cửa, hai tay giữ lấy túi xách trên vai: "Tiểu Hải, có phải mẹ làm chuyện gì sai hay không?"

Động tác Cố Hãn Hải không dừng, Nghiêm Thanh Viên bị Cố Hãn Hải ấn xuống xối nước lạnh, cuối cùng cũng tìm thấy giọng nói của mình: "Không chảy nữa rồi, đã hết chảy rồi, đừng xối nữa."

Nghe được âm thanh giãy giụa mỏng manh của Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải nâng lên gương mặt Nghiêm Thanh Viên quan sát tỉ mỉ.

"Tiểu Hải, mẹ... Mẹ không phải cố ý, Tiểu Hải..."

Cố Hãn Hải chú ý đến vết thương trên mặt Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt trở nên tối hơn, kéo Nghiêm Thanh Viên trực tiếp đẩy Tư Tuyết Ngữ đang chặn cửa ra, tìm bộ dụng cụ y tế trong thùng chưa mở, xử lý một chút miệng vết thương cho Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn như một con thú bông tùy ý theo động tác của Cố Hãn Hải, lông mi ướt sũng, khi cậu chớp mắt hơi nước như thể được rửa sạch.

Sau khi xử lý miệng vết thương Cố Hãn Hải bôi thuốc cho cậu, sau đó từ tủ lạnh ngăn đông lấy ra đồ uống lạnh, dùng khăn lông sạch sẽ bọc lấy sau đó chườm lạnh lên vết thương của Nghiêm Thanh Viên.

Tâm trạng Nghiêm Thanh Viên có chút phức tạp, cách xử lí miệng vết thương của Cố Hãn Hải thật sự quá lão luyện, không có bất cứ do dự, nếu là người thường làm thì không đến mức quen thuộc* như vậy.

*Nguyên văn là 轻车熟路 (Ngựa quen đường cũ): Nghĩa là xe nhẹ chạy đường quen; quen việc dễ làm.

Đồng thời cậu cũng chú ý đến trong hộp dụng cụ y tế được đề xuất có khá nhiều thuốc chấn thương, hơn nữa mỗi loại thuốc có dấu hiệu sử dụng khá nhiều, những thứ này không phải lo trước cho việc khi cần có liền để dùng*, mà là thật sự thường xuyên sử dụng, Nghiêm Thanh Viên càng nhìn càng cảm thấy hụt hẫng.

*Nguyên văn là 有备无患 (Lo trước khỏi họa): Nghĩa là cẩn thận thì về sau không phải lo lắng, có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa.

"Rất đau?" Đây là câu đầu tiên Cố Hãn Hải nói từ lúc quay về, là nói với Nghiêm Thanh Viên, lúc này tay hắn nâng hai má Nghiêm Thanh Viên lên, tỉ mỉ nhìn vào đôi mắt.

"Cũng... Cũng không phải rất đau, bây giờ không đau nữa." Nghiêm Thanh Viên nói như thế.



Cố Hãn Hải nghiêm túc nhìn biểu cảm của Nghiêm Thanh Viên, vì Diêm Đàm từng nói Nghiêm Thanh Viên sẽ vì bị thương đau đớn lén khóc một mình thật sự làm lòng hắn kiêng kị, cho nên cứ kiểm tra mãi xem Nghiêm Thanh Viên có thật sự không khó chịu hay không.

"Tiểu Hải, mẹ thật sự không cố ý, mẹ không biết, cái người xa lạ này đột nhiên xuất hiện, mẹ thật sự rất hoảng loạn, quần áo của cậu ta lúc ấy nhìn rất thấu*, sắc mặt cũng rất hồng, mẹ nghĩ đang làm việc gì không tốt." Tư Tuyết Ngữ không thuận theo mà kéo góc áo Cố Hãn Hải không chịu buông, mặc dù nói xin lỗi nhưng đối tượng lại không phải là Nghiêm Thanh Viên mà là Cố Hãn Hải, "Tiểu Hải, mẹ sai rồi, Tiểu Hải đừng giận mẹ được không?"

*Thấm nước nên nhìn nó hơi trong có xíu xíu lộ cơ thể bên trong.

Thật ra Nghiêm Thanh Viên có chút ấm ức, không thể hiểu nổi bị đánh chảy máu mũi, thật ra cơ thể Nghiêm Thanh Viên không tệ lắm, từ nhỏ chưa từng chảy máu mũi.

Nhưng nhìn thấy Cố Hãn Hải vẫn luôn xử lí miệng vết thương tỉ mỉ đâu vào đấy cho cậu, vốn dĩ tâm trạng có chút ủy khuất đã được dịu đi đều vì sự nghiêm túc và loáng thoáng lo lắng của Cố Hãn Hải, đột nhiên cảm thấy bản thân rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn không cần lo lắng.

Trên mũi Nghiêm Thanh Viên dán hai cái băng keo cá nhân, tóc đã khô một nửa, đồ ngủ bằng vải hơi ẩm ướt, quần áo có hơi lớn so với thiếu niên, bày ra thiếu niên nhỏ xinh tinh tế, mặc dù đã cài khuy áo đến nút trên cùng nhưng vẫn để lộ xương quai xanh, vì quần áo bị xốc lên đến vai, lộ ra đường cong cực kỳ đẹp.

Làn da thiếu niên trắng nõn non nớt, thoạt nhìn vậy mà có vẻ đẹp không phân biệt nam nữ, chỉ cảm thấy đẹp vô cùng, nhưng trên gương mặt trẻ con và đáng yêu của thiếu niên lại dán hai miếng băng keo cá nhân, lúc hai đôi mắt tròn tròn trông mong nhìn hắn, sự gợi cảm mơ hồ toàn bộ đều bị hai từ đáng thương và đáng yêu thay thế, trực tiếp chọc vào đáy lòng Cố Hãn Hải.

Trong lúc nhất thời, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt, vậy mà có khoảnh khắc phân biệt không được đây rốt cuộc là mơ hay hiện thực.

"Tiểu Hải, Tiểu Hải..." Lúc này Tư Tuyết Ngữ không ngừng nói gì đó bên tai Cố Hãn Hải, mặc dù không có được câu trả lời nhưng vẫn không chịu buông tha tiếp tục hỏi, giọng điệu cô cực kỳ ấm ức, trên gương mặt đều là lo lắng và áy náy, vẻ mặt tràn ngập hoang mang dường như không biết vì sao sẽ trở thành như vậy.

Lực chú ý của Nghiêm Thanh Viên bất giác đặt lên mặt Tư Tuyết Ngữ, đây là mẹ của cậu, mẹ ruột của cậu, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân mình và Tư Tuyết Ngữ không giống nhau lắm, nhưng lại khó hiểu cảm thấy bản thân có lẽ là con của Tư Tuyết Ngữ.

Con cái trong Nghiêm gia đều là tự lập tự cường, năng lực siêu phàm, tư duy nhanh nhẹn, giá trị cao, mà Nghiêm Thanh Viên luôn cảm thấy bản thân và Nghiêm gia không hợp nhau, mà lúc nhìn thấy Tư Tuyết Ngữ, đột nhiên cảm thấy tính cách của cậu hẳn là được di truyền từ Tư Tuyết Ngữ.

Việc đã làm sai không biết nên bù đắp lại như thế nào, chỉ biết tìm mọi cách cầu xin tha thứ, trạng thái bây giờ của Tư Tuyết Ngữ rất giống với trong sách.

Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ, sau này cậu muốn tiếp nhận thân phận này của Cố Hãn Hải, cũng không thể không chấp nhận Tư Tuyết Ngữ.

Tư Tuyết Ngữ mặc dù vẫn là người phụ nữ đã kết hôn, nhưng không khác gì mẹ đơn thân, cô cực khổ nuôi lớn Cố Hãn Hải, nhìn Cố Hãn Hải trở thành một thiếu niên ưu tú, cho nên mới ỷ lại với con cái như vậy.

Cố Hãn Hải vẫn luôn là trụ cột tinh thần của Tư Tuyết Ngữ, hắn vẫn luôn gánh vác sự ỷ lại đối với tuổi của hắn là quá nặng nề, Nghiêm Thanh Viên cũng biết, bây giờ sự ỷ lại này bản thân cậu cũng nên gánh vác, Cố Hãn Hải đã thay cậu gánh vác quá nhiều rồi.

"Mẹ Cố, con không sao, dì không cần lo lắng, con là bạn của Cố Hãn Hải." Trong lúc Nghiêm Thanh Viên nói chuyện vẫn có chút thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cậu và Tư Tuyết Ngữ thật sự gặp mặt, vậy mà gặp phải cảnh tượng xấu hổ như vậy.

Tư Tuyết Ngữ nghe được giọng nói của Nghiêm Thanh Viên, lúc này quay đầu, đáy mắt cô không có vẻ mặt gì, dường như đang nghe Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, lại dường như không.

Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy dũng khí mà cậu vất vả lắm mới có dược đang dần suy sụp, ngay lập tức nói cho hết: "Thật sự rất xin lỗi, là con quá đường đột rồi, ngay từ đầu không giải thích với dì đã động tay, người bình thường đều sẽ sợ hãi, không phải dì sai ạ."

Đây là lời rất xa lạ với Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên cũng lén nổi giận trong lòng mình.

Một người đàn ông thành thục có thể dựa vào cần có đủ cái gì?

Đầu tiên phải rộng lượng, phải kiềm chế cảm xúc, phải cho người ta không gian, phải gánh vác trách nhiệm phù hợp, phải quan tâm người khác, thông cảm cho người khác... Còn... Còn gì nữa?

Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy đại não một mảnh hỗn loạn, phảng phất như phải đối mặt với đề bài trước nay chưa từng học.

Mà Tư Tuyết Ngữ chính là đề khó mà cậu đọc không hiểu.

Ánh mắt Tư Tuyết Ngữ nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên rất bình tĩnh, không hề nhiệt tình như lúc đối đãi với Cố Hãn Hải, sau khi nghe Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, lại một lần nhìn về phía Cố Hãn Hải.

"Tiểu Hải, con nghe thấy chưa? Đây không phải do mẹ sai, con xem cậu ta đã nói là cậu ta sai, Tiểu Hải giận mẹ, mẹ... Mẹ thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ..."

Từ đầu tới cuối Tư Tuyết Ngữ vốn không đặt Nghiêm Thanh Viên trong lòng, ánh mắt của cô trước sau chỉ nhìn Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên há miệng thở dốc, mất đi giọng nói, từ đầu tới cuối Tư Tuyết Ngữ dường như chưa từng để ý Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế, không biết nên làm sao bây giờ nữa.

Tư Tuyết Ngữ vẫn luôn nhìn Cố Hãn Hải, nhưng ánh mắt của Cố Hãn Hải trước sau đều nhìn Nghiêm Thanh Viên, biểu hiện của Nghiêm Thanh Viên làm hắn cảm thấy bất thường.

Dáng người thiếu niên mảnh nhỏ được bọc trong đồ ngủ, thân thể cậu lúc bất giác cuộn tròn, vạt áo vô lực buông xuống trên ghế, nhìn Tư Tuyết Ngữ, ánh mắt tràn ngập hoang mang vô định và bất lực khi bị xem nhẹ.

Là vì cái gì? Cố Hãn Hải loáng thoáng cảm thấy tâm trạng của thiếu niên lúc này không phải vì hắn.

Mà là vì Tư Tuyết Ngữ.

Cố Hãn Hải cuối cùng cũng cho Tư Tuyết Ngữ một ánh mắt: "Đi dọn dẹp phòng của mẹ đi."

Tư Tuyết Ngữ cuối cùng cũng được Cố Hãn Hải trả lời, đôi mắt ngay lập tức sáng lên: "Vậy Tiểu Hải tha thứ cho mẹ rồi sao?"

Cố Hãn Hải nhíu mày, không nói gì.

Nhưng Tư Tuyết Ngữ lại trực tiếp coi sự trầm mặc thành hắn đã không còn so đo những việc này nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hơi làm lố vỗ ngực giống như tâm trạng căng thẳng nháy mắt đã yên ổn, vẻ mặt của cô dần trở về bình tĩnh.

Cuối cùng ánh mắt Tư Tuyết Ngữ cũng chịu nhìn Nghiêm Thanh Viên, sau khi được Cố Hãn Hải tha thứ mới bắt đầu bày ra ý tốt với Nghiêm Thanh Viên.

"Thật xin lỗi, bạn của Tiểu Hải, khiến cháu chê cười rồi?" Lúc này cô đứng dậy vỗ bả vai Cố Hãn Hải cười, "Thật cảm ơn cháu giúp chúng tôi chuyển nhà, đêm nay muốn ăn cái gì, dì làm đồ ngon cho cháu."

Nghiêm Thanh Viên hoang mang mở to đôi mắt, không hiểu Tư Tuyết Ngữ vừa rồi còn khinh thường nhìn cậu giờ lại đột nhiên trở thành một người mẹ dáng vẻ bình thường.

"Đi dọn dẹp đồ của mẹ." Cố Hãn Hải nói lại một lần nữa.



"Được rồi, mẹ biết rồi, mẹ đi dọn đồ trước, Tiểu Hải và bạn của Tiểu Hải trước tiên ở chỗ này chơi một chút nhé."

Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết Ngữ, vẻ mặt Tư Tuyết Ngữ lúc này đã không còn hoảng loạn bất lực như lúc nãy, cả người nhìn luôn có một nụ cười nhẹ, thậm chí còn ngâm nga nhẹ nhàng vài bài hát không đâu vào đâu.

Cứ cảm thấy... Tư Tuyết Ngữ dường như rất nghe lời Cố Hãn Hải, là ảo giác của cậu ư?

"Tôi thay mẹ nói xin lỗi với cậu." Giọng nói Cố Hãn Hải lành lạnh, không mềm mỏng như ngày thường, dường như mỗi lần nhắc tới Tư Tuyết Ngữ thì sẽ trở nên lạnh nhạt.

"Đây vốn dĩ là vấn đề của tôi." Nghiêm Thanh Viên nói khe khẽ, thật ra cái mũi vẫn có chút không thoải mái.

"Tiếp tục chườm lạnh." Cố Hãn Hải kéo xuống túi chườm đá tự chế mà Nghiêm Thanh Viên làm rớt xuống từ lúc nào không hay, đứng lên đi làm gì đó.

Theo bản năng Nghiêm Thanh Viên muốn đi theo sau, Cố Hãn Hải lại trực tiếp vươn tay đè vai cậu lại.

Cố Hãn Hải tìm thấy chính xác máy sấy tóc từ một cái thùng, ngón tay vuốt qua mái tóc Nghiêm Thanh Viên.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên đột nhiên phát hiện, Cố Hãn Hải thường đeo găng tay ở trước mặt cậu không biết đã tháo găng tay xuống từ lúc nào, dường như là lúc thoa thuốc cho cậu, hoặc là nói sớm hơn lúc hắn cầm máu cho cậu?

Nghiêm Thanh Viên có thể cảm nhận được những ngón tay của Cố Hãn Hải mang theo cảm giác đặc biệt luồn qua sợi tóc của cậu, ngón tay của hắn mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng chạm vào da đầu của cậu, Nghiêm Thanh Viên không ngờ thì ra mái tóc được vuốt ve lại là việc thoải mái như vậy.

"Thời tiết nóng, một lát sẽ tự khô thôi." Hồi nãy nói chuyện lâu như vậy, những giọt nước trên tóc cũng đã khô đi một nửa, cho dù không sấy cũng sẽ tự khô thôi.

"Làm khô cho cậu, rồi bật điều hòa." Giọng nói Cố Hãn Hải dịu dàng, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có thể là vì giọng truyền từ đỉnh đầu nên mới dịu dàng như vậy, Nghiêm Thanh Viên cũng không cự tuyệt, cậu cũng biết nếu để tóc ướt như vậy bị điều hòa thổi vào sẽ đau đầu.

"Tôi sẽ làm." Mặc dù Nghiêm Thanh Viên nói như vậy, nhưng lại không động đậy chút nào, có người giúp, sao cậu lại muốn tốn sức chứ?

"Ừm." Cố Hãn Hải đương nhiên nhìn thấu ý định của Nghiêm Thanh Viên, khẽ cười.

Nghiêm Thanh Viên dán hai cái băng keo cá nhân, mặt trông mong nhìn Cố Hãn Hải mặc tạp dề đi nấu cơm, cậu cũng muốn đi xem, học cách nấu cơm, nhưng lực chú ý của cậu lại cứ đặt vào cửa phòng của Tư Tuyết Ngữ.

Hai phòng ngủ một phòng khách thật sự không lớn, lúc Tư Tuyết Ngữ dọn dẹp không đóng cửa, Nghiêm Thanh Viên có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ đối phương dọn dẹp lại đồ.

Đây là mẹ của cậu.

Đều nói mẫu tử liền tâm*, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại rõ ràng không cảm giác được có mối liên hệ nào với Tư Tuyết Ngữ, dáng vẻ Tư Tuyết Ngữ dường như không quan tâm cậu, người cô thật sự để ý, muốn nói chuyện chỉ có Cố Hãn Hải.

*Chỉ tình mẹ con nối liền khúc ruột.

"Dì ơi." Nghiêm Thanh Viên lại một lần nữa lấy hết can đảm để đi lên nói chuyện với Tư Tuyết Ngữ, "Có cần giúp không ạ? Con là bạn của Cố Hãn Hải, tên con là Nghiêm Thanh Viên ạ, đêm nay con sẽ ở đây một đêm, phiền mọi người ạ."

Tư Tuyết Ngữ vẫn bất động, chỉ cười khẽ, không nhìn Nghiêm Thanh Viên: "Dì biết, cháu là bạn của Tiểu Hải nhưng bạn của Tiểu Hải thì nhiều lắm, mọi người đều rất thích Tiểu Hải, bạn bè của Tiểu Hải thường xuyên đến chơi trong nhà, cháu không phải người đầu tiên."

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, cậu không hiểu trong giọng nói của Tư Tuyết Ngữ rốt cuộc muốn nói lên điều gì.

Bên trong nụ cười tươi của Tư Tuyết Ngữ mang theo chút đắc ý: "Tiểu Hải của chúng tôi thật sự là người gặp người thích, mọi người đều rất thích Tiểu Hải, hơn nữa con người Tiểu Hải rất tốt, làm bạn của Tiểu Hải rất vui vẻ đúng không?"

Nghiêm Thanh Viên không hiểu ý gì trong lời nói của Tư Tuyết Ngữ, gật đầu: "Đúng vậy, rất vui vẻ."

"Mọi người đều nói với dì rất vui vẻ, dì thật sự rất tự hào có đứa con như Tiểu Hải, mỗi lần nhìn thấy mọi người đều thích dáng vẻ Tiểu Hải dì cảm thấy vô cùng vui vẻ." Tư Tuyết Ngữ nở nụ cười tươi vui vẻ nhìn Nghiêm Thanh Viên, "Cháu làm bạn với Tiểu Hải rất may mắn."

Tất cả lời muốn nói của Nghiêm Thanh Viên đều bị nghẹn trong họng, mỗi một câu của Tư Tuyết Ngữ đều nói cho cậu biết, Cố Hãn Hải có rất nhiều bạn, có rất nhiều người rất thích hắn, Cố Hãn Hải... Vô cùng nổi tiếng, mà bản thân cậu chỉ là một trong số rất nhiều người bạn của Cố Hãn Hải mà thôi. Chỉ có vậy.

"Con cũng nghĩ vậy."

Nghiêm Thanh Viên đã sớm biết đối với Tư Tuyết Ngữ Cố Hãn Hải là một đứa con đáng kiêu ngạo, cho nên ở trong sách mới có thể hoàn toàn không cần cậu mà là muốn quyền nuôi nấng Cố Hãn Hải, người phụ nữ mong manh thiếu quyết đoán này lại bộc phát sự mạnh mẽ không cách nào tưởng tượng ra để tranh đoạt Cố Hãn Hải, nhưng cuối cùng cô vẫn không có được.

Rốt cuộc trên người Cố Hãn Hải vẫn chảy dòng máu của Nghiêm gia, tình cảm của bản thân vốn lạnh nhạt, hắn không lưu luyến gì Tư Tuyết Ngữ.

Mà Tư Tuyết Ngữ mất đi Cố Hãn Hải giống như mất đi trọng tâm cuộc đời, đem hết thảy mọi bất mãn phát tiết lên người con trai ruột của mình là cậu, oán niệm mãnh liệt và phẫn hận, không chút che giấu buông lời oán độc.

Lúc cậu đọc trong sách, những lời lãnh tâm lãnh tình của Tư Tuyết Ngữ nói với cậu đến giờ vẫn có thể rõ ràng vang bên tai Nghiêm Thanh Viên, cậu thậm chí có thể nghe được giọng nói chân thật ấy, oán hận, phảng phất như sự ghê tởm ghét bỏ ấy đã khắc vào xương tủy, vào máu thịt cậu.

Mà Tư Tuyết Ngữ bây giờ...

Là hạnh phúc.

Nghiêm Thanh Viên nhìn Tư Tuyết Ngữ gần như không có câu nào là không nhắc đến Cố Hãn Hải, bên trong giọng điệu của cô tất cả đều là yêu thích Cố Hãn Hải, thậm chỉ nở nụ cười mỉm ngọt ngào, ăn nói nhỏ nhẹ, khóe mắt mang ý cười, mặc dù thoạt nhìn cũng không phải người mẹ đơn thân kiên cường, nhưng cô cười rất vui vẻ.

Sự hạnh phúc bây giờ của người phụ nữ này sẽ biến mất sau khi mất đi Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên nhìn gương mặt tươi cười của người phụ nữ trước mặt, liệu cậu có năng lực, có thể làm cho người phụ nữ này nở nụ cười tươi như vậy không?

"Con cũng cho rằng Cố Hãn Hải là một người vô cùng ưu tú, cho nên nếu có thể con muốn lấy cậu ấy làm mục tiêu." Nghiêm Thanh Viên nói với Tư Tuyết Ngữ, "Có lẽ con không thể ưu tú như cậu ấy, nhưng con có thể cố gắng làm những gì con có thể."

Tư Tuyết Ngữ cười, cười đến bả vai run rẩy, khóe mắt mang theo vài phần ý cười đỏ ửng, rõ ràng cô rất vui vẻ.

"Mặc dù Tiểu Hải nhà dì không ai có thể sánh kịp, nhưng nếu cháu có lòng, dì tin cháu nhất định có thể đột phá bản thân, làm một đứa nhỏ tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau