Chương 101: Bị học tỷ bắt nạt
Lưu Thiếu Nghiêm gật đầu, vì vợ con và người nhà, lần này anh quyết phải quét sạch nguy hiểm, để vợ con được an toàn mà sinh sống ở nơi này, để con trai thuận lợi trưởng thành.
Lưu Kỳ Dương thẩn thờ ngồi lắc lư trên chiếc xích đu, nhìn xung quanh các bạn học đều chơi rất vui vẻ, đầu đầy mồ hôi vẫn cứ chơi không biết mệt.
Nó cũng không biết làm sao mà bản thân không thể nổi lên chút ham thích nào đối với những trò chơi tốn nhiều năng lượng còn làm bản thân cả người ướt đẫm kia nữa.
So với những trò chơi này, nó thà trở về nhà luyện tập trong phòng trọng lực còn hơn, dù lần nào cũng mệt mỏi bất kham nhưng sau khi tắm xong cơ thể lại cảm thấy tràn trề năng lượng, nó thích như vậy.
Phòng trọng lực là để hai đứa nó luyện tập khả năng kiểm soát năng lực đặc thù của bản thân, năng lực này từ khi được sinh ra hai anh em nó đã có, cha nói lúc còn mềm nhũn trong lòng cha thì mỗi lần hai đứa nó không vui sẽ phóng loạn năng lực này, khiến xung quanh người người ngã rạp, cả ông bà nội cũng chịu không được, sau khi chúng nó được một tuổi thì năng lực lại càng cường, nên cha mới xây nên phòng trọng lực, ở trong đó hai đứa nó phải chịu đụng trọng lực đè ép đến khó chịu nhưng không được thả dị năng ra, có thể chịu đụng đến đâu hay đến đấy, đến lúc không kiềm chế nổi mà phóng thích ra thì phải liên tục phóng ra để luyện tập khả năng phóng thích càng thêm lâu dài, đến bây giờ hai anh em nó đã kiểm soát được dị năng này, thời gian phóng thích cũng đã lên tới một giờ liên tục.
Cha nó từng nói, đế quốc vẫn chưa ai có năng lực như vậy, tuy alpha có thể áp chế alpha và omega, nhưng alpha không thể áp chế beta, beta trong xã hội này vừa giống như bị thần vứt bỏ vừa lại giống như được thần bảo vệ, beta không có mùi hương không mạnh mẽ được như alpha cũng không có khả năng sinh sản tốt như omega, địa vị xã hội cũng không bằng hai người trên, nhưng beta lại cũng không ngửi được mùi hương của alpha lẫn omega, không chịu ảnh hưởng bởi hai người trên, có thể tự do sinh hoạt một cách bình thường, vào thời kỳ khi xã hội loài người mới bắt đầu phân hoá giới tính thứ hai thì beta trở thành niềm ao ước của đa số omega, vì beta không có kỳ phát tình, sẽ không bị kỳ phát tình chi phối đến mất đi lý trí phải tìm kiếm alpha để xoa dịu dục vọng bản năng.
Bởi vì chưa ai có năng lực có thể áp chế cả beta, nên hai đứa là độc nhất vô nhị, không đến một thời khắc cần bảo vệ bản thân thì không được bại lộ năng lực này, như vậy hai đứa có thể thuận lợi mà lớn lên, cho đến ngày phân hoá giới tính thứ hai, khi đó mọi bí mật được khám phá thì hai đứa cũng đã có năng lực bảo vệ mình.
Nó luôn nhớ kỹ những điều cha dặn, nên nó cũng càng thêm cố gắng, so với anh trai ham chơi luôn bị cha phạt vào phòng trọng lực thì nó đều cùng anh trai vào đó, nó biết cha luôn khắc khe với anh trai hơn chỉ vì anh trai là anh, phải mạnh mẽ hơn em trai, để bảo vệ em trai, nhưng nói là anh trai thì cũng là do nó sinh ra sau thôi, hai đứa nó là song sinh, đã là song sinh thì cùng cam cộng khổ, nên anh trai bị phạt thì nó cũng theo cùng, giữ hai anh em không có sự khác biệt mới khiến cho tình cảm của hai anh em nó gắn bó như vậy.
Ngẩn ngơ một mình trên xích đu đến nhàn chán, nó tự nhiên thấy nhớ Minh Hiên ca, hôm nay anh ấy lại có việc rồi, rõ ràng anh trai nói anh ấy rất lạnh lùng, cơ mà các thầy cô giáo lại rất thích anh ấy, nó cũng thích nữa... nhưng nó muốn đi vệ sinh...
Nhìn lại anh trai đang vui vẻ ở kia... thôi vậy, nãy giờ cũng không thấy Nghĩ La Hầu, nó tự đi vậy.
...
Lệ Mẫn Chi vừa từ nhà vệ sinh nữ đi ra đã nhìn thấy tình địch.
" Mẫn Chi, kia không phải Lưu Kỳ Dương sao, cái tên nhóc suốt ngày bám dính lên người Thụy ca kia"
Giang Y Khuynh hô lên, khiến cho Lưu Kỳ Dương còn chưa quẹo vào ngã rẽ cũng quay đầu lại nhìn.
Lưu Kỳ Dương nhìn ba tiểu cô nương có vẻ lớn hơn nó mấy tuổi mà nghẹo đầu khó hiểu, từ khi nào tên nó lại nổi tiếng như vậy, bị học tỷ lớp trên biết đến, cơ mà thái độ có vẻ không hữu hảo cho lắm, tốt nhất nó không nên day nào.
Nhưng nó chưa kịp rời đi thì ba người Lệ Mẫn Chi đã tiến lên chặn đường, còn đẩy nó đụng vào tường một cái thật mạnh.
" a!!"
Lệ Mẫn Chi nghe nó kêu lên thì càng đắc ý, trời biết cô đã chướng mắt cái tên này lâu lắm rồi, mỗi ngày Minh Hiên ca đều đi tìm tên này, cả cái liếc mắt cũng không cho cô, sau này cô muốn làm vợ của Minh Hiên ca, không thể để tên này chắn đường được.
" ngươi là Lưu Kỳ Dương?"
Lệ Mẫn Chi hất cằm nói.
" các ngươi muốn gì, đánh học đệ sẽ bị kỷ luật, tôi sẽ nói cho thầy giáo"
Lưu Kỳ Dương ôm bả vai bị đụng đau lạnh lùng nhìn vị học tỷ dù xinh đẹp nhưng lại kiêu căng này.
" ha, còn mép thầy, Mẫn Chi là con gái của phó hiệu trưởng khu mẫu giáo này, ngươi nghĩ ngươi là ai, ngoan ngoãn tránh xa Thụy ca ca"
Kiều Linh khinh khỉnh nói.
Lưu Kỳ Dương ngẩn ngơ, Thụy ca ca?
Nét mặt ngây thơ đáng yêu này của nó lại không đạt hiệu quả như bình thường lại càng khiến cho Lệ Mẫn Chi khó chịu.
" Minh Hiên ca là của ta, tiểu tử ngươi biết điều thì né ra, để cho ta nhìn thấy ngươi ở gần Minh Hiên ca lần nữa sẽ cho ngươi biết tay"
Lệ Mẫn Chi trừng mắt nói.
Lúc này Lưu Kỳ Dương cũng đã hiểu ý của bọn họ, nhưng mà tại sao nó lại phải tránh xa Minh Hiên ca, chưa nói ai dính ai đâu, chỉ riêng thái độ khó ưu của mấy học tỷ này cũng đủ khiến nó bực bội, nhưng tính cách mềm mại không tranh chấp cũng làm nó im lặng không muốn nói gì cả.
Ba người Lệ Mẫn Chi thấy nó nhàm chán như vậy cũng phiền, dù sao cũng đều là những đứa trẻ, yêu ghét cũng giống như nhìn thấy người khác cướp món đồ yêu thích của mình mà thôi, nên ba người cũng không làm gì hơn, quay lưng bỏ đi.
" có chuyện gì vậy, Kỳ Dương, mấy người làm gì cậu ấy?"
Nghĩ La Hầu từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy cảnh này đã chạy tới, tiếng nói của nó cũng đánh động ba người Lệ Mẫn Chi, cũng khiến Lưu Kỳ Dương run lên.
Lệ Mẫn Chi vốn không muốn dây dưa nữa nhưng thấy Nghĩ La Hầu bênh vực Lưu Kỳ Dương thì tức giận lại bùng lên, tại sao tên nhóc này lại được nhiều người yêu thích như vậy, lại nhìn Lưu Kỳ Dương vừa nhìn thấy cứu tinh đã giả bộ đáng thương thì càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh xắn của khó coi.
Nhưng Lưu Kỳ Dương nhìn thấy Nghĩ La Hầu lại chẳng như thấy thiên địch, sợ đến mặt mày trắng bệch, cơ mà biểu hiện này của nó lại khiến cho cả Nghĩ La Hầu cũng hiểu lầm.
Nghĩ La Hầu xông lên chắn Lưu Kỳ Dương ở phía sau.
" các cậu làm gì? "
Nghĩ La Hầu âm trầm nhìn Lệ Mẫn Chi, ánh mắt đáng sợ nhìn Lệ Mẫn Chi khiến cô phát run.
Lệ Mẫn Chi vừa giận lại vừa sợ không kịp nghĩ ngợi gì đã cầm ly nước hoa quả mà bản thân đã nhờ Giang Y Khuynh cầm giùm lúc đi vệ sinh tạt về phía hai người.
Nghĩ La Hầu và Lưu Kỳ Dương đều không ngờ đến bị tạt đầy người nước hoa quả, vốn dĩ là Nghĩ La Hầu chắn cho Lưu Kỳ Dương, nhưng nó lại chẳng cao hơn Lưu Kỳ Dương chút nào, nên nước hoa quả đồng thời bắn lên cả người hai đứa, còn có vài giọt bay lên mặt.
" các cậu làm cái gì ở đây?"
Lưu Kỳ Dương thẩn thờ ngồi lắc lư trên chiếc xích đu, nhìn xung quanh các bạn học đều chơi rất vui vẻ, đầu đầy mồ hôi vẫn cứ chơi không biết mệt.
Nó cũng không biết làm sao mà bản thân không thể nổi lên chút ham thích nào đối với những trò chơi tốn nhiều năng lượng còn làm bản thân cả người ướt đẫm kia nữa.
So với những trò chơi này, nó thà trở về nhà luyện tập trong phòng trọng lực còn hơn, dù lần nào cũng mệt mỏi bất kham nhưng sau khi tắm xong cơ thể lại cảm thấy tràn trề năng lượng, nó thích như vậy.
Phòng trọng lực là để hai đứa nó luyện tập khả năng kiểm soát năng lực đặc thù của bản thân, năng lực này từ khi được sinh ra hai anh em nó đã có, cha nói lúc còn mềm nhũn trong lòng cha thì mỗi lần hai đứa nó không vui sẽ phóng loạn năng lực này, khiến xung quanh người người ngã rạp, cả ông bà nội cũng chịu không được, sau khi chúng nó được một tuổi thì năng lực lại càng cường, nên cha mới xây nên phòng trọng lực, ở trong đó hai đứa nó phải chịu đụng trọng lực đè ép đến khó chịu nhưng không được thả dị năng ra, có thể chịu đụng đến đâu hay đến đấy, đến lúc không kiềm chế nổi mà phóng thích ra thì phải liên tục phóng ra để luyện tập khả năng phóng thích càng thêm lâu dài, đến bây giờ hai anh em nó đã kiểm soát được dị năng này, thời gian phóng thích cũng đã lên tới một giờ liên tục.
Cha nó từng nói, đế quốc vẫn chưa ai có năng lực như vậy, tuy alpha có thể áp chế alpha và omega, nhưng alpha không thể áp chế beta, beta trong xã hội này vừa giống như bị thần vứt bỏ vừa lại giống như được thần bảo vệ, beta không có mùi hương không mạnh mẽ được như alpha cũng không có khả năng sinh sản tốt như omega, địa vị xã hội cũng không bằng hai người trên, nhưng beta lại cũng không ngửi được mùi hương của alpha lẫn omega, không chịu ảnh hưởng bởi hai người trên, có thể tự do sinh hoạt một cách bình thường, vào thời kỳ khi xã hội loài người mới bắt đầu phân hoá giới tính thứ hai thì beta trở thành niềm ao ước của đa số omega, vì beta không có kỳ phát tình, sẽ không bị kỳ phát tình chi phối đến mất đi lý trí phải tìm kiếm alpha để xoa dịu dục vọng bản năng.
Bởi vì chưa ai có năng lực có thể áp chế cả beta, nên hai đứa là độc nhất vô nhị, không đến một thời khắc cần bảo vệ bản thân thì không được bại lộ năng lực này, như vậy hai đứa có thể thuận lợi mà lớn lên, cho đến ngày phân hoá giới tính thứ hai, khi đó mọi bí mật được khám phá thì hai đứa cũng đã có năng lực bảo vệ mình.
Nó luôn nhớ kỹ những điều cha dặn, nên nó cũng càng thêm cố gắng, so với anh trai ham chơi luôn bị cha phạt vào phòng trọng lực thì nó đều cùng anh trai vào đó, nó biết cha luôn khắc khe với anh trai hơn chỉ vì anh trai là anh, phải mạnh mẽ hơn em trai, để bảo vệ em trai, nhưng nói là anh trai thì cũng là do nó sinh ra sau thôi, hai đứa nó là song sinh, đã là song sinh thì cùng cam cộng khổ, nên anh trai bị phạt thì nó cũng theo cùng, giữ hai anh em không có sự khác biệt mới khiến cho tình cảm của hai anh em nó gắn bó như vậy.
Ngẩn ngơ một mình trên xích đu đến nhàn chán, nó tự nhiên thấy nhớ Minh Hiên ca, hôm nay anh ấy lại có việc rồi, rõ ràng anh trai nói anh ấy rất lạnh lùng, cơ mà các thầy cô giáo lại rất thích anh ấy, nó cũng thích nữa... nhưng nó muốn đi vệ sinh...
Nhìn lại anh trai đang vui vẻ ở kia... thôi vậy, nãy giờ cũng không thấy Nghĩ La Hầu, nó tự đi vậy.
...
Lệ Mẫn Chi vừa từ nhà vệ sinh nữ đi ra đã nhìn thấy tình địch.
" Mẫn Chi, kia không phải Lưu Kỳ Dương sao, cái tên nhóc suốt ngày bám dính lên người Thụy ca kia"
Giang Y Khuynh hô lên, khiến cho Lưu Kỳ Dương còn chưa quẹo vào ngã rẽ cũng quay đầu lại nhìn.
Lưu Kỳ Dương nhìn ba tiểu cô nương có vẻ lớn hơn nó mấy tuổi mà nghẹo đầu khó hiểu, từ khi nào tên nó lại nổi tiếng như vậy, bị học tỷ lớp trên biết đến, cơ mà thái độ có vẻ không hữu hảo cho lắm, tốt nhất nó không nên day nào.
Nhưng nó chưa kịp rời đi thì ba người Lệ Mẫn Chi đã tiến lên chặn đường, còn đẩy nó đụng vào tường một cái thật mạnh.
" a!!"
Lệ Mẫn Chi nghe nó kêu lên thì càng đắc ý, trời biết cô đã chướng mắt cái tên này lâu lắm rồi, mỗi ngày Minh Hiên ca đều đi tìm tên này, cả cái liếc mắt cũng không cho cô, sau này cô muốn làm vợ của Minh Hiên ca, không thể để tên này chắn đường được.
" ngươi là Lưu Kỳ Dương?"
Lệ Mẫn Chi hất cằm nói.
" các ngươi muốn gì, đánh học đệ sẽ bị kỷ luật, tôi sẽ nói cho thầy giáo"
Lưu Kỳ Dương ôm bả vai bị đụng đau lạnh lùng nhìn vị học tỷ dù xinh đẹp nhưng lại kiêu căng này.
" ha, còn mép thầy, Mẫn Chi là con gái của phó hiệu trưởng khu mẫu giáo này, ngươi nghĩ ngươi là ai, ngoan ngoãn tránh xa Thụy ca ca"
Kiều Linh khinh khỉnh nói.
Lưu Kỳ Dương ngẩn ngơ, Thụy ca ca?
Nét mặt ngây thơ đáng yêu này của nó lại không đạt hiệu quả như bình thường lại càng khiến cho Lệ Mẫn Chi khó chịu.
" Minh Hiên ca là của ta, tiểu tử ngươi biết điều thì né ra, để cho ta nhìn thấy ngươi ở gần Minh Hiên ca lần nữa sẽ cho ngươi biết tay"
Lệ Mẫn Chi trừng mắt nói.
Lúc này Lưu Kỳ Dương cũng đã hiểu ý của bọn họ, nhưng mà tại sao nó lại phải tránh xa Minh Hiên ca, chưa nói ai dính ai đâu, chỉ riêng thái độ khó ưu của mấy học tỷ này cũng đủ khiến nó bực bội, nhưng tính cách mềm mại không tranh chấp cũng làm nó im lặng không muốn nói gì cả.
Ba người Lệ Mẫn Chi thấy nó nhàm chán như vậy cũng phiền, dù sao cũng đều là những đứa trẻ, yêu ghét cũng giống như nhìn thấy người khác cướp món đồ yêu thích của mình mà thôi, nên ba người cũng không làm gì hơn, quay lưng bỏ đi.
" có chuyện gì vậy, Kỳ Dương, mấy người làm gì cậu ấy?"
Nghĩ La Hầu từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy cảnh này đã chạy tới, tiếng nói của nó cũng đánh động ba người Lệ Mẫn Chi, cũng khiến Lưu Kỳ Dương run lên.
Lệ Mẫn Chi vốn không muốn dây dưa nữa nhưng thấy Nghĩ La Hầu bênh vực Lưu Kỳ Dương thì tức giận lại bùng lên, tại sao tên nhóc này lại được nhiều người yêu thích như vậy, lại nhìn Lưu Kỳ Dương vừa nhìn thấy cứu tinh đã giả bộ đáng thương thì càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh xắn của khó coi.
Nhưng Lưu Kỳ Dương nhìn thấy Nghĩ La Hầu lại chẳng như thấy thiên địch, sợ đến mặt mày trắng bệch, cơ mà biểu hiện này của nó lại khiến cho cả Nghĩ La Hầu cũng hiểu lầm.
Nghĩ La Hầu xông lên chắn Lưu Kỳ Dương ở phía sau.
" các cậu làm gì? "
Nghĩ La Hầu âm trầm nhìn Lệ Mẫn Chi, ánh mắt đáng sợ nhìn Lệ Mẫn Chi khiến cô phát run.
Lệ Mẫn Chi vừa giận lại vừa sợ không kịp nghĩ ngợi gì đã cầm ly nước hoa quả mà bản thân đã nhờ Giang Y Khuynh cầm giùm lúc đi vệ sinh tạt về phía hai người.
Nghĩ La Hầu và Lưu Kỳ Dương đều không ngờ đến bị tạt đầy người nước hoa quả, vốn dĩ là Nghĩ La Hầu chắn cho Lưu Kỳ Dương, nhưng nó lại chẳng cao hơn Lưu Kỳ Dương chút nào, nên nước hoa quả đồng thời bắn lên cả người hai đứa, còn có vài giọt bay lên mặt.
" các cậu làm cái gì ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất