Chương 122: Chúng ta chơi xe chấn được không?
Giang Kỳ lom lom nhìn anh, hỏi ra một câu, thật ra cậu nghĩ tới, nếu bé Miêu thật sự phải cần một alpha để an ủi thì người nó nghĩ tới đầu tiên sẽ là đứa bé kia đi, có khi nếu không phải là đứa bé ấy thì nó sẽ cắn răng chịu đựng mất.
Không phải cậu không muốn nghĩ theo hướng tốt hơn, nhưng tình huống của hai đứa con cậu không có giống bình thường chút nào, bé Mao thì cậu không lo lắng, nó sẽ phân hoá thành alpha là khả năng rất cao, nếu là alpha thì nó có thể nhịn, năm xưa cha nó còn nhịn được, nhưng tình huống của bé Miêu thật sự là cần phải lo nghĩ, kỳ phân hoá của omega chính là kỳ phát tình đầu tiên, dù nó không quá mạnh mẽ, bình thường đều dùng thuốc ức chế để kết thúc rồi đợi kỳ phát tình chính thức đến, nhưng không thiếu trường hợp rối loạn kỳ phân hoá, giống như trường hợp của Lưu Thiếu Nghiêm năm xưa, nếu kỳ phân hoá của omega mà bị rối loạn thì thuốc ức chế sẽ không có tác dụng nữa, đây chính là điểm khác biệt giữa alpha và omega, nên khi gần đến kỳ phân hoá của omega gia đình đứa trẻ sẽ định hôn sự cho chúng, nếu tình cảm tốt thì có thể đến với nhau luôn, dù sao thuốc ức chế sài cũng không tốt, chỉ cần không bắn vào tử cung thì đợi đến lúc có thể mang thai cũng được.
Như trường hợp của Giang Kỳ năm xưa cũng là dùng thuốc ức chế, sau đó cậu không có kỳ phát tình luôn, chứ thật ra năm xưa cậu cũng có người thích, nhưng sau đó người kia thấy cậu mãi vẫn không đến kỳ phát tình mà lựa chọn từ bỏ cậu.
Cậu bâng quơ nghĩ một hồi vẫn không nghe thấy anh chồng nhà mình trả lời, cậu ngầng đầu lên thì nhìn thấy anh chồng nhà mình mặt mày nhăn nhíu hết cả lên, trông tức cười vô cùng.
" phụt... anh làm gì vậy?"
Giang Kỳ cười phun.
Lưu Thiếu Nghiêm vẫn sầu não vô cùng, nhìn vợ yêu vô tư cười anh mà bực bội đưa tay nhéo mặt cậu.
" anh không phải rất thưởng thức đứa bé kia sao, sao phải nghĩ nhiều như vậy, chưa biết chừng không đợi anh nghĩ ra là con anh đã chọn xong rồi"
Giang Kỳ càng nói càng thấy đúng, mấy cái này trên trường đều có dạy, con cậu thông minh như vậy, có khi đã nghĩ xong rồi cũng nên.
Lưu Thiếu Nghiêm nghe vợ yêu nói cũng ngẩn người, đứa con kia của anh, dám lắm chứ nói.
" thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện còn chưa tới cơ mà"
Giang Kỳ kéo kéo mặt anh ịn một nụ hôn ướt nhẹt lên rồi cười nói.
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ nhéo má cậu, cũng do em gợi chuyện chứ ai, còn kêu anh không nghĩ, tối nay phải trừng phạt em mới được.
...
Toàn khu trung học hơn 20 chiếc xe buýt tiến thẳng đến địa điểm hồ Thiên Thanh, bởi vì vị trí nằm ngoài đế đô khá xa, cần phải chạy một ngày một đêm nên trường học đã chuẩn bị điểm dừng chân cho các học sinh.
Bọn họ sẽ ở lại khách sạn quân đội ngủ một đêm, sáng hôm sau sẽ tiếp tục đi tới địa điểm chỉ định.
Từng tóp học sinh xếp hàng lấy thẻ phòng khách sạn, một phòng gồm hai người, nghiễm nhiên hai anh em nó sẽ ở cùng nhau, hai anh em Duyệt gia ở với nhau, Thụy Minh Hiên ở với Giang Bân, omega sẽ ở cùng nhau, không có sự lẫn lộn giữ alpha và omega với nhau, tránh xảy ra chuyện không hay, dù có là vị hôn thê được định sẳn cũng không được.
" anh ở phòng nào?"
Lưu Kỳ Dương tò mò nhìn cái thẻ trên tay Thụy Minh Hiên.
Thụy Minh Hiên đưa cái thẻ ra cho cậu xem, hay lắm, tầng 20, phòng 01.
Của hai anh em nó là tầng 10, phòng 15.
Trực tiếp cách nhau mười tầng.
Lưu Kỳ Dương chu môi biểu thị cậu không có vui gì cả.
" em sắp tới kỳ phân hoá rồi, không nên chạy loạn, có gì gọi cho anh được không?"
Thụy Minh Hiên xoa đầu nó cậu dỗ dành.
" vậy lỡ em phân hoá rồi sao?"
Lưu Kỳ Dương không đồng ý nhìn anh nói, đôi mắt đen to tròn trong suốt nhìn anh.
Thụy Minh Hiên ngớ người, trầm mặc nhìn đôi mắt đen như một mảnh trời đêm của bé cưng.
" em gọi cho anh, anh sẽ chạy xuống tìm em, dù em ở đâu anh cũng tìm được"
Thụy Minh Hiên bại trận nhéo mặt cậu.
" được rồi"
Lưu Kỳ Dương buông tha theo anh trai trở về phòng, lúc đi còn ai oán quay lại nhìn anh.
Thụy Minh Hiên bật cười, đứa ngốc.
" đi thôi, cười sắp nở hoa luôn rồi kìa, chú ý hình tượng lãnh khốc của cậu"
Giang Bân đụng đụng bả vai Thụy Minh Hiên, đi trước tiến vào thang máy.
Ở phía sau Lệ Mẫn Chi nghiến răng nhìn chằm chằm Lưu Kỳ Dương đã khuất bóng trong thang máy, ai cũng không thể cướp Minh Hiên ca của cô.
Sau khi nhận phòng rồi các học sinh sẽ tắm rửa nghĩ ngơi một chút, đúng 6h30 sẽ có mặt tại sảnh dưới của khách sạn để ăn cơm, hoạt động tự do rồi 9h phải trở lại phòng đi ngủ, không ai được la cà bên ngoài.
" các anh chuẩn bị xong chưa?"
" đã xong, tới lúc đó cô tìm cách lôi thằng anh đi là được"
" nhất định phải thành công, không phải các người cũng muốn bám lên người Lưu gia sao?"
" chuyện này không cần cô lo, cô chỉ cần làm việc của mình thôi"
Lệ Mẫn Chi nhìn màn hình tối đen mà nghiến răng, Lưu Kỳ Dương, đừng trách tôi, có trách thì trách cậu không biết điều, bám lấy Minh Hiên ca của tôi.1
Năm xưa chuyện kia Lệ Mẫn Chi vẫn còn nhớ, lần đó cô bị phạt chép bản kiểm điểm đến mỏi tay, còn bị Minh Hiên ca lạnh nhạt đến giờ, mỗi lần cô muốn tiếp cận anh đều bị anh vô tình tránh xa, cô nghĩ chuyện lúc còn bé trôi qua đã lâu, cô cũng không có làm gì quá đáng, tại sao anh vẫn không chịu cho cô cơ hội, nếu đã như vậy cô sẽ hủy hoại Lưu Kỳ Dương, chỉ cần cậu ta ngủ với người khác, với tính tình của cậu ta, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào gặp Minh Hiên ca nữa, Minh Hiên ca cũng sẽ thất vọng, tới lúc đó sẽ là cơ hội của cô.1
...
Lưu Thiếu Nghiêm dừng xe ở ngoài dã ngoại, bày một bàn đồ ăn thơm ngon cùng vợ yêu ăn cơm tối.
" anh vậy mà chuẩn bị nhiều đến vậy"
Giang Kỳ gặm sườn đến miệng nhỏ bóng loáng.
" ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn"
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ lấy khăn chùi khoé miệng dính mỡ của cậu.
" anh có mưu đồ gì đúng không?"
Vốn dĩ cậu nghĩ anh sẽ thuê khách sạn cho hai người ngủ lại, ai biết anh lại tính toán cho cậu ngủ dã ngoại luôn.
" em thấy cái xe này thế nào?"
Lưu Thiếu Nghiêm đoan chính hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.
Giang Kỳ thiếu điều muốn nhét cái xương sườn cậu đang gặm vào miệng anh, cái tên sắc lang này...
" chúng ta chơi xe chấn được không?"
Nghiêm đại tá sáp lại gần bên tại vợ yêu hỏi nhỏ, vừa thổi khí vào tai cậu.
" anh biến thái, để cho em ăn"
Giang Kỳ đỏ bừng mặt đẩy anh ra.
" được, cho em ăn, em ăn no đi rồi tới anh ăn em"
Lưu Thiếu Nghiêm gắp sườn bỏ vào chén cậu, phục vụ tận tình thiếu điều muốn đút cậu ăn luôn, vừa phục vụ vừa lom lom nhìn cậu giống như cậu là thức ăn của anh vậy.
" anh tự ăn đi"
Giang Kỳ thiệt muốn bổ não anh ra xem trong đó có cái gì.
" em ngượng cái gì, đều là chồng chồng già với nhau"1
Nghiêm đại tá cười y hệt lưu manh đưa tay sờ sờ eo mềm của vợ yêu.
" anh... anh... con trai còn đang đợi anh kìa"
Giang Kỳ xấu hổ né tay anh, tung đòn sát thủ.
" không phải em nói con có tiểu tử thúi kia rồi sao, chúng ta không cần lo"1
Nghiêm đại tá cười xấu xa ôm vợ lên chân mình, bắt đầu ăn đậu hủ.
" ưm... anh buông ra, em còn chưa ăn xong.. a..."
Giang Kỳ bị anh sờ đến nhũn cả người, yếu ớt trừng anh nói.
" anh cho em ăn no"
Không phải cậu không muốn nghĩ theo hướng tốt hơn, nhưng tình huống của hai đứa con cậu không có giống bình thường chút nào, bé Mao thì cậu không lo lắng, nó sẽ phân hoá thành alpha là khả năng rất cao, nếu là alpha thì nó có thể nhịn, năm xưa cha nó còn nhịn được, nhưng tình huống của bé Miêu thật sự là cần phải lo nghĩ, kỳ phân hoá của omega chính là kỳ phát tình đầu tiên, dù nó không quá mạnh mẽ, bình thường đều dùng thuốc ức chế để kết thúc rồi đợi kỳ phát tình chính thức đến, nhưng không thiếu trường hợp rối loạn kỳ phân hoá, giống như trường hợp của Lưu Thiếu Nghiêm năm xưa, nếu kỳ phân hoá của omega mà bị rối loạn thì thuốc ức chế sẽ không có tác dụng nữa, đây chính là điểm khác biệt giữa alpha và omega, nên khi gần đến kỳ phân hoá của omega gia đình đứa trẻ sẽ định hôn sự cho chúng, nếu tình cảm tốt thì có thể đến với nhau luôn, dù sao thuốc ức chế sài cũng không tốt, chỉ cần không bắn vào tử cung thì đợi đến lúc có thể mang thai cũng được.
Như trường hợp của Giang Kỳ năm xưa cũng là dùng thuốc ức chế, sau đó cậu không có kỳ phát tình luôn, chứ thật ra năm xưa cậu cũng có người thích, nhưng sau đó người kia thấy cậu mãi vẫn không đến kỳ phát tình mà lựa chọn từ bỏ cậu.
Cậu bâng quơ nghĩ một hồi vẫn không nghe thấy anh chồng nhà mình trả lời, cậu ngầng đầu lên thì nhìn thấy anh chồng nhà mình mặt mày nhăn nhíu hết cả lên, trông tức cười vô cùng.
" phụt... anh làm gì vậy?"
Giang Kỳ cười phun.
Lưu Thiếu Nghiêm vẫn sầu não vô cùng, nhìn vợ yêu vô tư cười anh mà bực bội đưa tay nhéo mặt cậu.
" anh không phải rất thưởng thức đứa bé kia sao, sao phải nghĩ nhiều như vậy, chưa biết chừng không đợi anh nghĩ ra là con anh đã chọn xong rồi"
Giang Kỳ càng nói càng thấy đúng, mấy cái này trên trường đều có dạy, con cậu thông minh như vậy, có khi đã nghĩ xong rồi cũng nên.
Lưu Thiếu Nghiêm nghe vợ yêu nói cũng ngẩn người, đứa con kia của anh, dám lắm chứ nói.
" thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện còn chưa tới cơ mà"
Giang Kỳ kéo kéo mặt anh ịn một nụ hôn ướt nhẹt lên rồi cười nói.
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ nhéo má cậu, cũng do em gợi chuyện chứ ai, còn kêu anh không nghĩ, tối nay phải trừng phạt em mới được.
...
Toàn khu trung học hơn 20 chiếc xe buýt tiến thẳng đến địa điểm hồ Thiên Thanh, bởi vì vị trí nằm ngoài đế đô khá xa, cần phải chạy một ngày một đêm nên trường học đã chuẩn bị điểm dừng chân cho các học sinh.
Bọn họ sẽ ở lại khách sạn quân đội ngủ một đêm, sáng hôm sau sẽ tiếp tục đi tới địa điểm chỉ định.
Từng tóp học sinh xếp hàng lấy thẻ phòng khách sạn, một phòng gồm hai người, nghiễm nhiên hai anh em nó sẽ ở cùng nhau, hai anh em Duyệt gia ở với nhau, Thụy Minh Hiên ở với Giang Bân, omega sẽ ở cùng nhau, không có sự lẫn lộn giữ alpha và omega với nhau, tránh xảy ra chuyện không hay, dù có là vị hôn thê được định sẳn cũng không được.
" anh ở phòng nào?"
Lưu Kỳ Dương tò mò nhìn cái thẻ trên tay Thụy Minh Hiên.
Thụy Minh Hiên đưa cái thẻ ra cho cậu xem, hay lắm, tầng 20, phòng 01.
Của hai anh em nó là tầng 10, phòng 15.
Trực tiếp cách nhau mười tầng.
Lưu Kỳ Dương chu môi biểu thị cậu không có vui gì cả.
" em sắp tới kỳ phân hoá rồi, không nên chạy loạn, có gì gọi cho anh được không?"
Thụy Minh Hiên xoa đầu nó cậu dỗ dành.
" vậy lỡ em phân hoá rồi sao?"
Lưu Kỳ Dương không đồng ý nhìn anh nói, đôi mắt đen to tròn trong suốt nhìn anh.
Thụy Minh Hiên ngớ người, trầm mặc nhìn đôi mắt đen như một mảnh trời đêm của bé cưng.
" em gọi cho anh, anh sẽ chạy xuống tìm em, dù em ở đâu anh cũng tìm được"
Thụy Minh Hiên bại trận nhéo mặt cậu.
" được rồi"
Lưu Kỳ Dương buông tha theo anh trai trở về phòng, lúc đi còn ai oán quay lại nhìn anh.
Thụy Minh Hiên bật cười, đứa ngốc.
" đi thôi, cười sắp nở hoa luôn rồi kìa, chú ý hình tượng lãnh khốc của cậu"
Giang Bân đụng đụng bả vai Thụy Minh Hiên, đi trước tiến vào thang máy.
Ở phía sau Lệ Mẫn Chi nghiến răng nhìn chằm chằm Lưu Kỳ Dương đã khuất bóng trong thang máy, ai cũng không thể cướp Minh Hiên ca của cô.
Sau khi nhận phòng rồi các học sinh sẽ tắm rửa nghĩ ngơi một chút, đúng 6h30 sẽ có mặt tại sảnh dưới của khách sạn để ăn cơm, hoạt động tự do rồi 9h phải trở lại phòng đi ngủ, không ai được la cà bên ngoài.
" các anh chuẩn bị xong chưa?"
" đã xong, tới lúc đó cô tìm cách lôi thằng anh đi là được"
" nhất định phải thành công, không phải các người cũng muốn bám lên người Lưu gia sao?"
" chuyện này không cần cô lo, cô chỉ cần làm việc của mình thôi"
Lệ Mẫn Chi nhìn màn hình tối đen mà nghiến răng, Lưu Kỳ Dương, đừng trách tôi, có trách thì trách cậu không biết điều, bám lấy Minh Hiên ca của tôi.1
Năm xưa chuyện kia Lệ Mẫn Chi vẫn còn nhớ, lần đó cô bị phạt chép bản kiểm điểm đến mỏi tay, còn bị Minh Hiên ca lạnh nhạt đến giờ, mỗi lần cô muốn tiếp cận anh đều bị anh vô tình tránh xa, cô nghĩ chuyện lúc còn bé trôi qua đã lâu, cô cũng không có làm gì quá đáng, tại sao anh vẫn không chịu cho cô cơ hội, nếu đã như vậy cô sẽ hủy hoại Lưu Kỳ Dương, chỉ cần cậu ta ngủ với người khác, với tính tình của cậu ta, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào gặp Minh Hiên ca nữa, Minh Hiên ca cũng sẽ thất vọng, tới lúc đó sẽ là cơ hội của cô.1
...
Lưu Thiếu Nghiêm dừng xe ở ngoài dã ngoại, bày một bàn đồ ăn thơm ngon cùng vợ yêu ăn cơm tối.
" anh vậy mà chuẩn bị nhiều đến vậy"
Giang Kỳ gặm sườn đến miệng nhỏ bóng loáng.
" ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn"
Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ lấy khăn chùi khoé miệng dính mỡ của cậu.
" anh có mưu đồ gì đúng không?"
Vốn dĩ cậu nghĩ anh sẽ thuê khách sạn cho hai người ngủ lại, ai biết anh lại tính toán cho cậu ngủ dã ngoại luôn.
" em thấy cái xe này thế nào?"
Lưu Thiếu Nghiêm đoan chính hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.
Giang Kỳ thiếu điều muốn nhét cái xương sườn cậu đang gặm vào miệng anh, cái tên sắc lang này...
" chúng ta chơi xe chấn được không?"
Nghiêm đại tá sáp lại gần bên tại vợ yêu hỏi nhỏ, vừa thổi khí vào tai cậu.
" anh biến thái, để cho em ăn"
Giang Kỳ đỏ bừng mặt đẩy anh ra.
" được, cho em ăn, em ăn no đi rồi tới anh ăn em"
Lưu Thiếu Nghiêm gắp sườn bỏ vào chén cậu, phục vụ tận tình thiếu điều muốn đút cậu ăn luôn, vừa phục vụ vừa lom lom nhìn cậu giống như cậu là thức ăn của anh vậy.
" anh tự ăn đi"
Giang Kỳ thiệt muốn bổ não anh ra xem trong đó có cái gì.
" em ngượng cái gì, đều là chồng chồng già với nhau"1
Nghiêm đại tá cười y hệt lưu manh đưa tay sờ sờ eo mềm của vợ yêu.
" anh... anh... con trai còn đang đợi anh kìa"
Giang Kỳ xấu hổ né tay anh, tung đòn sát thủ.
" không phải em nói con có tiểu tử thúi kia rồi sao, chúng ta không cần lo"1
Nghiêm đại tá cười xấu xa ôm vợ lên chân mình, bắt đầu ăn đậu hủ.
" ưm... anh buông ra, em còn chưa ăn xong.. a..."
Giang Kỳ bị anh sờ đến nhũn cả người, yếu ớt trừng anh nói.
" anh cho em ăn no"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất