Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song
Chương 39: Chửi bới
Mạnh Phiên trước sau không hề suy nghĩ cẩn thận lý do chính mình tại sao lại xuất hiện trên giường của Phí Chuẩn, nhưng cậu dám cam đoan là mình không cố ý, nhưng phỏng chừng Phí Chuẩn không tin.
Trong khi ăn sáng, Mạnh Phiên nói xin lỗi Phí Chuẩn một lần nữa, sau đó liền không nói chuyện, yên lặng cúi đầu ăn sáng, rất chi là xấu hổ.
Phí Chuẩn trộm nhìn cậu, dần từ ảo não biến thành lo lắng —— sợ bởi vì chuyện này, ngược lại đem Mạnh Phiên đẩy ra xa.
Với tính cách thận trọng, không muốn phiền toái người khác của Mạnh Phiên, Phí Chuẩn hoàn toàn có lý do hoài nghi, trong lòng Mạnh Phiên giờ phút này có thể hay không đang suy nghĩ đến việc không ở lại đây đêm nay.
Mạnh Phiên thực sự đang cân nhắc điều đó, nhưng cậu đồng thời cũng không thể không suy xét đến trạng thái ỷ lại của mình, cân nhắc lợi hại.
Vào sáng sớm trước 6 giờ của tháng 10, bầu trời đã không quá sáng lại đột nhiên trở nên tối hơn, Phí Chuẩn nghe thấy tiếng hạt mưa đập trên cửa sổ kính sát đất.
Quay đầu nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào bên ngoài đã mưa to như trút nước, mưa nghiêng ngả, cây cối trong sân cũng rung rinh, có thể thấy được hôm nay gió không nhỏ.
Trời mùa thu se lạnh, đã đến lúc phải diện thêm quần áo.
"Hôm nay hạ nhiệt. Nếu cậu cứ mặc áo tay ngắn sẽ rất lạnh. Để tôi lấy cái áo hoodie cho cậu nhé?"
Mạnh Phiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phí Chuẩn liếc mắt một cái.
Thành thật mà nói, không khí trên bàn ăn hôm nay quá xấu hổ, cậu thiếu chút nữa cho rằng Phí Chuẩn bị cậu cắn đến tự bế, nghe được anh chủ động hỏi, còn nhẹ nhàng thở ra.
Mỗi lần cậu ở Phí gia, quần áo thay vào buổi tối sẽ được một dì cầm đi giặt sạch hong khô, Mạnh Phiên cúi đầu nhìn quần áo của mình, sạch sẽ thơm ngào ngạt.
"Không cần, em không sợ lạnh."
Phí Chuẩn cau mày, "Hiện tại cậu đang trong tình trạng đặc biệt. Vẫn cần giữ ấm một chút thì tốt hơn."
Mạnh Phiên nghĩ cũng có lý, dù sao cũng vẫn đang trong thời kỳ đặc thù, đừng lại làm bản thân mình không thoải mái.
Chờ Phí Chuẩn đưa cho cậu cái áo hoodie, Mạnh Phiên vừa ngửi liền đánh chết cũng không muốn cự tuyệt nữa, nhưng trên mặt vẫn bày ra biểu tình nhàn nhạt, tin tức tố của Phí Chuẩn kìa!
Cảm giác an toàn tràn đầy, nói vậy mặc cả ngày là có thể full đầy năng lượng rồi!
Mạnh Phiên thân hình so với Phí Chuẩn gầy yếu hơn rất nhiều, Omega mặc quần áo của Alpha, tóm lại là có chút to to rộng rộng, cậu thay quần áo xong liền đi ra cho Phí Chuẩn xem.
"Có chút lớn."
Phí Chuẩn mắt nhìn mà trái tim bốc lửa, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cũng may, giữ ấm là được."
"Đúng đúng." Mạnh Phiên gật đầu đồng ý, có vị chocolate là được, liền tính to đến phết đất cũng không có vấn đề gì.
Thay xong quần áo của Alpha, Mạnh Phiên đứng bên cạnh Phí Chuẩn tâm trạng càng thêm vui vẻ, cũng không còn rối rắm vụ cắn Phí Chuẩn sáng hôm nay nữa, tâm tình cực kỳ tốt.
Thấy cậu không nhắc lại chuyện đó, Phí Chuẩn tự nhiên cũng không nói nhiều.
Ngày mai là kỳ thi tháng, Mạnh Phiên tập trung học bài ngay sau khi đến trường. Bài đọc buổi sáng là môn ngữ văn, chính là dùng ngâm nga văn thơ để ngộ ra một ít ý nghĩa bên trong.
Thiệu Trì ngáp mấy cái, lắc lư mà từ cửa phòng học tiến vào, vốn đang định cùng Phí Chuẩn Mạnh Phiên chào hỏi, liền nhìn đến áo khoác trên người Mạnh Phiên, một câu Đm nghẹn luôn ở trong cổ họng, cả người lập tức thanh tỉnh.
Hắn sững sờ ở cửa, nhìn chằm chằm Phí Chuẩn, nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt đủ các loại ám chỉ.
Phí Chuẩn cười nhạt, ngoài miệng vẫn tiếp tục ngâm nga không dừng.
Thiệu Trì tức khắc trong đầu có một vạn con thảo nê mã chạy qua chạy lại như điên, chạy về chỗ ngồi trong trạng thái vô cùng điên cuồng, lấy ra điện thoại di động phun trào với Chu Nhất Khai.
Thiệu Trì: 【 Bọn họ khẳng định đã làm cùng nhau! Khẳng định làm xong rồi! Khẳng định ở bên nhau rồi! 】
Chu Nhất Khai: 【 Ai cơ? 】
Thiệu Trì: 【 Chuẩn ca cùng Mạnh Phiên! Mạnh Phiên mặc quần áo của Chuẩn ca! Tức ghê! 】
Chu Nhất Khai: 【 Chỉ thế? Chỉ thế thôi à? Mày cũng không phải chưa từng mặc quần áo của tao sao? 】
Thiệu Trì: 【 Lăn! Này không giống nhau! Mày không biết Chuẩn ca ảnh có thói ở sạch hả! Không ai có thể mặc quần áo của ảnh, nếu ai mặc chỉ một chút thôi, ảnh liền đem bộ quần áo kia trực tiếp vứt bỏ! 】
Thiệu Trì: 【 Chết tiệt! Mày căn bản không hiểu đâu, cái áo hoodie kia năm trước Chuẩn ca vẫn luôn mặc, ảnh thích nó lắm, không có khả năng tùy tiện đưa cho người khác hiểu không? 】
Chu Nhất Khai: 【 a a a a a...... Ờ ờ. 】
Chu Nhất Khai: 【 Tao đã sớm đoán trước được cái này rồi, mày làm gì mà rống lên kinh thế, thật không có tiền đồ. 】
Thiệu Trì: 【......】
Sau khi suy nghĩ một chút, Thiệu Trì đột nhiên mất hứng, bỏ điện thoại xuống đi đọc sách sáng.
Tiết đọc sớm kết thúc, chờ hắn lại cầm lấy điện thoại, trên diễn đàn đã xuất hiện một tin nóng kinh thiên động địa.
【Sốc! Phí Chuẩn nộp giấy xin ngoại trú cho Mạnh Phiên! Phí Chuẩn và Mạnh Phiên có một chân! 】
Lâu chủ: 【 Úi trùi ui! Tui vừa rồi đến văn phòng tiếng Anh, nhìn thấy Phí Thừa nộp giấy xin ở ngoại trú cho Lăng Di lão sư! Tui nghĩ lại thấy có chút sai sai, Phí Chuẩn không có ở ký túc xá mà, liền trộm liếc mắt một cái, kết quả!!! Cư nhiên là xin cho Mạnh Phiên!!! Mạnh Phiên sống ở nhà Phí Chuẩn đó!!! 】
Lầu 1: 【 Giống hàng phía trên kêu một câu úi trùi ui, Phí Chuẩn giống như đã thành niên, Mạnh Phiên còn chưa nhỉ?! 】
Lầu 2: 【 Bẹp cái mông chờ lát nữa lại đến úi trùi ui. 】
Lầu 3: 【 Tôi là bạn cùng phòng của Mạnh Phiên này, tối hôm qua Mạnh Phiên không trở về nhé, thật luôn. 】
Lầu 4: 【 Ăn dưa quá muộn, tui cũng không biết Mạnh Phiên đã xin vào ký túc xá khi nào á, bạn cùng phòng lầu trên ơi, hâm mộ bạn ghê, thỉnh mở một topic kể cho bọn tui về cuộc sống hằng ngày của Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O đê, tui hứa sẽ follow một năm luôn. 】
Lầu 5: 【 Uây, thật muốn nghe sao? Cảm giác duy nhất của tôi là, Mạnh Phiên rất nghèo, đừng nhìn cậu ta lớn lên đẹp, nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng đồ cá nhân của cậu ta ấy hả, nói ra mấy cậu cũng không dám tin, cái ly đánh răng là loại bằng thép từ vài thập niên trước á, vừa xấu lại cũ, êu. 】
Lầu 6: 【 Cái chăn mang đến ký túc xá nữa ấy hả, là kiểu bằng bông rất cũ luôn, đến ông bà tôi cũng không còn ngủ bằng loại chăn này nữa rồi, nói chung thì mấy đồ dùng hằng ngày khác chỉ có thể tổng kết bằng mấy chữ chính là nghèo, cũ, nát, thật không đáng để các cậu theo đuổi mỗi ngày đâu......】
Lầu 7: 【 Biết cậu ấy không dễ dàng, không biết lại nghèo như vậy......】
Lầu 8: 【 Nghèo thì sao? Cậu thì có tiền lắm chắc? Có tiền thế đứng thứ mấy trong kỳ thi vậy? 】
Lầu 9: [Lúc trước Tề Hàng nói cậu ấy bị cha ruột bỏ rơi, là do bà ngoại nuôi dưỡng nên nghèo khó là chuyện bình thường đúng không? Điều này thì có liên quan gì đến việc bọn này thích hay không thích? 】
Lầu 10: [Ờ ờ, tôi không có ý xem thường, chính là cảm thấy cậu ta cũng chả có nhiều hào quang như vậy, các cậu không cần thiết phải thổi phồng thế làm gì. Ở nhà Phí chuẩn đó hả, còn không phải là coi trọng tiền của Phí gia sao? 】
Lầu 11: [Đậu, miệng của cậu hơi độc rồi đấy? 】
Lầu 12: [Mặc dù Mạnh Phiên có ngoại hình đẹp nhưng không phải cũng có trường hợp mấy nhà giàu thích nuôi Omega xinh đẹp à. 】
...
Lầu 48: [Mẹ ơi, cái topic này sao toàn vị chua thế? Với năng lực của mấy người, có thể làm Phí Thừa tự mình đến đưa đơn xin à? Mấy người mở miệng ra là bao dưỡng bao dưỡng cái gì? Xấu miệng đến tin tức tố cũng đầy mùi thối kìa! 】
Thiệu Trì vọt vào mắng một câu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Phiên, thấy Mạnh Phiên lại chẳng còn tại chỗ nữa.
Mạnh Phiên không động đến di động, huống chi là lên diễn đàn, tiết đọc sớm xong cậu liền muốn đến văn phòng tiếng anh gặp Lăng Di, muốn nói với giáo viên về việc ra ngoài sống trong hai đêm này. Mặc dù Phí chuẩn nói rằng anh cả của anh ấy đã giúp cậu nộp đơn, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cậu tự đi.
Trong phòng làm việc của Lăng Di, các giáo viên khác đều đã đi ăn sáng, anh thì vẫn chưa thể đi, bởi vì có một vị tôn đại thần hãy còn ngồi xổm nơi này, không hề có ý tứ nâng mông rời khỏi.
"Anh Phí? Tôi đã hiểu về việc Mạnh Phiên sẽ đến sống trong nhà của anh rồi. Anh có chuyện gì khác không?"
Phí Thừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn của Lăng Di, cơ thể như nặng tựa ngàn cân, đứng dậy không được, cũng không muốn rời đi, đầu óc quay cuồng không biết phải nói gì nữa.
Hôm nay, anh không nói chuyện gì kỳ quái, thời điểm gặp lão sư còn mỉm cười với cậu ấy, hẳn là không có làm sai cái gì.
"Tôi nghe em trai nói lần trước ở KTV có người đuổi theo cậu. Nếu như gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm tôi." Phí Thừa trầm giọng, lại sợ không rõ ràng, tiếp tục nói: "Cậu là giáo viên của bọn đệ đệ, tôi thập phần tôn trọng, kính yêu!"
( À đội lên đầu luôn nhé!:)))
Từ khi xảy ra chuyện lần trước, Lăng Di biết Phí Thừa không cố ý đen mặt với mình, hiện tại thấy anh trầm mặt nghiêm giọng, cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Không có việc gì, người trong nhà bức hôn thôi, tôi tạm thời xử lý xong rồi."
Bức hôn?!
Phí Thừa nhất thời trong lòng lộp bộp một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Lăng Di, cũng không biết như thế nào, trong nháy mắt, dục vọng chiếm hữu hận không thể phá tan đầu.
Vừa định nói thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa văn phòng.
"Thầy Lăng, thầy có bận không? Em có thể vào được không ạ?" Mạnh Phiên nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi.
Trong văn phòng đều là khu làm việc phân cách, vị trí của Lăng Di lại ở tận cùng bên trong góc, Phí Thừa đưa lưng về phía cửa ngồi, vẫn là có chút khuất.
Anh nghe thấy giọng nói của Mạnh Phiên, toàn thân cứng đờ, muốn đứng lên, lại cảm thấy đứng lên nhất định sẽ bị Mạnh Phiên ở cửa nhìn thấy. Không còn cách nào, anh chỉ có thể khom thân như mèo, đi vào trong góc chỗ làm việc của Lăng Di, ngồi xổm xuống, bất động.
Lăng Di:???
"A... vào đi."
Thấy Phí Thừa trốn, có thể là do Mạnh Phiên tới.
Mạnh Phiên rõ là thấy có người ở bên cạnh Lăng Di nên mới hỏi thầy có vào được không, khi bước vào lại không thấy ai cả.
Rất kỳ quái.
Mạnh Phiên sửng sốt một chút, đi tới bên bàn, dư quang thoáng nhìn thấy một người đang ngồi xổm dưới bàn làm việc, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
( Anh trốn kỹ quá làm em đây cũng toát mồ hôi thay:)))
Cái đầu này có chút quen mắt, được chải ngay ngay ngắn ngắn, không có một chút tóc lạc.
Trên bàn của Lăng Di cũng có đơn xin nghỉ học của học sinh nội trú, trên đó có chữ ký của Phí Thừa.
Thoạt nhìn, chữ ký này là được ký tại chỗ, căn bản không có khả năng là Phí đại ca đi công tác xin online.
Mạnh Phiên sau khi nghĩ lại đã nhận ra điều gì đó, nhìn đầu người dưới bàn, nghẹn cười, nhịn không được đối với Lăng Di hắc hắc cười lên tiếng.
"Thầy Lăng, em tới xin ngủ ở ngoài hai ngày, bởi vì em vừa trải qua một thời kỳ đặc biệt, hoàn cảnh cũng khá đặc thù, cho nên ký túc xá có thể không thuận tiện lắm."
Lăng Di thấy Mạnh Phiên bộ dáng nghẹn cười, liền biết cậu cũng thấy được, cũng nhịn không được cong khóe miệng, cảm thấy Phí gia này, mấy người cũng thật đúng là thú vị.
"Được rồi, thầy đã biết, em trọ ở ngoài trường cũng phải chú ý an toàn nhé, có cái gì khó khăn có thể tùy thời gọi điện thoại cho thầy."
Mạnh Phiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái đầu kia, có điểm không đành lòng để Phí đại ca ngồi xổm lâu, cùng Lăng Di vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.
"Ra đi, thằng bé đi rồi."
Phí Thừa đỏ mặt tía tai, sắc mặt nặng nề đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, "Xin lỗi, Tiểu Chuẩn sợ Tiểu Phiên ở nhà chúng tôi lại băn khoăn, liền nói tôi đi công tác, tôi đây là bất đắc dĩ."
Phốc.
Lăng Dịch cười đến nghẹt thở, lần trước anh chỉ biết Phí Thừa là người trong nóng ngoài lạnh, không nghĩ tới lại thú vị như vậy.
"Làm anh thật không dễ chút nào."
Phí Thừa gật đầu nhìn chằm chằm vào Lăng Di, "Không có biện pháp, nhà của chúng tôi tìm đối tượng đều rất khó khăn, phải cùng đồng tâm hiệp lực."
Lăng Di:......
Mạnh Phiên ra khỏi văn phòng, cẩn thận suy nghĩ một chút, liền biết Phí Thừa vì cái gì lại muốn trốn. Cậu cũng không có bởi vì Phí Chuẩn lừa cậu việc Phí Thừa đi công tác mà buồn bực, đây là lời nói dối thiện ý, trong lòng chỉ có ấm áp.
Từ đầu khúc ngoặt vào lớp 1 đã ầm ầm, từ xa liền thấy một cô gái với búi tóc trên đầu, chống nạnh đứng sừng sững trước cửa lớp 1, hùng hùng hổ hổ một miệng chửi bới gì đó.
Nữ sinh này, có điểm quen mắt..
"Bạn cùng phòng của Mạnh Phiên ở trong lớp mấy người phải không? Ra đây! Đừng trốn trong đó mà không lên tiếng! Trên diễn đàn lúc chửi bới thanh danh đồng học to mồm lắm mà, hiện tại lại làm rùa đen rút đầu à?"
"Người đâu? Vác mặt ra đây để tao nhìn xem mày lớn lên có bao nhiêu xấu xí ghen ghét nào? Có phải bởi vì mày ở trong ký túc xá xa lánh người nghèo, nên Mạnh Phiên mới chỉ có thể ra ngoài ở không?"
"Cút ra đây! Xài chăn bông thì mất mặt à? Mày đi ra, nhiệt tình như vậy, chúng ta liền đi mua một ít chăn tốt cho học sinh nghèo, được không?"
Mạnh Phiên:...
Sức chiến đấu thật tốt, đây không phải là cô gái đã làm cậu khóc ngày hôm đó sao?
Trong khi ăn sáng, Mạnh Phiên nói xin lỗi Phí Chuẩn một lần nữa, sau đó liền không nói chuyện, yên lặng cúi đầu ăn sáng, rất chi là xấu hổ.
Phí Chuẩn trộm nhìn cậu, dần từ ảo não biến thành lo lắng —— sợ bởi vì chuyện này, ngược lại đem Mạnh Phiên đẩy ra xa.
Với tính cách thận trọng, không muốn phiền toái người khác của Mạnh Phiên, Phí Chuẩn hoàn toàn có lý do hoài nghi, trong lòng Mạnh Phiên giờ phút này có thể hay không đang suy nghĩ đến việc không ở lại đây đêm nay.
Mạnh Phiên thực sự đang cân nhắc điều đó, nhưng cậu đồng thời cũng không thể không suy xét đến trạng thái ỷ lại của mình, cân nhắc lợi hại.
Vào sáng sớm trước 6 giờ của tháng 10, bầu trời đã không quá sáng lại đột nhiên trở nên tối hơn, Phí Chuẩn nghe thấy tiếng hạt mưa đập trên cửa sổ kính sát đất.
Quay đầu nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào bên ngoài đã mưa to như trút nước, mưa nghiêng ngả, cây cối trong sân cũng rung rinh, có thể thấy được hôm nay gió không nhỏ.
Trời mùa thu se lạnh, đã đến lúc phải diện thêm quần áo.
"Hôm nay hạ nhiệt. Nếu cậu cứ mặc áo tay ngắn sẽ rất lạnh. Để tôi lấy cái áo hoodie cho cậu nhé?"
Mạnh Phiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phí Chuẩn liếc mắt một cái.
Thành thật mà nói, không khí trên bàn ăn hôm nay quá xấu hổ, cậu thiếu chút nữa cho rằng Phí Chuẩn bị cậu cắn đến tự bế, nghe được anh chủ động hỏi, còn nhẹ nhàng thở ra.
Mỗi lần cậu ở Phí gia, quần áo thay vào buổi tối sẽ được một dì cầm đi giặt sạch hong khô, Mạnh Phiên cúi đầu nhìn quần áo của mình, sạch sẽ thơm ngào ngạt.
"Không cần, em không sợ lạnh."
Phí Chuẩn cau mày, "Hiện tại cậu đang trong tình trạng đặc biệt. Vẫn cần giữ ấm một chút thì tốt hơn."
Mạnh Phiên nghĩ cũng có lý, dù sao cũng vẫn đang trong thời kỳ đặc thù, đừng lại làm bản thân mình không thoải mái.
Chờ Phí Chuẩn đưa cho cậu cái áo hoodie, Mạnh Phiên vừa ngửi liền đánh chết cũng không muốn cự tuyệt nữa, nhưng trên mặt vẫn bày ra biểu tình nhàn nhạt, tin tức tố của Phí Chuẩn kìa!
Cảm giác an toàn tràn đầy, nói vậy mặc cả ngày là có thể full đầy năng lượng rồi!
Mạnh Phiên thân hình so với Phí Chuẩn gầy yếu hơn rất nhiều, Omega mặc quần áo của Alpha, tóm lại là có chút to to rộng rộng, cậu thay quần áo xong liền đi ra cho Phí Chuẩn xem.
"Có chút lớn."
Phí Chuẩn mắt nhìn mà trái tim bốc lửa, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cũng may, giữ ấm là được."
"Đúng đúng." Mạnh Phiên gật đầu đồng ý, có vị chocolate là được, liền tính to đến phết đất cũng không có vấn đề gì.
Thay xong quần áo của Alpha, Mạnh Phiên đứng bên cạnh Phí Chuẩn tâm trạng càng thêm vui vẻ, cũng không còn rối rắm vụ cắn Phí Chuẩn sáng hôm nay nữa, tâm tình cực kỳ tốt.
Thấy cậu không nhắc lại chuyện đó, Phí Chuẩn tự nhiên cũng không nói nhiều.
Ngày mai là kỳ thi tháng, Mạnh Phiên tập trung học bài ngay sau khi đến trường. Bài đọc buổi sáng là môn ngữ văn, chính là dùng ngâm nga văn thơ để ngộ ra một ít ý nghĩa bên trong.
Thiệu Trì ngáp mấy cái, lắc lư mà từ cửa phòng học tiến vào, vốn đang định cùng Phí Chuẩn Mạnh Phiên chào hỏi, liền nhìn đến áo khoác trên người Mạnh Phiên, một câu Đm nghẹn luôn ở trong cổ họng, cả người lập tức thanh tỉnh.
Hắn sững sờ ở cửa, nhìn chằm chằm Phí Chuẩn, nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt đủ các loại ám chỉ.
Phí Chuẩn cười nhạt, ngoài miệng vẫn tiếp tục ngâm nga không dừng.
Thiệu Trì tức khắc trong đầu có một vạn con thảo nê mã chạy qua chạy lại như điên, chạy về chỗ ngồi trong trạng thái vô cùng điên cuồng, lấy ra điện thoại di động phun trào với Chu Nhất Khai.
Thiệu Trì: 【 Bọn họ khẳng định đã làm cùng nhau! Khẳng định làm xong rồi! Khẳng định ở bên nhau rồi! 】
Chu Nhất Khai: 【 Ai cơ? 】
Thiệu Trì: 【 Chuẩn ca cùng Mạnh Phiên! Mạnh Phiên mặc quần áo của Chuẩn ca! Tức ghê! 】
Chu Nhất Khai: 【 Chỉ thế? Chỉ thế thôi à? Mày cũng không phải chưa từng mặc quần áo của tao sao? 】
Thiệu Trì: 【 Lăn! Này không giống nhau! Mày không biết Chuẩn ca ảnh có thói ở sạch hả! Không ai có thể mặc quần áo của ảnh, nếu ai mặc chỉ một chút thôi, ảnh liền đem bộ quần áo kia trực tiếp vứt bỏ! 】
Thiệu Trì: 【 Chết tiệt! Mày căn bản không hiểu đâu, cái áo hoodie kia năm trước Chuẩn ca vẫn luôn mặc, ảnh thích nó lắm, không có khả năng tùy tiện đưa cho người khác hiểu không? 】
Chu Nhất Khai: 【 a a a a a...... Ờ ờ. 】
Chu Nhất Khai: 【 Tao đã sớm đoán trước được cái này rồi, mày làm gì mà rống lên kinh thế, thật không có tiền đồ. 】
Thiệu Trì: 【......】
Sau khi suy nghĩ một chút, Thiệu Trì đột nhiên mất hứng, bỏ điện thoại xuống đi đọc sách sáng.
Tiết đọc sớm kết thúc, chờ hắn lại cầm lấy điện thoại, trên diễn đàn đã xuất hiện một tin nóng kinh thiên động địa.
【Sốc! Phí Chuẩn nộp giấy xin ngoại trú cho Mạnh Phiên! Phí Chuẩn và Mạnh Phiên có một chân! 】
Lâu chủ: 【 Úi trùi ui! Tui vừa rồi đến văn phòng tiếng Anh, nhìn thấy Phí Thừa nộp giấy xin ở ngoại trú cho Lăng Di lão sư! Tui nghĩ lại thấy có chút sai sai, Phí Chuẩn không có ở ký túc xá mà, liền trộm liếc mắt một cái, kết quả!!! Cư nhiên là xin cho Mạnh Phiên!!! Mạnh Phiên sống ở nhà Phí Chuẩn đó!!! 】
Lầu 1: 【 Giống hàng phía trên kêu một câu úi trùi ui, Phí Chuẩn giống như đã thành niên, Mạnh Phiên còn chưa nhỉ?! 】
Lầu 2: 【 Bẹp cái mông chờ lát nữa lại đến úi trùi ui. 】
Lầu 3: 【 Tôi là bạn cùng phòng của Mạnh Phiên này, tối hôm qua Mạnh Phiên không trở về nhé, thật luôn. 】
Lầu 4: 【 Ăn dưa quá muộn, tui cũng không biết Mạnh Phiên đã xin vào ký túc xá khi nào á, bạn cùng phòng lầu trên ơi, hâm mộ bạn ghê, thỉnh mở một topic kể cho bọn tui về cuộc sống hằng ngày của Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O đê, tui hứa sẽ follow một năm luôn. 】
Lầu 5: 【 Uây, thật muốn nghe sao? Cảm giác duy nhất của tôi là, Mạnh Phiên rất nghèo, đừng nhìn cậu ta lớn lên đẹp, nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng đồ cá nhân của cậu ta ấy hả, nói ra mấy cậu cũng không dám tin, cái ly đánh răng là loại bằng thép từ vài thập niên trước á, vừa xấu lại cũ, êu. 】
Lầu 6: 【 Cái chăn mang đến ký túc xá nữa ấy hả, là kiểu bằng bông rất cũ luôn, đến ông bà tôi cũng không còn ngủ bằng loại chăn này nữa rồi, nói chung thì mấy đồ dùng hằng ngày khác chỉ có thể tổng kết bằng mấy chữ chính là nghèo, cũ, nát, thật không đáng để các cậu theo đuổi mỗi ngày đâu......】
Lầu 7: 【 Biết cậu ấy không dễ dàng, không biết lại nghèo như vậy......】
Lầu 8: 【 Nghèo thì sao? Cậu thì có tiền lắm chắc? Có tiền thế đứng thứ mấy trong kỳ thi vậy? 】
Lầu 9: [Lúc trước Tề Hàng nói cậu ấy bị cha ruột bỏ rơi, là do bà ngoại nuôi dưỡng nên nghèo khó là chuyện bình thường đúng không? Điều này thì có liên quan gì đến việc bọn này thích hay không thích? 】
Lầu 10: [Ờ ờ, tôi không có ý xem thường, chính là cảm thấy cậu ta cũng chả có nhiều hào quang như vậy, các cậu không cần thiết phải thổi phồng thế làm gì. Ở nhà Phí chuẩn đó hả, còn không phải là coi trọng tiền của Phí gia sao? 】
Lầu 11: [Đậu, miệng của cậu hơi độc rồi đấy? 】
Lầu 12: [Mặc dù Mạnh Phiên có ngoại hình đẹp nhưng không phải cũng có trường hợp mấy nhà giàu thích nuôi Omega xinh đẹp à. 】
...
Lầu 48: [Mẹ ơi, cái topic này sao toàn vị chua thế? Với năng lực của mấy người, có thể làm Phí Thừa tự mình đến đưa đơn xin à? Mấy người mở miệng ra là bao dưỡng bao dưỡng cái gì? Xấu miệng đến tin tức tố cũng đầy mùi thối kìa! 】
Thiệu Trì vọt vào mắng một câu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Phiên, thấy Mạnh Phiên lại chẳng còn tại chỗ nữa.
Mạnh Phiên không động đến di động, huống chi là lên diễn đàn, tiết đọc sớm xong cậu liền muốn đến văn phòng tiếng anh gặp Lăng Di, muốn nói với giáo viên về việc ra ngoài sống trong hai đêm này. Mặc dù Phí chuẩn nói rằng anh cả của anh ấy đã giúp cậu nộp đơn, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cậu tự đi.
Trong phòng làm việc của Lăng Di, các giáo viên khác đều đã đi ăn sáng, anh thì vẫn chưa thể đi, bởi vì có một vị tôn đại thần hãy còn ngồi xổm nơi này, không hề có ý tứ nâng mông rời khỏi.
"Anh Phí? Tôi đã hiểu về việc Mạnh Phiên sẽ đến sống trong nhà của anh rồi. Anh có chuyện gì khác không?"
Phí Thừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn của Lăng Di, cơ thể như nặng tựa ngàn cân, đứng dậy không được, cũng không muốn rời đi, đầu óc quay cuồng không biết phải nói gì nữa.
Hôm nay, anh không nói chuyện gì kỳ quái, thời điểm gặp lão sư còn mỉm cười với cậu ấy, hẳn là không có làm sai cái gì.
"Tôi nghe em trai nói lần trước ở KTV có người đuổi theo cậu. Nếu như gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm tôi." Phí Thừa trầm giọng, lại sợ không rõ ràng, tiếp tục nói: "Cậu là giáo viên của bọn đệ đệ, tôi thập phần tôn trọng, kính yêu!"
( À đội lên đầu luôn nhé!:)))
Từ khi xảy ra chuyện lần trước, Lăng Di biết Phí Thừa không cố ý đen mặt với mình, hiện tại thấy anh trầm mặt nghiêm giọng, cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Không có việc gì, người trong nhà bức hôn thôi, tôi tạm thời xử lý xong rồi."
Bức hôn?!
Phí Thừa nhất thời trong lòng lộp bộp một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Lăng Di, cũng không biết như thế nào, trong nháy mắt, dục vọng chiếm hữu hận không thể phá tan đầu.
Vừa định nói thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa văn phòng.
"Thầy Lăng, thầy có bận không? Em có thể vào được không ạ?" Mạnh Phiên nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi.
Trong văn phòng đều là khu làm việc phân cách, vị trí của Lăng Di lại ở tận cùng bên trong góc, Phí Thừa đưa lưng về phía cửa ngồi, vẫn là có chút khuất.
Anh nghe thấy giọng nói của Mạnh Phiên, toàn thân cứng đờ, muốn đứng lên, lại cảm thấy đứng lên nhất định sẽ bị Mạnh Phiên ở cửa nhìn thấy. Không còn cách nào, anh chỉ có thể khom thân như mèo, đi vào trong góc chỗ làm việc của Lăng Di, ngồi xổm xuống, bất động.
Lăng Di:???
"A... vào đi."
Thấy Phí Thừa trốn, có thể là do Mạnh Phiên tới.
Mạnh Phiên rõ là thấy có người ở bên cạnh Lăng Di nên mới hỏi thầy có vào được không, khi bước vào lại không thấy ai cả.
Rất kỳ quái.
Mạnh Phiên sửng sốt một chút, đi tới bên bàn, dư quang thoáng nhìn thấy một người đang ngồi xổm dưới bàn làm việc, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
( Anh trốn kỹ quá làm em đây cũng toát mồ hôi thay:)))
Cái đầu này có chút quen mắt, được chải ngay ngay ngắn ngắn, không có một chút tóc lạc.
Trên bàn của Lăng Di cũng có đơn xin nghỉ học của học sinh nội trú, trên đó có chữ ký của Phí Thừa.
Thoạt nhìn, chữ ký này là được ký tại chỗ, căn bản không có khả năng là Phí đại ca đi công tác xin online.
Mạnh Phiên sau khi nghĩ lại đã nhận ra điều gì đó, nhìn đầu người dưới bàn, nghẹn cười, nhịn không được đối với Lăng Di hắc hắc cười lên tiếng.
"Thầy Lăng, em tới xin ngủ ở ngoài hai ngày, bởi vì em vừa trải qua một thời kỳ đặc biệt, hoàn cảnh cũng khá đặc thù, cho nên ký túc xá có thể không thuận tiện lắm."
Lăng Di thấy Mạnh Phiên bộ dáng nghẹn cười, liền biết cậu cũng thấy được, cũng nhịn không được cong khóe miệng, cảm thấy Phí gia này, mấy người cũng thật đúng là thú vị.
"Được rồi, thầy đã biết, em trọ ở ngoài trường cũng phải chú ý an toàn nhé, có cái gì khó khăn có thể tùy thời gọi điện thoại cho thầy."
Mạnh Phiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái đầu kia, có điểm không đành lòng để Phí đại ca ngồi xổm lâu, cùng Lăng Di vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.
"Ra đi, thằng bé đi rồi."
Phí Thừa đỏ mặt tía tai, sắc mặt nặng nề đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, "Xin lỗi, Tiểu Chuẩn sợ Tiểu Phiên ở nhà chúng tôi lại băn khoăn, liền nói tôi đi công tác, tôi đây là bất đắc dĩ."
Phốc.
Lăng Dịch cười đến nghẹt thở, lần trước anh chỉ biết Phí Thừa là người trong nóng ngoài lạnh, không nghĩ tới lại thú vị như vậy.
"Làm anh thật không dễ chút nào."
Phí Thừa gật đầu nhìn chằm chằm vào Lăng Di, "Không có biện pháp, nhà của chúng tôi tìm đối tượng đều rất khó khăn, phải cùng đồng tâm hiệp lực."
Lăng Di:......
Mạnh Phiên ra khỏi văn phòng, cẩn thận suy nghĩ một chút, liền biết Phí Thừa vì cái gì lại muốn trốn. Cậu cũng không có bởi vì Phí Chuẩn lừa cậu việc Phí Thừa đi công tác mà buồn bực, đây là lời nói dối thiện ý, trong lòng chỉ có ấm áp.
Từ đầu khúc ngoặt vào lớp 1 đã ầm ầm, từ xa liền thấy một cô gái với búi tóc trên đầu, chống nạnh đứng sừng sững trước cửa lớp 1, hùng hùng hổ hổ một miệng chửi bới gì đó.
Nữ sinh này, có điểm quen mắt..
"Bạn cùng phòng của Mạnh Phiên ở trong lớp mấy người phải không? Ra đây! Đừng trốn trong đó mà không lên tiếng! Trên diễn đàn lúc chửi bới thanh danh đồng học to mồm lắm mà, hiện tại lại làm rùa đen rút đầu à?"
"Người đâu? Vác mặt ra đây để tao nhìn xem mày lớn lên có bao nhiêu xấu xí ghen ghét nào? Có phải bởi vì mày ở trong ký túc xá xa lánh người nghèo, nên Mạnh Phiên mới chỉ có thể ra ngoài ở không?"
"Cút ra đây! Xài chăn bông thì mất mặt à? Mày đi ra, nhiệt tình như vậy, chúng ta liền đi mua một ít chăn tốt cho học sinh nghèo, được không?"
Mạnh Phiên:...
Sức chiến đấu thật tốt, đây không phải là cô gái đã làm cậu khóc ngày hôm đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất