Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 86: Không hẹn mà gặp

Trước Sau
Duyệt Hàn nghe cậu lẫm bẫm lầm bầm mà nhịn cười, tạm tha cho em tội chữi tôi đó, sau này tính sổ với em sau.

Duyệt gia,

" a!! anh buông em xuống!"

Tô Tiểu Thảo ôm cổ anh luống cuống nói, cha chồng còn chưa tỏ vẻ gì mà để bị bắt gặp anh bế cậu thì mặt mũi để đâu a.

" yên nào, em đi được sao, trước sau gì cũng biết, thôi để tôi bế em vào"

Duyệt Hàn vỗ vào mông cậu vài cái, nghênh ngang đi vào nhà.

" cha, ba ba, ủa ba làm sao vậy?"

Hai đứa nhỏ nhào tới ôm chân anh ngẩng đầu hỏi.

" ba ba con bị say xe, không sao cả"

Duyệt Hàn trợn mắt nói mò.

" hai đứa về rồi, ta định nói chút chuyện mà Tiểu Thảo mệt thì con đưa nó lên phòng nghỉ ngơi đi"

Duyệt Thâm nhìn con trai rồi lại nhìn Tô Tiểu Thảo trong lòng anh nói.

" con cũng có chuyện muốn nói với cha, còn đã chọn ngày để làm đám cưới với em ấy rồi, là tháng sau ạ, sẳn tiện hoàn tất giấy khai sinh cho hai đứa nhỏ luôn ạ"

Duyệt Hàn lắc đầu một chút rồi nói luôn với ông dự định của mình.

" à, vậy a, được rồi, con tự quyết định đi, hai đứa theo ông đi tắm nào"

Duyệt Hàn nghe anh nói thì chỉ gật gù, với tay gọi hai đứa nhỏ.

" vậy cha, người phải chăm sóc tốt cho ba ba con đó"

Tô Duệ nắm tay ông nội còn không quên dặn dò cha nó, chúng nó là bé con, sẽ không làm bóng đèn đâu.

Tô Tiểu Thảo vẫn còn đơ người với những lời Duyệt Hàn nói, tới lúc nhìn một lớn hai nhỏ đi mất bóng, bản thân lại được người ta ôm lên phòng, đặt xuống giường thì mới hoàn hồn.

" vậy là... chấp nhận em rồi ư?"

Tô Tiểu Thảo ngơ ngác hỏi.

" ừm"

Duyệt Hàn nhéo nhéo mặt cậu cưng chiều nói.

" ngày mai anh đưa em đi khám bác sĩ, đi tắm rồi đi ăn cơm nào"

Anh nói rồi hôn cậu một cái.



Tô Tiểu Thảo cũng không xoắn xuýt vụ này nữa, cậu cũng không muốn mọi chuyện phức tạp lên, như vậy là tốt nhất rồi.

...

Giang Kỳ ngủ tới chiều mới chịu tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cặp mắt tròn xoe của hai đứa con, chúng nó nữa ở dưới giường nữa ở trên giường, chụm đầu nhìn xem cậu, cũng không biết trên mặt cậu có gì, Giang Kỳ đưa tay sờ mặt hai đứa rồi nhéo nhéo, xúc cảm vẫn tuyệt vời như vậy, cưng quá đi mất.

" lên đây với ba ba nào"

Giang Kỳ nháy mắt với chúng nó.

Hai đứa nhỏ thấy ba ba tỉnh cũng cười hít mắt, muốn hô lên nhưng đã được cha dặn không thể làm ồn ba ba, giờ thấy ba ba kêu thì xúm xít trèo lên giường, mỗi đứa một bên ôm chặt ba ba nhà mình.

Lâu lắm rồi chúng nó không còn được nằm trên giường của hai cha nữa, ngủ trưa cũng là ngủ trong phòng của hai đứa ở cách vách, bà nội nói ba ba là omega của cha, mà alpha đều không thích người khác lưu lại mùi của mình trên giường của hai người, ông nội cũng vậy, nên từ lúc hai đứa chào đời ngủ trên giường ba ba tới khi được một tháng tuổi thì đã phải ngủ riêng rồi, bà nội còn nói sau này hai đứa cũng sẽ hiểu cho cha thôi, nên chúng nó bé ngoan rất nhanh tiếp nhận chuyện này, chỉ cần không cách hai cha quá lâu thì chúng là hai cái áo bông tri kỷ của cả nhà, từ đó tới giờ đây là lần đầu tiên chúng nó xa hai cha lâu như vậy, mà cha cũng cho phép rồi, nên hai đứa chôn đầu trong ngực ba ba mà làm nũng.

" ba ba, con nhớ người lắm"

Miêu Miêu dụi đầu vào lòng cậu, ấm ức nói.

" ba ba người bị bệnh sao, con thấy bác sĩ tới đây đó"

Mao Mao nghiêm túc nhìn cậu từ đầu tới chân, ba ba trên người chỉ có mấy cái vết kỳ quái màu sắc đa dạng chứ tinh thần thì tốt vô cùng, da mặt hồng hào nè, môi cũng đỏ chót, y như môi em trai vậy.

" ba ba, chúng ta đi bệnh viện"

Miêu Miêu cũng bật dậy nắm tay cậu, đôi mắt nhỏ đỏ ửng lên.

" ba ba hai đứa không sao, nhưng đúng là cần phải đi bệnh viện, ngày mai cha đưa cả nhà chúng ta đi khám sức khoẻ tổng quát, hai đứa vào đây cha tắm cho"

Lưu Thiếu Nghiêm vừa đi vào đã nghe thấy hai đứa con hỏi han ba ba nó, anh cưng chiều xoa đầu chúng, ôm Miêu Miêu lên nói.

" em cũng muốn đi tắm"

Dày vò lâu như vậy tuy anh vẫn luôn tẩy rửa cho cậu nhưng cậu đã ngủ cả ngày, vẫn nên đi tắm.

" em nằm đó đi, anh vào xả nước rồi sẽ ra bế em, ngoan"

Nói xong thì mỗi tay một đứa bế vào nhà tắm, để chúng nó tự cởi đồ rồi đi mở nước, đâu đó xong xuôi mới đi ra ôm cậu vào.

Cả nhà họ đã lâu không tắm chung, nếu không phải muốn chiếu cố hai đứa con lâu ngày không gặp thì anh cũng không để cậu tắm cùng hai đứa nhỏ đâu, mà hai đứa nhỏ cũng rất ngoan, không quấn ba ba khi có anh ở nhà, rất tự giác.

Tối hôm đó anh cũng để hai đứa nhỏ lại ngủ cùng hai cha, hai đứa nhỏ cao hứng đến muốn bay lên, chạy đi khoe ông bà nội rồi tự giác đánh răng súc miệng vệ sinh sạch sẽ trắng trắng thơm thơm nằm trên giường mở to mắt nhìn hai người, ý tứ rõ ràng như muốn nói hai người nhanh lên, mau mau đi ngủ thôi nào khiến Giang Kỳ cũng bật cười, trèo lên giường chui vô chăn chọc lét hai đứa con đến mệt mỏi rồi bốn người một đoàn ôm nhau ngủ ngoan lành, một đêm vô mộng.

...

Trước cổng bệnh viện, bốn người lớn và bốn đứa nhỏ trợn mắt nhìn nhau...

" Thảo Thảo nga, lén lút mang thùng cơm chạy"



Giang Kỳ cười xấu xa nhìn Tô Tiểu Thảo.

" nhìn mặt cậu rõ ràng là lao lực quá độ đến vào viện luôn a"

Tô Tiểu Thảo cũng không vừa.

Hai người nói xong thì cùng im lặng.

Người xung quanh nhìn tổ hợp hai nhà thì dỏng tai lên nghe ngóng, thấy hai người giương cung bạt kiếm thì cứ tưởng kẻ thù, có người còn chú ý hai alpha cao to đẹp trai phía sau hai người cùng bốn đứa nhỏ đẹp tựa thiên thần bên chân, thầm than không thôi.

Đương lúc bọn họ nghĩ hai bên chuẩn bị choảng nhau thì... hai người ôm nhau cười ha hả, dắt tay nhau đi vào bệnh viện, để lại một đám người buôn dưa ngơ ngác... vụ gì a, cứ tưởng được xem trò hay, ai dè... cơ mà bọn họ là ai a, người lớn thì xuất chúng, đứa nhỏ thì đáng yêu, từ lúc nào đế đô nhiều thanh niên tài tuấn như vậy.

" ê, ngươi thấy không, người kia rất giống Duyệt tổng"

" ngươi nói ta cũng nhớ ra, người alpha bên cạnh hình như là Lưu thiếu gia của Lưu gia"

" nói vậy thanh niên nhỏ gầy bên cạnh là Lưu Thiếu gia, vậy còn người thanh niên bên cạnh Duyệt tổng là ai, còn có hai đứa bé Lưu gia tôi biết đi, nhưng hai đứa bé bên chân Duyệt tổng nhìn giống ngài ấy như vậy, không phải con ngài đó chứ?"

Người này nói xong cũng chấn kính nhìn người qua đường giáp.

Những người qua đường khác cũng ngỡ ngàng nhìn vào mấy bóng lưng đang dần mất hút trong đại sảnh bệnh viện, lòng bát quái nổi lên không ngừng.

Có người còn chụp được cảnh tám người họ đứng với nhau rồi quăng lên mạng tinh tế, bài viết nhanh chóng được kéo lên đầu bảng hot search, dư luận đế đô tuông trào mãnh liệt, tiếc rằng đương sự còn bận ôn chuyện, khám bệnh các kiểu, tới lúc biết được thì tin tức đã lan cả đế đô, người tò mò đối với hai đứa trẻ cực giống Duyệt Hàn nhiều như nước trên Bạch Dương tinh, hai đứa bé Lưu gia cũng chiếm hạng hai bảng hot search, phải nói là toả sáng còn hơn hoả tinh nữa.

...

" sao cậu lại tới đây?"

Giang Kỳ nhìn bạn thân đã lâu không gặp của mình.

" còn hỏi mình, cậu thì sao?"

Tô Tiểu Thảo không trả lời mà hỏi lại.

" mình đi kiểm tra tổng quát, sẳn kiểm tra cho hai đứa nhỏ luôn"

Giang Kỳ lườm cậu một cái.

" được rồi, mình cũng đi khám sức khoẻ để còn chuẩn bị làm cô dâu Duyệt gia, được chưa nào?"

Tô Tiểu Thảo nhún vai nói.

" Duyệt gia? đừng nói cậu ra mắt nhà chồng rồi nha?"

Giang Kỳ trố mắt ra nhìn cậu ta.

" không được à?"

Tô Tiểu Thảo nhướng mày nhìn Giang Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau