Chương 110: Ác mộng nhiều đêm
Thụy Minh Hiên không ngờ lại bị người bắt cóc, trước lúc ngất đi nó đã nghĩ như vậy, nhưng kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn cho nó biết đây không phải một vụ bắt cóc bình thường, ít nhất nó rõ ràng hơn Lưu Kỳ Dương là bản thân không hề để hai người kia chạm vào thì đã ngất đi.
Nó tỉnh lại sớm hơn Lưu Kỳ Dương một khoảng thời gian không nhỏ, nhưng không hề nhúc nhích động đậy chứ nào, im lặng cảm nhận tình huống của bản thân, nó muốn xác định bé cưng có bị bắt đi cùng nó hay không, nó đang ở chỗ nào, người bắt nó có đông không, có vậy nó mới có thể tự cứu lấy mình, hoặc bảo vệ mình cho tới khi có người tới cứu.
Từ nhỏ nó đã không được người yêu thích, trừ mẹ ra, cha nó cũng chỉ là vậy trang trí không hơn không kém, đối với nó không yêu không thương, dù có mẹ bảo vệ nó cũng bị hai mẹ con kia bắt nạt đủ đường, lúc còn nhỏ nó không có hiểu rõ nhưng tính tình lãnh đạm không mấy thích qua lại với ai nên nhận thức lại rõ ràng hơn những đứa trẻ cùng lứa khác, mẹ nó rất sợ nó bị người ta hại nên bình thường hay nói với nó nên cẩn thận với người xung quanh, từ đó nó lại càng thêm thận trọng hơn.
Nó hơi hé mắt ra nhìn trước mặt, nơi ánh mắt nó chạm tới là bóng tối khiến mắt nó hoa lên, nó nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, lúc tỉnh lại nó đã phát hiện bản thân đang bị vác trên vai mang đi, nên cơ thể cứ lắc lư không ngừng, đầu hướng xuống đất nên hình ảnh nó nhìn thấy là một đôi chân, không, hai đôi chân.
Tới đây nó cũng đã chắc chắn người bắt nó đi chính là hai người kia, nếu vậy bé cưng cũng bị bắt đi, quả nhiên, khi nó lia mắt lên thì nhìn thấy bé cưng của nó cũng giống nó, bị người ta vác trên vai, vẫn chưa tỉnh lại, đương lúc nó như có sở cảm lia tầm mắt ra xa một chút thì nó chấn kinh nhắm tịt mắt lại, đầu lắc lư theo từng cái chuyển động của người vác nó, tự nhiên như thật.
Nghĩ La Hầu hơi ngước mắt lên nhìn hai đứa trẻ trên vai "cha mẹ" nó, nghẹo đầu quan sát một chút rồi chuyển mắt đi, tiếp tục đi tới.
Thụy Minh Hiên trong lòng đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ rối loạn một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể cho rằng Nghĩ La Hầu cùng hai người bắt cóc nó là một bọn với nhau.
Nghĩ La Hầu kia đúng là không phải thứ tốt lành, bảo sao mà bé cưng không sợ hãi mỗi khi cậu ta nhìn em ấy, thì ra là có ý đồ từ lâu, may mắn nó đều đi cùng bé cưng, nếu không hôm nay chỉ có một mình bé cưng bị bắt đi, chắc nó sẽ hối hận chết mất, nghĩ vậy, nó quyết định tiếp tục theo dõi xem sao.
Đương lúc nó âm thầm chú ý xung quanh thì nó phát hiện bé cưng của nó vậy mà tỉnh lại rồi, nếu bé cưng sợ hãi thì phải làm sao đây.
Cơ mà bé cưng có vẻ cũng đã nhận ra tình huống không đúng, em ấy vẫn nằm yên như vậy, nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ bé cưng sẽ sợ hãi, nên lén lút nhìn về phía em ấy.
Lưu Kỳ Dương vừa hé mắt ra đã đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của Thụy Minh Hiên.
Thụy Minh Hiên nháy mắt với nó rồi nhắm lại, mở ra lần nữa rồi lại nhắm lại.
Lưu Kỳ Dương có vẻ như hiểu ý nó, bé cưng cũng nhắm lại hai mắt của mình, không mở ra nữa.
Thụy Minh Hiên lén lút mở mắt ra mấy lần xem em ấy thì vẫn thấy em ấy nhắm chặt mắt, chỉ có hàng mi dài cong cong hơi hơi run rẩy, nó bất giác thở ra.
Lúc này Thụy Minh Hiên mới có thời gian để ý xung quanh, nơi tối tăm này có vẻ không giống như trên mặt đất, không gian tối om mà còn có mùi rất lạ, giống như mùi thực phẩm đang phân hủy, còn có tiếng nước chảy rất nhỏ, kết hợp với tình huống bắt cóc như thế này, nó nhanh chóng đoán ra đây là ống cống ngầm dưới mặt đất, như vậy đám người này muốn đưa bọn nó đi đâu, có ai tìm chúng ta hay không.
Lúc này Thụy Minh Hiên cảm thấy thật may mắn, may mắn người nhà bé cưng rất yêu thương em ấy, họ chắc chắn sẽ đi tìm em ấy, nghĩ như vậy nội tâm nó lại ảm đạm đi, người nhà nó chắc chắn sẽ không quan tâm nó, có chăng chỉ có mẹ nó sẽ đau lòng, sẽ cuống cuồng đi tìm nó.
Trong lúc nó đang suy nghĩ thì người vác nó đã dừng lại.
Rõ ràng nó cảm thấy bọn họ có trao đổi gì với nhau, nhưng lạ thay là không hề nghe thấy tiếng nói.
Trong lúc nó kinh nghi bất định thì một âm thanh thật to vang lên trong đường cống ngầm tăm tối.
Ầm.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất liên tục không ngừng, đi kèm là bụi bặm đất cát.
Bọn họ đang phá tường sao?
Thụy Minh Hiên thầm nghĩ, nhưng vẫn im lặng không nhúc nhích.
Sau đó nó cảm thấy bản thân đã tiến vào một không gian chật chội hơn, bởi vì cánh tay nó liên tục đập vào tường.
Lối đi kia cũng không phải dễ đi, sự xóc nảy khiến nó cũng muốn nôn mửa, không biết bé cưng có chịu nổi không?
Lưu Kỳ Dương biết lúc này không thể vọng động, nên nó nín nhịn đến mặt nhỏ nhăn nhíu, may mắn lúc này chẳng ai để ý đến nó, nếu không nó không biết khuôn mặt nhỏ của bản thân lúc này có được xem là tự nhiên không nữa, may mắn nó được cha rèn luyện từ nhỏ, không đối nổi chịu không được.
Cả quảng đường nó đã nghĩ có nên thả uy áp của bản thân ra mà thoát thân không, cơ mà ở đây còn có Minh Hiên ca, nếu nó thả ra Minh Hiên ca cũng sẽ nằm bẹp xuống, mà nó còn quá nhỏ, đánh cũng chưa chắc đánh nổi hai người lớn, mà chỉ cần rời khỏi phạm vi của uy áp thì đám người kia sẽ tiếp tục đuổi theo, mà uy áp của nó là dựa vào sức lực của bản thân nó, nếu nó thoát lực thì sẽ như cá nằm trên thớt, thay vì liều lĩnh làm việc không chắc chắn, tốt nhất nên đợi một thời cơ, có vậy hai đứa nó mới không có chuyện.
Thụy Minh Hiên không hề hay biết bé cưng của nó rất mạnh mẽ, bản thân còn đang lo nghĩ ngược xuôi tìm cách thoát thân.
Đương lúc nó nghĩ phá đầu vẫn chưa tìm ra cách vẹn toàn thì bên tai vang lên tiếng nước chảy rất lớn, nó chấn kinh không thôi, chỗ này là chỗ nào?
Lưu Kỳ Dương cũng hết hồn, cơ mà nó khác Thụy Minh Hiên, có lẽ nó đoán được đây là chỗ nào, này chính là con sông ngầm trong lời kể của ba ba đi, vậy mà bọn họ lại biết đến nó, đám người bắt cóc này là ai?
Sau đó bọn nó được đặt lên một chiếc thuyền phao nhỏ gọn, cảm giác mềm xốp dưới thân cho chúng nó biết như vậy.
Hai đứa nó được đặt kề nhau, lần đầu tiên nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lại khiến đối phương cảm thấy an tâm như vậy, hai cái tay nhỏ lén lút nắm lấy nhau, ở nơi khuất tầm mắt mà truyền sức mạnh cho nhau cùng vượt qua chuyện này.
Nghĩ La Hầu cũng ngồi lên thuyền nhỏ, đưa mắt nhìn con đường mà bọn nó vừa đi qua, trong mắt là cảm giác không bỏ được, nó thật sự rất luyến tiếc xã hội loài người mà mấy tháng nay nó được hoà mình vào đó, nhưng đó chỉ là vọng tưởng, nó ảm đạm nghĩ.
Ở phía sau lưng Nghĩ La Hầu, hai đứa bé lén lút mở mắt nhìn nhau trao đổi chút tình hình của nhau trong im lặng rồi cùng đưa mắt quan sát người đã bắt nó đi, để rồi chứng kiến cái cảnh tượng kinh dị cả đời khó mà quên được, đủ cho chúng nó gặp ác mộng nhiều đêm.
Nó tỉnh lại sớm hơn Lưu Kỳ Dương một khoảng thời gian không nhỏ, nhưng không hề nhúc nhích động đậy chứ nào, im lặng cảm nhận tình huống của bản thân, nó muốn xác định bé cưng có bị bắt đi cùng nó hay không, nó đang ở chỗ nào, người bắt nó có đông không, có vậy nó mới có thể tự cứu lấy mình, hoặc bảo vệ mình cho tới khi có người tới cứu.
Từ nhỏ nó đã không được người yêu thích, trừ mẹ ra, cha nó cũng chỉ là vậy trang trí không hơn không kém, đối với nó không yêu không thương, dù có mẹ bảo vệ nó cũng bị hai mẹ con kia bắt nạt đủ đường, lúc còn nhỏ nó không có hiểu rõ nhưng tính tình lãnh đạm không mấy thích qua lại với ai nên nhận thức lại rõ ràng hơn những đứa trẻ cùng lứa khác, mẹ nó rất sợ nó bị người ta hại nên bình thường hay nói với nó nên cẩn thận với người xung quanh, từ đó nó lại càng thêm thận trọng hơn.
Nó hơi hé mắt ra nhìn trước mặt, nơi ánh mắt nó chạm tới là bóng tối khiến mắt nó hoa lên, nó nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, lúc tỉnh lại nó đã phát hiện bản thân đang bị vác trên vai mang đi, nên cơ thể cứ lắc lư không ngừng, đầu hướng xuống đất nên hình ảnh nó nhìn thấy là một đôi chân, không, hai đôi chân.
Tới đây nó cũng đã chắc chắn người bắt nó đi chính là hai người kia, nếu vậy bé cưng cũng bị bắt đi, quả nhiên, khi nó lia mắt lên thì nhìn thấy bé cưng của nó cũng giống nó, bị người ta vác trên vai, vẫn chưa tỉnh lại, đương lúc nó như có sở cảm lia tầm mắt ra xa một chút thì nó chấn kinh nhắm tịt mắt lại, đầu lắc lư theo từng cái chuyển động của người vác nó, tự nhiên như thật.
Nghĩ La Hầu hơi ngước mắt lên nhìn hai đứa trẻ trên vai "cha mẹ" nó, nghẹo đầu quan sát một chút rồi chuyển mắt đi, tiếp tục đi tới.
Thụy Minh Hiên trong lòng đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ rối loạn một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể cho rằng Nghĩ La Hầu cùng hai người bắt cóc nó là một bọn với nhau.
Nghĩ La Hầu kia đúng là không phải thứ tốt lành, bảo sao mà bé cưng không sợ hãi mỗi khi cậu ta nhìn em ấy, thì ra là có ý đồ từ lâu, may mắn nó đều đi cùng bé cưng, nếu không hôm nay chỉ có một mình bé cưng bị bắt đi, chắc nó sẽ hối hận chết mất, nghĩ vậy, nó quyết định tiếp tục theo dõi xem sao.
Đương lúc nó âm thầm chú ý xung quanh thì nó phát hiện bé cưng của nó vậy mà tỉnh lại rồi, nếu bé cưng sợ hãi thì phải làm sao đây.
Cơ mà bé cưng có vẻ cũng đã nhận ra tình huống không đúng, em ấy vẫn nằm yên như vậy, nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ bé cưng sẽ sợ hãi, nên lén lút nhìn về phía em ấy.
Lưu Kỳ Dương vừa hé mắt ra đã đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của Thụy Minh Hiên.
Thụy Minh Hiên nháy mắt với nó rồi nhắm lại, mở ra lần nữa rồi lại nhắm lại.
Lưu Kỳ Dương có vẻ như hiểu ý nó, bé cưng cũng nhắm lại hai mắt của mình, không mở ra nữa.
Thụy Minh Hiên lén lút mở mắt ra mấy lần xem em ấy thì vẫn thấy em ấy nhắm chặt mắt, chỉ có hàng mi dài cong cong hơi hơi run rẩy, nó bất giác thở ra.
Lúc này Thụy Minh Hiên mới có thời gian để ý xung quanh, nơi tối tăm này có vẻ không giống như trên mặt đất, không gian tối om mà còn có mùi rất lạ, giống như mùi thực phẩm đang phân hủy, còn có tiếng nước chảy rất nhỏ, kết hợp với tình huống bắt cóc như thế này, nó nhanh chóng đoán ra đây là ống cống ngầm dưới mặt đất, như vậy đám người này muốn đưa bọn nó đi đâu, có ai tìm chúng ta hay không.
Lúc này Thụy Minh Hiên cảm thấy thật may mắn, may mắn người nhà bé cưng rất yêu thương em ấy, họ chắc chắn sẽ đi tìm em ấy, nghĩ như vậy nội tâm nó lại ảm đạm đi, người nhà nó chắc chắn sẽ không quan tâm nó, có chăng chỉ có mẹ nó sẽ đau lòng, sẽ cuống cuồng đi tìm nó.
Trong lúc nó đang suy nghĩ thì người vác nó đã dừng lại.
Rõ ràng nó cảm thấy bọn họ có trao đổi gì với nhau, nhưng lạ thay là không hề nghe thấy tiếng nói.
Trong lúc nó kinh nghi bất định thì một âm thanh thật to vang lên trong đường cống ngầm tăm tối.
Ầm.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất liên tục không ngừng, đi kèm là bụi bặm đất cát.
Bọn họ đang phá tường sao?
Thụy Minh Hiên thầm nghĩ, nhưng vẫn im lặng không nhúc nhích.
Sau đó nó cảm thấy bản thân đã tiến vào một không gian chật chội hơn, bởi vì cánh tay nó liên tục đập vào tường.
Lối đi kia cũng không phải dễ đi, sự xóc nảy khiến nó cũng muốn nôn mửa, không biết bé cưng có chịu nổi không?
Lưu Kỳ Dương biết lúc này không thể vọng động, nên nó nín nhịn đến mặt nhỏ nhăn nhíu, may mắn lúc này chẳng ai để ý đến nó, nếu không nó không biết khuôn mặt nhỏ của bản thân lúc này có được xem là tự nhiên không nữa, may mắn nó được cha rèn luyện từ nhỏ, không đối nổi chịu không được.
Cả quảng đường nó đã nghĩ có nên thả uy áp của bản thân ra mà thoát thân không, cơ mà ở đây còn có Minh Hiên ca, nếu nó thả ra Minh Hiên ca cũng sẽ nằm bẹp xuống, mà nó còn quá nhỏ, đánh cũng chưa chắc đánh nổi hai người lớn, mà chỉ cần rời khỏi phạm vi của uy áp thì đám người kia sẽ tiếp tục đuổi theo, mà uy áp của nó là dựa vào sức lực của bản thân nó, nếu nó thoát lực thì sẽ như cá nằm trên thớt, thay vì liều lĩnh làm việc không chắc chắn, tốt nhất nên đợi một thời cơ, có vậy hai đứa nó mới không có chuyện.
Thụy Minh Hiên không hề hay biết bé cưng của nó rất mạnh mẽ, bản thân còn đang lo nghĩ ngược xuôi tìm cách thoát thân.
Đương lúc nó nghĩ phá đầu vẫn chưa tìm ra cách vẹn toàn thì bên tai vang lên tiếng nước chảy rất lớn, nó chấn kinh không thôi, chỗ này là chỗ nào?
Lưu Kỳ Dương cũng hết hồn, cơ mà nó khác Thụy Minh Hiên, có lẽ nó đoán được đây là chỗ nào, này chính là con sông ngầm trong lời kể của ba ba đi, vậy mà bọn họ lại biết đến nó, đám người bắt cóc này là ai?
Sau đó bọn nó được đặt lên một chiếc thuyền phao nhỏ gọn, cảm giác mềm xốp dưới thân cho chúng nó biết như vậy.
Hai đứa nó được đặt kề nhau, lần đầu tiên nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lại khiến đối phương cảm thấy an tâm như vậy, hai cái tay nhỏ lén lút nắm lấy nhau, ở nơi khuất tầm mắt mà truyền sức mạnh cho nhau cùng vượt qua chuyện này.
Nghĩ La Hầu cũng ngồi lên thuyền nhỏ, đưa mắt nhìn con đường mà bọn nó vừa đi qua, trong mắt là cảm giác không bỏ được, nó thật sự rất luyến tiếc xã hội loài người mà mấy tháng nay nó được hoà mình vào đó, nhưng đó chỉ là vọng tưởng, nó ảm đạm nghĩ.
Ở phía sau lưng Nghĩ La Hầu, hai đứa bé lén lút mở mắt nhìn nhau trao đổi chút tình hình của nhau trong im lặng rồi cùng đưa mắt quan sát người đã bắt nó đi, để rồi chứng kiến cái cảnh tượng kinh dị cả đời khó mà quên được, đủ cho chúng nó gặp ác mộng nhiều đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất