Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 36: Muốn cùng nhau ngủ với anh cả

Trước Sau
Trái tim Nghiêm Thanh Viên đập rất nhanh, mặc dù âm thanh nói chuyện rất vững vàng, nhưng thực tế trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài rồi, cậu chưa từng nói chuyện như vậy với Nghiêm Kỳ Thúy, lá gan của cậu rốt cuộc từ đâu mà có thế mà lại dám nói chuyện như vậy với Nghiêm Kỳ Thúy.

Nghiêm Thanh Viên che miệng lại, phòng ngừa tiếng hít thở khẩn trương của bản thân bị Nghiêm Kỳ Thúy phát hiện, cậu vừa mới lớn tiếng với Nghiêm Kỳ Thúy, bảo Nghiêm Kỳ Thúy quan tâm một chút cơ thể của anh cả, họ không chỉ là cấp trên dưới, mà còn là cha con, quan hệ huyết thống này, không thể lạnh lùng như thế.

Mày Nghiêm Kỳ Thúy nhíu chặt, ngữ khí rõ ràng nghiêm khắc hơn nhiều: "Nó cũng không phải đứa trẻ, bị bệnh nên làm thế nào chính mình không biết sao? Ba đi quan tâm nếu có tác dụng còn cần bác sĩ làm gì?"

Nghiêm Thanh Viên nghe được lời trách cứ của Nghiêm Kỳ Thúy tức khắc trước mắt tối sầm, nhưng vẫn cắn chết không buông nói: "Anh cả vẫn luôn làm theo những yêu cầu của ba, anh ấy hoàn thành cũng rất tốt, nhưng ba chưa từng khen anh cả!"

"Thành công lẽ ra là điều nó phải làm được, vậy mà còn mặt mũi muốn khen ngợi ư?"

"Cho dù đi thi làm bài tốt thầy cô cũng khen cho!" Nghiêm Thanh Viên hiếm thấy cất cao giọng nói với Nghiêm Kỳ Thúy, "Ba đối với bọn con mà nói còn thân thiết hơn thầy cô nhiều, cũng quan trọng hơn so với thầy cô rất nhiều, nếu ba bị bệnh... Con cho dù là ở trên máy bay bị hù chết, con cũng sẽ nhất định ở bên cạnh với ba!"

Nghiêm Kỳ Thúy vốn muốn nói lời trách cứ nhưng lại vì những lời sau của Nghiêm Thanh Viên mà nghẹn trong cổ họng, khiến ông không thể lên xuống được, trong đầu có một loại cảm giác vớ vẩn, nhưng trong sự vô lý đó lại nảy sinh ra cảm xúc kỳ lạ mà trước giờ chưa từng cảm nhận.

"Anh cả rất khó chịu, nhưng anh ấy vẫn muốn làm tốt công việc, đây không phải chỉ là muốn làm tốt vì Nghiêm gia gì đó, mà còn muốn vì nhà của chúng ta, cũng là vì ba dặn dò."

Ở trong sách, đến cuối cùng vẫn chưa phân tích đàng hoàng tính cách Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ vì sao không cẩn thận phân tích, không lẽ là vì tác giả phát hiện chỗ yếu ớt của Nghiêm Trạch Thủy, cảm thấy anh không đủ mạnh nên cố ý xem nhẹ sao?

"Bởi vì ba rất quan trọng, cho nên điều ba dặn dò cũng rất quan trọng, công việc gì đó thế nào cũng phải tốt!" Nghiêm Thanh Viên ngôn ngữ lộn xộn, nhưng cốt lõi chỉ có một, cậu hy vọng Nghiêm Kỳ Thúy biết, "Anh cả rất tôn trọng ba, ba không quan tâm anh cả như vậy, anh cả vẫn tôn trọng ba, con biết cảm giác thích ba là như thế nào, đặt mình vào hoàn cảnh anh cả, anh cả cũng rất thích ba."

"Thích?" Nghiêm Kỳ Thúy từ trong kẽ răng ép ra một từ này, một chữ xa lạ này làm ông cảm thấy bỏng miệng.

"Đúng vậy, thích ạ!" Nghiêm Thanh Viên hiếm thấy giở tính tình tiểu thiếu gia, "Thích ba, muốn ba quan tâm con, chỉ đơn giản như vậy!"

Nghiêm Kỳ Thúy giật khóe miệng, lần đầu tiên phát hiện con trai nhỏ này thì ra ấu trĩ như vậy, những đứa nhỏ tuổi này đều thích treo những từ ngữ không có ý nghĩa bên miệng sao? Ông vậy mà cảm thấy xấu hổ vì Nghiêm Thanh Viên là con trai mình.

"Anh cả cần ba khích lệ, anh ấy bị bệnh rồi, ba hãy quan tâm anh ấy, ba mau gọi điện thoại cho anh ấy đi!" Nghiêm Thanh Viên cũng không biết bản thân lấy đâu ra lá gan mà dám ra lệnh cho Nghiêm Kỳ Thúy, "Đi nhanh!"

Nói xong câu đó Nghiêm Thanh Viên không dám nghe Nghiêm Kỳ Thúy nói gì đã trực tiếp cúp điện thoại.

Vô cùng lo lắng tắt cuộc gọi, cậu sợ Nghiêm Kỳ Thúy sẽ gọi lại răn dạy cậu.

Nghiêm Thanh Viên cầm cái điện thoại đã tắt màn hình ngồi trên đất, đầu óc quay cuồng, cậu đã không nhớ nổi vừa mới nãy gọi cho Nghiêm Kỳ Thúy đã nói những gì, cảm giác hình như đều là những lời rất quá đáng, Nghiêm Thanh Viên run rẩy che kín mặt, cậu sắp chết rồi.

Không sao không sao bây giờ cậu vẫn là Nghiêm gia tiểu thiếu gia, hổ dữ còn không ăn thịt con mà.

Cậu sắp phải chết rồi!

Nghiêm Thanh Viên che lại trái tim đang đập điên cuồng trong ngực, nước mắt lưng tròng.

Trên tay Nghiêm Kỳ Thúy vẫn còn duy trì động tác tiếp cuộc gọi, sau đó từ từ hạ tay xuống, dùng ngón tay xoa huyệt thái dương, vẻ mặt đầy kỳ lạ.

Ông bị chính đứa con trai không có bất cứ điểm tỏa sáng nào răn dạy à?

Nghiêm Kỳ Thúy cảm thấy bản thân nên tức giận, nhưng lại nhịn không được cười, ông thậm chí còn tự tiêu khiển nghĩ rằng chẳng lẽ đây chính là cái gọi là giận quá hóa cười?

Trước kia cũng không phát hiện Nghiêm Thanh Viên có thể làm ầm ĩ như vậy, là do khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì sao?

Những gì Nghiêm Thanh Viên nói thực sự là điều mà một gia đình bình thường nên có, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không phải gia đình bình thường, dùng điều kiện bình thường để ràng buộc bản thân mới là trói buộc.

Vốn là như vậy...

Nghiêm Kỳ Thúy dựa vào sô pha, quả thật gần đây hạng mục của Nghiêm Trạch Thủy tương đối khó khăn, Nghiêm Trạch Thủy chưa đến ba mươi, những lão già đang tại vị vẫn chưa thoái vị, mặc dù không phải cấp bậc dựa trên thâm niên, nhưng Nghiêm Trạch Thủy phải làm đến hoàn hảo thì thật sự phải tốn một chút nỗ lực.

Nhưng dự án này rất quan trọng, dường như có thể thiết lập một địa vị không thể lung lay của Nghiêm gia bọn họ trong hai mươi năm tới, để bọn họ có thể tiến xa hơn với gia tộc của mình, mặc dù ông giao cho Nghiêm Trạch Thủy, nhưng cũng không có ý định để cho anh gánh một mình, ông đã chào hỏi từ rất sớm rồi.

Bây giờ xem ra trong này có vấn đề, thật sự cần cho Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh hiểu biết một chút tình huống.

Về phần bệnh của Nghiêm Trạch Thủy, thuận tiện quan tâm một chút, nói đôi lời, nếu không thì không thể bảo đảm Nghiêm Thanh Viên sẽ không gọi lại, mỗi lần Nghiêm Thanh Viên đều thích gọi cho ông vào sáng sớm, làm hại tâm trạng cả ngày của ông.

"Vừa mới gọi điện thoại là..." Đột nhiên một giọng nữ tao nhã mang theo vài phần lười biếng truyền đến từ phía sau Nghiêm Kỳ Thúy, "Của Nghiêm Thanh Viên?"

"Phải." Nghiêm Kỳ Thúy không quay đầu lại.

"Nó vậy mà chủ động gọi cho anh?"

"Ừ."

Đứng phía sau Nghiêm Kỳ Thúy là một người phụ nữ dáng người cao xinh đẹp thành thục, mặc dù không trang điểm nhưng vẻ đẹp lại làm người nhìn kinh ngạc không thôi, mái tóc của bà buông xõa trên bộ đồ ngủ bằng lụa, bộ đồ ngủ vừa người phác họa dáng người phụ nữ đầy quyến rũ, năm tháng dường như không thể xóa nhòa sự xinh đẹp của người phụ nữ.

"Rồng sinh chín con*, mỗi con không giống nhau." Nghiêm Kỳ Thúy khẽ cười nói, "Rốt cuộc là ai trong chúng ta gien biến dị sinh ra một đứa khác như vậy?"

*龙生九子: Cha mẹ sinh con trời sinh tính; tính cách khác nhau (truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính).

Tịch Hạc nhìn Nghiêm Kỳ Thúy một cái: "Nghiêm Thanh Viên bây giờ là muốn trở nên kiên cường sao?"

"Không giống." Mặc dù trong điện thoại ngữ khí hùng hổ, nhưng trên thực tế thiếu niên vẫn không che giấu được, Nghiêm Kỳ Thúy nhắm hai mắt thậm chí cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên vừa nhát gan sợ sệt co thành một cụm vừa kêu gào trước mặt ông.

Tưởng tượng như vậy có chút buồn nhưng sau đó là tức đến không đứng nổi.

"Hạng mục kia không phải đã sớm xác nhận là cho chúng ta rồi sao?" Tịch Hạc nửa dựa trên sô pha, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kỳ Thúy.

"Có người từ giữa làm khó dễ."



"Nghiêm Trạch Thủy mà cũng cảm thấy khó giải quyết, không khó tưởng tượng sau lưng là những lão già nào muốn động đến chiếc bánh này." Tịch Hạc vươn tay hất mái tóc dài của mình, thuận miệng nói, "Đã xảy ra vấn đề lại không nói một lời, nó định làm mọi việc phức tạp lên rồi mới nói cho chúng ta sao?"

Nghiêm Kỳ Thúy không trả lời, nhưng ánh mắt hơi trầm xuống, nghĩ đến Nghiêm Thanh Viên vừa mới cúp điện thoại.

Bởi vì tôn trọng ông, thích ông, cho nên muốn hoàn thành công việc ông giao? Chẳng lẽ công việc không phải là việc đương nhiên phải hoàn thành sao?

Con trai của ông, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Ngón tay Nghiêm Kỳ Thúy gõ lên mu bàn tay khác của mình, hiếm thấy suy tư muốn hiểu rõ con của ông đang nghĩ gì.

"Tôi quay về một chuyến." Đột nhiên Tịch Hạc nói.

"Việc bên này không cần bận tâm sao?" Cách nói chuyện của Nghiêm Kỳ Thúy với Tịch Hạc hoàn toàn không giống như với người vợ của mình, nhưng Tịch Hạc vốn không thèm để ý, hoặc là nói mặc dù bà mặc áo ngủ tùy ý lại thoải mái, nhưng trong ánh mắt bà khi nhìn Nghiêm Kỳ Thúy, cũng không có tình cảm gì.

"Cần xem tình hình, khoảng thời gian này có thể dừng một chút." Tịch Hạc nói.

Nghiêm Kỳ Thúy đột nhiên nhớ đến Nghiêm Trạch Thủy vì công việc mà bị bệnh, hỏi: "Chẳng lẽ em không muốn nghỉ ngơi một chút sao?"

Nhưng Tịch Hạc lại tiêu sái vén mái tóc, tiện tay gọi điện thoại: "Alo, giúp tôi đặt một vé về nước, hôm nay."

Nghiêm Kỳ Thúy híp mắt.

"Công việc chính là nghỉ ngơi tốt nhất." Tịch Hạc cong khóe môi, một tay vắt ngang eo, nở nụ cười đầy kiêu ngạo.

Nghiêm Kỳ Thúy nhìn Tịch Hạc, ông vẫn luôn rất vừa lòng người vợ này, tất cả mọi mặt.

Có dã tâm, có kiên nhẫn, có thủ đoạn, hơn nữa cũng có thể nhẫn tâm.

Đây không phải rất bình thường sao? Nghiêm Kỳ Thúy nheo mắt, cái gọi là xã hội, vốn dĩ chính là như vậy.

Nghiêm Trạch Thủy nghỉ ngơi cả ngày, đến giờ ăn cơm chiều lại thương lượng với Nghiêm Trạch Thanh một chút vấn đề công việc hôm nay, Nghiêm Thanh Viên lúc ấy cũng chỉ nhìn, biết công việc đối với anh cả anh hai mà nói là việc vô cùng quan trọng, y sẽ không để anh cả bị bệnh không cần lo lắng công việc.

Dù sao việc cả ngày lẫn đêm đều để trong lòng mà không giải tỏa, để ở trong lòng lại càng không tốt.

Nghiêm Trạch Thanh đi đưa thuốc cho anh cả, Nghiêm Trạch Thanh nhìn bóng lưng Nghiêm Thanh Viên, nói: "Hôm nay anh nghỉ ngơi cả ngày đều là Viên Viên chăm sóc anh sao?"

"Ừm."

Nghiêm Trạch Thanh trầm mặc một lát, bằng không thì anh cũng sốt hay gì đó cũng được.

Người đàn ông mạnh mẽ và khỏe như gấu này có thể được sự thương xót của Nghiêm Thanh Viên, Viên Viên hẳn là sẽ ôm y trong lòng và chăm sóc y thật tốt.

Bỗng chờ mong một cách khó hiểu.

Vào ban đêm tinh thần Nghiêm Trạch Thủy về cơ bản đã hồi phục, cả ngày nghỉ ngơi đối với anh mà nói đã đủ rồi, đã hạ sốt, tranh thủ thời gian hiện tại đương nhiên là muốn giải quyết công việc.

Cho đến khi cửa bị gõ.

"Chuyện gì?" Nghiêm Trạch Thủy vốn cho rằng có thể là quản gia hỏi về tình trạng sức khỏe của anh hoặc nhìn xem liệu anh có cần uống thuốc hay ăn tối không, nhưng không ngờ ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của thiếu niên, đó là Nghiêm Thanh Viên.

"Anh cả ơi bây giờ em có thể vào không ạ?"

Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, đôi tay chuẩn bị gõ chữ trên laptop chợt dừng, sau đó dứt khoát đánh mấy chữ nói chuyện sau, sau đó đặt laptop lên tủ đầu giường, anh không phải vì sợ bị Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy, thật sự không phải.

"Viên Viên, có thể vào."

Nghiêm Thanh Viên đẩy cửa vào, Nghiêm Trạch Thủy liền thấy được trạng thái bây giờ của em trai nhỏ nhà mình.

Thiếu niên mặc đồ ngủ sạch sẽ vô cùng đơn giản, mang đôi dép lê đáng yêu, ngây thơ mờ mịt nhìn anh, trong lòng còn ôm một cái gối ôm thật lớn lúc cậu đi ngủ buổi tối thích ôm nhất.

"Sao thế em?" Nghiêm Trạch Thủy nhìn dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên rõ ràng ngây ngẩn cả người, dáng vẻ này của Nghiêm Thanh Viên hẳn là đang buồn ngủ, sắp ngủ nên đến xem tình hình của anh thế nào sao, "Tình trạng cơ thể của anh bây giờ khá tốt, Viên Viên có thể an tâm ngủ."

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại chớp đôi mắt hỏi: "Vì sao vừa rồi anh cả không cho em trực tiếp vào ạ?"

"Anh cả đang làm một ít việc riêng." Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói.

"Công việc sao?" Nghiêm Thanh Viên trực tiếp vạch trần nói.

"Cũng không nhất định nha, vì sao việc riêng chính là công việc?"

Sau đó dưới cái nhìn của Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Thanh Viên đem tay đặt trên laptop, nhiệt độ trên laptop vẫn còn nóng chứng tỏ vừa nãy đang ở trạng thái làm việc.

Nghiêm Thanh Viên không chỉ chích, chỉ an tĩnh đứng ở đó, tay ôm gối ôm thật lớn, đôi mắt trông mong nhìn Nghiêm Trạch Thủy.

Nghiêm Trạch Thủy ho khan một tiếng: "Là anh cả không tốt."

"Nếu anh cả muốn làm việc, trực tiếp làm việc ở trước mặt em là được, không cần đặc biệt che giấu." Lúc trước Nghiêm Thanh Viên không ngăn cản hai anh nói chuyện công việc, vì vậy bây giờ cậu cũng sẽ không ngăn cản.

"Chỉ là không muốn Viên Viên lo lắng thôi." Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói.

Sau đó nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên ôm gối ôm đặt lên giường Nghiêm Trạch Thủy, sau đó tự mình chui vào trong ổ chăn, dáng vẻ rõ ràng đêm nay muốn ngủ ở đây, Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.



"Anh cả bị bệnh, cẩn thận lây bệnh." Giọng nói của Nghiêm Trạch Thủy vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Cũng không phải bệnh truyền nhiễm, sao có thể bị cảm được." Nghiêm Thanh Viên thấp giọng nói trong ổ chăn, "Điều hòa mở lớn như vậy dễ bị cảm lắm, tắt đi tắt đi."

"Vậy đến ban đêm có thể sẽ rất nóng, anh cả không chịu nổi nóng đâu."

Nghiêm Trạch Thủy tùy ý gửi đi mấy tin nhắn, nói với cấp dưới công việc ngày mai hẳn làm, em trai nhỏ nhà mình vì lo lắng cho mình mà đến bên cạnh anh luôn rồi, nếu anh lại không biết điều một chút không phải sẽ làm em trai nhỏ nhà mình buồn sao?

Hơn nữa, Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh anh, anh liền không có cách nào tập trung vào công việc, sẽ làm giảm chất lượng công việc, anh không muốn làm việc khi có thời gian ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên.

"Tinh thần của anh cả tốt hơn nhiều rồi." Nghiêm Thanh Viên thấp giọng nói.

"Đúng vậy, anh còn cho rằng mình đã già rồi á, bây giờ xem ra anh cả của Viên Viên còn có thể tái chiến 300 năm."

"Oa." Mỗi lần Nghiêm Trạch Thủy đều thích nói một ít lời không hề giới hạn trước mặt cậu, Nghiêm Thanh Viên cũng quen rồi, tiểu thiếu gia nghĩ rồi nghĩ, lại thấp giọng nói: "Hôm nay có ai gọi điện thoại cho anh hông?"

"Điện thoại?"

"Thì là cuộc gọi riêng gì đó á."

Nghiêm Trạch Thủy vẻ mặt hoang mang, cuối cùng lắc đầu nói: "Hôm nay không gọi điện thoại, anh trực tiếp giao công việc với cấp dưới."

Nghiêm Thanh Viên có chút thất vọng, từ lúc cậu gọi điện thoại đến giờ đã hơn một giờ, nhưng điện thoại của ba vẫn luôn không gọi cho anh cả, thật giống như... Ba một chút cũng không lo lắng cho anh cả.

Tâm trạng Nghiêm Thanh Viên rất khó chịu, nhưng cũng chỉ là khó chịu.

Thật ra kết quả này cậu không phải chưa chuẩn bị tâm lý, suy cho cùng khả năng cậu có thể ảnh hưởng đến ba rất thấp, bản thân Nghiêm Kỳ Thúy không phải người sẽ bị người khác thay đổi.

Nghiêm Trạch Thủy rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của em trai nhỏ nhà mình suy sụp, muốn hỏi vì sao nhưng lại không thể nào mở miệng, bây giờ em trai nhỏ nhà mình nằm đưa lưng về phía anh, hai tay hai chân đều ôm gối ôm chặt chẽ, toàn bộ ôm vào trong ngực, còn rất dùng sức, toàn bộ gối ôm bị ép thành hình dáng vô cùng kỳ lạ.

Nghiêm Trạch Thủy vừa muốn nói gì đó, điện thoại ở tủ đầu giường đột nhiên vang lên.

Lúc anh cầm lấy điện thoại, thấy được tên hiện trên màn hình, hơi nhướng mày, sắc mặt dịu dàng trong giây lát đã trở nên lạnh nhạt, anh nhận cuộc gọi, vô cùng cung kính không có bất cứ ngữ khí mang cảm xúc yếu ớt nào: "Phụ thân."

Nháy mắt lỗ tai Nghiêm Thanh Viên dựng thẳng lên, ba gọi điện thoại kìa!

Sau đó Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên xoay người một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Trạch Thủy, sâu trong đáy mắt tràn ngập chờ mong.

Nhưng Nghiêm Trạch Thủy đối thoại với đầu dây bên kia, đứng đắn nói chuyện công việc.

Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên từ chờ mong dần dần thành thất vọng, đờ đẫn nhìn điện thoại trong tay Nghiêm Trạch Thủy, vì vậy đã xem nhẹ vẻ mặt càng ngày càng kỳ lạ của Nghiêm Trạch Thủy.

Nghiêm Kỳ Thúy người sẽ không đặc biệt gọi điện thoại cho anh trừ phi có việc cần thiết nếu không thì sẽ không gọi, nhưng hôm nay lại hiếm thấy dò hỏi rất nhiều công việc mà trước giờ ông chưa từng để ý chi tiết đến vậy.

Hơn nữa... Thời gian trò chuyện rất dài.

"Quả thật xảy ra vấn đề, đến lúc đó mẹ con sẽ quay về phụ trách tình hình chung, cho đến bây giờ con rất cẩn thận, đây là chuyện tốt."

"Cảm ơn phụ thân." Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy nửa tin nửa ngờ, quả thật không thể tin được bản thân vậy mà được Nghiêm Kỳ Thúy khen ngợi.

"Công việc không phải một người là có thể hoàn thành, cấp dưới của con nếu cần có thể đuổi việc, không cần nương tay, việc gì cũng cần con giám sát vậy còn cần đám nhân viên ấy làm gì?"

"Vâng, con hiểu rồi, phụ thân." Đây là việc Nghiêm Trạch Thủy đã sớm biết, Nghiêm Kỳ Thúy đã từng dạy cho anh một lần, Nghiêm Kỳ Thúy cũng không phải người có tính cách kiên nhẫn dạy dỗ người mới, lúc ông nói chuyện công việc chỉ nói một lần, hơn nữa sẽ không quên những lời mình đã nói, nhưng mà...

Những lời này vậy mà là lần thứ hai ông nói, Nghiêm Trạch Thủy nhạy bén nhận ra điều này không giống bình thường.

Sau đó Nghiêm Kỳ Thúy lâm vào một trận trầm mặc kỳ lạ.

Nghiêm Trạch Thủy chờ đợi chốc lát mới lên tiếng hỏi: "Còn có chuyện gì sao? Phụ thân?"

"Cơ thể là vốn của công việc." Nghiêm Kỳ Thúy cuối cùng cũng mở miệng...

Nghiêm Trạch Thủy lắng nghe những lời quan tâm đến cơ thể của Nghiêm Kỳ Thúy ở đầu bên kia, vẻ mặt bản thân từ kinh ngạc đến dần nhận ra gì đó cuối cùng có chút bất đắc dĩ, có chút buồn cười.

"Được, cảm ơn phụ thân quan tâm, con sẽ chú ý kỹ hơn tình trạng cơ thể, cảm ơn phụ thân lo lắng."

Đó cũng không phải là câu trả lời thân mật cho lắm, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy lại trầm mặc, ông từ trước đến nay đối với con cái của mình đều xử theo việc công, đây là lần đầu tiên ông nghe được con trai lớn của mình có thể nói chuyện với mình một cách tình cảm như vậy.

Không phải lấy lòng, mà là lời nói phát ra từ tận đáy lòng.

Nghiêm Kỳ Thúy hơi híp mắt, cuối cùng xoa huyệt thái dương: "Đừng làm người nhọc lòng."

"Con biết rồi, phụ thân." Lúc này giọng nói Nghiêm Trạch Thủy hiếm khi mang chút ý cười, "Con sẽ không phụ lòng chờ mong của phụ thân đối với con."

Giờ khắc này bên tai Nghiêm Kỳ Thúy vang lên những lời Nghiêm Thanh Viên nói với ông lúc ấy, một cuộc gọi này của ông, vậy mà trực tiếp chứng minh lời Nghiêm Thanh Viên nói.

Hai người lần lượt cúp điện thoại, mặc dù đây chỉ là một cuộc gọi bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng tảng băng rõ ràng vẫn luôn ngăn cách giữa hai cha con ruột giờ đây đã bị một bàn tay nho nhỏ gõ nhẹ vào nơi yếu nhất, ngón tay kia bị đông lạnh đến lạnh lẽo, nhưng lại mang lại hơi ấm cho tảng băng, bản thân vốn cho rằng mãi mãi sẽ không tan ra, giờ lại rơi xuống vài giọt nước.

Nghiêm Trạch Thủy nhìn thiếu niên Nghiêm Thanh Viên buồn bực chôn đầu trong ổ chăn, bàn tay to vỗ đỉnh đầu đối phương, mang theo một tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.

___

3/12/2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau