Chương 77: Size lớn nhất
Giang Kỳ nhìn màn hình tắt ngúm mà muốn đánh người.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa đi ra từ nhà tắm đã thấy vật nhỏ phồng mang trợn má hờn dỗi ngồi trên giường, anh bật cười đi tới xoa đầu cậu.
" sao rồi, nói chuyện với bạn thân sau mấy năm không gặp mà cũng không vui sao?"
Anh ôm cậu ngồi trên giường nhẹ giọng nói.
" em không có không vui, chỉ là lo lắng cho Thảo Thảo, cậu ấy, sẽ vui vẻ chứ?"
Giang Kỳ ôm eo anh thủ thỉ.
" hạnh phúc của mỗi người nên là tự bản thân nắm lấy, em đã cố gắng hết mình rồi vật nhỏ"
Lưu Thiếu Nghiêm thở dài nói.
" ừm, hy vọng lần này cậu ấy có thể hạnh phúc, Duyệt Hàn cũng tìm kiếm ba năm, Thảo Thảo cho anh ta cơ hội cũng đúng thôi, chưa kể năm đó có chuyện gì cũng chỉ có hai người họ biết, haizz"
Giang Kỳ méo mặt nói.
Lưu Thiếu Nghiêm biết vợ yêu bị cho ra rìa nên buồn bực, anh cưng chiều ôm mặt cậu hôn chụt chụt, hôn đến Giang Kỳ ngất ngây, nào biết phiền muộn là viết thế nào.
...
Tô Tiểu Thảo đứng trước quầy đồ lót nam mà bối rối, cậu không biết phải mua loại nào cho anh nữa...
Nhân viên siêu thị nhìn cậu đứng chần rần như một tên biến thái mà nhíu mày, quyết định đi lại chỗ cậu.
" quý khách muốn mua nội y cho ai sao, có thể nói vóc dáng cho tôi, tôi giúp quý khách tư vấn"
Nhân viên siêu thị lựa lời mà nói.
" tôi... ừm... anh ấy cao gần 1m9 thì phải.."
Tô Tiểu Thảo mím môi đỏ mặt lí nhí nói.
Nhân viên siêu thị giật mình, vậy mà đúng là mua cho người khác thiệt, còn cao như vậy, chắc phải mặc size lớn nhất rồi, thật hâm mộ.
" vậy cái này đi, quý khách muốn màu nào có thể tùy ý chọn, nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói"
Nhân viên siêu thị thấy cậu sắp bốc hơi thì mắc cười, để cậu tự lựa rồi rời đi.
Tô Tiểu Thảo cầm cái quần sịp cỡ lớn nhất mà nhân viên đưa, mường tượng một chút vóc dáng của anh... rồi bụm mặt vào cái quần luôn.
Aaaaaaaaa... sao cứ nghĩ về đêm đó hoài vậy, chết mất thôi.
Mục Nhiên đi cùng một cô gái nhìn thấy cậu đứng đó cầm cái quần sịp mặt mày đỏ lựng đến mọng nước mà không rời khỏi được.
" Nhiên ca, bạn của anh sao?"
Lý Thục Nhi thấy hắn luôn nhìn cậu thì bực bội, giọng nói có hơi lớn tiếng đánh tỉnh cả Mục Nhiên lẫn Tô Tiểu Thảo.
Tô Tiểu Thảo quay qua nhìn thì nhíu mày, rồi không muốn để ý nữa, nhanh chóng cầm ba cái quần sịp màu đen cỡ lớn nhất tính đi.
" Nhiên ca sao không tới chào hỏi một tiếng, xin chào, tôi là bạn gái của Nhiên ca, cậu đây là mua đồ cho ai sao, tôi thấy nó không vừa với cậu"
Lý Thục Nhi niềm nở kéo Mục Nhiên đi tới.
" có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây, tôi còn phải mua đồ"
Tô Tiểu Thảo không muốn dây dưa với họ, nhất là ánh mắt thâm tình của Mục Nhiên, cậu chỉ thấy bực bội.
" em không cần phải xem như không quen biết như vậy"
Mục Nhiên thấy sự chán ghét trong mắt cậu thì không vui nói.
" xin lỗi, chúng ta không quen"
Tô Tiểu Thảo nói xong thì đi mất.
Đúng lúc này có người gọi cho cậu, Tô Tiểu Thảo đang bực mình không kịp nhìn đã mở cuộc gọi, một thân hình tỷ lệ hoàng kim trần trụi đập vào mặt khiến cậu choáng váng.
" em đi đâu vậy, không có chuyện gì chứ"
Duyệt Hàn nhìn khuôn mặt không vui mấy của cậu mà nhíu mày, vừa hay góc độ của anh nhìn thấy phía sau cậu, Mục Nhiên và Lý Thục Nhi cũng nhìn về phía này, anh đoán ra ngay lý do cậu không vui.
Anh chỉnh màn hình cao lên chỉ còn thấy đầu rồi nói tiếp.
" không cần mua nhiều, chẳng lẽ em không muốn theo anh về, Giang Kỳ sẽ làm thịt anh đó"
Duyệt Hàn rầu rỉ nói.
" em... em về liền, anh đừng giả bộ đáng thương Duyệt tổng, em mới nói chuyện với Kỳ Kỳ"
Ý là đừng hòng lừa cậu.
" hầy... được rồi, mau về đi, bên ngoài nhiều kẻ biến thái, anh sẽ lo lắng"
Duyệt Hàn nhún vai.
" được"
Nói rồi cậu cúp mấy, chạy đi mua vài thứ nữa, không thèm để ý hai người phía sau mỗi người một vẻ.
...
" anh..."
Tô Tiểu Thảo định kêu thì thấy anh để trần như khi cậu đi ngồi trên giường dỗ hai đứa nhỏ ngủ, dáng vẻ này thật sự là khó nói.
Duyệt Hàn thấy cậu về thì nhẹ nhàng ngồi dậy, đi ra ngoài.
" em đi quá lâu, anh đã cho hai đứa tắm, chắc là cả ngày hưng phấn nên giờ đã ngủ rồi"
Duyệt Hàn giống như một người cha người chồng nói chuyện cuộc sống thường ngày nên diễn ra với cậu, tâm trạng của Tô Tiểu Thảo không biết là mừng hay kinh, nhưng tâm tràn đầy giống như chưa bao giờ đầy như vậy.
" anh mau thay đồ đi, trời đêm ở đây lạnh hơn đế đô"
Cậu đưa cái túi cho anh.
Tay anh đụng vào tay cậu, lạnh toát.
" a.."
Tô Tiểu Thảo bị anh nắm tay mà giật mình.
" yên nào, em lạnh quá, mau đi tắm nước nóng"
Duyệt Hàn cầm hai tay nhỏ của cậu đưa lên môi phà hơi một lúc vẫn không ấm lên bao nhiêu, anh nhíu mày kéo cậu đi vào phòng tắm, mở nước cho cậu.
" không sao đâu, trước giờ đã vậy.."
" nói bậy, trước đây em rất ấm áp"
Duyệt Hàn ngắt lời cậu, ánh mắt xoáy sâu vào mắt cậu.
"..."
Tô Tiểu Thảo bị anh nhìn đến chột dạ, cậu biết anh nói đúng, là sau khi sinh hai đứa nhỏ mới vậy...
" khi nào về đế đô anh mang em đi kiểm tra tổng quát, không cho cãi, đi tắm đi"
Duyệt Hàn thấy cậu lại muốn bướng bỉnh thì cắn vào môi cậu một cái, để lại một câu rồi đi ra ngoài.
Đêm đó bốn người nằm trên một cái giường, bởi vì cả nhà chỉ có một cái giường, sofa cũng quá nhỏ, cậu tính để anh ngủ trên giường cùng hai đứa nhỏ, bản thân cậu nhỏ có thể ngủ trên sofa, nhưng anh sống chết không chịu, cuối cùng là Duyệt tổng nằm nghiêng bên ngoài, cậu nằm bên cạnh, hai đứa nhỏ trong cùng, chật chội mà ấm áp lạ thường.
Cậu lo anh bị lọt xuống giường mà giật mình mấy lần, cuối cùng là cậu vòng tay ôm lấy eo anh, nằm nghiêng trong lòng anh, có vậy mới yên tâm đi ngủ.
Duyệt Hàn nhìn cậu không rời mắt, không biết có nên mừng không nữa, cậu giống như tiếp nhận anh rồi vậy, tự nhiên mà đối đãi với anh như người yêu lâu năm, trừ lúc nhìn anh khoả thân thì ngại ngùng ra, còn lại đều săn sóc đến không ngờ.
Thôi kệ, cậu như vậy cũng thật là không sai, năm xưa cậu cũng vậy mà chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, giờ cũng thật tự nhiên bỏ qua 3 năm xa cách này, tiến tới một bước giống như Giang Kỳ và Lưu Thiếu Nghiêm bây giờ, dù trình độ không tới nhưng anh có thời gian và kiên nhẫn để tiến tới, trời biết anh hâm mộ hai người kia cỡ nào, giờ anh cũng có, nhìn ái nhân và hai đứa nhỏ ngủ say bên cạnh, tâm anh như muốn bay lên trời.
Duyệt Hàn cứ thế hưng phấn đến nữa đêm mới ngủ được, nên sáng hôm sau anh cũng dậy trễ nhất.
Tô Tiểu Thảo đưa tay lên miệng chặn lại tiếng hô của hai đứa con, vừa nhích người ra ngoài khỏi lòng ngực rộng lớn ấm nóng của anh.
" không được quấy rầy cha, biết không?"
Tô Tiểu Thảo sờ sờ hai cái đầu nhỏ, thấy chúng gật đầu thì im lặng đi xuống giường.
Hai đứa nhỏ nằm dài trên giường nhìn người cha mới xuất hiện trong cuộc sống của mình, người này là cha ruột của tụi nó đó, tụi nó cũng có cha nhé, còn anh tuấn soái khí hơn chú Mục Nhiên nữa, quan trọng nhất là cha cũng thích hai đứa nó nha.
Bởi vì quá mức hưng phấn mà tụi nó bắt đầu đưa tay nhỏ ra sờ mắt rồi sờ mũi sờ miệng, giống như chơi trò chơi vậy, sờ đến Duyệt tổng cũng phải bùng nổ.
Duyệt Hàn đang ngủ thì cảm giác có cái lông chim nhỏ quét qua quét lại trên mặt mình, anh bừng tỉnh nhưng không mở mắt ra, rất nhanh thì nghe tiếng khanh khách của hai đứa con.
" gào bắt được rồi"
" a a a..."
Duyệt Hàn vươn tay túm hai thân thể nhỏ bé vào lòng.
Hai đứa nhỏ giật mình muốn trốn, cuối cùng bị anh cù lét tới cười khanh khách lên.
" ha ha cha... nhột quá.. không dám nữa ha ha"
Âm thanh vang vọng đến bên ngoài, Tô Tiểu Thảo đang nấu bữa sáng cũng nhếch lên khoé miệng, như vậy cũng tốt.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa đi ra từ nhà tắm đã thấy vật nhỏ phồng mang trợn má hờn dỗi ngồi trên giường, anh bật cười đi tới xoa đầu cậu.
" sao rồi, nói chuyện với bạn thân sau mấy năm không gặp mà cũng không vui sao?"
Anh ôm cậu ngồi trên giường nhẹ giọng nói.
" em không có không vui, chỉ là lo lắng cho Thảo Thảo, cậu ấy, sẽ vui vẻ chứ?"
Giang Kỳ ôm eo anh thủ thỉ.
" hạnh phúc của mỗi người nên là tự bản thân nắm lấy, em đã cố gắng hết mình rồi vật nhỏ"
Lưu Thiếu Nghiêm thở dài nói.
" ừm, hy vọng lần này cậu ấy có thể hạnh phúc, Duyệt Hàn cũng tìm kiếm ba năm, Thảo Thảo cho anh ta cơ hội cũng đúng thôi, chưa kể năm đó có chuyện gì cũng chỉ có hai người họ biết, haizz"
Giang Kỳ méo mặt nói.
Lưu Thiếu Nghiêm biết vợ yêu bị cho ra rìa nên buồn bực, anh cưng chiều ôm mặt cậu hôn chụt chụt, hôn đến Giang Kỳ ngất ngây, nào biết phiền muộn là viết thế nào.
...
Tô Tiểu Thảo đứng trước quầy đồ lót nam mà bối rối, cậu không biết phải mua loại nào cho anh nữa...
Nhân viên siêu thị nhìn cậu đứng chần rần như một tên biến thái mà nhíu mày, quyết định đi lại chỗ cậu.
" quý khách muốn mua nội y cho ai sao, có thể nói vóc dáng cho tôi, tôi giúp quý khách tư vấn"
Nhân viên siêu thị lựa lời mà nói.
" tôi... ừm... anh ấy cao gần 1m9 thì phải.."
Tô Tiểu Thảo mím môi đỏ mặt lí nhí nói.
Nhân viên siêu thị giật mình, vậy mà đúng là mua cho người khác thiệt, còn cao như vậy, chắc phải mặc size lớn nhất rồi, thật hâm mộ.
" vậy cái này đi, quý khách muốn màu nào có thể tùy ý chọn, nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói"
Nhân viên siêu thị thấy cậu sắp bốc hơi thì mắc cười, để cậu tự lựa rồi rời đi.
Tô Tiểu Thảo cầm cái quần sịp cỡ lớn nhất mà nhân viên đưa, mường tượng một chút vóc dáng của anh... rồi bụm mặt vào cái quần luôn.
Aaaaaaaaa... sao cứ nghĩ về đêm đó hoài vậy, chết mất thôi.
Mục Nhiên đi cùng một cô gái nhìn thấy cậu đứng đó cầm cái quần sịp mặt mày đỏ lựng đến mọng nước mà không rời khỏi được.
" Nhiên ca, bạn của anh sao?"
Lý Thục Nhi thấy hắn luôn nhìn cậu thì bực bội, giọng nói có hơi lớn tiếng đánh tỉnh cả Mục Nhiên lẫn Tô Tiểu Thảo.
Tô Tiểu Thảo quay qua nhìn thì nhíu mày, rồi không muốn để ý nữa, nhanh chóng cầm ba cái quần sịp màu đen cỡ lớn nhất tính đi.
" Nhiên ca sao không tới chào hỏi một tiếng, xin chào, tôi là bạn gái của Nhiên ca, cậu đây là mua đồ cho ai sao, tôi thấy nó không vừa với cậu"
Lý Thục Nhi niềm nở kéo Mục Nhiên đi tới.
" có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây, tôi còn phải mua đồ"
Tô Tiểu Thảo không muốn dây dưa với họ, nhất là ánh mắt thâm tình của Mục Nhiên, cậu chỉ thấy bực bội.
" em không cần phải xem như không quen biết như vậy"
Mục Nhiên thấy sự chán ghét trong mắt cậu thì không vui nói.
" xin lỗi, chúng ta không quen"
Tô Tiểu Thảo nói xong thì đi mất.
Đúng lúc này có người gọi cho cậu, Tô Tiểu Thảo đang bực mình không kịp nhìn đã mở cuộc gọi, một thân hình tỷ lệ hoàng kim trần trụi đập vào mặt khiến cậu choáng váng.
" em đi đâu vậy, không có chuyện gì chứ"
Duyệt Hàn nhìn khuôn mặt không vui mấy của cậu mà nhíu mày, vừa hay góc độ của anh nhìn thấy phía sau cậu, Mục Nhiên và Lý Thục Nhi cũng nhìn về phía này, anh đoán ra ngay lý do cậu không vui.
Anh chỉnh màn hình cao lên chỉ còn thấy đầu rồi nói tiếp.
" không cần mua nhiều, chẳng lẽ em không muốn theo anh về, Giang Kỳ sẽ làm thịt anh đó"
Duyệt Hàn rầu rỉ nói.
" em... em về liền, anh đừng giả bộ đáng thương Duyệt tổng, em mới nói chuyện với Kỳ Kỳ"
Ý là đừng hòng lừa cậu.
" hầy... được rồi, mau về đi, bên ngoài nhiều kẻ biến thái, anh sẽ lo lắng"
Duyệt Hàn nhún vai.
" được"
Nói rồi cậu cúp mấy, chạy đi mua vài thứ nữa, không thèm để ý hai người phía sau mỗi người một vẻ.
...
" anh..."
Tô Tiểu Thảo định kêu thì thấy anh để trần như khi cậu đi ngồi trên giường dỗ hai đứa nhỏ ngủ, dáng vẻ này thật sự là khó nói.
Duyệt Hàn thấy cậu về thì nhẹ nhàng ngồi dậy, đi ra ngoài.
" em đi quá lâu, anh đã cho hai đứa tắm, chắc là cả ngày hưng phấn nên giờ đã ngủ rồi"
Duyệt Hàn giống như một người cha người chồng nói chuyện cuộc sống thường ngày nên diễn ra với cậu, tâm trạng của Tô Tiểu Thảo không biết là mừng hay kinh, nhưng tâm tràn đầy giống như chưa bao giờ đầy như vậy.
" anh mau thay đồ đi, trời đêm ở đây lạnh hơn đế đô"
Cậu đưa cái túi cho anh.
Tay anh đụng vào tay cậu, lạnh toát.
" a.."
Tô Tiểu Thảo bị anh nắm tay mà giật mình.
" yên nào, em lạnh quá, mau đi tắm nước nóng"
Duyệt Hàn cầm hai tay nhỏ của cậu đưa lên môi phà hơi một lúc vẫn không ấm lên bao nhiêu, anh nhíu mày kéo cậu đi vào phòng tắm, mở nước cho cậu.
" không sao đâu, trước giờ đã vậy.."
" nói bậy, trước đây em rất ấm áp"
Duyệt Hàn ngắt lời cậu, ánh mắt xoáy sâu vào mắt cậu.
"..."
Tô Tiểu Thảo bị anh nhìn đến chột dạ, cậu biết anh nói đúng, là sau khi sinh hai đứa nhỏ mới vậy...
" khi nào về đế đô anh mang em đi kiểm tra tổng quát, không cho cãi, đi tắm đi"
Duyệt Hàn thấy cậu lại muốn bướng bỉnh thì cắn vào môi cậu một cái, để lại một câu rồi đi ra ngoài.
Đêm đó bốn người nằm trên một cái giường, bởi vì cả nhà chỉ có một cái giường, sofa cũng quá nhỏ, cậu tính để anh ngủ trên giường cùng hai đứa nhỏ, bản thân cậu nhỏ có thể ngủ trên sofa, nhưng anh sống chết không chịu, cuối cùng là Duyệt tổng nằm nghiêng bên ngoài, cậu nằm bên cạnh, hai đứa nhỏ trong cùng, chật chội mà ấm áp lạ thường.
Cậu lo anh bị lọt xuống giường mà giật mình mấy lần, cuối cùng là cậu vòng tay ôm lấy eo anh, nằm nghiêng trong lòng anh, có vậy mới yên tâm đi ngủ.
Duyệt Hàn nhìn cậu không rời mắt, không biết có nên mừng không nữa, cậu giống như tiếp nhận anh rồi vậy, tự nhiên mà đối đãi với anh như người yêu lâu năm, trừ lúc nhìn anh khoả thân thì ngại ngùng ra, còn lại đều săn sóc đến không ngờ.
Thôi kệ, cậu như vậy cũng thật là không sai, năm xưa cậu cũng vậy mà chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, giờ cũng thật tự nhiên bỏ qua 3 năm xa cách này, tiến tới một bước giống như Giang Kỳ và Lưu Thiếu Nghiêm bây giờ, dù trình độ không tới nhưng anh có thời gian và kiên nhẫn để tiến tới, trời biết anh hâm mộ hai người kia cỡ nào, giờ anh cũng có, nhìn ái nhân và hai đứa nhỏ ngủ say bên cạnh, tâm anh như muốn bay lên trời.
Duyệt Hàn cứ thế hưng phấn đến nữa đêm mới ngủ được, nên sáng hôm sau anh cũng dậy trễ nhất.
Tô Tiểu Thảo đưa tay lên miệng chặn lại tiếng hô của hai đứa con, vừa nhích người ra ngoài khỏi lòng ngực rộng lớn ấm nóng của anh.
" không được quấy rầy cha, biết không?"
Tô Tiểu Thảo sờ sờ hai cái đầu nhỏ, thấy chúng gật đầu thì im lặng đi xuống giường.
Hai đứa nhỏ nằm dài trên giường nhìn người cha mới xuất hiện trong cuộc sống của mình, người này là cha ruột của tụi nó đó, tụi nó cũng có cha nhé, còn anh tuấn soái khí hơn chú Mục Nhiên nữa, quan trọng nhất là cha cũng thích hai đứa nó nha.
Bởi vì quá mức hưng phấn mà tụi nó bắt đầu đưa tay nhỏ ra sờ mắt rồi sờ mũi sờ miệng, giống như chơi trò chơi vậy, sờ đến Duyệt tổng cũng phải bùng nổ.
Duyệt Hàn đang ngủ thì cảm giác có cái lông chim nhỏ quét qua quét lại trên mặt mình, anh bừng tỉnh nhưng không mở mắt ra, rất nhanh thì nghe tiếng khanh khách của hai đứa con.
" gào bắt được rồi"
" a a a..."
Duyệt Hàn vươn tay túm hai thân thể nhỏ bé vào lòng.
Hai đứa nhỏ giật mình muốn trốn, cuối cùng bị anh cù lét tới cười khanh khách lên.
" ha ha cha... nhột quá.. không dám nữa ha ha"
Âm thanh vang vọng đến bên ngoài, Tô Tiểu Thảo đang nấu bữa sáng cũng nhếch lên khoé miệng, như vậy cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất