Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 3: Muốn chiếm hữu đồ Vật đáng yêu

Trước Sau
Nghiêm Thanh Viên vừa tốt nghiệp sơ trung, sắp vào cao trung. Cậu không cần phải đến trường học, cũng không có bài tập hè, vì vậy vô cùng nhàn nhã.

Cho nên việc cậu cần thiết làm mỗi ngày đó là chọc Chu Hạ.

Không biết có phải cậu chọc nhiều quá hay không, Chu Hạ cảm thấy quá phiền nên tăng nhanh tốc độ tìm kiếm, ba ngày sau đã đưa kết quả cho Nghiêm Thanh Viên.

"Tìm...tìm được rồi?"

"Đúng vậy, tên là Cố Hãn Hải, cậu nói xem có trùng hợp không?" Chu Hạ ở đầu dây bên kia hét lên với Nghiêm Thanh Viên, "Lúc ấy tôi nhìn thấy tên của hắn cũng rất ngạc nhiên, tôi nói này tiểu thiếu gia, chẳng lẽ cậu đang lừa tôi hả? Cố ý chơi tôi đúng không?"

"Có hả?" Nghiêm Thanh Viên không biết như thế nào mới gọi là lừa gạt, lời nói mơ hồ.

Lý do cậu tìm Chu Hạ giúp đỡ rất đơn giản, Chu Hạ tâm đại, chuyện gì quên cũng nhanh, hơn nữa tuy là con nhà giàu nhưng lại hiểu chuyện và có chút năng lực, hơn nữa lại sợ anh của cậu, có thể giữ lại.

Bản chất của Chu Hạ vốn không phải người nhiều chuyện, hơn nữa từ đầu đến cuối trong sách không có vai diễn của Chu Hạ, cậu lúc này mới yên tâm nhờ hắn.

"Có điều chuyện về Cố Hãn Hải, hắn ở khu nhỏ kia đúng là rất nổi danh." Chu Hạ không đưa tư liệu cho Nghiêm Thanh Viên, trực tiếp nói ra, "So với lời cậu nói cũng không khác lắm, có ba có mẹ, chưa ly hôn nhưng người đàn ông kia đã trực tiếp chạy đến nhà người phụ nữ khác sinh con, con gái của ông ta giờ được 7 tuổi rồi."

Nghiêm Thanh Viên nghe vậy thì mím môi: "Sau đó thì sao?"

"Theo lý mà nói thì tội ngoại tình có thể bị truy tố, nhưng mẹ của Cố Hãn Hải là đồ phế vật, không phải tôi cố ý mắng người phụ nữ đó đâu, những người xung quanh đều nói như vậy, mỗi ngày chỉ biết dựa vào Cố Hãn Hải, nói thật thì tôi cũng khá bội phục cái người tên Cố Hãn Hải này, gia đình bị tàn phá thế này mà vẫn có thể...

Cậu còn nhớ chuyện lần trước hắn bắt tên trộm không? Nghe nói là giữa trưa người mẹ phế vật kia của hắn chạy tới xem hắn, nhưng ai ngờ lại bị sờ móc mất cái túi, xong rồi ngồi chặn trước cổng khóc luôn, Cố Hãn Hải cũng không biết nên làm sao để đưa mọi người ra ngoài."

Tuy rằng biết trước được nhờ sách, nhưng khi nghe tin cha mẹ ruột của mình gặp chuyện khó khăn*, đại não của Nghiêm Thanh Viên vẫn vang lên tiếng ong ong.

*Nhắc nhở nho nhỏ: Em Nghiêm nói mình không phải con ruột Nghiêm gia, anh Nghiêm là con ruột => Mẹ mà anh Nghiêm đang sống chung là mẹ của em Nghiêm.

Vốn dĩ đang có chút tâm trạng đà điểu*, bây giờ nghe nói như vậy Nghiêm Thanh Viên càng hoảng sợ.

*Hội chứng đà điểu (Ostrich effect) là một hội chứng tâm lý, hành vi chỉ về hình ảnh con đà điểu chôn đầu xuống cát giống như con đà điểu vùi đầu xuống cát, đợi nguy hiểm qua đi. Câu chuyện đà điểu vùi đầu xuống cát giờ đây thường dùng để chỉ những người không dám đối diện với khó khăn.

"Đừng...đừng gọi mẹ là đồ phế vật." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, cho dù là mẹ của cậu hay là người mẹ mà Cố Hãn Hải đã chăm sóc, thì việc gọi như vậy là không tốt.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì bản thân cậu không có quyền, nên muốn chuyển đề tài.

"Vậy Cố Hãn Hải bây giờ làm việc gì?"

"Làm công." Chu Hạ dứt khoát lưu loát nói, "Làm phục vụ ở nhà hàng."

"Nhà hàng của ai? Cho tôi xin địa chỉ đi." Nghiêm Thanh Viên nói.

"Đã xong." Chu Hạ thoải mái đáp ứng, "Nhưng mà cậu tìm hắn làm gì?"

"Chỉ là cảm thấy hắn rất đáng thương." Nói theo một cách khác là cảm thấy bản thân trong tương lai sẽ rất đáng thương, Nghiêm Thanh Viên bị ảo tưởng của mình dọa cho đầu óc trống rỗng.

"Đáng thương thì đáng thương, nhưng mà người ta đáng thương là chuyện của người ta." Chu Hạ nháy mắt liền cảm thấy da đầu tê dại, tiểu thiếu gia này sao lại có hứng thú với Cố Hãn Hải, "Tiểu thiếu gia, tôi nói cho cậu nghe, cậu nghe tôi kể chuyện quá khứ đi rồi hẳn tính, cậu đừng tiếp xúc với người kia, tôi nói đơn giản, người kia câu chuyện phía sau nhiều lắm."

"Hả?" Có thể nhiều đến đâu chứ? Có thể nhiều bằng cậu biết không? Cậu đến tương lai Cố Hãn Hải sau này thế nào đều biết rất rõ.

"Tiểu thiếu gia, cậu đừng không tin." Chu Hạ nôn nóng nói, việc này không thể để Nghiêm Trạch Thanh biết, nếu không sẽ bị lột da mất.

"Tôi còn có việc, cúp nhé."

"A? Tiểu thiếu gia, alo?"

Nhưng mà những lời muốn nói của Chu Hạ đều bị cắt đứt trong điện thoại.

Nghiêm Thanh Viên nhìn về phía tủ quần áo màu trắng ngồi phát ngốc một lúc, sau đó chui đầu vào ổ chăn.

Tuy rằng đã sớm biết được ở trong sách biết được tình huống của cha mẹ ruột, nhưng lúc chính tai nghe được, vẫn đánh vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của Nghiêm Thanh Viên về cha mẹ ruột của mình.

Tâm trạng của cậu bây giờ rất phức tạp.

Nghiêm Thanh Viên biết năng lực của bản thân, có một gia đình như vậy, cậu chắn chắn sẽ không có được năng lực giống Cố Hãn Hải có thể gánh được áp lực.

Nhưng mà rõ ràng đều là bạn cùng lứa, Cố Hãn Hải hắn làm cách nào có thể vực dậy được?

Lúc Nghiêm Thanh Viên đang nằm ngẩn ngơ ngây ngốc một mình, cổ áo đột nhiên bị nâng lên, nương theo sức lực cậu trực tiếp bị nhấc lên một nửa.

Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh cả.

Khác với Nghiêm Trạch Thanh vừa mới tốt nghiệp đại học nên vẫn còn hơi gầy, thân hình của Nghiêm Trạch Thủy cao lớn, hơn nữa rất thích vẫn động, dáng người vẫn luôn giữ gìn không tệ, nhìn cơ bắp có thể thấy được sức mạnh mười phần, nhưng mà ngày thường không thấy được vì đã bị quần áo che lại.

"Anh cả." Nghiêm Thanh Viên thật cẩn thận kêu một tiếng.

"Tiểu Viên, có nghỉ cũng đừng nằm ngủ trên giường nhiều quá, đi ra nhiều một chút." Nghiêm Trạch Thủy nhìn lướt qua bộ đồ ngủ hình con gà màu vàng của Nghiêm Thanh Viên, thiếu niên so với Trạch Thủy và Trạch Thanh hoàn toàn không giống nhau, khung xương tinh tế dáng người gầy yếu, một bàn tay của anh là có thể nhấc tới nhấc lui.

Đối với đứa em trai này của mình, Nghiêm Trạch Thủy vô cùng kiên nhẫn nuông chiều so với những người con trai khác.

"Hôm nay anh cả không đi làm ạ?" Từ lúc Nghiêm Trạch Thủy vào công ty đến giờ rất ít khi nhìn thấy anh ở nhà, Nghiêm Thanh Viên hôm nay rất kinh ngạc.



"Nghỉ ba ngày phép, cũng coi như là anh muốn nghỉ ngơi." Nghiêm Trạch Thủy bàn tay toa xoa đầu Nghiêm Thanh Viên, gần như bao trùm cả đầu, "Sao vậy? Mới buổi sáng đã nằm trong ổ chăn lâu vậy, chỗ nào không thoải mái à?"

Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có ạ."

"Vậy dậy đi, cùng anh cả ăn cơm trưa nào." Nghiêm Trạch Thủy nói xong còn chọc chọc cái bụng nhỏ non mềm mại, "Vật nhỏ này hôm nay chắc chắn là vẫn chưa ăn sáng nè."

"A..." Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thủy thân mật như vậy với mình, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

"Nhanh rửa mặt đi, rồi ra ngoài."

Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thủy ra tới cửa, lúc này mới lê lết xuống giường.

Cậu luôn cho rằng cậu với anh hai cũng không thân thiết lắm, nhưng trong sách cậu nhìn thấy người gần gũi với cậu nhất là anh hai, còn anh cả...thật ra trong sách cũng không xuất hiện nhiều lắm, bình thường đều xuất hiện những lúc cần giải cứu.

Trong lòng cậu, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy anh cả rất mạnh mẽ.

Mà ở trong sách, anh cả vẫn mạnh mẽ như vậy.

Giống như tất cả mọi khó khăn cản trở, chỉ cần có anh cả ở đây thì mọi việc đều thuận lợi.

Nghiêm Thanh Viên cẩn thận nghĩ lại, tính cách của anh cả thật ra rất ôn nhu, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đối với tất cả mọi người đều như vậy, không có phân biệt đối xử.

Lúc trước cậu thích anh cả, bởi vì anh cả đối với cậu rất tốt, cũng giống như vừa rồi vậy, anh em thân mật chơi với nhau cực kì tự nhiên, bọn họ giống như những cặp anh em bình thường.

Nhưng ở trong sách...

Anh hai là người đầu tiên đứng bên cạnh Cố Hãn Hải.

Cho nên những thân mật cử chỉ thân mật của bây giờ đều là giả ư? Chỉ cần là em trai ruột, anh cả đối với ai cũng thân mật như vậy sao?

Có nhận thức như vậy, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy ở chung với Nghiêm Trạch Thủy có chút khó xử.

Nghiêm Thanh Viên nhìn hình ảnh phản chiếu bản thân trong gương trong nhà tắm, biểu cảm có chút ấm ức.

"Em sao thế? Biểu cảm trông rất kỳ lạ." Nghiêm Thanh Viên vừa đến bàn ăn đã bị Nghiêm Trạch Thủy nhéo má, "Tuổi còn nhỏ không cần cả ngày mặt ủ mày ê đâu."

"Anh cả ơi." Nghiêm Thanh Viên xoa chỗ bị nhéo, đôi mắt to ướt át từ dưới nhìn lên Nghiêm Trạch Thủy, trong đôi mắt phản chiếu ảnh ngược của một người đàn ông trưởng thành.

Dáng vẻ này làm động tác của Nghiêm Trạch Thủy bỗng nhiên nhẹ hơn, giống như vừa mới vuốt ve một chú mèo con mềm mại, chóp mũi hừ nhẹ: "Hửm?"

Những lời Nghiêm Thanh Viên muốn nói, xấu hổ nhìn Nghiêm Trạch Thủy trực tiếp nói, nhưng đầu lại cúi xuống, âm thanh như muỗi kêu.

"Cho dù anh cả không thích em, em vẫn sẽ thích anh cả, anh cả đối với em rất tốt rất nuông chiều em, em tuyệt đối sẽ không quên!"

Không quan tâm sau này anh cả có phải không thích cậu hay không, cũng không thể phủ nhận anh cả đối với cậu thật sự rất tốt.

Nghiêm Trạch Thủy không nghĩ tới bỗng nhiên được nghe thông báo từ em trai nhà mình, không nhịn được mà bật cười: "Ngốc quá đi mất, anh cả không thích em vậy thì thích ai?"

Anh cả thích em trai ruột của mình mà không phải cậu, Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ thở dài.

"Đúng vậy, anh cả rất thích em." Ít nhất bây giờ là thích nhất!

Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc cười, tận hưởng sự ôn nhu không dễ có được nhờ bản thân tự lừa mình dối mình có được*.

*Nguyên văn là 掩耳盗铃 (bịt tai trộm chuông): chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.

"Không vui sao? Hôm nay anh cả nghỉ ở nhà, cùng em ra ngoài chơi nhé?" Nghiêm Trạch Thủy quyết định an ủi em trai nhỏ nhà mình.

Nếu là bình thường, Nghiêm Thanh Viên nhất định sẽ giơ tay tán thành, hơn nữa nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt đầu lập kế hoạch đi chơi, có thể cùng nhau chơi điên cuồng, không cần phải quan tâm chuyện gì cả.

Nhưng mà bây giờ...

"Anh cả rất mệt, anh cả muốn nghỉ ngơi." Nghiêm Thanh Viên cự tuyệt nói, "Hôm nay em muốn tự mình ra ngoài chơi."

"Phải không?" Nghiêm Trạch Thủy có chút kinh ngạc, che giấu mất mát, "Vậy em có thiếu tiền không?"

"Không thiếu."

"Được rồi."

Nghiêm Thanh Viên không phải không muốn ở chung với anh cả, mà là, cậu thấy được ở trong sách, thì ra anh cả không thích quá ồn ào.

Anh thích an tĩnh, không thích giao tiếp trong công ty, anh thích tự mình làm việc của bản thân, thích...hết thảy những việc tự mình làm.

Nhớ rõ trong sách có nói, anh cả siêu thích Cố Hãn Hải nguyên nhân thứ nhất là vì những lúc Cố Hãn Hải ở cùng anh không thích nói chuyện, an an tĩnh tĩnh hai người ai làm việc nấy, cho nên, anh cả của cậu...

Trước kia cậu, rốt cuộc nghịch ngợm đến mức nào.

Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng thở dài, sự mất mát sắp không che giấu được nữa, cậu những lúc bình thường ở bên cạnh anh cả, luôn là ồn áo nhốn nháo một giây cũng không ngừng, thật ra anh cả đều chỉ là tính tình nhẫn nại phối hợp với cậu, cậu nhất định đã làm anh cả buồn rầu rất nhiều.



Khó chịu...

Muốn khóc cơ.

Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn lén nhìn Nghiêm Thanh Thủy, đợi thật lâu cũng không thấy em trai ríu rít bên tai, trên bàn cơm yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng chén đũa va chạm rất nhỏ, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy không thoải mái.

So với Nghiêm Thanh Viên an tĩnh, Nghiêm Trạch Thủy đương nhiên thích một Nghiêm Thanh Viên tinh thần phấn chấn tính cách trẻ con, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể thể ngăn cản được em trai nhỏ nhà anh vui vẻ.

Nghe nói hạnh phúc của một người tỉ lệ thuận với những điều nhàm chán mà người đó nghe được, tự bản thân cũng sâu sắc cho là như vậy.

Chỉ cần ở cùng với em trai nhỏ, nghe cậu ríu rít bên tai chút chuyện nhàm chán, bỗng nhiên sẽ cảm thấy những phiền não thật ra cũng không đến mức quá mệt mỏi.

Mang theo em trai nhỏ đi ra ngoài chơi, anh ở độ tuổi này sẽ không chơi những trò này, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, những buồn bực đều được trút ra.

Vậy mà không ngờ hôm nay em trai nhỏ lại muốn tự mình đi chơi, không mang theo anh nữa, Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy vô cùng mất mát.

Đáy mắt Nghiêm Trạch Thủy lướt qua một ý nghĩ sâu xa, nên hỏi Nghiêm Trạch Thanh có phải đã xảy ra chuyện gì không, làm thế nào mới có thể quay lại trạng thái cũ.

——

Lúc này Cố Hãn Hải đang ở sau bếp thu dọn chén đũa, bây giờ đã qua thời gian trưa đông khách nhất, hắn làm phục vụ cũng phải ra phía sau hỗ trợ.

Cần cù chịu làm lại đẹp trai thông minh, hơn nữa gia cảnh quả thật rất đáng thương, ông chủ nhà hàng cũng quan tâm chăm sóc đặc biệt hơn một chút.

Lúc nhà bếp yên tĩnh được một lúc, trong đầu Cố Hãn Hải không thể hiểu được hiện ra bóng dáng thiếu niên đáng yêu trong đám người lúc hắn vô tình nhìn lướt qua.

Nơi bí mật nhất đáy lòng của Cố Hãn Hải có một đam mê nhỏ.

Hắn thích đồ vật đáng yêu.

Đáng yêu, tinh xảo, đồ chơi xinh đẹp, đều không thuộc về hắn, không có tiền đồng nghĩa với việc không có được.

Thời gian lâu dần, điều đó càng trở thành một loại chấp niệm.

Hắn có thể làm như không thấy những đồ vật đáng yêu tinh xảo, nhưng chỉ có duy nhất thiếu niên kia, nội tâm đột nhiên có một loại khát vọng.

Muốn chiếm hữu đồ vật đáng yêu đó.

Cố Hãn Hải tự biết thân biết phận, gia đình của cậu, điều đó rất rõ ràng, cậu trông giống như một công tử được nuông chiều bởi một gia đình giàu có, lúc cậu nhìn về phía hắn, chắc là muốn chê cười.

Hắn còn ở trước mặt cậu bày ra mặt bạo lực.

Cố Hãn Hải tuy rằng suy tư ở trong đầu, nhưng việc đang làm vẫn không dừng lại.

"Tiểu Cố." Đột nhiên nhiều đồng nghiệp cùng làm phục vụ vội vã chạy đến sau bếp, "Bên ngoài có cảnh sát, nói muốn tìm cậu, cậu...cậu có phải làm cái gì rồi không?"

Cố Hãn Hải sắc mặt lạnh lùng, tháo tạo dề xuống đi ra ngoài, nhìn thấy có hai người mặc đồng phục cảnh sát.

"Cậu là Cố Hãn Hải?"

"Là tôi." Cố Hãn Hải trong lòng trầm xuống, rốt cuộc có chuyện gì?

"Ba ngày trước đuổi bắt một tên trộm, sau đó đánh người ta đến ngất xỉu, là cậu phải phải không?"

Cố Hãn Hải cho rằng mẹ lại làm ra chuyện gì nữa, nhưng không ngờ lại nghe đối phương nói chuyện này.

"Tên ăn trộm kia bị thương rất nặng, muốn tìm cậu bắt đền."

Cố Hãn Hải cau mày lại, hắn lúc đó ra tay tàn nhẫn là muốn dạy cho đối phương một bài học, nhưng không ngờ bây giờ lại bị cắn trả.

Nhìn thấy Cố Hãn Hải nhíu mày, cảnh sát cũng biết việc này rất khó nói, dù gì bắt trộm cũng là hăng hái làm việc nghĩa, nhưng tên ăn trộm chưa kịp phản kháng đã bị đánh đến ngất rồi, nói một cách chính xác, chưa mở đầu đã kết thúc.

"Cậu đừng vội, chúng tôi chỉ gọi cậu đến, muốn tìm hiểu sự việc nhiều hơn thôi."

Nghe cảnh sát nói vậy, Cố Hãn Hải gật đầu: "Phiền mọi người đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo."

Cố Hãn Hải đi theo cảnh sát rời đi, hai cảnh sát một trái một phải, rất giống bị cảnh sát hốt đi.

Lúc Cố Hãn Hải đang suy nghĩ nên xử lí việc này như thế nào, góc áo đột nhiên bị bắt lấy.

Cố Hãn Hải theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt to tròn.

Đôi mắt này hắn không thể không nhớ, là đôi mắt từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Chủ nhân của đôi mắt sắc mặt hồng hào, trên mặt là vẻ nôn nóng, thở hổn hển, vành mắt đỏ bừng, tha thiết nhìn hắn.

_____

5/11/2022.

16:38:45.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau