Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song
Chương 57: Chủ động
Phí Chuẩn hôn hôn thân thân Mạnh Phiên xong, lòng tràn đầy vui sướng, ra cửa còn nhịn không được trộm nhớ lại dư vị ban nãy.
Ngay khi anh vừa nhìn lên, anh đã thấy Phí Thừa với vẻ mặt phức tạp đứng đấy.
Phí Chuẩn có chút xấu hổ, mới vừa phá đám cảnh ân ái của đại ca, còn dọa đối tượng của ảnh xấu hổ bỏ chạy, bây giờ lại show ân ái ngọt ngọt ngào ngào trước mặt ảnh thì có vẻ hơi vô đạo đức?
"Anh cả, anh còn chưa ngủ à?"
Phí Thừa khẽ nhíu mày, những gì Mạnh Phiên vừa nói trong phòng anh cũng nghe thấy được, anh ngẫm lại, mong là đừng thật sự dạy hư mấy đứa em.
"Ở giai đoạn này, học tập vẫn là quan trọng nhất. Chú mày chú ý đúng mực, việc không nên làm thì đừng làm."
Phí Chuẩn:...
Việc không nên làm cái gì?
Anh thật sự không muốn làm gì cả, nhưng vừa nghe đại ca nói vậy, ngược lại làm anh theo bản năng liền miên man suy nghĩ.
Phí Chuẩn cười một chút, gật đầu,"Anh, em biết rồi."
Phí Thừa vỗ vỗ anh, mắt nhìn cửa phòng Mạnh Phiên, kéo em trai đi tới thư phòng, hỏi anh tại sao lại về muộn như vậy.
Ngay cả khi đưa Mạnh Phiên đi chơi, cả hai cũng sẽ không về muộn như thế bao giờ.
Phí Chuẩn không kể vụ đem theo dao của Mạnh Phiên, chỉ kể về chồng áp phích nhỏ và cuộc họp phụ huynh vào ngày mai.
"Hôm nay đã quá muộn. Sáng mai anh sẽ gọi cho chú Từ, nhờ chú ấy cử hai phóng viên tới."
"Dạ."
Phí Thừa gật gật đầu, cũng không cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc tình huống của Triệu gia hai ngày trước anh đã điều tra ra, chỉ là cảm thấy hai đứa nhóc này làm chuyện lớn như vậy, chung quy vẫn còn có chút non nớt, lỡ bại lộ thì sao, anh vẫn nên để ý đến chúng nhiều hơn.
"Chuyện này trong một hai ngày không thể kết thúc ngay, em phải để mắt chặt đến động tĩnh của bọn họ. Nếu nhà họ Triệu tìm tiểu Phiên gây khó dễ, nhớ nói cho anh biết."
Phí Chuẩn biết rằng phanh phui vụ scandal năm nào để Triệu Côn Luân xuất hiện trên truyền hình mới chỉ là bước khởi đầu, nhà họ Triệu không phải là giấy, sẽ không trực tiếp sụp đổ vì chuyện này, xong việc khả năng sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra ra Mạnh Phiên. Về việc kế tiếp phải làm như thế nào, trả thù tới trình độ nào mới tính là đã ghiền, còn phải xem ý tứ của Mạnh Phiên ra sao.
"Anh yên tâm, em sẽ để ý. Bất quá Mạnh Phiên không quá muốn ảnh hưởng đến nhà của chúng ta, tạm thời anh không cần ra tay."
"Đã hiểu, bảo tiểu Phiên không cần phải sợ, chỉ là một cái Triệu gia Tấn thị mà thôi."
Anh cả chính là có khí phách thiên lương vương phá, Phí Chuẩn nghẹn cười, nói ngủ ngon xong trở về ngủ.
( 天凉王破-thiên lương vương phá: Là một cụm từ phổ biến trên mạng, túm gọn lại của câu"Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi." Từ tiểu thuyết " Vệ sĩ nóng như lửa của tôi-我的烈火保镖" và " Trạch thiên ký-择天记" sau khi được cư dân mạng @Kevin phát trên weibo liền trở nên nổi tiếng và thu hút nhiều tranh luận.)
Trường trung học Thành Dương đóng cửa vào các ngày thứ bảy và chủ nhật. Cuộc họp phụ huynh dự kiến vào lúc 9 giờ sáng ngày thứ 7. Không có người nào trong trường đến trước 9 giờ. Ngay cả các giáo viên và hiệu trưởng cũng chậm rãi đến 8giờ30 mới tới chuẩn bị.
Một số phụ huynh đối với việc học hành của con em mình cực kỳ chú trọng, nhiệt tình tích cực có thừa, sáng sớm đã mang theo con mình đến trường, hoặc là cùng nhau đi dạo, hoặc là mang theo chút lễ vật nhỏ đi tìm chủ nhiệm lớp khách sáo hai câu.
Ngay khi cổng trường mở ra, những tấm áp phích thủ công trên khắp mặt đất ngay lập tức làm mọi người nổ tung, khi nhiều phụ huynh và học sinh cơ bản đều đã cầm trên tay một tấm thì trường học mới hay tin lập tức tới dọn dẹp thì cũng đã muộn.
"Triệu Côn Luân? Triệu Côn Luân nào? Ở Hoa thị chúng ta có người này à?"
"Là người của Tấn thị, Tấn thị Triệu gia, không phải là người điều hành trung tâm giáo dục Tư Hành kia sao?"
( Ồ tui tìm được thông tin về chỗ này thật nè! Tọa lạc tại Mã Yên Sơn, Sa Điền, Trung tâm Giáo dục Tư Hành khai trương vào năm 2005. Đây là một trung tâm học tập đa dạng cung cấp các khóa học cho trẻ em, các trường tiểu học và trung học, cũng như các khóa học nhóm trò chơi PLAYGROUP khác nhau để nâng cao hứng thú học tập của học sinh, phát triển nhận thức.)
"Ồ, tôi không biết Triệu Côn Luân, nhưng người sáng lập giáo dục Tư Hành – Triệu Tri Hành thì rất nổi tiếng. Trời ơi, một thương hiệu giáo dục tốt như thế lại truyền vào tay một nhân vật như vậy?"
"Không phải thật chứ, làm giáo dục mà lại thực sự làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này. Cái họ này là người một nhà đúng không? Không được, tôi phải cho con tôi thôi học ngay ở giáo dục Tư Hành!"
( Thương thiên hại lý: Ý là tàn nhẫn; nhẫn tâm; ( làm việc) không có tính người.)
"Thật là tạo nghiệt, tôi còn tưởng rằng làm giáo dục tư tưởng đều luôn rất tiên tiến, thế mà còn bởi vì trọng AO khinh B bỏ vợ bỏ con, rác rưởi!"
Trong một thời gian, tất cả các góc của khuôn viên Thành Dương đều bàn tán chủ đề này.
Mạnh Phiên đang cầm một cốc sữa nóng cùng Phí Chuẩn đi dạo trong khuôn viên trường, nghe được những thanh âm đó, cảm thấy trong lòng rất là vui sướng.
Phí Chuẩn cứ đi bên cạnh Mạnh Phiên, thường thường duỗi tay xoa xoa đầu Mạnh Phiên, hoặc là chốc chốc lại sờ sờ sau cổ cậu, một mặt là muốn trấn an cậu, mặt khác thì......
Anh vẫn còn hơi sợ Mạnh Phiên lại kích động quá, bàn tay này đưa ra thời khắc đề phòng chính là ngừa một khi Mạnh Phiên thay đổi ý định, anh sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bắt được sau cổ cậu, khiến cậu chạy không được.
"Thời gian sắp tới, Triệu Côn Luân hẳn là cũng sắp tới rồi, nhớ lấy không cần xúc động hấp tấp, chúng ta đứng một bên xem kịch là được rồi."
Mạnh Phiên không xúc động, cậu cao hứng còn không kịp, quay đầu liếc Phí Chuẩn một cái, thấy ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, trong lòng nóng lên, nhịn không được muốn cười.
"Không quan hệ gì tới anh ~"
Nghe vậy, Phí Chuẩn cau mày như phản xạ có điều kiện, suýt chút nữa cho rằng tính bướng bỉnh cứng đầu của Mạnh Phiên lại nổi lên, nhưng nhìn kỹ lại, Mạnh Phiên rõ ràng trong mắt đều là ý cười, ngẩng mặt lên khoe khoang nhìn mình....
Phí Chuẩn cẩn thận nghĩ lại, liền vui vẻ, vươn tay nhéo cằm Mạnh Phiên, hơi hơi tiến lại gần, "Cố ý?"
Mạnh Phiên quay đầu không cho anh nhéo cằm, cúi đầu hút hai ngụm sữa, nhướng mày vừa đi về phía trước, vừa nhẹ nhàng nói: "Không quan hệ gì tới anh ~ cùng anh không có quan hệ gì ~ "
Khuôn viên Thành Dương phủ xanh rất tốt, cứ hai bước chân là có một thân cây tươi tốt ven đường. Lúc này, hai người đang đi trên con đường mòn giữa dãy nhà học và sân chơi, phía bên phải là một hàng cây, phía sau hàng cây là một dải lưới xanh bao quanh sân chơi của trường.
Phí Chuẩn chậm rãi theo sau Mạnh Phiên, nhìn trúng hai cây tương đối xum xuê, bước nhanh tới, giữ chặt lấy Mạnh Phiên đẩy cậu vào khoảng trống giữa hai cái cây, đè cậu vào tấm lưới sau lưng.
"Muốn hôn thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải quanh co lòng vòng?" Phí Chuẩn thấp giọng cười hỏi.
Mạnh Phiên:......
"Cùng anh không quan hệ cùng anh không quan hệ cùng anh không...... Ưm......"
Mở miệng khoe khoang được chưa đầy ba câu, rốt cuộc cũng bị Phí Chuẩn hôn lên.
Cái hôn này rất nhẹ, Phí Chuẩn buông lỏng Mạnh Phiên, hỏi: "Còn nói sao?"
Mạnh Phiên nhướng mày, vẻ mặt đắc ý cùng không phục.
"Ai! Phí Chuẩn, Mạnh Phiên! Hai người sao lại ở chỗ này?" Triệu Nghĩa An đi ngang qua đây vẻ mặt kinh ngạc.
Hai gia hỏa này, ở Thất Trung yêu đương đã không thỏa mãn được hai đứa nữa rồi? Nên nhất định phải chạy đến trường khác để hẹn hò à?
Ngọt ngào bị cắt ngang, sau lưng Phí Chuẩn cứng đờ, có chút xấu hổ, lại có chút lo lắng, quay đầu liếc nhìn Triệu Nghĩa An một cái, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Cùng cậu không quan hệ......"
Nói xong, Phí Chuẩn sửng sốt, phát hiện chính mình như bị những lời này tẩy não.
Triệu Nghĩa An sửng sốt, nghĩ thầm có phải chính mình quấy rầy chuyện tốt của người khác không?
Đang muốn rời đi, lại nghe Mạnh Phiên nói: "Anh cũng nói."
Nói cái gì? Triệu Nghĩa An ngẩn ra, sau đó thấy Mạnh Phiên vươn tay nắm cằm Phí Chuẩn, quay đầu Phí Chuẩn hướng về phía mình rồi nhanh chóng chu mỏ mổ một chút lên môi Phí Chuẩn.
"A ——mình vừa nhìn thấy cái gì vậy?!" Triệu Nghĩa An trong lòng gào thét chói tai, hắn cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, tại sao Thiệu Trì lại không có ở đây cùng hắn chia sẻ gánh nặng trong giờ phút kinh khủng này vậy!
Mạnh Phiên không để ý Phí Chuẩn cùng Thẩm Nghĩa An còn đang sửng sốt, hút sữa bò, vui tươi hớn hở mà đi về phía trước.
Tay của Phí Chuẩn vẫn đang chống lưới, sững sờ hồi lâu mới giảm bớt kích động trước việc Mạnh Phiên chủ động hôn anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nghĩ đến còn có người sau lưng, anh cố gắng nhịn xuống, quay lại nhìn Triệu Nghĩa An.
Thẩm Nghĩa An há miệng thở dốc, hết đường chối cãi, "Tôi tôi tôi...... Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy!"
"Không, ông thấy rồi."
"Ế...... Hả?"
"Nhớ kỹ giờ phút này, ông là nhân chứng."
Phí Chuẩn một bên nói, một bên khóe miệng chậm rãi cong lên, rất là đắc ý mà đuổi theo Mạnh Phiên, để lại Thẩm Nghĩa An một mình trong đống hỗn độn.
Hắn không thể không lấy điện thoại di động ra, bên trong nhóm nhỏ của họ thét chói tai: 【 A a a a a a Phí Chuẩn mà dám so với cẩu á! Tức chết cẩu! 】
Thiệu Trì: 【 Từ từ, cho nên rốt cuộc ai là cẩu? 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Câm miệng ông đê, nó cùng Mạnh Phiên ở trong trường tôi khanh khanh ta ta! Ôi tôi thảm quá mà! 】
Thiệu Trì: 【 Hai người bọn họ ở Thành Dương? Làm gì thế? Hôm nay không phải họp phụ huynh trường mấy ông à? 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Không biết nữa, khả năng đổi trường học để tăng kích thích khi hẹn hò ấy mà? 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Bất quá hôm nay Thành Dương chắc cú sẽ náo nhiệt lắm, Triệu Côn Luân của giáo dục Tư Hành kia, bị lộ tin chưa lập gia đình đã làm Omega mang thai sinh con, sinh ra một Beta, nhà bọn họ trọng AO khinh B, không nhận, vứt bỏ mẫu tử đó, áp phích tố cáo đều đã rải đầy trường Thành Dương rồi! 】
Lý Hưng Chương: 【 Xuất sắc, tôi mới vừa nghe nói, Triệu Côn Luân chính là ba của cái thằng đệ lần trước chơi ma sói kia ấy. 】
Thiệu Trì: 【 Đậu má! Sao giống thân thế Mạnh Phiên thế! Khẳng định không phải là trùng hợp, tôi tới giúp bọn họ một tay! 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Là Mạnh Phiên?! Đm! Các huynh đệ ơi, lên, tổ chức bài trừ tra A hãy sống dậy! 】
Hạ Tử Kiệt: 【 Tôi thấy mấy tấm áp phích nhỏ đều bị quét đi rồi, mấy tấm trong lớp cũng bị thu hồi hết chơn, tôi cũng muốn tới, chúng ta ra cổng trường phát! 】
Thiệu Trì: 【 Ý kiến hay! Nhưng mấy ông tinh mắt một tý, nhìn thấy là Triệu Côn Luân tới, thì đừng phát cho hắn. Tạm thời đừng để cho hắn biết, đợi hắn vào lớp lại nói. 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Hiểu rồi, khẳng định không thể để hắn mới tới cổng trường đã chạy. 】
Bọn Thiệu Trì tự phát hành động, Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên còn chưa biết, hai người tới cửa phòng lớp 8, một bên nhìn xuống ban công người tới người lui, một bên tán gẫu chờ đợi.
Khoảng năm sáu phút sau, chín giờ, cô hiệu trưởng bước vào phòng học lớp 8, lớp học về cơ bản đã có đầy đủ phụ huynh và học sinh.
Ở đầu cầu thang, bỗng truyền đến một chút âm thanh ầm ĩ.
"Việc tự mình chuyển trường tôi tạm thời không truy cứu với anh, nhưng việc cùng Vương gia liên hôn, anh đừng nghĩ mà trốn, Triệu gia chúng ta chỉ có một tôn tử là anh, đây là trách nhiệm của anh!"
"Trách nhiệm chó má cái gì! Tôi mới năm nhất! Ông cùng bà nội trong mắt chỉ có ích lợi Triệu gia, thật sự có vì tôi mà suy xét qua bao giờ không?"
"Khi sinh ý của Triệu gia ổn rồi, anh mới có tương lai đấy, tiểu hài tử như anh thì biết cái gì?"
Từ đầu cầu thang, một nhà ba người đi lên.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest cùng giày da, một bộ tinh anh xuất chúng, cau mày, đầy mặt không kiên nhẫn.
Phía sau ông ta là một người phụ nữ đoan trang, không lộng lẫy, cũng không xuề xòa, đang kéo Triệu Thiên Minh, nhẹ giọng dỗ dành gì đó.
Khi họ bước vào lớp 8, Mạnh Phiên quay hẳn người lại, nhìn vào cửa sổ lớp học từ hành lang, liếc nhìn Triệu Côn Luân, cười lạnh một tiếng.
Thật kỳ lạ, cậu vốn tưởng rằng bản thân luôn tràn đầy hận ý, nhưng khi nhìn thấy Triệu Côn Luân rồi, khoảnh khác đó nội tâm cậu lại không hề dao động, chỉ cảm thấy đó là một vũng bùn hôi tanh, nhìn thoáng qua đã thấy ghê tởm.
"Có ổn không?" Phí Chuẩn nhẹ giọng hỏi.
Mạnh Phiên nghe vậy, cười, "Anh xách sau cổ em, tưởng em không biết sao? Không yên tâm em vậy à?"
Phí Chuẩn cong môi, "Cùng em không quan hệ."
Mạnh Phiên:......
Quay đầu nhìn chằm chằm anh, Mạnh Phiên liếc mắt, "Anh không phải tự cho rằng em không dám hôn anh ở đây đấy chứ?"
Phí Chuẩn buông tay, "Rửa mắt mong chờ."
Mạnh Phiên trong cổ họng hừ hừ hai tiếng, nghĩ có nên chứng minh một chút hay không, diệt ngay cái uy phong kia của anh.
Còn chưa kịp tới gần Phí Chuẩn, phòng học của lớp 8 bỗng trở nên ồn ào cả lên.
"Đây là có ý gì?! Trường của các người làm thế này là muốn sao?! Gọi hiệu trưởng của các người tới đây! Tôi muốn kiện các người tội xúc phạm danh dự người khác!"
Triệu Côn Luân cầm trong tay tấm áp phích, chất vấn chủ nhiệm lớp.
Thầy hiệu trưởng cũng vừa vào lớp không lâu, cơ mà không để ý đến tấm áp phích trên bàn.
"Triệu tiên sinh, thực xin lỗi, những tấm áp phích này nhất định không phải do trường chúng tôi làm. Không bằng ngài lên phòng hiệu trưởng nói chuyện hoặc có thể xem camera giám sát?"
Chủ nhiệm lớp sợ gây chuyện, nhưng một vài vị phu nhân Hoa thị ngồi ở đây lại không sợ.
"Yo! Dám làm mà không dám nhận à? Muốn người không biết trừ phi đừng làm."
"Triệu tiên sinh, tháng 11 Hoa thị trời cũng đâu có lạnh đâu, sao anh lại đổ mồ hôi nhiều thế kia?"
"Giáo dục Tư Hành lấy cái tâm làm gốc cái gì? Phẩm hạnh anh sao lại như thế? Làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này chứ."
Các quý phụ phần lớn đều là Omega, đối loại sự tình này căm thù đến tận xương tuỷ, chẳng sợ chỉ là bắt gió bắt bóng, cũng hận đến ngứa răng.
Miệng chỉ có một, có bao nhiêu người thế này làm sao có thể tranh luận đủ, Triệu Côn Luân cầm tấm áp phích rời khỏi phòng học, đi gặp hiệu trưởng nói chuyện.
Vừa ra khỏi lớp, đã có hai phóng viên tới chào hỏi.
"Triệu tiên sinh, chuyện ngài bỏ rơi vợ con 19 năm trước có đúng không?"
"Ông Triệu, giáo dục Tư Hành đề xướng phẩm học kiêm ưu. Gia đình ông coi trọng AO lại coi thường B. Ông thực sự có đủ khả năng để gánh được tôn chỉ như vậy không?"
( 品学兼优-phẩm học kiêm ưu: Xuất sắc về tư cách và học thức, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là pǐn xué jiān yōu, nghĩa là đạo đức và học lực đều xuất sắc.)
Triệu Côn Luân một mình đối mặt với phóng viên, Triệu Thiên Minh theo sau, vừa ra tới liền đem mẹ kéo sang một bên, không để bà lộ mặt.
"Ly hôn ly hôn! Con đã nói bao nhiêu lần là ông ta không xứng làm cha làm chồng! Hiện tại đều đã rõ ràng rồi nhá!"
"Mấy năm nay ông ta đối với mẹ không nóng không lạnh, con còn tưởng rằng trong lòng ông ta có bạch nguyệt quang nào, nguyên lai bạch nguyệt quang cũng chỉ có cái kết cục này thôi!! Thật là ngu xuẩn! Ly hôn!"
Ngay khi anh vừa nhìn lên, anh đã thấy Phí Thừa với vẻ mặt phức tạp đứng đấy.
Phí Chuẩn có chút xấu hổ, mới vừa phá đám cảnh ân ái của đại ca, còn dọa đối tượng của ảnh xấu hổ bỏ chạy, bây giờ lại show ân ái ngọt ngọt ngào ngào trước mặt ảnh thì có vẻ hơi vô đạo đức?
"Anh cả, anh còn chưa ngủ à?"
Phí Thừa khẽ nhíu mày, những gì Mạnh Phiên vừa nói trong phòng anh cũng nghe thấy được, anh ngẫm lại, mong là đừng thật sự dạy hư mấy đứa em.
"Ở giai đoạn này, học tập vẫn là quan trọng nhất. Chú mày chú ý đúng mực, việc không nên làm thì đừng làm."
Phí Chuẩn:...
Việc không nên làm cái gì?
Anh thật sự không muốn làm gì cả, nhưng vừa nghe đại ca nói vậy, ngược lại làm anh theo bản năng liền miên man suy nghĩ.
Phí Chuẩn cười một chút, gật đầu,"Anh, em biết rồi."
Phí Thừa vỗ vỗ anh, mắt nhìn cửa phòng Mạnh Phiên, kéo em trai đi tới thư phòng, hỏi anh tại sao lại về muộn như vậy.
Ngay cả khi đưa Mạnh Phiên đi chơi, cả hai cũng sẽ không về muộn như thế bao giờ.
Phí Chuẩn không kể vụ đem theo dao của Mạnh Phiên, chỉ kể về chồng áp phích nhỏ và cuộc họp phụ huynh vào ngày mai.
"Hôm nay đã quá muộn. Sáng mai anh sẽ gọi cho chú Từ, nhờ chú ấy cử hai phóng viên tới."
"Dạ."
Phí Thừa gật gật đầu, cũng không cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc tình huống của Triệu gia hai ngày trước anh đã điều tra ra, chỉ là cảm thấy hai đứa nhóc này làm chuyện lớn như vậy, chung quy vẫn còn có chút non nớt, lỡ bại lộ thì sao, anh vẫn nên để ý đến chúng nhiều hơn.
"Chuyện này trong một hai ngày không thể kết thúc ngay, em phải để mắt chặt đến động tĩnh của bọn họ. Nếu nhà họ Triệu tìm tiểu Phiên gây khó dễ, nhớ nói cho anh biết."
Phí Chuẩn biết rằng phanh phui vụ scandal năm nào để Triệu Côn Luân xuất hiện trên truyền hình mới chỉ là bước khởi đầu, nhà họ Triệu không phải là giấy, sẽ không trực tiếp sụp đổ vì chuyện này, xong việc khả năng sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra ra Mạnh Phiên. Về việc kế tiếp phải làm như thế nào, trả thù tới trình độ nào mới tính là đã ghiền, còn phải xem ý tứ của Mạnh Phiên ra sao.
"Anh yên tâm, em sẽ để ý. Bất quá Mạnh Phiên không quá muốn ảnh hưởng đến nhà của chúng ta, tạm thời anh không cần ra tay."
"Đã hiểu, bảo tiểu Phiên không cần phải sợ, chỉ là một cái Triệu gia Tấn thị mà thôi."
Anh cả chính là có khí phách thiên lương vương phá, Phí Chuẩn nghẹn cười, nói ngủ ngon xong trở về ngủ.
( 天凉王破-thiên lương vương phá: Là một cụm từ phổ biến trên mạng, túm gọn lại của câu"Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi." Từ tiểu thuyết " Vệ sĩ nóng như lửa của tôi-我的烈火保镖" và " Trạch thiên ký-择天记" sau khi được cư dân mạng @Kevin phát trên weibo liền trở nên nổi tiếng và thu hút nhiều tranh luận.)
Trường trung học Thành Dương đóng cửa vào các ngày thứ bảy và chủ nhật. Cuộc họp phụ huynh dự kiến vào lúc 9 giờ sáng ngày thứ 7. Không có người nào trong trường đến trước 9 giờ. Ngay cả các giáo viên và hiệu trưởng cũng chậm rãi đến 8giờ30 mới tới chuẩn bị.
Một số phụ huynh đối với việc học hành của con em mình cực kỳ chú trọng, nhiệt tình tích cực có thừa, sáng sớm đã mang theo con mình đến trường, hoặc là cùng nhau đi dạo, hoặc là mang theo chút lễ vật nhỏ đi tìm chủ nhiệm lớp khách sáo hai câu.
Ngay khi cổng trường mở ra, những tấm áp phích thủ công trên khắp mặt đất ngay lập tức làm mọi người nổ tung, khi nhiều phụ huynh và học sinh cơ bản đều đã cầm trên tay một tấm thì trường học mới hay tin lập tức tới dọn dẹp thì cũng đã muộn.
"Triệu Côn Luân? Triệu Côn Luân nào? Ở Hoa thị chúng ta có người này à?"
"Là người của Tấn thị, Tấn thị Triệu gia, không phải là người điều hành trung tâm giáo dục Tư Hành kia sao?"
( Ồ tui tìm được thông tin về chỗ này thật nè! Tọa lạc tại Mã Yên Sơn, Sa Điền, Trung tâm Giáo dục Tư Hành khai trương vào năm 2005. Đây là một trung tâm học tập đa dạng cung cấp các khóa học cho trẻ em, các trường tiểu học và trung học, cũng như các khóa học nhóm trò chơi PLAYGROUP khác nhau để nâng cao hứng thú học tập của học sinh, phát triển nhận thức.)
"Ồ, tôi không biết Triệu Côn Luân, nhưng người sáng lập giáo dục Tư Hành – Triệu Tri Hành thì rất nổi tiếng. Trời ơi, một thương hiệu giáo dục tốt như thế lại truyền vào tay một nhân vật như vậy?"
"Không phải thật chứ, làm giáo dục mà lại thực sự làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này. Cái họ này là người một nhà đúng không? Không được, tôi phải cho con tôi thôi học ngay ở giáo dục Tư Hành!"
( Thương thiên hại lý: Ý là tàn nhẫn; nhẫn tâm; ( làm việc) không có tính người.)
"Thật là tạo nghiệt, tôi còn tưởng rằng làm giáo dục tư tưởng đều luôn rất tiên tiến, thế mà còn bởi vì trọng AO khinh B bỏ vợ bỏ con, rác rưởi!"
Trong một thời gian, tất cả các góc của khuôn viên Thành Dương đều bàn tán chủ đề này.
Mạnh Phiên đang cầm một cốc sữa nóng cùng Phí Chuẩn đi dạo trong khuôn viên trường, nghe được những thanh âm đó, cảm thấy trong lòng rất là vui sướng.
Phí Chuẩn cứ đi bên cạnh Mạnh Phiên, thường thường duỗi tay xoa xoa đầu Mạnh Phiên, hoặc là chốc chốc lại sờ sờ sau cổ cậu, một mặt là muốn trấn an cậu, mặt khác thì......
Anh vẫn còn hơi sợ Mạnh Phiên lại kích động quá, bàn tay này đưa ra thời khắc đề phòng chính là ngừa một khi Mạnh Phiên thay đổi ý định, anh sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bắt được sau cổ cậu, khiến cậu chạy không được.
"Thời gian sắp tới, Triệu Côn Luân hẳn là cũng sắp tới rồi, nhớ lấy không cần xúc động hấp tấp, chúng ta đứng một bên xem kịch là được rồi."
Mạnh Phiên không xúc động, cậu cao hứng còn không kịp, quay đầu liếc Phí Chuẩn một cái, thấy ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, trong lòng nóng lên, nhịn không được muốn cười.
"Không quan hệ gì tới anh ~"
Nghe vậy, Phí Chuẩn cau mày như phản xạ có điều kiện, suýt chút nữa cho rằng tính bướng bỉnh cứng đầu của Mạnh Phiên lại nổi lên, nhưng nhìn kỹ lại, Mạnh Phiên rõ ràng trong mắt đều là ý cười, ngẩng mặt lên khoe khoang nhìn mình....
Phí Chuẩn cẩn thận nghĩ lại, liền vui vẻ, vươn tay nhéo cằm Mạnh Phiên, hơi hơi tiến lại gần, "Cố ý?"
Mạnh Phiên quay đầu không cho anh nhéo cằm, cúi đầu hút hai ngụm sữa, nhướng mày vừa đi về phía trước, vừa nhẹ nhàng nói: "Không quan hệ gì tới anh ~ cùng anh không có quan hệ gì ~ "
Khuôn viên Thành Dương phủ xanh rất tốt, cứ hai bước chân là có một thân cây tươi tốt ven đường. Lúc này, hai người đang đi trên con đường mòn giữa dãy nhà học và sân chơi, phía bên phải là một hàng cây, phía sau hàng cây là một dải lưới xanh bao quanh sân chơi của trường.
Phí Chuẩn chậm rãi theo sau Mạnh Phiên, nhìn trúng hai cây tương đối xum xuê, bước nhanh tới, giữ chặt lấy Mạnh Phiên đẩy cậu vào khoảng trống giữa hai cái cây, đè cậu vào tấm lưới sau lưng.
"Muốn hôn thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải quanh co lòng vòng?" Phí Chuẩn thấp giọng cười hỏi.
Mạnh Phiên:......
"Cùng anh không quan hệ cùng anh không quan hệ cùng anh không...... Ưm......"
Mở miệng khoe khoang được chưa đầy ba câu, rốt cuộc cũng bị Phí Chuẩn hôn lên.
Cái hôn này rất nhẹ, Phí Chuẩn buông lỏng Mạnh Phiên, hỏi: "Còn nói sao?"
Mạnh Phiên nhướng mày, vẻ mặt đắc ý cùng không phục.
"Ai! Phí Chuẩn, Mạnh Phiên! Hai người sao lại ở chỗ này?" Triệu Nghĩa An đi ngang qua đây vẻ mặt kinh ngạc.
Hai gia hỏa này, ở Thất Trung yêu đương đã không thỏa mãn được hai đứa nữa rồi? Nên nhất định phải chạy đến trường khác để hẹn hò à?
Ngọt ngào bị cắt ngang, sau lưng Phí Chuẩn cứng đờ, có chút xấu hổ, lại có chút lo lắng, quay đầu liếc nhìn Triệu Nghĩa An một cái, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Cùng cậu không quan hệ......"
Nói xong, Phí Chuẩn sửng sốt, phát hiện chính mình như bị những lời này tẩy não.
Triệu Nghĩa An sửng sốt, nghĩ thầm có phải chính mình quấy rầy chuyện tốt của người khác không?
Đang muốn rời đi, lại nghe Mạnh Phiên nói: "Anh cũng nói."
Nói cái gì? Triệu Nghĩa An ngẩn ra, sau đó thấy Mạnh Phiên vươn tay nắm cằm Phí Chuẩn, quay đầu Phí Chuẩn hướng về phía mình rồi nhanh chóng chu mỏ mổ một chút lên môi Phí Chuẩn.
"A ——mình vừa nhìn thấy cái gì vậy?!" Triệu Nghĩa An trong lòng gào thét chói tai, hắn cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, tại sao Thiệu Trì lại không có ở đây cùng hắn chia sẻ gánh nặng trong giờ phút kinh khủng này vậy!
Mạnh Phiên không để ý Phí Chuẩn cùng Thẩm Nghĩa An còn đang sửng sốt, hút sữa bò, vui tươi hớn hở mà đi về phía trước.
Tay của Phí Chuẩn vẫn đang chống lưới, sững sờ hồi lâu mới giảm bớt kích động trước việc Mạnh Phiên chủ động hôn anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nghĩ đến còn có người sau lưng, anh cố gắng nhịn xuống, quay lại nhìn Triệu Nghĩa An.
Thẩm Nghĩa An há miệng thở dốc, hết đường chối cãi, "Tôi tôi tôi...... Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy!"
"Không, ông thấy rồi."
"Ế...... Hả?"
"Nhớ kỹ giờ phút này, ông là nhân chứng."
Phí Chuẩn một bên nói, một bên khóe miệng chậm rãi cong lên, rất là đắc ý mà đuổi theo Mạnh Phiên, để lại Thẩm Nghĩa An một mình trong đống hỗn độn.
Hắn không thể không lấy điện thoại di động ra, bên trong nhóm nhỏ của họ thét chói tai: 【 A a a a a a Phí Chuẩn mà dám so với cẩu á! Tức chết cẩu! 】
Thiệu Trì: 【 Từ từ, cho nên rốt cuộc ai là cẩu? 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Câm miệng ông đê, nó cùng Mạnh Phiên ở trong trường tôi khanh khanh ta ta! Ôi tôi thảm quá mà! 】
Thiệu Trì: 【 Hai người bọn họ ở Thành Dương? Làm gì thế? Hôm nay không phải họp phụ huynh trường mấy ông à? 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Không biết nữa, khả năng đổi trường học để tăng kích thích khi hẹn hò ấy mà? 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Bất quá hôm nay Thành Dương chắc cú sẽ náo nhiệt lắm, Triệu Côn Luân của giáo dục Tư Hành kia, bị lộ tin chưa lập gia đình đã làm Omega mang thai sinh con, sinh ra một Beta, nhà bọn họ trọng AO khinh B, không nhận, vứt bỏ mẫu tử đó, áp phích tố cáo đều đã rải đầy trường Thành Dương rồi! 】
Lý Hưng Chương: 【 Xuất sắc, tôi mới vừa nghe nói, Triệu Côn Luân chính là ba của cái thằng đệ lần trước chơi ma sói kia ấy. 】
Thiệu Trì: 【 Đậu má! Sao giống thân thế Mạnh Phiên thế! Khẳng định không phải là trùng hợp, tôi tới giúp bọn họ một tay! 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Là Mạnh Phiên?! Đm! Các huynh đệ ơi, lên, tổ chức bài trừ tra A hãy sống dậy! 】
Hạ Tử Kiệt: 【 Tôi thấy mấy tấm áp phích nhỏ đều bị quét đi rồi, mấy tấm trong lớp cũng bị thu hồi hết chơn, tôi cũng muốn tới, chúng ta ra cổng trường phát! 】
Thiệu Trì: 【 Ý kiến hay! Nhưng mấy ông tinh mắt một tý, nhìn thấy là Triệu Côn Luân tới, thì đừng phát cho hắn. Tạm thời đừng để cho hắn biết, đợi hắn vào lớp lại nói. 】
Thẩm Nghĩa An: 【 Hiểu rồi, khẳng định không thể để hắn mới tới cổng trường đã chạy. 】
Bọn Thiệu Trì tự phát hành động, Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên còn chưa biết, hai người tới cửa phòng lớp 8, một bên nhìn xuống ban công người tới người lui, một bên tán gẫu chờ đợi.
Khoảng năm sáu phút sau, chín giờ, cô hiệu trưởng bước vào phòng học lớp 8, lớp học về cơ bản đã có đầy đủ phụ huynh và học sinh.
Ở đầu cầu thang, bỗng truyền đến một chút âm thanh ầm ĩ.
"Việc tự mình chuyển trường tôi tạm thời không truy cứu với anh, nhưng việc cùng Vương gia liên hôn, anh đừng nghĩ mà trốn, Triệu gia chúng ta chỉ có một tôn tử là anh, đây là trách nhiệm của anh!"
"Trách nhiệm chó má cái gì! Tôi mới năm nhất! Ông cùng bà nội trong mắt chỉ có ích lợi Triệu gia, thật sự có vì tôi mà suy xét qua bao giờ không?"
"Khi sinh ý của Triệu gia ổn rồi, anh mới có tương lai đấy, tiểu hài tử như anh thì biết cái gì?"
Từ đầu cầu thang, một nhà ba người đi lên.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest cùng giày da, một bộ tinh anh xuất chúng, cau mày, đầy mặt không kiên nhẫn.
Phía sau ông ta là một người phụ nữ đoan trang, không lộng lẫy, cũng không xuề xòa, đang kéo Triệu Thiên Minh, nhẹ giọng dỗ dành gì đó.
Khi họ bước vào lớp 8, Mạnh Phiên quay hẳn người lại, nhìn vào cửa sổ lớp học từ hành lang, liếc nhìn Triệu Côn Luân, cười lạnh một tiếng.
Thật kỳ lạ, cậu vốn tưởng rằng bản thân luôn tràn đầy hận ý, nhưng khi nhìn thấy Triệu Côn Luân rồi, khoảnh khác đó nội tâm cậu lại không hề dao động, chỉ cảm thấy đó là một vũng bùn hôi tanh, nhìn thoáng qua đã thấy ghê tởm.
"Có ổn không?" Phí Chuẩn nhẹ giọng hỏi.
Mạnh Phiên nghe vậy, cười, "Anh xách sau cổ em, tưởng em không biết sao? Không yên tâm em vậy à?"
Phí Chuẩn cong môi, "Cùng em không quan hệ."
Mạnh Phiên:......
Quay đầu nhìn chằm chằm anh, Mạnh Phiên liếc mắt, "Anh không phải tự cho rằng em không dám hôn anh ở đây đấy chứ?"
Phí Chuẩn buông tay, "Rửa mắt mong chờ."
Mạnh Phiên trong cổ họng hừ hừ hai tiếng, nghĩ có nên chứng minh một chút hay không, diệt ngay cái uy phong kia của anh.
Còn chưa kịp tới gần Phí Chuẩn, phòng học của lớp 8 bỗng trở nên ồn ào cả lên.
"Đây là có ý gì?! Trường của các người làm thế này là muốn sao?! Gọi hiệu trưởng của các người tới đây! Tôi muốn kiện các người tội xúc phạm danh dự người khác!"
Triệu Côn Luân cầm trong tay tấm áp phích, chất vấn chủ nhiệm lớp.
Thầy hiệu trưởng cũng vừa vào lớp không lâu, cơ mà không để ý đến tấm áp phích trên bàn.
"Triệu tiên sinh, thực xin lỗi, những tấm áp phích này nhất định không phải do trường chúng tôi làm. Không bằng ngài lên phòng hiệu trưởng nói chuyện hoặc có thể xem camera giám sát?"
Chủ nhiệm lớp sợ gây chuyện, nhưng một vài vị phu nhân Hoa thị ngồi ở đây lại không sợ.
"Yo! Dám làm mà không dám nhận à? Muốn người không biết trừ phi đừng làm."
"Triệu tiên sinh, tháng 11 Hoa thị trời cũng đâu có lạnh đâu, sao anh lại đổ mồ hôi nhiều thế kia?"
"Giáo dục Tư Hành lấy cái tâm làm gốc cái gì? Phẩm hạnh anh sao lại như thế? Làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này chứ."
Các quý phụ phần lớn đều là Omega, đối loại sự tình này căm thù đến tận xương tuỷ, chẳng sợ chỉ là bắt gió bắt bóng, cũng hận đến ngứa răng.
Miệng chỉ có một, có bao nhiêu người thế này làm sao có thể tranh luận đủ, Triệu Côn Luân cầm tấm áp phích rời khỏi phòng học, đi gặp hiệu trưởng nói chuyện.
Vừa ra khỏi lớp, đã có hai phóng viên tới chào hỏi.
"Triệu tiên sinh, chuyện ngài bỏ rơi vợ con 19 năm trước có đúng không?"
"Ông Triệu, giáo dục Tư Hành đề xướng phẩm học kiêm ưu. Gia đình ông coi trọng AO lại coi thường B. Ông thực sự có đủ khả năng để gánh được tôn chỉ như vậy không?"
( 品学兼优-phẩm học kiêm ưu: Xuất sắc về tư cách và học thức, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là pǐn xué jiān yōu, nghĩa là đạo đức và học lực đều xuất sắc.)
Triệu Côn Luân một mình đối mặt với phóng viên, Triệu Thiên Minh theo sau, vừa ra tới liền đem mẹ kéo sang một bên, không để bà lộ mặt.
"Ly hôn ly hôn! Con đã nói bao nhiêu lần là ông ta không xứng làm cha làm chồng! Hiện tại đều đã rõ ràng rồi nhá!"
"Mấy năm nay ông ta đối với mẹ không nóng không lạnh, con còn tưởng rằng trong lòng ông ta có bạch nguyệt quang nào, nguyên lai bạch nguyệt quang cũng chỉ có cái kết cục này thôi!! Thật là ngu xuẩn! Ly hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất