Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 39: Con sẽ không đưa cậu ấy cho mẹ đâu, mẹ ạ

Trước Sau
Nghiêm Thanh Viên nhìn một cái đã thấy được đó là xe nhà mình, hơn nữa chiếc xe kia là của mẹ.

Tịch Hạc có sở thích riêng về xe hơi, không giống với Nghiêm Kỳ Thúy thành thục trầm ổn, Tịch Hạc vô cùng thích những chiếc xe nổi bật, hơn nữa giá cả cực cao, ở trong đám siêu xe cũng nổi bật vô cùng, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng kiểm tra biển số xe, xác định nhất định là mẹ đến.

Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải bên cạnh, tim dần bắt đầu đập nhanh hơn, cảm thấy khó thở.

Mẹ trở về từ khi nào? Sao cậu hoàn toàn không biết, trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn không về nhà, anh cả anh hai vẫn luôn ít liên lạc với cậu là vì mẹ ở đó sao?

Trong đầu Nghiêm Thanh Viên hiện lên hình ảnh người mẹ luôn khoa trương phóng đãng, Tịch Hạc không thích cậu, đương nhiên sẽ không chủ động tới đón cậu, Nghiêm Thanh Viên chỉ có thể nghĩ đến khả năng cậu đã làm việc gì đó khiến mẹ không vui.

Nghiêm Thanh Viên nghe được âm thanh trái tim đập khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài của mình, sau đó hít sâu một hơi, cố yên ổn tâm trạng căng thẳng của mình.

Cậu nắm lấy ống tay áo Cố Hãn Hải, nhìn Cố Hãn Hải.

Tịch Hạc thẳng thắn, là một người vô cùng thích người có tài, nếu là Cố Hãn Hải nhất định sẽ được mẹ thích, mặc dù bây giờ cậu không muốn Cố Hãn Hải bại lộ thân phận, nhưng anh cả anh hai cũng chưa nhìn ra...

Gặp được Tịch Hạc, có lẽ sẽ có lợi cho tương lai Cố Hãn Hải.

"Có thể không? Cậu có thời gian không? Đi gặp với tôi một chút..." Nghiêm Thanh Viên muốn nói mẹ của tôi, nhưng mà giọng lại bị nghẹn ở cổ họng, cậu thật sự không biết nên làm thế nào để tự tin dõng dạc nói mẹ của cậu trước mặt Cố Hãn Hải, sau đó cậu chậm rãi nói, "Mẹ, mẹ Tịch Hạc."

Cho dù thật sự mất đi thân phận Nghiêm gia tiểu thiếu gia, nhưng những người đã từng là ba mẹ anh của cậu, cậu sẽ không quên.

Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên, không hiểu vì sao vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên bỗng trở nên kỳ lạ, tiểu thiếu gia mỗi khi nhắc tới người phụ nữ tên Tịch Hạc kia sẽ theo bản năng sinh ra sợ hãi, ngón tay non mịn trắng nõn của cậu thậm chí vì dùng sức mà đỏ lên.

Vì sao phải gặp bà? Cố Hãn Hải không thể hiểu nổi điều này, không phải trong Nghiêm gia hắn chỉ quen biết Nghiêm Thanh Viên thôi sao? Ngoại trừ Nghiêm Thanh Viên hắn không có hứng thú với bất cứ ai ở Nghiêm gia.

"Thời gian đã không đủ." Cố Hãn Hải nói, "Nếu dì ấy đã tới, vậy cậu nên đi nói chuyện với mẹ của cậu, tôi phải đi làm rồi."

Trái tim Nghiêm Thanh Viên thắt lại, cậu nắm lấy quần áo Cố Hãn Hải không buông, cậu cúi đầu không cho Cố Hãn Hải nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này: "Để xe của mẹ đưa cậu đi làm, sẽ nhanh hơn."

Chỉ cần Cố Hãn Hải xuất hiện trước mặt mẹ, mẹ chắc chắn sẽ thích Cố Hãn Hải, đây là sự phát triển tất yếu.

Cố Hãn Hải nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Vì sao muốn tôi gặp dì ấy?"

Nghiêm Thanh Viên tức khắc nghẹn lời, không biết bản thân nên trả lời thế nào, sừng sờ tại chỗ.

Lúc hai người đang thương lượng, Tịch Hạc ngồi trên ghế lái, móng tay tùy ý gõ lên vô lăng, nhìn bạn nam đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, chỉ cần một cái liếc mắt bà đã có thể nhìn ra đó là Cố Hãn Hải.

Cố Hãn Hải giống với ảnh chụp trong tư liệu, hắn đẹp trai cũng không phải vì góc chụp đẹp nên mới có thể đẹp trai, mà là hắn trời sinh mỗi góc độ đều khác biệt, Tịch Hạc nghiêng đầu, móng tay xẹt nhẹ qua gương mặt, không thể không nói...

Dáng vẻ Cố Hãn Hải cực kỳ giống Nghiêm Kỳ Thúy lúc bà vừa mới quen, dáng vẻ Nghiêm Kỳ Thúy lúc còn là thiếu niên.

Trên đời này thật sự có việc trùng hợp như vậy sao? Bà thậm chí từng nghi ngờ Cố Hãn Hải có phải con riêng của Nghiêm Kỳ Thúy hay không, nhưng sau khi tra qua không phát hiện thân thế người này có gì khác thường.

Nếu như có một chút điểm đáng ngờ nào bà sẽ trực tiếp để người này đi làm xét nghiệm ADN người này, nhưng sự thật là nó sạch sẽ quá mức hơn nữa không có bất cứ liên quan gì đến Nghiêm gia.

Tịch Hạc cũng không để ý Nghiêm Kỳ Thúy có con riêng hay không, nhưng nếu có vậy thì phải nằm trong tầm kiểm soát của bà, ngoại trừ bà thì không có bất cứ người phụ nữ nào được phép bước vào cửa lớn của Nghiêm gia.

Nhưng lúc thật sự nhìn thấy Cố Hãn Hải thì Tịch Hạc vẫn do dự... Truyện Gia Đấu

Nghiêm Trạch Thanh đã từng có khoảng thời gian nghi ngờ Cố Hãn Hải, cho nên để lại khá nhiều tư liệu, những tư liệu này đều có thể tin, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy người, Tịch Hạc lại có một suy nghĩ kỳ lạ không vứt đi được.

—— Nếu Cố Hãn Hải là con của bà thì tốt rồi.

Bất kể là từ diện mạo, hay là từ tư liệu của Nghiêm Trạch Thanh, hay thậm chí các bài kiểm tra thiên phú về mọi phương diện đều vượt qua ở Nhân Giáo, đều làm bà sinh ra ý nghĩ điên cuồng mãnh liệt muốn đứa nhỏ này trở thành con của mình.

Mua lại đi.

Ánh mắt Tịch Hạc nhìn Cố Hãn Hải khó có được thưởng thức, đứa nhỏ như vậy mỗi ngày lưng gánh nợ nần thế hệ trước để lại, hằng ngày mang theo người mẹ vô dụng trốn đông trốn tây, không bằng ở bên bà tỏa sáng, vì bà mà đem hết toàn lực.

Tịch Hạc nhìn Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên tương tác, Nghiêm Thanh Viên dường như rất thân mật với Cố Hãn Hải, thậm chí sẽ làm rất nhiều chuyện Nghiêm Thanh Viên đã từng không dám làm, mà Cố Hãn Hải...

Ánh mắt Cố Hãn Hải nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên rất dịu dàng, dịu dàng như vậy làm Tịch Hạc có chút không thoải mái một cách khó hiểu.

Đây là ánh mắt đối xử với người thân thiết với mình, thậm chí càng sâu hơn, Tịch Hạc vẫn luôn yêu công việc, với Nghiêm Kỳ Thúy là một sự kết hợp mạnh mẽ, sinh con càng là vì mục đích chung, nhưng cơ hội thật sự yêu đương với người khác hoàn toàn không có, cũng vì vậy đối với ánh mắt bà không có cách nào có một thước đo tốt về cái nhìn.

Có điều hẳn là ảo giác, dù sao Nghiêm Thanh Viên, là một đứa nhỏ ngốc.

Tịch Hạc mở cửa xe, cuối cùng nắng gắt cuối thu chiếu vào mặt bà, dù vậy bà vẫn tháo kính râm của mình xuống, lộ ra mặt mày đường nét sắc bén không giống của một người phụ nữ mềm mại, đôi mắt của Nghiêm Trạch Thanh thật ra là giống với Tịch Hạc.

Cố Hãn Hải đương nhiên cảm nhận được vẫn luôn bị một ánh mắt nhìn chăm chú đánh giá, hắn quay đầu, nhìn thấy Tịch Hạc đứng ở cửa xe.

Hôm nay Tịch Hạc ăn mặc vô cùng lộng lẫy, bộ quần áo màu tím sẫm được thiết kế độc đáo tùy ý rũ xuống, cổ áo chữ V thậm chí lộ ra mảng lớn trước ngực cùng với đường cong xương quai xanh duyên dáng, bà không thích mặc nội y, nhưng độ cong khuôn ngực không khó coi, chiếc quần dài màu đen cắt cúp tôn lên những đường cong tinh xảo, để lộ một phần mắt cá chân trắng nõn, bà đang xỏ chân vào một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen có khóa ở mắt cá chân.

Người phụ nữ như vậy cho dù là ở nơi nào đều sẽ tỏa ra hào quang bốn phía, cho dù là Cố Hãn Hải cũng không thể không kinh ngạc cảm thán một người phụ nữ như Tịch Hạc thật sự có sự quyến rũ cực kỳ độc đáo.

"Mẹ ơi." Nghiêm Thanh Viên đương nhiên cũng thấy được, mẹ cậu luôn là người tỏa sáng rực rỡ khắp nơi làm người không cách nào nhìn thẳng, bà là tiểu thư nhà có gia thế, vì là phụ nữ nên không có quyền thừa kế gia tộc, cuối cùng được ăn cả hoặc ngã về không ký hợp đồng kết hôn thương nghiệp liên hôn với Nghiêm Kỳ Thúy, bà vứt bỏ tình yêu, Để đổi lấy cơ hội tạo nên tiếng vang lớn trong kinh doanh cho bà.

Mà Tịch Hạc đã không để cơ hội này vuột khỏi tầm tay, bà quyết đoán với lợi ích và mục tiêu của mình làm bao người ngưỡng mộ, ngay cả gia đình bà trước đây coi bà như quân cờ giờ đây cũng phải nhìn bằng con mắt khác.

Cho nên đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên có chút sợ hãi Tịch Hạc cũng không phải không có lý, bà mạnh mẽ, quyết đoán, thẳng tiến không lùi, cũng vì vậy mà hơi lạnh nhạt, lúc Nghiêm Thanh Viên vẫn còn là đứa trẻ rốt cuộc không thể hiểu nổi sự quyết đoán này của Tịch Hạc, mà bà cũng không thích bản thân cậu.

Cho dù bây giờ của Nghiêm Thanh Viên cũng không cảm thấy thân phận của cậu có thể làm Tịch Hạc nghe cậu, Tịch Hạc là một người phụ nữ hoàn toàn ngưỡng mộ sức mạnh, mà Nghiêm Kỳ Thúy là người mà bà tin tưởng nể phục nhất, cha mẹ Nghiêm gia giống như hai người mạnh mẽ đang không ngừng cạnh tranh, là bạn bè, cũng là đối thủ, nhưng thật sự không phải một đôi vợ chồng tốt.

Đôi mắt Cố Hãn Hải nheo lại, ánh mắt Tịch Hạc vẫn luôn nhìn chằm chằm trên người hắn, rõ ràng Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh hắn, Tịch Hạc giống như hoàn toàn chưa từng chú ý tới cậu vậy, điều này làm Cố Hãn Hải nhíu mày không thôi.



Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nắm lấy cổ tay Cố Hãn Hải, trong lòng Cố Hãn Hải sửng sốt, trực tiếp dời ánh mắt đang đánh giá Tịch Hạc để nhìn Nghiêm Thanh Viên, bàn tay ấm của Nghiêm Thanh Viên lúc này lạnh băng.

"Đi với tôi đi." Nghiêm Thanh Viên kéo Cố Hãn Hải về phía trước, "Mẹ có lẽ rất thích cậu."

Ánh mắt Tịch Hạc từ lúc vừa xuống xe chưa từng đặt trên người cậu, Nghiêm Thanh Viên sao có thể không biết?

Cố Hãn Hải lúc này đây lại không cự tuyệt, bởi vì nếu như vừa rồi thái độ Nghiêm Thanh Viên còn buông lỏng, thì bây giờ rõ ràng thái độ của cậu là không cho từ chối.

Cố Hãn Hải đột nhiên trở tay nắm Nghiêm Thanh Viên, đem bàn tay đang kéo hắn đi trở thành động tác hai người nắm lấy tay nhau, mặc dù chỉ là thay đổi nho nhỏ, nhưng Nghiêm Thanh Viên vốn đang căng thẳng đã trở nên dịu đi một chút, cậu quay đầu lại nhìn Cố Hãn Hải, nở một nụ cười mỉm.

"Mẹ." Nghiêm Thanh Viên kéo Cố Hãn Hải, ngẩng đầu nhìn Tịch Hạc cung kính hỏi, "Ngài về nước khi nào, con đều không biết."

Ánh mắt Tịch Hạc lúc này mời dời từ trên người Cố Hãn Hải chuyển sang nhìn Nghiêm Thanh Viên, đôi môi đỏ mọng cong lên: "Sao nào? Chẳng lẽ con không hoan nghênh mẹ về?"

"Đương nhiên không phải, vì con cũng không biết mẹ về, nếu con biết con chắc chắn sẽ về nhà thăm mẹ." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng phản bác, mặc dù cậu sợ hãi Tịch Hạc, nhưng đến giờ chưa từng ghét Tịch Hạc.

Tịch Hạc hơi híp mắt, đây là động tác theo thói quen của bà, thật ra cũng không có ẩn ý gì, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại luôn lộ ra chút hoảng sợ.

"Bây giờ công việc vội muốn chết, không rảnh chơi với con." Tịch Hạc nói chuyện không lưu tình chút nào, Cố Hãn Hải theo bản năng nhíu mày, nhưng Nghiêm Thanh Viên dường như đã sớm biết được đáp án, không hề để ý.

"Con biết, nhưng nếu mẹ không bận, con cũng muốn được gặp mẹ." Tịch Hạc nhướng nhẹ mày, nếu là trước đây, Nghiêm Thanh Viên nói đến đây với bà sẽ dừng lại, nhưng hôm nay Nghiêm Thanh Viên lại bất ngờ tiếp tục câu chuyện, "Mẹ và ba nhiều năm như vậy vẫn luôn ở nước ngoài rất hiếm thấy mới về, cho dù như thế nào con cũng rất nhớ mong."

"Con nhớ mẹ?" Dáng vẻ Tịch Hạc hình như cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi một câu.

"Vâng ạ." Nghiêm Thanh Viên cũng chém đinh chặt sắt nói một câu.

"Con nhớ mẹ thế nào?" Tịch Hạc đột nhiên hỏi.

Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào một chút, nhớ như thế nào? Tịch Hạc muốn biết đáp án như nào, nhớ mong một người chẳng lẽ không phải dùng đầu óc nhớ sao?

"Con gọi điện thoại cho ba con đúng không?" Tịch Hạc nheo lại đôi mắt, cười khẽ, "Nhưng sao mẹ không thấy con gọi điện thoại cho mẹ?"

Nghiêm Thanh Viên: "..."

Gọi điện thoại cho Nghiêm Kỳ Thúy đều đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí cố gắng gượng của cậu, hơn nữa gọi cho Tịch Hạc, lý do Tịch Hạc dự đoán dễ hơn ba là vì Tịch Hạc thích những người mạnh mẽ và có năng lực, bất kể nam nữ, nhưng Nghiêm Thanh Viên biết bản thân cho dù thế nào cũng sẽ không thể bước đến cái gọi là có năng lực.

Cho nên vì nguyên nhân này đương nhiên Nghiêm Thanh Viên ngại gọi cho Tịch Hạc.

"Cho nên con nói nhớ mẹ chỉ là treo trên miệng thôi sao?" Tịch Hạc đột nhiên tiến lên một bước trực tiếp nắm lấy cằm Nghiêm Thanh Viên, khiến đứa trẻ luôn nhút nhát sợ sệt trước mặt bà nhìn thẳng vào đôi mắt bà, "Biết nói lời hay rồi nhỉ? Muốn làm mẹ vui sao? Mẹ ghét nhất đàn ông chỉ biết nói lời ngon ngọt tốt đẹp."

Nghiêm Thanh Viên lập tức khẩn trương cả người căng thẳng, trước mắt một trận trắng đen, cậu không biết nên trả lời Tịch Hạc như thế nào.

Nhưng Tịch Hạc đột nhiên nắm cằm Nghiêm Thanh Viên quay trái quay phải, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Nghiêm Thanh Viên, con gầy rồi?"

Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào một chút, câu chuyện này sao lại đột nhiên chuyển thành cậu gầy hay không gầy rồi?

"Không ạ, gần đây... Đi bộ nhiều hơn, cân nặng không giảm, chắc là do con vận động nên có cơ bắp ấy ạ." Nghiêm Thanh Viên đúng sự thật nói.

"Phải không?" Tịch Hạc buông cằm Nghiêm Thanh Viên ra, nhìn thiếu niên non nớt mềm mịn thấp hơn bà một chút, hơi có chút ghét bỏ, "Con người còn chưa cao đã gầy rồi, rốt cuộc con khi nào mới phát triển lần thứ hai vậy, cho dù như thế nào cũng không thể không cao bằng một người phụ nữ chứ."

Nghiêm Thanh Viên tức khắc nghẹn lời, nửa ngày mới ấp úng nói một câu: "Con trai hai mươi hai tuổi còn phát triển mà."

Cố Hãn Hải ở bên cạnh nhìn đôi mẹ con này ở chung, ngay từ đầu nói chuyện nghe giống như hai người quan hệ cũng không tốt lắm, nhưng bây giờ nghe, cũng không đến mức quan hệ không tốt.

Mỗi gia đình có mỗi cách ở chung, Cố Hãn Hải vốn muốn mở miệng bảo vệ Nghiêm Thanh Viên đã an tĩnh dừng lại động tác muốn bảo vệ cậu.

"Mẹ ơi, đây là Cố Hãn Hải." Nghiêm Thanh Viên kéo Cố Hãn Hải một cái.

Tịch Hạc đột nhiên tiến lên cầm cánh tay Cố Hãn Hải, bản thân Cố Hãn Hải theo bản năng muốn né tránh, nhưng rồi lại mạnh mẽ kiềm chế lại, đây là mẹ của Nghiêm Thanh Viên, hắn không thể không cho người ta mặt mũi.

Tịch Hạc đương nhiên đã để ý thấy Cố Hãn Hải muốn giãy giụa, cong khóe miệng mỉm cười: "Cậu này trông giống một đứa nhỏ thông minh."

Cố Hãn Hải theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, lúc này Nghiêm Thanh Viên đã cúi đầu xuống, giống như chú cún con rơi xuống nước bị tủi thân vô cùng, đôi tai rũ xuống.

"Dì đưa cháu về nhà nhé?" Tịch Hạc hỏi.

Tịch Hạc không thích để tài xế lái xe, bà thích cảm giác tự mình kiểm soát xe, bà để giày cao gót trên ghế phụ, vì lái xe nên đổi sang đôi giày đế bằng, cả người bà trông sảng khoái tươi tỉnh, ngay cả kiểu trang điểm mà Cố Hãn Hải không thích được trang điểm trên mặt bà nhìn cũng rất bắt mắt.

"Cậu và Nghiêm Thanh Viên làm sao quen nhau?" Tịch Hạc hỏi Cố Hãn Hải.

"Bởi vì liên tiếp ngoài ý muốn và vận may."

"Vận may?" Tịch Hạc cười nhạo một tiếng, "Quen Nghiêm Thanh Viên cũng cần vận may sao?"

"Đúng vậy, tôi cho rằng quen Nghiêm Thanh Viên đã tiêu hao hết may mắn của tôi."

"Cố Hãn Hải, tôi cho rằng cậu là một người đàn ông thú vị hơn, nếu nói quen một người bạn có thể hao hết tất cả vận may thì, cậu chẳng lẽ không muốn tương lai của cậu phát triển sao?"

"May mắn là quen biết một người, nhưng phát triển trong tương lai vận may thấp hơn so với có sự chuẩn bị, khi đã chuẩn bị đầy đủ, mọi việc không thể không phát triển theo hướng mình muốn."

Tịch Hạc nhìn Cố Hãn Hải từ kính chiếu hậu, trên gương mặt bà ý cười rõ ràng, nhưng bà thu lại rất nhanh, lúc dừng đèn đỏ hơi xoa khóe mắt, dường như không muốn để bản thân lúc cười rộ lên xuất hiện nếp nhăn.

Tịch Hạc từ đầu tới cuối không hỏi vấn đề gia đình Cố Hãn Hải, rõ ràng tất cả tư liệu bà đều đã nhớ kỹ trong lòng không cần phải dò hỏi quá nhiều.



"Cậu ký với Nghiêm gia hợp đồng tài trợ, đối với cậu đây là vận may hay là trải qua sự chuẩn bị của cậu?" Tịch Hạc hỏi.

Cố Hãn Hải cũng không trả lời câu nào dễ nghe, mà là nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn lặng yên không tiếng động từ lúc lên xe: "Là vận may."

"Vậy đó là vận may tốt hay vận may xấu? Dù sao cậu đánh đổi hai mươi năm thời gian tốt nhất để làm việc để đổi lấy tài trợ hiện tại của mình." Học phí Nhân Giáo cao ngất ngưởng, lấy tình trạng hiện giờ của Cố Hãn Hải cho dù như thế nào cũng không gánh nổi, ngay cả tiền cho các bài kiểm tra khác nhau mà hắn đã làm cho đến nay cũng khiến thu nhập hiện tại của Cố Hãn Hải trở nên khó khăn, hợp đồng này là một khoản tiêu hao quá mức cho tương lai.

"Là vận may tốt." Cố Hãn Hải vô cùng chắc chắn.

Chỉ cần việc có liên quan đến Nghiêm Thanh Viên, đối với hắn mà nói đều là vận may tốt.

Là không cách nào tưởng tượng ông trời lại thiên vị với hắn như vậy.

Hắn thích thứ đáng yêu như thế, cũng muốn có được tất cả những thứ đáng yêu đến thế, mà lúc nhìn thấy tiểu thiếu gia, hắn vậy mà có một loại cảm giác chỉ cần có thể có được tiểu thiếu gia hắn nguyện ý từ bỏ tất cả những thứ đáng yêu.

Ở trong lòng hắn bất cứ thứ gì cũng không thể bằng tiểu thiếu gia được, trên đời sao có thể tồn tại thứ này, nhưng lại cố tình sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn, này nếu không phải là may mắn, vậy thì là gì?

Nghiêm Thanh Viên không nói lời nào, hoặc là nói cậu không biết phải nói gì, lại nói cách khác cậu dường như nghe không hiểu hai người đang nói cái gì.

Tịch Hạc dừng xe dưới lầu chỗ Cố Hãn Hải làm việc, Cố Hãn Hải tự mình xách cặp đi, Nghiêm Thanh Viên vô thức cầm lấy cặp: "Cái này tôi giúp cậu mang về."

"Hôm nay cậu không về với mẹ sao?" Cố Hãn Hải hỏi.

Nghiêm Thanh Viên ngây người, bàn tay nắm lấy cặp buông ra, Cố Hãn Hải trước khi rời đi đột nhiên vươn tay vỗ đầu Nghiêm Thanh Viên, lần này trực tiếp khiến Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc luôn, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

"Thật sự là một đứa trẻ không tệ hơn nữa rất thông minh, cho dù mẹ nói cái gì hắn đều có thể hiểu đúng ý mẹ." Tịch Hạc nửa dựa vào cửa xe, nhìn bóng lưng Cố Hãn Hải rời đi, "Nếu trợ lý thư ký có thể có năng lực thấu hiểu như hắn vậy thì có lẽ mẹ có thể nhẹ nhàng rất nhiều."

Nghiêm Thanh Viên nghe được chớp mắt: "Cố Hãn Hải cậu ấy vốn dĩ rất lợi hại."

"Làm một người đàn ông sao có thể cam tâm tình nguyện khen một người đàn ông khác lợi hại chứ?" Tịch Hạc tùy ý nói.

"Cho dù như vậy cậu ấy cũng rất lợi hại." Nghiêm Thanh Viên sẽ không nói trái lương tâm mình về việc này.

Ngón tay Tịch Hạc thong thả gõ tay lái, đột nhiên cười một tiếng: "Cũng đúng, con chính là có tính cách như vậy."

Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, Tịch Hạc đây là ghét bỏ cậu sao?

"Hắn thật thú vị, mẹ muốn bồi dưỡng hắn." Tịch Hạc từ dưới gót giày cao gót trên ghế phụ lấy ra một xấp tư liệu ném tới ghế sau cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên vươn tay mở tư liệu ra.

Tất cả tư liệu này đều là đánh giá của Nhân Giáo về năng lực của Cố Hãn Hải và một số đề xuất phương hướng phát triển trong khoảng thời gian này.

Thiên phú của Cố Hãn Hải thật sự đáng sợ, Nhân Giáo cho làm khá nhiều bài kiểm tra thiên phú, mới phát hiện thiên phú của hắn cũng không phải giới hạn trong mỗi lĩnh vực, mà năng lực học tập của hắn rất mạnh mẽ, chỉ cần hắn muốn làm, hắn đều có thể làm được tốt nhất.

Người như vậy tựa như một khối đất dẻo cao su mãi mãi không thay đổi, tùy ý đắp nặn, thậm chí có thể đắp nặn lại một lần nữa, năng lực như vậy rất kinh người.

Thật ra những báo cáo này Nghiêm Thanh Viên xem không hiểu lắm, chỉ biết Cố Hãn Hải rất lợi hại, lợi hại đến mức đang ở tình huống không biết quan hệ huyết thống của đối phương mà vẫn có thể được Tịch Hạc nhìn với con mắt khác.

"Hắn chỉ ký hợp đồng với con đúng là quá lãng phí, con thì biết cái gì? Chi bằng đem hợp đồng của hắn chuyển cho mẹ, mẹ có thể nâng hắn càng cao hơn, đừng nói là một nhánh của Nghiêm gia, chỉ cần hắn có năng lực, mẹ có thể trực tiếp đẩy hắn đến nhà chính, bị hạn chế ở chỗ này chẳng phải quá ủy khuất sao?"

Thái độ Tịch Hạc vô cùng kiên quyết, chỉ kém viết hai chữ cường đoạt trên mặt.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên ngày thường chắc chắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của bà, lúc này đây lại trầm mặc.

"Nghiêm Thanh Viên?" Tịch Hạc nghi hoặc quay đầu lại thúc giục nói.

"Không được." Nghiêm Thanh Viên nói.

"Cái gì?" Bởi vì âm thanh quá nhỏ nên Tịch Hạc cho rằng mình đang nghe nhầm.

"Con không cho mẹ." Trái tim Nghiêm Thanh Viên khẩn trương đến muốn nhảy ra ngoài, ở trong xe này, dưới tình huống cậu không có thân phận lập trường, Nghiêm Thanh Viên cũng không biết rốt cuộc bản thân lấy đâu ra dũng cảm nói ra những lời này.

"Vì sao?" Tịch Hạc không tức giận, ngược lại có chút tò mò hỏi.

"Lúc trước, lúc con ký hợp đồng, phải có trách nhiệm với Cố Hãn Hải, khi đó con đã đồng ý với cậu ấy." Nghiêm Thanh Viên bắt đầu cảm thấy thở không nổi, dù vậy cậu cũng muốn nói, "Con phải phụ trách với cậu ấy, cậu ấy đã tin tưởng con, hơn nữa yên tâm giao cho con, con cũng không muốn làm cậu ấy thất vọng, cậu ấy muốn làm gì? Cậu ấy thích cái gì? Cái gì cũng được, con muốn để cậu ấy được làm việc mà mình thích."

Lúc Nghiêm Thanh Viên xem quyển sách kia, vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc Cố Hãn Hải có thích cuộc sống của mình sau khi trở lại Nghiêm gia hay không?

Ở trong sách, Cố Hãn Hải có thể thay đổi hết thảy, cũng có thể thích ứng tất cả, hắn không có gì là không làm được.

Lúc ở Cố gia, hắn sẽ cố gắng kiếm tiền, làm cho cuộc sống trong nhà trở nên tốt hơn, sẽ đuổi đi người ba vẫn luôn đòi tiền, phải bảo vệ người mẹ yếu đuối, tất cả những gì hắn làm đều là vì cải thiện gia đình tốt hơn.

Ở Nghiêm gia, hắn muốn đứng trên đỉnh cao, công việc của hắn đạt đến đỉnh cao, tạo ra hiệu quả và lợi ích, mở rộng đất đai, đưa ra thị trường, xâm nhập toàn cầu, cuối cùng đoạt được vị trí gia chủ Nghiêm gia, hắn đang làm mọi việc tốt nhất có thể trong Nghiêm gia.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Không có sự ràng buộc của Cố gia và Nghiêm gia, rốt cuộc Cố Hãn Hải thật sự muốn làm cái gì?

Đây là điều mà đến cuối cùng trong sách cũng không viết ra.

Có lẽ là vì Cố Hãn Hải suy nghĩ cái gì cũng không quan trọng, rốt cuộc lúc Nghiêm Thanh Viên xem quyển sách kia, thật ra từ đầu tới cuối đều chưa từng nghĩ Cố Hãn Hải đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ muốn xem Cố Hãn Hải có thể làm được đến trình độ nào!

___

5/12/2022.

9:44:10.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau