Chương 82: 7 ngày vẫn chưa xong.. (H)
" bà nội, hai cha đâu ạ?"
Lưu Kỳ Dương cả sáng vẫn không thấy hai cha đâu, nó đã từ phòng trọng lực đi ra được 2 tiếng rồi đó.
Lưu phu nhân nghe nó hỏi thì ngước mắt lên nhìn cửa phòng vẫn luôn đóng chặt của con trai và con dâu.
" hai cha đang tạo em trai em gái cho con"
Lưu phu nhân cười ha hả nhìn nó nói.
Lưu Kỳ Dương nghẹo đầu nhìn bà, một lúc lâu vẫn không hiểu lắm.
" em trai, đi chơi với anh, cha và ba ba bận rồi, không nên làm phiền đâu"
Lưu Kỳ Trạch kéo tay nó đi ra ngoài sân vui chơi, để tránh cho em trai lại hỏi ba ba, nó biết cha rất là không vui khi hai đứa nó cứ bám dính ba ba như vậy, để tránh cho tương lai bị đá đi sớm, tốt nhất nên trông kỹ em trai thì hơn.
Lưu phu nhân nhìn hai đứa nhỏ đi xa mà phì cười, lại nhìn lên cửa phòng vẫn đóng trên lầu, sáng nay Hàn quản gia nói là con trai đi xuống lấy dịch dinh dưỡng, còn nói là con dâu phát tình, ba năm nay nó chưa phát tình lần nào, bà vừa về thì có, hay dữ thần, rất tốt rất tốt nga, tương lai Lưu gia con đàn cháu đống là chuyện trong tầm tay nga.
...
" a... muốn nữa... nhanh nữa nga chồng... úm..."
Giang Kỳ vừa hồi chút sức đã lại quấn lấy alpha nhà mình, hai tay chống ở trên mặt kính sát đất, nữa người dưới treo trên cự long, bởi vì không có cảm giác thăng bằng nên toàn bộ cảm giác đều tụ lại nơi tiếp nối duy nhất giữa hai người, tấm lưng trắng nõn cong lên mỗi khi anh thúc vào cửa động ướt át sau bên trong cậu.
" a.. ha... ha... a... á... "
Chất d.ịch trắng đục phun đầy mặt kính, theo đó chảy dọc xuống đất, cả căn phòng tràn đầy mùi hương kích tình đó, Lưu Thiếu Nghiêm có cảm tưởng kỳ phát tình của cậu chẳng giảm đi chút nào, mà còn có xu hướng mạnh hơn, kỳ mẫn cảm của alpha vốn không có cố định cũng không dễ phát ra nhưng sau khi hầu hạ cậu hai ngày thì bị kéo ra, thành thử lúc này chẳng biết là ai hành ai, mùi trầm hương hoa tuyết bùng nổ càng thêm lợi hại.
" ứm... căng quá a... Thiếu Nghiêm..."
Giang Kỳ bị anh tha vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ rồi thả lên giường, quấn chăn đi ngủ.
" ngủ đi"
Lưu Thiếu Nghiêm vỗ vỗ lưng cậu, hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi, mà kỳ phát tình vẫn không giảm, xem ra sau khi xong chuyện phải đưa em ấy đi bác sĩ xem sao.
Hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, cứ làm xong thì ngủ, ngủ được chút lại làm, quần áo trở thành thứ vướng víu, chỉ có bản năng nguyên thủy là ưu tiên hàng đầu lúc này.
...
Bảy ngày.
Lưu phu nhân mới đầu còn vui vẻ thì giờ cũng lo lắng.
" ông nói xem, sao lại lâu như vậy?"
Lưu phu nhân nhỏ giọng hỏi chồng mình.
Lưu đại tướng cũng lắc đầu, tình huống của con dâu vốn đã không bình thường, không thể theo thói thường mà phán đoán, nhưng lần này thật sự là lâu.
" bà ơi.."
Lưu Kỳ Dương vẻ mặt mơ hồ hai mắt ngập nước từ trên lầu xuất hiện.
" ai ui Miêu Miêu sao vậy, đứng đó bà lên bế con nha"
Lưu phu nhân nhìn đứa nhỏ như vậy thì đau lòng, vội vàng chạy lên lầu bế nó xuống.
" ba ba, cha con đâu, con nhớ họ"
Lưu Kỳ Dương hít hít cái mũi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhìn bà nội mình.
" ôi bé ngoan, không phải hai cha bỏ con đâu, là vì ba ba con cần được nghỉ ngơi, rất nhanh là xong rồi, Miêu Miêu ngoan nhé, không khóc nào, ba ba mà nhìn thấy sẽ đau lòng đó"
Lưu phu nhân ôm đứa nhỏ vào lòng dỗ dành, haizz.
Hai vợ chồng nhà nhau mà bất lực, nếu không phải hai người về kịp, chứ không có hai người thì hai đứa nhỏ tính sao, Kỳ Trạch thì thông minh kiên cường hơn không lo làm gì, nhưng Kỳ Dương bình thường nhìn như tiểu đại nhân thực chất lại rất dính hai cha của nó, là một tiểu mềm mại, nó chưa bao giờ xa hai cha nó lâu như vậy, hồi nhỏ chỉ cần rời hai cha nữa ngày là khóc ré lên, uy áp kinh thiên đè người Lưu gia đến đứng không nổi, từ khi chúng nó hiểu chuyện một chút đã được cha nó luyện tập khống chế nên dù có xa hai người thì cũng không đến nổi nào, chỉ là lần này quá lâu rồi.
Cho đến ngày thứ 9, cửa phòng luôn đóng chặt mới mở ra trong sự ngóng trông của người nhà Lưu gia.1
Hai đứa nhỏ vừa từ phòng bà nội đi ra thì nghe thấy tiếng mở cửa, chân nhỏ chạy như bay về phía phòng hai cha.
" cha"
Lưu Thiếu Nghiêm vừa mở cửa đã bị hai thân hình nhỏ nhắn đụng vào, anh ngồi xổm xuống ôm lấy chúng, hình đôi mắt hơi sưng của hai đứa nhỏ mà đau lòng.
" cha xin lỗi hai đứa, ba ba con còn ngủ, đừng đánh thức ba ba, cha cho hai đứa vào được không?"
Lưu Thiếu Nghiêm mệt mỏi hôn lên trán hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói.
Hai đứa nhỏ gật đầu như giã tỏi, hôn lên má anh một cái, dùng ánh mắt nhỏ to tròn trông mong nhìn anh.
Lưu Thiếu Nghiêm dẫn hai đứa nó vào phòng, hai đứa nhỏ vừa thấy ba ba nằm trên giường thì nhào tới, không quên thả nhẹ bước chân, nép ở bên giường nhìn cậu.
Giang Kỳ mệt đến ngất ngư, đã ngủ mê mang từ đêm ngày thứ 8, nếu không phải toàn thân cậu mát lạnh, không có dấu hiệu bị sốt, nên anh nghĩ cậu chỉ ngủ thôi, dù vậy cũng nên gọi bác sĩ tới xem sao, để hai đứa con ngồi trên giường với cậu, anh mở cửa rời khỏi phòng.
" con trai, sao lâu như vậy, Kỳ Kỳ nó có sao không?"
Lưu phu nhân theo anh đi vào nhà bếp, nhìn anh uống dịch dinh dưỡng mà đau lòng.
" con cũng không biết nữa, con tính gọi bác sĩ đến xem cho em ấy"
Lưu Thiếu Nghiêm thở dài nói.
" em ấy còn thúc đẩy kỳ mẫn cảm của con"
Lưu phu nhân giật mình, bà cũng không biết chuyện này là sao, năm xưa con trai bị hai omega cao cấp phát tình làm nhiễu loạn tin tức tố mới rơi vào kỳ phân hoá, sau đó lần đầu gặp con dâu kỳ mẫn cảm đè nén nhiều năm mới bùng nổ, lần đó đã bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng alpha nếu được thoả mãn đầy đủ rất khó rơi vào kỳ mẫn cảm nữa, mấy năm nay con trai cũng có thiếu thốn gì đâu.
Nhìn con trai đang gọi cho bác sĩ thì bà cũng chỉ biết im lặng, đợi xem bác sĩ nói sao đã, con dâu chắc đã mệt ngất ngư, phải kêu Hàn quản gia nấu canh bồi bổ cho nó mới được.
Khi Lưu Thiếu Nghiêm gọi điện xong trở lại phòng thì ba cục cưng của đời anh đã nằm xếp lớp trên giường, Mao Mao và Miêu Miêu mỗi đứa này một bên, ngủ đến ngoan lành, giống như lâu rồi không được ngủ vậy, anh ôm hai đứa nhét vào chăn nằm cùng ba ba nó, anh cứ tưởng có cha mẹ thì có thể lo cho hai đứa nó, xem như mức độ dính người chẳng thấp đi chút nào, đến cả Kỳ Trạch luôn hoạt bát vô tư mà còn như vậy, Kỳ Dương nó... ba vật nhỏ dính người không biết là vui hay khổ nữa.
Bác sĩ Tô khám cho cậu xong thì đi ra, bên dưới đại sảnh ba người họ Lưu đã ngồi sẳn đợi ông.
" Kỳ Kỳ nó không sao, nói như vầy cho mọi người dễ hiểu đi, xin hỏi Lưu phu nhân, sau khi sinh Lưu Thiếu Nghiêm thì ngài có phát tình lần nào nữa không?"
Bác sĩ Tô nhìn Lưu phu nhân hỏi.
Lưu phu nhân cũng ngớ người.
" không có"
Lưu đại tướng trả lời thay bà.
" kỳ phát tình ở omega có thể được xem như chức năng mang thai, dù bình thường không mang thai trong kỳ phát tình thì những omega chưa sinh con chỉ cần trải qua kỳ phát tình là có thể có thai, trường hợp của Lưu phu nhân năm xưa cũng đã có giải thích qua, là do đứa con alpha cấp S đã rút hết tinh túy trong tử cung của ngài, trường hợp như vậy thường diễn ra ở người mẹ cấp bậc thấp hơn đứa con"
Lưu Kỳ Dương cả sáng vẫn không thấy hai cha đâu, nó đã từ phòng trọng lực đi ra được 2 tiếng rồi đó.
Lưu phu nhân nghe nó hỏi thì ngước mắt lên nhìn cửa phòng vẫn luôn đóng chặt của con trai và con dâu.
" hai cha đang tạo em trai em gái cho con"
Lưu phu nhân cười ha hả nhìn nó nói.
Lưu Kỳ Dương nghẹo đầu nhìn bà, một lúc lâu vẫn không hiểu lắm.
" em trai, đi chơi với anh, cha và ba ba bận rồi, không nên làm phiền đâu"
Lưu Kỳ Trạch kéo tay nó đi ra ngoài sân vui chơi, để tránh cho em trai lại hỏi ba ba, nó biết cha rất là không vui khi hai đứa nó cứ bám dính ba ba như vậy, để tránh cho tương lai bị đá đi sớm, tốt nhất nên trông kỹ em trai thì hơn.
Lưu phu nhân nhìn hai đứa nhỏ đi xa mà phì cười, lại nhìn lên cửa phòng vẫn đóng trên lầu, sáng nay Hàn quản gia nói là con trai đi xuống lấy dịch dinh dưỡng, còn nói là con dâu phát tình, ba năm nay nó chưa phát tình lần nào, bà vừa về thì có, hay dữ thần, rất tốt rất tốt nga, tương lai Lưu gia con đàn cháu đống là chuyện trong tầm tay nga.
...
" a... muốn nữa... nhanh nữa nga chồng... úm..."
Giang Kỳ vừa hồi chút sức đã lại quấn lấy alpha nhà mình, hai tay chống ở trên mặt kính sát đất, nữa người dưới treo trên cự long, bởi vì không có cảm giác thăng bằng nên toàn bộ cảm giác đều tụ lại nơi tiếp nối duy nhất giữa hai người, tấm lưng trắng nõn cong lên mỗi khi anh thúc vào cửa động ướt át sau bên trong cậu.
" a.. ha... ha... a... á... "
Chất d.ịch trắng đục phun đầy mặt kính, theo đó chảy dọc xuống đất, cả căn phòng tràn đầy mùi hương kích tình đó, Lưu Thiếu Nghiêm có cảm tưởng kỳ phát tình của cậu chẳng giảm đi chút nào, mà còn có xu hướng mạnh hơn, kỳ mẫn cảm của alpha vốn không có cố định cũng không dễ phát ra nhưng sau khi hầu hạ cậu hai ngày thì bị kéo ra, thành thử lúc này chẳng biết là ai hành ai, mùi trầm hương hoa tuyết bùng nổ càng thêm lợi hại.
" ứm... căng quá a... Thiếu Nghiêm..."
Giang Kỳ bị anh tha vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ rồi thả lên giường, quấn chăn đi ngủ.
" ngủ đi"
Lưu Thiếu Nghiêm vỗ vỗ lưng cậu, hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi, mà kỳ phát tình vẫn không giảm, xem ra sau khi xong chuyện phải đưa em ấy đi bác sĩ xem sao.
Hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, cứ làm xong thì ngủ, ngủ được chút lại làm, quần áo trở thành thứ vướng víu, chỉ có bản năng nguyên thủy là ưu tiên hàng đầu lúc này.
...
Bảy ngày.
Lưu phu nhân mới đầu còn vui vẻ thì giờ cũng lo lắng.
" ông nói xem, sao lại lâu như vậy?"
Lưu phu nhân nhỏ giọng hỏi chồng mình.
Lưu đại tướng cũng lắc đầu, tình huống của con dâu vốn đã không bình thường, không thể theo thói thường mà phán đoán, nhưng lần này thật sự là lâu.
" bà ơi.."
Lưu Kỳ Dương vẻ mặt mơ hồ hai mắt ngập nước từ trên lầu xuất hiện.
" ai ui Miêu Miêu sao vậy, đứng đó bà lên bế con nha"
Lưu phu nhân nhìn đứa nhỏ như vậy thì đau lòng, vội vàng chạy lên lầu bế nó xuống.
" ba ba, cha con đâu, con nhớ họ"
Lưu Kỳ Dương hít hít cái mũi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhìn bà nội mình.
" ôi bé ngoan, không phải hai cha bỏ con đâu, là vì ba ba con cần được nghỉ ngơi, rất nhanh là xong rồi, Miêu Miêu ngoan nhé, không khóc nào, ba ba mà nhìn thấy sẽ đau lòng đó"
Lưu phu nhân ôm đứa nhỏ vào lòng dỗ dành, haizz.
Hai vợ chồng nhà nhau mà bất lực, nếu không phải hai người về kịp, chứ không có hai người thì hai đứa nhỏ tính sao, Kỳ Trạch thì thông minh kiên cường hơn không lo làm gì, nhưng Kỳ Dương bình thường nhìn như tiểu đại nhân thực chất lại rất dính hai cha của nó, là một tiểu mềm mại, nó chưa bao giờ xa hai cha nó lâu như vậy, hồi nhỏ chỉ cần rời hai cha nữa ngày là khóc ré lên, uy áp kinh thiên đè người Lưu gia đến đứng không nổi, từ khi chúng nó hiểu chuyện một chút đã được cha nó luyện tập khống chế nên dù có xa hai người thì cũng không đến nổi nào, chỉ là lần này quá lâu rồi.
Cho đến ngày thứ 9, cửa phòng luôn đóng chặt mới mở ra trong sự ngóng trông của người nhà Lưu gia.1
Hai đứa nhỏ vừa từ phòng bà nội đi ra thì nghe thấy tiếng mở cửa, chân nhỏ chạy như bay về phía phòng hai cha.
" cha"
Lưu Thiếu Nghiêm vừa mở cửa đã bị hai thân hình nhỏ nhắn đụng vào, anh ngồi xổm xuống ôm lấy chúng, hình đôi mắt hơi sưng của hai đứa nhỏ mà đau lòng.
" cha xin lỗi hai đứa, ba ba con còn ngủ, đừng đánh thức ba ba, cha cho hai đứa vào được không?"
Lưu Thiếu Nghiêm mệt mỏi hôn lên trán hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói.
Hai đứa nhỏ gật đầu như giã tỏi, hôn lên má anh một cái, dùng ánh mắt nhỏ to tròn trông mong nhìn anh.
Lưu Thiếu Nghiêm dẫn hai đứa nó vào phòng, hai đứa nhỏ vừa thấy ba ba nằm trên giường thì nhào tới, không quên thả nhẹ bước chân, nép ở bên giường nhìn cậu.
Giang Kỳ mệt đến ngất ngư, đã ngủ mê mang từ đêm ngày thứ 8, nếu không phải toàn thân cậu mát lạnh, không có dấu hiệu bị sốt, nên anh nghĩ cậu chỉ ngủ thôi, dù vậy cũng nên gọi bác sĩ tới xem sao, để hai đứa con ngồi trên giường với cậu, anh mở cửa rời khỏi phòng.
" con trai, sao lâu như vậy, Kỳ Kỳ nó có sao không?"
Lưu phu nhân theo anh đi vào nhà bếp, nhìn anh uống dịch dinh dưỡng mà đau lòng.
" con cũng không biết nữa, con tính gọi bác sĩ đến xem cho em ấy"
Lưu Thiếu Nghiêm thở dài nói.
" em ấy còn thúc đẩy kỳ mẫn cảm của con"
Lưu phu nhân giật mình, bà cũng không biết chuyện này là sao, năm xưa con trai bị hai omega cao cấp phát tình làm nhiễu loạn tin tức tố mới rơi vào kỳ phân hoá, sau đó lần đầu gặp con dâu kỳ mẫn cảm đè nén nhiều năm mới bùng nổ, lần đó đã bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng alpha nếu được thoả mãn đầy đủ rất khó rơi vào kỳ mẫn cảm nữa, mấy năm nay con trai cũng có thiếu thốn gì đâu.
Nhìn con trai đang gọi cho bác sĩ thì bà cũng chỉ biết im lặng, đợi xem bác sĩ nói sao đã, con dâu chắc đã mệt ngất ngư, phải kêu Hàn quản gia nấu canh bồi bổ cho nó mới được.
Khi Lưu Thiếu Nghiêm gọi điện xong trở lại phòng thì ba cục cưng của đời anh đã nằm xếp lớp trên giường, Mao Mao và Miêu Miêu mỗi đứa này một bên, ngủ đến ngoan lành, giống như lâu rồi không được ngủ vậy, anh ôm hai đứa nhét vào chăn nằm cùng ba ba nó, anh cứ tưởng có cha mẹ thì có thể lo cho hai đứa nó, xem như mức độ dính người chẳng thấp đi chút nào, đến cả Kỳ Trạch luôn hoạt bát vô tư mà còn như vậy, Kỳ Dương nó... ba vật nhỏ dính người không biết là vui hay khổ nữa.
Bác sĩ Tô khám cho cậu xong thì đi ra, bên dưới đại sảnh ba người họ Lưu đã ngồi sẳn đợi ông.
" Kỳ Kỳ nó không sao, nói như vầy cho mọi người dễ hiểu đi, xin hỏi Lưu phu nhân, sau khi sinh Lưu Thiếu Nghiêm thì ngài có phát tình lần nào nữa không?"
Bác sĩ Tô nhìn Lưu phu nhân hỏi.
Lưu phu nhân cũng ngớ người.
" không có"
Lưu đại tướng trả lời thay bà.
" kỳ phát tình ở omega có thể được xem như chức năng mang thai, dù bình thường không mang thai trong kỳ phát tình thì những omega chưa sinh con chỉ cần trải qua kỳ phát tình là có thể có thai, trường hợp của Lưu phu nhân năm xưa cũng đã có giải thích qua, là do đứa con alpha cấp S đã rút hết tinh túy trong tử cung của ngài, trường hợp như vậy thường diễn ra ở người mẹ cấp bậc thấp hơn đứa con"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất