Chương 92: Ấm áp
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn vợ yêu biểu tình thoả mãn ngủ say mà cười khổ, anh thật nghi ngờ vật nhỏ này cố tình muốn ăn anh chứ ác mộng nổi gì, xem, còn cắn thật chặt không chịu buông ra lấy một chút, haizz.
Anh thở dài ngao ngán giữ nguyên tư thế nằm xuống giường, để cậu nằm trong người anh, miệng nhỏ ngậm lấy cự long của anh, nhắm mắt lại đi ngủ, lúc này đã gần 4h sáng, kiểu này mai không đi làm được mất.
Đúng thật là đi làm không được.
Sáu giờ sáng anh mở mắt ra theo thường lệ, nhưng cậu quấn anh chặt cứng không sao rời ra được, anh bất lực chỉ có thể nhắn tin cho quân bộ, nói hôm nay anh không đi làm, rồi ôm vợ tiếp tục ngủ.
" ông này, Thiếu Nghiêm sao giờ này chưa xuống?"
Lưu phu nhân đẩy đẩy chồng mình vài cái.
Hai đứa nhỏ đang uống sữa cũng dõng tai lên nghe ngóng.
" làm sao tôi biết được"
Lưu đai tướng bó tay để xuống tờ báo, trả lời bà.
Bình thường Giang Kỳ không xuống đúng giờ cũng không cơ gì đáng nói, Lưu gia cũng chưa bao giờ có quy củ này, vậy nên từ khi làm dâu Lưu gia Giang Kỳ luôn ít khi dậy sớm, nhưng Lưu Thiếu Nghiêm đã chuyển tiếp công việc về quân bộ ở đế đô, chuyên huấn luyện bộ đội đế đô nên anh đi làm rất đúng giờ, vậy mà hôm nay anh lại không xuống, đã đến giờ đi làm.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, rồi tiếp tục uống sữa của mình, nếu nói trong nhà này ai thức dậy sớm nhất thì là hai đứa nó rồi, mỗi sáng sáu giờ phải dậy vào phòng trọng lực tập một giờ, tắm rửa rồi mới xuống ăn sáng, lúc đó ông bà Lưu cũng đã dậy, cùng ăn sáng với chúng nó, cha thì khỏi nói, cũng là giờ đó dậy, nên trong nhà này chỉ có ba ba là ngủ nướng, nhưng cả cha, ông bà nội đều dung túng, chúng nó cũng không thể nói gì.
" bà nội"
Kỳ Trạch đặt ly sữa xuống bàn, gọi một tiếng.
" làm sao vậy, Mao Mao?"
Lưu phu nhân cầm giấy ăn chùi mép sữa cho nó, cưng chiều hỏi.
" hôm qua con đã xin phép cha cho chúng con qua nhà chú Duyệt chơi"
Kỳ Trạch dõng dạc nói, ánh mắt lấp lánh nhìn bà.
Lưu phu nhân ngẩng ra một chút, rồi bật cười.
" nếu cha con đã đồng ý rồi thì bà sai người đưa hai đứa đi, hai cha mấy đứa có khi còn lâu mới xuống"
Bà không sợ hai đứa nhỏ nói dối, chúng nó đều rất ngoan, bà biết Duyệt gia mới có hai đứa nhỏ bằng tuổi Mao Mao và Miêu Miêu, bà cũng không ngờ tiểu tử Duyệt Hàn kia im hơi lặng tiếng ôm về hai đứa trẻ song sinh, còn là long phượng, con dâu còn là bạn thân gì đó của Kỳ Kỳ, mấy đứa nhỏ đã có dịp gặp nhau nên muốn chơi với nhau cũng không có gì lạ cả.
Lưu đại tướng cũng hừ lạnh, vì chuyện này mà lão già kia hếch mũi lên trời khoe khoang cả ngày.
" vâng ạ"
Hai đứa nhỏ đáp lời rồi chạy lên lầu dọn đồ, lúc xuất hiện trở lại thì trên lưng mỗi đứa đã đeo hai cái balo nhỏ căng phòng, quần áo chỉnh tề chẳng khác gì nhau đứng trước mặt ông bà Lưu, chọc cho Lưu phu nhân cưng muốn xỉu ôm mặt hai đứa nhóc thơm thơm mấy cái liền mới chịu thả ra.
Lưu đại tướng cũng sẳn tiện đưa chúng nó đến Duyệt gia rồi đi trụ sở đế quốc luôn.
...
" ưm..."
Giang Kỳ mơ hồ dụi mặt vào cổ anh.
Lưu Thiếu Nghiêm đã dậy nãy giờ nằm đọc sách, một tay xoa tới xoa đi trên cái lưng trắng ngần của vợ yêu.
" Thiếu Nghiêm.."
Giang Kỳ hôn chụt một cái vào cằm nhọn đẹp đẽ của anh.
" ừm"
Lưu Thiếu Nghiêm đặt sách xuống ôm mặt cậu hôn đáp trả, chỉ là nụ hôn lướt qua, nhưng ôn nhu nhẹ nhàng như cái lông phất qua lòng ngực, đầy ấp.
" mấy giờ rồi?"
Cậu dụi đầu vào hõm cổ anh nói, ngón tay lồng vào nhau, nắm chặt.
" anh xin nghỉ rồi, hôm qua em..."
Lưu Thiếu Nghiêm vuốt ve lưng cậu ngập ngừng hỏi.
Anh cảm thấy cậu run lên một chút, có vẻ đêm qua cậu thật sự là sợ, anh trấn an hôn lên trán cậu, tay vẫn không ngừng vuốt lông cho vật nhỏ.
" Thiếu Nghiêm, em cũng không biết làm sao nữa, chỉ cảm thấy bất an lắm, đêm qua em mơ thấy sinh vật kỳ lạ kia, chúng nó biến thành người, mang cặp mắt côn trùng đáng sợ lắm, chúng nó nhìn em rồi nhào tới.."
Giang Kỳ run rẩy nói, tay càng ôm chặt cổ anh hơn, cả người như muốn khảm vào da thịt anh.
" đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để xảy ra chuyện"
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày ôm chặt cậu, vừa trấn an nói nhỏ.
" chúng nó có khi nào trở lại không?"
Giang Kỳ được anh trấn an một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, nhẹ giọng hỏi.
" anh sẽ cho người kiểm tra kỹ, mấy năm nay anh ở cạnh em cũng chưa thấy em mơ ác mộng bao giờ, lần đó cứu em về em cũng không có ám ảnh, vậy mà giờ em lại mơ thấy, Kỳ Kỳ, em vốn đã khác biệt, có lẽ chúng nó đã trở lại, và sẽ càng ranh mãnh hơn, từ giờ hạn chế ra ngoài, biết không?"
Lưu Thiếu Nghiêm căn dặn cậu, lần này anh sẽ không tha cho chúng nếu dám lộ diện, dù có lật tung tinh cầu cũng phải diệt sạch.
" ừm... em biết rồi"
Giang Kỳ nhẹ giọng đáp.
Hai người cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy, chẳng ai nói gì.
" đi tắm nhé"
Lưu Thiếu Nghiêm vuốt lưng cậu thủ thỉ.
" anh ôm em đi"
Giang Kỳ làm nũng nói.
" quỷ lười"
Nghiêm đại tá vỗ bốp bốp vào mông cong mẩy, nhận mệnh ôm cậu lên đi tắm.
...
" mẹ"
Giang Kỳ thấy bà thì gọi một tiếng.
" con sao vậy, hôm nay cả Thiếu Nghiêm cũng không đi làm, cha con đã mang hai đứa nhỏ đến Duyệt gia rồi"
Lưu phu nhân nắm tay cậu nhìn khắp trên dưới hỏi, bà nhìn là biết tối qua hai đứa lại quần nhau, nhưng Giang Kỳ chưa bao giờ quấn quýt đến độ không cho Thiếu Nghiêm đi làm.
" con không sao... "
Giang Kỳ cúi đầu lí nhí nói.
" mẹ, dạo này ra ngoài phải cẩn thận, con tới quân bộ có chút chuyện"
Lưu Thiếu Nghiêm từ trên lầu đi xuống, cả người quân trang xanh thẫm khí khái bức người.
Lưu phu nhân ngẩng ra, bà cảm thấy con trai đang rất nghiêm túc nên vô thức gật đầu, sau lại thấy con dâu cũng đầy mặt lo lắng thì tâm chìm xuống.
" đừng sợ, ở nhà, lát anh đón con về cho em"
Lưu Thiếu Nghiêm xoa má cậu một chút rồi đi ra ngoài.
Giang Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, mắt dõi theo anh cho tới khi không thấy mới không nhìn nữa, vừa quay lại đã thấy mẹ Lưu nhìn mình.
" Kỳ Kỳ, có chuyện gì vậy?" . truyện kiếm hiệp hay
Lưu phu nhân lo lắng hỏi.
" con... tối qua con mơ thấy chúng nó trở lại..."
Giang Kỳ cũng không giấu giếm bà, cũng không sợ bà cho rằng cậu quan trọng vấn đề lên, đối với những gì liên quan tới cậu Lưu gia đều rất để tâm.
Lưu phu nhân ngớ người, một lúc sau mới phản ứng lại.
" con ngoan đừng sợ, dù chúng có trở lại chúng ta cũng đối phó được, con nhất định phải ở nhà, ra ngoài phải có Thiếu Nghiêm biết không?"
Lưu phu nhân cầm tay cậu nói, con dâu bà đã chịu kinh hách một lần, nói gì thì cả nhà sẽ không để nó lại xảy ra chuyện nữa.
" con không sao rồi, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không đi đâu cả"
Giang Kỳ biết cả nhà đều rất thương cậu, cậu sẽ bảo vệ tốt mình, đây là điều duy nhất cậu có thể làm cho Lưu gia, mọi chuyện đã có Thiếu Nghiêm, có anh ấy cậu sẽ không sợ nữa.
" ngoan lắm, để mẹ hâm lại đồ ăn cho con, hôm nay bác Hàn đã về nhà có việc, buổi chiều ông ấy mới trở lại, lát nữa con phụ mẹ làm bữa trưa nhé, hôm nay chúng ta sẽ làm món ngon, còn làm bánh kem cho hai đứa nhỏ nữa"
Mẹ Lưu dắt tay cậu đi vào bếp, vừa đi vừa líu ríu không ngừng, Giang Kỳ nghe mà ấm áp trong lòng.
" dạ mẹ"
Anh thở dài ngao ngán giữ nguyên tư thế nằm xuống giường, để cậu nằm trong người anh, miệng nhỏ ngậm lấy cự long của anh, nhắm mắt lại đi ngủ, lúc này đã gần 4h sáng, kiểu này mai không đi làm được mất.
Đúng thật là đi làm không được.
Sáu giờ sáng anh mở mắt ra theo thường lệ, nhưng cậu quấn anh chặt cứng không sao rời ra được, anh bất lực chỉ có thể nhắn tin cho quân bộ, nói hôm nay anh không đi làm, rồi ôm vợ tiếp tục ngủ.
" ông này, Thiếu Nghiêm sao giờ này chưa xuống?"
Lưu phu nhân đẩy đẩy chồng mình vài cái.
Hai đứa nhỏ đang uống sữa cũng dõng tai lên nghe ngóng.
" làm sao tôi biết được"
Lưu đai tướng bó tay để xuống tờ báo, trả lời bà.
Bình thường Giang Kỳ không xuống đúng giờ cũng không cơ gì đáng nói, Lưu gia cũng chưa bao giờ có quy củ này, vậy nên từ khi làm dâu Lưu gia Giang Kỳ luôn ít khi dậy sớm, nhưng Lưu Thiếu Nghiêm đã chuyển tiếp công việc về quân bộ ở đế đô, chuyên huấn luyện bộ đội đế đô nên anh đi làm rất đúng giờ, vậy mà hôm nay anh lại không xuống, đã đến giờ đi làm.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, rồi tiếp tục uống sữa của mình, nếu nói trong nhà này ai thức dậy sớm nhất thì là hai đứa nó rồi, mỗi sáng sáu giờ phải dậy vào phòng trọng lực tập một giờ, tắm rửa rồi mới xuống ăn sáng, lúc đó ông bà Lưu cũng đã dậy, cùng ăn sáng với chúng nó, cha thì khỏi nói, cũng là giờ đó dậy, nên trong nhà này chỉ có ba ba là ngủ nướng, nhưng cả cha, ông bà nội đều dung túng, chúng nó cũng không thể nói gì.
" bà nội"
Kỳ Trạch đặt ly sữa xuống bàn, gọi một tiếng.
" làm sao vậy, Mao Mao?"
Lưu phu nhân cầm giấy ăn chùi mép sữa cho nó, cưng chiều hỏi.
" hôm qua con đã xin phép cha cho chúng con qua nhà chú Duyệt chơi"
Kỳ Trạch dõng dạc nói, ánh mắt lấp lánh nhìn bà.
Lưu phu nhân ngẩng ra một chút, rồi bật cười.
" nếu cha con đã đồng ý rồi thì bà sai người đưa hai đứa đi, hai cha mấy đứa có khi còn lâu mới xuống"
Bà không sợ hai đứa nhỏ nói dối, chúng nó đều rất ngoan, bà biết Duyệt gia mới có hai đứa nhỏ bằng tuổi Mao Mao và Miêu Miêu, bà cũng không ngờ tiểu tử Duyệt Hàn kia im hơi lặng tiếng ôm về hai đứa trẻ song sinh, còn là long phượng, con dâu còn là bạn thân gì đó của Kỳ Kỳ, mấy đứa nhỏ đã có dịp gặp nhau nên muốn chơi với nhau cũng không có gì lạ cả.
Lưu đại tướng cũng hừ lạnh, vì chuyện này mà lão già kia hếch mũi lên trời khoe khoang cả ngày.
" vâng ạ"
Hai đứa nhỏ đáp lời rồi chạy lên lầu dọn đồ, lúc xuất hiện trở lại thì trên lưng mỗi đứa đã đeo hai cái balo nhỏ căng phòng, quần áo chỉnh tề chẳng khác gì nhau đứng trước mặt ông bà Lưu, chọc cho Lưu phu nhân cưng muốn xỉu ôm mặt hai đứa nhóc thơm thơm mấy cái liền mới chịu thả ra.
Lưu đại tướng cũng sẳn tiện đưa chúng nó đến Duyệt gia rồi đi trụ sở đế quốc luôn.
...
" ưm..."
Giang Kỳ mơ hồ dụi mặt vào cổ anh.
Lưu Thiếu Nghiêm đã dậy nãy giờ nằm đọc sách, một tay xoa tới xoa đi trên cái lưng trắng ngần của vợ yêu.
" Thiếu Nghiêm.."
Giang Kỳ hôn chụt một cái vào cằm nhọn đẹp đẽ của anh.
" ừm"
Lưu Thiếu Nghiêm đặt sách xuống ôm mặt cậu hôn đáp trả, chỉ là nụ hôn lướt qua, nhưng ôn nhu nhẹ nhàng như cái lông phất qua lòng ngực, đầy ấp.
" mấy giờ rồi?"
Cậu dụi đầu vào hõm cổ anh nói, ngón tay lồng vào nhau, nắm chặt.
" anh xin nghỉ rồi, hôm qua em..."
Lưu Thiếu Nghiêm vuốt ve lưng cậu ngập ngừng hỏi.
Anh cảm thấy cậu run lên một chút, có vẻ đêm qua cậu thật sự là sợ, anh trấn an hôn lên trán cậu, tay vẫn không ngừng vuốt lông cho vật nhỏ.
" Thiếu Nghiêm, em cũng không biết làm sao nữa, chỉ cảm thấy bất an lắm, đêm qua em mơ thấy sinh vật kỳ lạ kia, chúng nó biến thành người, mang cặp mắt côn trùng đáng sợ lắm, chúng nó nhìn em rồi nhào tới.."
Giang Kỳ run rẩy nói, tay càng ôm chặt cổ anh hơn, cả người như muốn khảm vào da thịt anh.
" đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để xảy ra chuyện"
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày ôm chặt cậu, vừa trấn an nói nhỏ.
" chúng nó có khi nào trở lại không?"
Giang Kỳ được anh trấn an một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, nhẹ giọng hỏi.
" anh sẽ cho người kiểm tra kỹ, mấy năm nay anh ở cạnh em cũng chưa thấy em mơ ác mộng bao giờ, lần đó cứu em về em cũng không có ám ảnh, vậy mà giờ em lại mơ thấy, Kỳ Kỳ, em vốn đã khác biệt, có lẽ chúng nó đã trở lại, và sẽ càng ranh mãnh hơn, từ giờ hạn chế ra ngoài, biết không?"
Lưu Thiếu Nghiêm căn dặn cậu, lần này anh sẽ không tha cho chúng nếu dám lộ diện, dù có lật tung tinh cầu cũng phải diệt sạch.
" ừm... em biết rồi"
Giang Kỳ nhẹ giọng đáp.
Hai người cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy, chẳng ai nói gì.
" đi tắm nhé"
Lưu Thiếu Nghiêm vuốt lưng cậu thủ thỉ.
" anh ôm em đi"
Giang Kỳ làm nũng nói.
" quỷ lười"
Nghiêm đại tá vỗ bốp bốp vào mông cong mẩy, nhận mệnh ôm cậu lên đi tắm.
...
" mẹ"
Giang Kỳ thấy bà thì gọi một tiếng.
" con sao vậy, hôm nay cả Thiếu Nghiêm cũng không đi làm, cha con đã mang hai đứa nhỏ đến Duyệt gia rồi"
Lưu phu nhân nắm tay cậu nhìn khắp trên dưới hỏi, bà nhìn là biết tối qua hai đứa lại quần nhau, nhưng Giang Kỳ chưa bao giờ quấn quýt đến độ không cho Thiếu Nghiêm đi làm.
" con không sao... "
Giang Kỳ cúi đầu lí nhí nói.
" mẹ, dạo này ra ngoài phải cẩn thận, con tới quân bộ có chút chuyện"
Lưu Thiếu Nghiêm từ trên lầu đi xuống, cả người quân trang xanh thẫm khí khái bức người.
Lưu phu nhân ngẩng ra, bà cảm thấy con trai đang rất nghiêm túc nên vô thức gật đầu, sau lại thấy con dâu cũng đầy mặt lo lắng thì tâm chìm xuống.
" đừng sợ, ở nhà, lát anh đón con về cho em"
Lưu Thiếu Nghiêm xoa má cậu một chút rồi đi ra ngoài.
Giang Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, mắt dõi theo anh cho tới khi không thấy mới không nhìn nữa, vừa quay lại đã thấy mẹ Lưu nhìn mình.
" Kỳ Kỳ, có chuyện gì vậy?" . truyện kiếm hiệp hay
Lưu phu nhân lo lắng hỏi.
" con... tối qua con mơ thấy chúng nó trở lại..."
Giang Kỳ cũng không giấu giếm bà, cũng không sợ bà cho rằng cậu quan trọng vấn đề lên, đối với những gì liên quan tới cậu Lưu gia đều rất để tâm.
Lưu phu nhân ngớ người, một lúc sau mới phản ứng lại.
" con ngoan đừng sợ, dù chúng có trở lại chúng ta cũng đối phó được, con nhất định phải ở nhà, ra ngoài phải có Thiếu Nghiêm biết không?"
Lưu phu nhân cầm tay cậu nói, con dâu bà đã chịu kinh hách một lần, nói gì thì cả nhà sẽ không để nó lại xảy ra chuyện nữa.
" con không sao rồi, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không đi đâu cả"
Giang Kỳ biết cả nhà đều rất thương cậu, cậu sẽ bảo vệ tốt mình, đây là điều duy nhất cậu có thể làm cho Lưu gia, mọi chuyện đã có Thiếu Nghiêm, có anh ấy cậu sẽ không sợ nữa.
" ngoan lắm, để mẹ hâm lại đồ ăn cho con, hôm nay bác Hàn đã về nhà có việc, buổi chiều ông ấy mới trở lại, lát nữa con phụ mẹ làm bữa trưa nhé, hôm nay chúng ta sẽ làm món ngon, còn làm bánh kem cho hai đứa nhỏ nữa"
Mẹ Lưu dắt tay cậu đi vào bếp, vừa đi vừa líu ríu không ngừng, Giang Kỳ nghe mà ấm áp trong lòng.
" dạ mẹ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất