Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo
Chương 56: Thượng tướng tỏ tình
Edit: nynuvola
Sau khi Lạc Nhiễm tỉnh dậy, Lucas giúp y làm phục hồi chức năng, cuối cùng là ăn một bát cháo nóng, cảm giác vô cùng mãn nguyện, dù sao thì Thẩm Tây Lạc vẫn rất lo lắng việc y khó tiếp thu, bởi vậy cần phải bổ sung thêm dịch dinh dưỡng.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Lucas ăn cơm trắng, Lạc Nhiễm uống cháo, thoạt nhìn khá thê thảm, ai không biết còn tưởng cuộc sống của Thượng tướng Đế Quốc hết sức túng quẫn cũng nên.
"Thượng tướng!"
Hai người ăn được một nửa, Vương Thu Dương và vài vị phó tướng tùy tiện xông vào phòng.
Vương Thu Dương thấy Lạc Nhiễm thì vô cùng ngạc nhiên.
Lucas nói: "Lần sau trước khi vào phải gõ cửa."
"À vâng......" Vương Thu Dương cười gượng sờ cằm, may không phải bắt gặp cảnh tượng củi khô bốc cháy nào, nếu không khả năng cao anh ta sẽ bị diệt khẩu mất.
Vì thói quen hình thành trong những chiến dịch trước, bình thường phó tướng vào phòng hắn đều không cần phải gõ cửa.
Nhưng hiện tại Thượng tướng đã có Lạc thư ký bên cạnh...... Hí hí.
"Làm sao vậy?"
Lucas khó chịu hỏi: "Rống cái gì mà rống, sắp đẻ đến nơi hay gì?"
Vương Thu Dương lại gần báo: "Thượng tướng, tình huống không ổn, tinh khấu đã đến phía đông của Lạc Băng."
"Phía đông?" Lạc Nhiễm đăm chiêu, "Là quặng UNK?"
"Vâng!" Freeman nói: " Theo lộ trình do các trinh sát cung cấp, mục tiêu của bọn chúng chắc hẳn là quặng mỏUNK."
Trước mắt phát hiện hai quặng có UNK đã được khai khoáng, một cái ở M4 đã bị phá hủy, cái còn lại nằm ở biên giới Lạc Băng, sát bến tàu nên nếu tinh khấu muốn cướp đoạt e là không có cơ hội chiến thắng.
"Bọn chúng đúng là điên rồi." Lucas cười lạnh nói: "Ảo tưởng một tiếng trống có thể vực dậy tinh thần à?"
"Thượng tướng, băng quặng ở Lạc Băng không thể để tinh khấu chiếm lợi được." Lạc Nhiễm hỏi: "Phía Lạc Băng có kế sách nào để ứng biến không?"
Freeman trả lời: "Bọn họ đã xin sự giúp đỡ từ phía Đế Quốc, nhưng Đại hoàng tử lại lệnh cho thiếu tướng Moka xuất chinh còn chúng ta thì quay về thủ đô nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi?" Lucas cười gằn.
"Phi!" Vương Thu Dương hừ lạnh: "Đầu óc Đại hoàng tử bị giòi bọ ăn đến thối rồi hả? Vì chút lợi ích cá nhân nên ngay cả băng quặng cũng chắp tay dâng lên chứ gì?!"
Freeman sửa lại cho đúng: "Không phải một chút lợi ích, mà là rất nhiều."
Nếu tiếp tục nghiên cứu UNK, Đại hoàng tử với tư cách là người lãnh đạo tự nhiên có thể kiếm được rất nhiều lợi lộc, tương lai nếu hắn kế vị, sẽ là một điểm cộng lớn vì đã kích cầu kinh tế và góp phần cống hiến vào khoa học kỹ thuật.
"Bỏ đi! Đừng nghị luận về hoàng thất." Lucas phất tay nói: "Chuẩn bị đi, chúng ta không cần quan tâm mấy người đó ra lệnh gì, cũng không cần phiền toái thiếu tướng Moka, cứ trực tiếp đến Lạc Băng!"
"Vâng!"
Sau khi Vương Thu Dương rời khỏi, Lucas ăn nốt phần ăn còn lại, nhìn qua Lạc Nhiễm cũng đã ăn xong: "Vẫn còn thừa một ít thời gian, tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo một chút."
"Vâng......?" Lạc Nhiễm hỏi: "Thượng tướng muốn đi do thám và tuần tra quân doanh sao?"
"Chỉ đi đây đó thôi."
"...... Đi đây đó?" Lạc Nhiễm hơi khó hiểu, y không rõ tại sao Lucas lại muốn làm mấy chuyện vô nghĩa như vậy với mình, nếu nói trước đây đến công viên giải trí cùng nhau vì kỳ nghỉ, coi như cũng giải thích được, còn bây giờ......?
"Phong cảnh ở SAT khá xinh đẹp, có một nhà máy sản xuất chocolate rất nổi tiếng ở đây." Lucas tự hào nói: "Tôi đã tìm kiếm tư liệu."
"Ồ."
Chỉ vì để ngắm phong cảnh và ăn chocolate thôi sao......
Chuyện này quá kỳ quặc, cũng không có mục đích gì cả, một chút đều không phù hợp với tác phong và thói quen của Lucas.
Có điều nếu Lucas muốn đi, vậy thì y cung kính không bằng tuân mệnh.
Hai người rời khỏi chiến hạm chính, chuyển qua phi cơ.
......
Phi cơ đi đến xưởng sản xuất chocolate, Lạc Nhiễm liếc nhìn nhà xưởng vuông vức đơn điệu, thoáng dời mắt sang Lucas.
"Tôi xuống mua cho cậu."
"Được."
Năm phút sau.
Lucas trở ra, mang theo một túi chocolate ném cho Lạc Nhiễm, "Hoàn hảo, loại nào cũng có."
Giống như tiến hành một cuộc điều tra.
Ai không biết còn tưởng hắn đang làm nhiệm vụ nào đó.
Lạc Nhiễm ngơ ngác mở túi, ngơ ngác cầm lên ăn.
"Cảm ơn Thượng tướng."
"Điểm dừng tiếp theo." Lucas mở điện thoại cau mày nói: "Thổ tinh đã bắt đầu hoạt động, thời gian tiêu tốn mười phút."
Lạc Nhiễm: "......"
Y cảm thấy có điểm không thích hợp, nghiêng đầu ngó xem điện thoại của hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Ngoan ngoãn ngồi im!" Lucas phản ứng cực nhanh, lập tức giấu đi.
Nhưng Lạc Nhiễm vẫn thành công liếc trộm được hàng đầu tiên.
Lạc Nhiễm: "......"
—— Chuyến du lịch lãng mạn của hai người đến sao Thổ! 10 địa điểm check in thần thánh dành cho các cặp đôi.
Lạc Nhiễm: "............"
Là do y điên hay là Lucas điên rồi???
Lạc Nhiễm ôm túi chocolate, nép vào ghế mềm trên phi cơ, mặt đỏ như thiêu.
Miếng chocolate đen hương rượu trong miệng tan chảy, vị đắng kích thích đầu lưỡi.
Rõ ràng tửu lượng của y rất tốt, nhưng ngay lúc này bỗng thấy choáng váng vì nồng độ cồn trong thỏi chocolate kia.
Khó, khó trách sau khi y tỉnh lại Lucas càng ngày càng...... Kỳ quặc.
Chẳng lẽ......
Không phải chứ, tại sao?
Y dường như thấy một sợi dây nào đó trong não vừa đứt phựt.
Trời ơi tại sao......?!
Đây là tiến triển cho cái gì thế này?
"Ngon không?" Lucas thấy Lạc Nhiễm ăn đến mức đỏ bừng mặt, giơ tay hiếu kỳ yêu cầu: "Cho tôi một thanh thử."
Lạc Nhiễm bóp túi nói: "Ngon lắm, xin lỗi anh, chocolate rượu chỉ có một thanh, tôi ăn luôn rồi."
Lucas: "......"
Lucas sờ mũi hỏi: "Có phải cậu nhìn thấy điện thoại của tôi rồi đúng không?"
"Không hề." Lạc Nhiễm lập tức lắc đầu.
"Vậy tiếp theo chúng ta đến sao Thổ nhé?" Lucas thăm dò.
"Không, tôi nghĩ chúng ta nên trở về đi......" Lạc Nhiễm cúi đầu không dám nhìn Lucas, cả người giống một quả táo bị hầm chín.
Lucas mỉm cười, phớt lờ ý kiến của y.
Cây cổ thụ ở Thổ tinh khá giống cây nhân duyên ở thủ đô Đế Quốc, từ cổ chí kim đến nay, trải qua năm tháng, nó trở thành một cây nhân duyên version 2.
Có điều cây cổ thụ ở thủ đô chủ yếu là cầu nhân duyên, còn cây nơi đây là dành cho những cặp tình nhân cầu bên nhau dài lâu.
Hai người hạ cánh, Lucas dựa theo kế hoạch đã vạch ra, mua một dải dây lụa rực rỡ ở sạp bán hàng ven đường, viết tên của hắn và Lạc Nhiễm sau đó treo lên.
"Hoàn thành nhiệm vụ." Lucas nghiêm túc: "Địa điểm tiếp theo."
Lạc Nhiễm: "......"
"Được."
Nhờ có sự nghiêm túc của hắn, cảm giác xấu hổ của y ít nhiều giảm xuống.
Lạc Nhiễm nhủ bụng, thôi cố gắng vượt qua ngày hôm nay, làm bộ như không biết hắn đang làm gì vậy.
Tóm lại Lucas đã coi cái chuyện "Hẹn hò" như một nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
......
Tại điểm dừng chân tiếp theo, hắn đưa Lạc Nhiễm đến một bãi đất trống hẻo lánh, mảnh đất mênh mông cằn cỗi, khô nứt vô tận, không có lấy ngọn cỏ, nhưng bầu trời sao lại phá lệ mê hoặc, không giống đêm đen truyền thống ở thủ đô, bầu trời nơi đây giống như một bảng màu, tinh vân màu tím, hồng nhạt và xanh lam chậm rãi lưu chuyển trên nền trời, phảng phất tựa một giấc mơ.
"Sao lại thế này?" Lucas nhìn bầu trời đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi: "Không phải nói vào thời gian này có thể nhìn thấy sao băng à?"
Hắn còn đang muốn chờ khi sao băng rơi xuống, AI sẽ thắp sáng nến khắp phi cơ, sau đó hắn có thể ôm hoa hồng tỏ tình với Lạc Nhiễm.
Lucas đã luyện tập trước lời tỏ tình rồi.
—— 99 đóa hồng tượng trưng cho sự nhiệt tình của tôi, những ngôi sao băng trên bầu trời kia tượng trưng cho sự chân thành của tôi! Sao băng là phù du, dễ dàng vội lướt qua, nhưng tình yêu của tôi đối với em không bao giờ thay đổi!
—— Tôi thích em, chúng ta bên nhau đi!
Câu này là hắn tra được trên mạng, rất vừa ý.
Lạc Nhiễm ngồi trên ghế, cười gượng đáp: "Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ rồi."
"Không thể nào? Chờ một chút nữa xem." Lucas xụ mặt nhìn lên trời đêm.
Lạc Nhiễm bất đắc dĩ ngồi chờ cùng hắn.
Một lát sau.
"Thượng tướng." Lạc Nhiễm thoáng ngượng ngập, mở miệng: "Thượng tướng có phải......"
"Cái gì?"
"......"
"Không có gì."
Nửa giờ sau.
Lucas có chút tức giận gõ gõ lên khung cửa sổ, bực bội nói: "Trên mạng toàn gạt người."
Lạc Nhiễm miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị ứng phó cho trận chiến tiếp theo.
Lại đợi thêm một lát, xem ra đúng là không có thật, Lucas ôm một bụng cáu giận đưa y trở về.
Trước khi đi còn hung hăng liếc xéo lên trời.
Lạc Nhiễm: "......"
Y nhẹ nhàng thở phào.
—— XXX ——
Lúc trở lại chiến hạm, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đại đội sẵn sàng rời khỏi M4 đuổi kịp tinh khấu và tiến đến biên giới Lạc Băng.
Chiến hạm sắp cất cánh, Lạc Nhiễm vội vàng gạt Lucas ra, "Thượng tướng, tôi đi kiểm tra hùng sư sửa xong chưa, coi tiến độ thế nào."
Nói rồi liền trốn luôn.
Lucas vốn muốn đuổi theo, nhưng hắn phải đến phòng điều khiển để xác định lộ trình, tạm thời đành buông tha người trước.
Lạc Nhiễm đến cabin sửa chữa.
Mọi người bên trong đang vì hùng sư mà bận rộn, dù sao muốn trùng tu 'anh chàng' to xác này cũng khá phức tạp.
"Lạc thư ký, cậu tới rồi." Đội trưởng đội cơ giáp sư là một Alpha nam trạc tuổi Hạ Chí, dáng vẻ nho nhã lịch sự, trong tay đang cầm một chồng tư liệu đánh giá.
"Phiền toái Tề tiên sinh." Lạc Nhiễm cũng biết hùng sư khó xử lý.
"Không phiền toái, có thể sửa chữa 'vợ' của chiến thần Đế Quốc là một vinh dự." Cơ giáp sư Tề Văn mỉm cười, anh ta nhìn Lạc Nhiễm, lại như nhớ ra cái gì, nhanh chóng sửa lời: "Ý của tôi là vợ bé ấy mà, Lạc thư ký đừng để ý nhé."
"......" Lạc Nhiễm không muốn đáp lời Alpha nữa.
Lạc Nhiễm xoay người xem hùng sư, cơ giáp khổng lồ được để ở đây có vẻ hơi chật chội, các bộ phận và bo mạch ở vết cắt cánh tay đã được sửa chữa, nhưng cánh tay mới vẫn chưa được lắp vào.
Đặt cánh tay mới sang một bên, Tề Văn cho biết: "Các bộ phận mới sẽ được sơn sau khi hoàn thành, màu sơn mới hơi khác với màu ban đầu của hùng sư. Vì vậy, chúng tôi tính sơn lại màu của hùng sư lần nữa, như vậy trông khá đẹp."
Lạc Nhiễm gật đầu.
Tề Văn nhìn Lạc Nhiễm, nói sâu xa: "Hôm qua Thượng tướng còn tự chạy đến đây tìm tôi, bảo là phải dùng màu sắc nguyên thủy của hùng sư, vì đó chính là màu sắc may mắn của ngài ấy."
Lạc Nhiễm ngạc nhiên.
Tề Văn nhìn hùng sư trước mặt, xúc động nói: "Hùng sư 00 và Thượng tướng Alton đã ngủ vùi trên chiến trường. Lúc hùng sư 01 được làm xong, chắc là khoảng năm thứ hai Lạc thư ký trở thành thư ký của Thượng tướng nhỉ? Tình cảm của cậu và Thượng tướng nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi, tôi thật sự rất ghen tị. "
Lạc Nhiễm chôn chân tại chỗ.
Qua một lát, y mới bất giác hỏi: "Màu sắc của hùng sư...... giống với màu tóc của tôi là thật sao? Không phải do trùng hợp? Không phải là cơ giáp sư quyết định?"
"Hả?" Tề Văn sững sờ, có chút bất ngờ hỏi ngược lại: "Cậu không biết ư?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Nhiễm, Tề Văn ngập ngừng giải thích, "Năm đó tôi may mắn theo thầy giáo cùng tham gia thiết kế hùng sư, lúc thảo luận và quyết định dùng màu sắc nào, thầy có hỏi qua ý kiến của Thượng tướng, ngài ấy suy nghĩ một lát rồi bảo là muốn màu giống với màu tóc của cậu."
Lạc Nhiễm câm nín.
"Thầy tôi lúc đó còn cố ý lôi tôi đi nhìn trộm màu tóc của cậu, quả thật rất đẹp, thầy tôi cũng rất vui vẻ, sau khi về liền bắt tay vào thiết kế bản vẽ." Tề Văn nhịn không được liếc qua mái tóc y lần nữa.
Lúc ấy tóc Lạc Nhiễm vừa chạm vai, còn chưa dài giống bây giờ.
"Lạc Nhiễm!"
Lạc Nhiễm quay đầu, trông thấy Lucas đã xử lý xong công việc đi đến đây tìm mình.
Tề Văn thức thời rời đi ngay.
Lạc Nhiễm vẫn còn hơi choáng váng.
Mọi thứ đều vượt quá tầm nhận thức của y.
"Đi thôi, cậu còn chưa hoàn toàn bình phục, trở về nghỉ ngơi trước." Lucas bắt được cổ tay của Lạc Nhiễm, dẫn y về phòng.
Hai người vừa bước chân vào phòng, ngoài cửa sổ bỗng sáng lên rực rỡ.
Lucas kinh ngạc. Là sao băng.
Hóa ra bọn họ không nhầm lẫn, là do sao băng đến chậm.
Vô số ánh sáng xẹt qua bầu trời đêm, kéo thành một cái đuôi lộng lẫy, một cơn mưa sao băng lướt trên bầu trời đầy tinh tú.
Lạc Nhiễm cũng có chút bất ngờ.
Ngắm sao băng trên chiến hạm ngoài vũ trụ là trải nghiệm khác hoàn toàn với ngắm ở thủ đô.
Rạng ngời hơn, rung động hơn, bàng hoàng như thể sao băng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào. Mơ hồ nhìn thấy hình dáng đường viền của thiên thạch, nhưng không thể ngăn cản được sự rực rỡ của nó.
Lucas: "Lạc Nhiễm, trước khi khởi hành tôi đã từng bảo, tôi có chuyện muốn nói với em."
Lạc Nhiễm cúi đầu, "Ừm."
"Rầm!"
Lucas đột nhiên ấn người y áp lên ô cửa sổ, vây chặt người trong vòng tay mình.
Hai tay Lạc Nhiễm bị chế trụ giơ lên cao, đây tuyệt đối là một tư thế thần phục, muốn trốn cũng không được.
Điều này khiến y cảm thấy có chút lo lắng và ngại ngùng, tuy rằng cái tư thế này đã từng thực hành qua vô số lần.
"Thượng tướng." Lạc Nhiễm run giọng nói: "Buông tôi ra......"
"Tuy là có hơi chậm trễ, cũng không giống như trong kế hoạch của tôi. Nhưng mà......" Lucas thoáng ngừng lại nhìn chằm chằm y, có chút nôn nóng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cực kỳ gần, chóp mũi như sắp chạm vào nhau.
......
Rầm ——!
"Thượng tướng! Chúng ta có thể xuất phát rồi!" Vương Thu Dương và một tốp phó tướng tông cửa chạy vào, Vương Thu Dương còn lớn tiếng hô hào: "Các anh em đang chờ Thượng tướng đến phòng điều khiển để khởi động chiến hạm! Thượng tướng...... Ể?"
"......"
Quá đáng sợ, không khí đột nhiên vô cùng tĩnh lặng.
Vương Thu Dương ngơ ngác nhìn thấy Lạc Nhiễm bị Thượng tướng nhà mình đè trên cửa sổ.
Trong lòng lộp bộp nghĩ, chết mie tui rồi.
Mụ nội nó!
"Vương! Thu! Dương." Sắc mặt Lucas y đúc Tu La.
Lạc Nhiễm cảm tạ trời đất đã cho Vương Thu Dương xuất hiện, lập tức tránh khỏi kiềm chế của Lucas, hòa nhã đáp chuyện với Vương Thu Dương: "Không có việc gì cả, hai người muốn nói gì cứ nói tiếp đi ha."
Vương Thu Dương: "......"
Phu nhân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Vương Thu Dương thấy chết không sờn nói: "Chính là......"
"Câm miệng!"
Không ngờ Lucas đã cắt ngang trước, cười lạnh nhìn Lạc Nhiễm: "Mẹ kiếp, em cho rằng có bọn họ ở đây thì tôi không dám nói sao?! Hôm nay dù sét đánh cháy cái chiến hạm này thì tôi cũng phải nói cho bằng được!"
Lạc Nhiễm có dự cảm không tốt, quay người cắm đầu chạy trốn.
Lucas đuổi theo, giọng nói bỗng trở nên cao vút từ tính, vừa hữu lực vừa khí phách gào lên: "Lạc Nhiễm! Tôi thích em, hôm nay làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn tỏ tình với em, tôi thích em, muốn đánh dấu em, bất kể em là Beta hay Omega tôi vẫn thích!"
Lạc Nhiễm: "......"
"Lạc Nhiễm, em có thể làm vợ của tôi không?"
Lạc Nhiễm: "............"
Lạc Nhiễm chạy càng nhanh, đã lao thẳng ra khỏi phòng.
"Em đứng lại cho tôi!"
Lucas dí theo sát nút.
"Nếu không thì làm chồng cũng được, mấy cái đó tôi không để ý!"
"Lạc Nhiễm!"
"Tôi thích em, em không nghe thấy sao?!"
Khán giả vây coi toàn bộ đều hít một ngụm khí lạnh.
Trời má ơi.
Tình yêu tuyệt mỹ~~~
=========
Cuối cùng toi cũng đợi tới được cái ngày này, ngày đổi xưng hô cho Thượng tướng đầu gỗ tự luyến mê vợ như điếu đổ rồi còn cứng mồm mấy chục chương trước nhá=)))
Sau khi Lạc Nhiễm tỉnh dậy, Lucas giúp y làm phục hồi chức năng, cuối cùng là ăn một bát cháo nóng, cảm giác vô cùng mãn nguyện, dù sao thì Thẩm Tây Lạc vẫn rất lo lắng việc y khó tiếp thu, bởi vậy cần phải bổ sung thêm dịch dinh dưỡng.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Lucas ăn cơm trắng, Lạc Nhiễm uống cháo, thoạt nhìn khá thê thảm, ai không biết còn tưởng cuộc sống của Thượng tướng Đế Quốc hết sức túng quẫn cũng nên.
"Thượng tướng!"
Hai người ăn được một nửa, Vương Thu Dương và vài vị phó tướng tùy tiện xông vào phòng.
Vương Thu Dương thấy Lạc Nhiễm thì vô cùng ngạc nhiên.
Lucas nói: "Lần sau trước khi vào phải gõ cửa."
"À vâng......" Vương Thu Dương cười gượng sờ cằm, may không phải bắt gặp cảnh tượng củi khô bốc cháy nào, nếu không khả năng cao anh ta sẽ bị diệt khẩu mất.
Vì thói quen hình thành trong những chiến dịch trước, bình thường phó tướng vào phòng hắn đều không cần phải gõ cửa.
Nhưng hiện tại Thượng tướng đã có Lạc thư ký bên cạnh...... Hí hí.
"Làm sao vậy?"
Lucas khó chịu hỏi: "Rống cái gì mà rống, sắp đẻ đến nơi hay gì?"
Vương Thu Dương lại gần báo: "Thượng tướng, tình huống không ổn, tinh khấu đã đến phía đông của Lạc Băng."
"Phía đông?" Lạc Nhiễm đăm chiêu, "Là quặng UNK?"
"Vâng!" Freeman nói: " Theo lộ trình do các trinh sát cung cấp, mục tiêu của bọn chúng chắc hẳn là quặng mỏUNK."
Trước mắt phát hiện hai quặng có UNK đã được khai khoáng, một cái ở M4 đã bị phá hủy, cái còn lại nằm ở biên giới Lạc Băng, sát bến tàu nên nếu tinh khấu muốn cướp đoạt e là không có cơ hội chiến thắng.
"Bọn chúng đúng là điên rồi." Lucas cười lạnh nói: "Ảo tưởng một tiếng trống có thể vực dậy tinh thần à?"
"Thượng tướng, băng quặng ở Lạc Băng không thể để tinh khấu chiếm lợi được." Lạc Nhiễm hỏi: "Phía Lạc Băng có kế sách nào để ứng biến không?"
Freeman trả lời: "Bọn họ đã xin sự giúp đỡ từ phía Đế Quốc, nhưng Đại hoàng tử lại lệnh cho thiếu tướng Moka xuất chinh còn chúng ta thì quay về thủ đô nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi?" Lucas cười gằn.
"Phi!" Vương Thu Dương hừ lạnh: "Đầu óc Đại hoàng tử bị giòi bọ ăn đến thối rồi hả? Vì chút lợi ích cá nhân nên ngay cả băng quặng cũng chắp tay dâng lên chứ gì?!"
Freeman sửa lại cho đúng: "Không phải một chút lợi ích, mà là rất nhiều."
Nếu tiếp tục nghiên cứu UNK, Đại hoàng tử với tư cách là người lãnh đạo tự nhiên có thể kiếm được rất nhiều lợi lộc, tương lai nếu hắn kế vị, sẽ là một điểm cộng lớn vì đã kích cầu kinh tế và góp phần cống hiến vào khoa học kỹ thuật.
"Bỏ đi! Đừng nghị luận về hoàng thất." Lucas phất tay nói: "Chuẩn bị đi, chúng ta không cần quan tâm mấy người đó ra lệnh gì, cũng không cần phiền toái thiếu tướng Moka, cứ trực tiếp đến Lạc Băng!"
"Vâng!"
Sau khi Vương Thu Dương rời khỏi, Lucas ăn nốt phần ăn còn lại, nhìn qua Lạc Nhiễm cũng đã ăn xong: "Vẫn còn thừa một ít thời gian, tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo một chút."
"Vâng......?" Lạc Nhiễm hỏi: "Thượng tướng muốn đi do thám và tuần tra quân doanh sao?"
"Chỉ đi đây đó thôi."
"...... Đi đây đó?" Lạc Nhiễm hơi khó hiểu, y không rõ tại sao Lucas lại muốn làm mấy chuyện vô nghĩa như vậy với mình, nếu nói trước đây đến công viên giải trí cùng nhau vì kỳ nghỉ, coi như cũng giải thích được, còn bây giờ......?
"Phong cảnh ở SAT khá xinh đẹp, có một nhà máy sản xuất chocolate rất nổi tiếng ở đây." Lucas tự hào nói: "Tôi đã tìm kiếm tư liệu."
"Ồ."
Chỉ vì để ngắm phong cảnh và ăn chocolate thôi sao......
Chuyện này quá kỳ quặc, cũng không có mục đích gì cả, một chút đều không phù hợp với tác phong và thói quen của Lucas.
Có điều nếu Lucas muốn đi, vậy thì y cung kính không bằng tuân mệnh.
Hai người rời khỏi chiến hạm chính, chuyển qua phi cơ.
......
Phi cơ đi đến xưởng sản xuất chocolate, Lạc Nhiễm liếc nhìn nhà xưởng vuông vức đơn điệu, thoáng dời mắt sang Lucas.
"Tôi xuống mua cho cậu."
"Được."
Năm phút sau.
Lucas trở ra, mang theo một túi chocolate ném cho Lạc Nhiễm, "Hoàn hảo, loại nào cũng có."
Giống như tiến hành một cuộc điều tra.
Ai không biết còn tưởng hắn đang làm nhiệm vụ nào đó.
Lạc Nhiễm ngơ ngác mở túi, ngơ ngác cầm lên ăn.
"Cảm ơn Thượng tướng."
"Điểm dừng tiếp theo." Lucas mở điện thoại cau mày nói: "Thổ tinh đã bắt đầu hoạt động, thời gian tiêu tốn mười phút."
Lạc Nhiễm: "......"
Y cảm thấy có điểm không thích hợp, nghiêng đầu ngó xem điện thoại của hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Ngoan ngoãn ngồi im!" Lucas phản ứng cực nhanh, lập tức giấu đi.
Nhưng Lạc Nhiễm vẫn thành công liếc trộm được hàng đầu tiên.
Lạc Nhiễm: "......"
—— Chuyến du lịch lãng mạn của hai người đến sao Thổ! 10 địa điểm check in thần thánh dành cho các cặp đôi.
Lạc Nhiễm: "............"
Là do y điên hay là Lucas điên rồi???
Lạc Nhiễm ôm túi chocolate, nép vào ghế mềm trên phi cơ, mặt đỏ như thiêu.
Miếng chocolate đen hương rượu trong miệng tan chảy, vị đắng kích thích đầu lưỡi.
Rõ ràng tửu lượng của y rất tốt, nhưng ngay lúc này bỗng thấy choáng váng vì nồng độ cồn trong thỏi chocolate kia.
Khó, khó trách sau khi y tỉnh lại Lucas càng ngày càng...... Kỳ quặc.
Chẳng lẽ......
Không phải chứ, tại sao?
Y dường như thấy một sợi dây nào đó trong não vừa đứt phựt.
Trời ơi tại sao......?!
Đây là tiến triển cho cái gì thế này?
"Ngon không?" Lucas thấy Lạc Nhiễm ăn đến mức đỏ bừng mặt, giơ tay hiếu kỳ yêu cầu: "Cho tôi một thanh thử."
Lạc Nhiễm bóp túi nói: "Ngon lắm, xin lỗi anh, chocolate rượu chỉ có một thanh, tôi ăn luôn rồi."
Lucas: "......"
Lucas sờ mũi hỏi: "Có phải cậu nhìn thấy điện thoại của tôi rồi đúng không?"
"Không hề." Lạc Nhiễm lập tức lắc đầu.
"Vậy tiếp theo chúng ta đến sao Thổ nhé?" Lucas thăm dò.
"Không, tôi nghĩ chúng ta nên trở về đi......" Lạc Nhiễm cúi đầu không dám nhìn Lucas, cả người giống một quả táo bị hầm chín.
Lucas mỉm cười, phớt lờ ý kiến của y.
Cây cổ thụ ở Thổ tinh khá giống cây nhân duyên ở thủ đô Đế Quốc, từ cổ chí kim đến nay, trải qua năm tháng, nó trở thành một cây nhân duyên version 2.
Có điều cây cổ thụ ở thủ đô chủ yếu là cầu nhân duyên, còn cây nơi đây là dành cho những cặp tình nhân cầu bên nhau dài lâu.
Hai người hạ cánh, Lucas dựa theo kế hoạch đã vạch ra, mua một dải dây lụa rực rỡ ở sạp bán hàng ven đường, viết tên của hắn và Lạc Nhiễm sau đó treo lên.
"Hoàn thành nhiệm vụ." Lucas nghiêm túc: "Địa điểm tiếp theo."
Lạc Nhiễm: "......"
"Được."
Nhờ có sự nghiêm túc của hắn, cảm giác xấu hổ của y ít nhiều giảm xuống.
Lạc Nhiễm nhủ bụng, thôi cố gắng vượt qua ngày hôm nay, làm bộ như không biết hắn đang làm gì vậy.
Tóm lại Lucas đã coi cái chuyện "Hẹn hò" như một nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
......
Tại điểm dừng chân tiếp theo, hắn đưa Lạc Nhiễm đến một bãi đất trống hẻo lánh, mảnh đất mênh mông cằn cỗi, khô nứt vô tận, không có lấy ngọn cỏ, nhưng bầu trời sao lại phá lệ mê hoặc, không giống đêm đen truyền thống ở thủ đô, bầu trời nơi đây giống như một bảng màu, tinh vân màu tím, hồng nhạt và xanh lam chậm rãi lưu chuyển trên nền trời, phảng phất tựa một giấc mơ.
"Sao lại thế này?" Lucas nhìn bầu trời đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi: "Không phải nói vào thời gian này có thể nhìn thấy sao băng à?"
Hắn còn đang muốn chờ khi sao băng rơi xuống, AI sẽ thắp sáng nến khắp phi cơ, sau đó hắn có thể ôm hoa hồng tỏ tình với Lạc Nhiễm.
Lucas đã luyện tập trước lời tỏ tình rồi.
—— 99 đóa hồng tượng trưng cho sự nhiệt tình của tôi, những ngôi sao băng trên bầu trời kia tượng trưng cho sự chân thành của tôi! Sao băng là phù du, dễ dàng vội lướt qua, nhưng tình yêu của tôi đối với em không bao giờ thay đổi!
—— Tôi thích em, chúng ta bên nhau đi!
Câu này là hắn tra được trên mạng, rất vừa ý.
Lạc Nhiễm ngồi trên ghế, cười gượng đáp: "Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ rồi."
"Không thể nào? Chờ một chút nữa xem." Lucas xụ mặt nhìn lên trời đêm.
Lạc Nhiễm bất đắc dĩ ngồi chờ cùng hắn.
Một lát sau.
"Thượng tướng." Lạc Nhiễm thoáng ngượng ngập, mở miệng: "Thượng tướng có phải......"
"Cái gì?"
"......"
"Không có gì."
Nửa giờ sau.
Lucas có chút tức giận gõ gõ lên khung cửa sổ, bực bội nói: "Trên mạng toàn gạt người."
Lạc Nhiễm miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị ứng phó cho trận chiến tiếp theo.
Lại đợi thêm một lát, xem ra đúng là không có thật, Lucas ôm một bụng cáu giận đưa y trở về.
Trước khi đi còn hung hăng liếc xéo lên trời.
Lạc Nhiễm: "......"
Y nhẹ nhàng thở phào.
—— XXX ——
Lúc trở lại chiến hạm, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đại đội sẵn sàng rời khỏi M4 đuổi kịp tinh khấu và tiến đến biên giới Lạc Băng.
Chiến hạm sắp cất cánh, Lạc Nhiễm vội vàng gạt Lucas ra, "Thượng tướng, tôi đi kiểm tra hùng sư sửa xong chưa, coi tiến độ thế nào."
Nói rồi liền trốn luôn.
Lucas vốn muốn đuổi theo, nhưng hắn phải đến phòng điều khiển để xác định lộ trình, tạm thời đành buông tha người trước.
Lạc Nhiễm đến cabin sửa chữa.
Mọi người bên trong đang vì hùng sư mà bận rộn, dù sao muốn trùng tu 'anh chàng' to xác này cũng khá phức tạp.
"Lạc thư ký, cậu tới rồi." Đội trưởng đội cơ giáp sư là một Alpha nam trạc tuổi Hạ Chí, dáng vẻ nho nhã lịch sự, trong tay đang cầm một chồng tư liệu đánh giá.
"Phiền toái Tề tiên sinh." Lạc Nhiễm cũng biết hùng sư khó xử lý.
"Không phiền toái, có thể sửa chữa 'vợ' của chiến thần Đế Quốc là một vinh dự." Cơ giáp sư Tề Văn mỉm cười, anh ta nhìn Lạc Nhiễm, lại như nhớ ra cái gì, nhanh chóng sửa lời: "Ý của tôi là vợ bé ấy mà, Lạc thư ký đừng để ý nhé."
"......" Lạc Nhiễm không muốn đáp lời Alpha nữa.
Lạc Nhiễm xoay người xem hùng sư, cơ giáp khổng lồ được để ở đây có vẻ hơi chật chội, các bộ phận và bo mạch ở vết cắt cánh tay đã được sửa chữa, nhưng cánh tay mới vẫn chưa được lắp vào.
Đặt cánh tay mới sang một bên, Tề Văn cho biết: "Các bộ phận mới sẽ được sơn sau khi hoàn thành, màu sơn mới hơi khác với màu ban đầu của hùng sư. Vì vậy, chúng tôi tính sơn lại màu của hùng sư lần nữa, như vậy trông khá đẹp."
Lạc Nhiễm gật đầu.
Tề Văn nhìn Lạc Nhiễm, nói sâu xa: "Hôm qua Thượng tướng còn tự chạy đến đây tìm tôi, bảo là phải dùng màu sắc nguyên thủy của hùng sư, vì đó chính là màu sắc may mắn của ngài ấy."
Lạc Nhiễm ngạc nhiên.
Tề Văn nhìn hùng sư trước mặt, xúc động nói: "Hùng sư 00 và Thượng tướng Alton đã ngủ vùi trên chiến trường. Lúc hùng sư 01 được làm xong, chắc là khoảng năm thứ hai Lạc thư ký trở thành thư ký của Thượng tướng nhỉ? Tình cảm của cậu và Thượng tướng nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi, tôi thật sự rất ghen tị. "
Lạc Nhiễm chôn chân tại chỗ.
Qua một lát, y mới bất giác hỏi: "Màu sắc của hùng sư...... giống với màu tóc của tôi là thật sao? Không phải do trùng hợp? Không phải là cơ giáp sư quyết định?"
"Hả?" Tề Văn sững sờ, có chút bất ngờ hỏi ngược lại: "Cậu không biết ư?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Nhiễm, Tề Văn ngập ngừng giải thích, "Năm đó tôi may mắn theo thầy giáo cùng tham gia thiết kế hùng sư, lúc thảo luận và quyết định dùng màu sắc nào, thầy có hỏi qua ý kiến của Thượng tướng, ngài ấy suy nghĩ một lát rồi bảo là muốn màu giống với màu tóc của cậu."
Lạc Nhiễm câm nín.
"Thầy tôi lúc đó còn cố ý lôi tôi đi nhìn trộm màu tóc của cậu, quả thật rất đẹp, thầy tôi cũng rất vui vẻ, sau khi về liền bắt tay vào thiết kế bản vẽ." Tề Văn nhịn không được liếc qua mái tóc y lần nữa.
Lúc ấy tóc Lạc Nhiễm vừa chạm vai, còn chưa dài giống bây giờ.
"Lạc Nhiễm!"
Lạc Nhiễm quay đầu, trông thấy Lucas đã xử lý xong công việc đi đến đây tìm mình.
Tề Văn thức thời rời đi ngay.
Lạc Nhiễm vẫn còn hơi choáng váng.
Mọi thứ đều vượt quá tầm nhận thức của y.
"Đi thôi, cậu còn chưa hoàn toàn bình phục, trở về nghỉ ngơi trước." Lucas bắt được cổ tay của Lạc Nhiễm, dẫn y về phòng.
Hai người vừa bước chân vào phòng, ngoài cửa sổ bỗng sáng lên rực rỡ.
Lucas kinh ngạc. Là sao băng.
Hóa ra bọn họ không nhầm lẫn, là do sao băng đến chậm.
Vô số ánh sáng xẹt qua bầu trời đêm, kéo thành một cái đuôi lộng lẫy, một cơn mưa sao băng lướt trên bầu trời đầy tinh tú.
Lạc Nhiễm cũng có chút bất ngờ.
Ngắm sao băng trên chiến hạm ngoài vũ trụ là trải nghiệm khác hoàn toàn với ngắm ở thủ đô.
Rạng ngời hơn, rung động hơn, bàng hoàng như thể sao băng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào. Mơ hồ nhìn thấy hình dáng đường viền của thiên thạch, nhưng không thể ngăn cản được sự rực rỡ của nó.
Lucas: "Lạc Nhiễm, trước khi khởi hành tôi đã từng bảo, tôi có chuyện muốn nói với em."
Lạc Nhiễm cúi đầu, "Ừm."
"Rầm!"
Lucas đột nhiên ấn người y áp lên ô cửa sổ, vây chặt người trong vòng tay mình.
Hai tay Lạc Nhiễm bị chế trụ giơ lên cao, đây tuyệt đối là một tư thế thần phục, muốn trốn cũng không được.
Điều này khiến y cảm thấy có chút lo lắng và ngại ngùng, tuy rằng cái tư thế này đã từng thực hành qua vô số lần.
"Thượng tướng." Lạc Nhiễm run giọng nói: "Buông tôi ra......"
"Tuy là có hơi chậm trễ, cũng không giống như trong kế hoạch của tôi. Nhưng mà......" Lucas thoáng ngừng lại nhìn chằm chằm y, có chút nôn nóng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cực kỳ gần, chóp mũi như sắp chạm vào nhau.
......
Rầm ——!
"Thượng tướng! Chúng ta có thể xuất phát rồi!" Vương Thu Dương và một tốp phó tướng tông cửa chạy vào, Vương Thu Dương còn lớn tiếng hô hào: "Các anh em đang chờ Thượng tướng đến phòng điều khiển để khởi động chiến hạm! Thượng tướng...... Ể?"
"......"
Quá đáng sợ, không khí đột nhiên vô cùng tĩnh lặng.
Vương Thu Dương ngơ ngác nhìn thấy Lạc Nhiễm bị Thượng tướng nhà mình đè trên cửa sổ.
Trong lòng lộp bộp nghĩ, chết mie tui rồi.
Mụ nội nó!
"Vương! Thu! Dương." Sắc mặt Lucas y đúc Tu La.
Lạc Nhiễm cảm tạ trời đất đã cho Vương Thu Dương xuất hiện, lập tức tránh khỏi kiềm chế của Lucas, hòa nhã đáp chuyện với Vương Thu Dương: "Không có việc gì cả, hai người muốn nói gì cứ nói tiếp đi ha."
Vương Thu Dương: "......"
Phu nhân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Vương Thu Dương thấy chết không sờn nói: "Chính là......"
"Câm miệng!"
Không ngờ Lucas đã cắt ngang trước, cười lạnh nhìn Lạc Nhiễm: "Mẹ kiếp, em cho rằng có bọn họ ở đây thì tôi không dám nói sao?! Hôm nay dù sét đánh cháy cái chiến hạm này thì tôi cũng phải nói cho bằng được!"
Lạc Nhiễm có dự cảm không tốt, quay người cắm đầu chạy trốn.
Lucas đuổi theo, giọng nói bỗng trở nên cao vút từ tính, vừa hữu lực vừa khí phách gào lên: "Lạc Nhiễm! Tôi thích em, hôm nay làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn tỏ tình với em, tôi thích em, muốn đánh dấu em, bất kể em là Beta hay Omega tôi vẫn thích!"
Lạc Nhiễm: "......"
"Lạc Nhiễm, em có thể làm vợ của tôi không?"
Lạc Nhiễm: "............"
Lạc Nhiễm chạy càng nhanh, đã lao thẳng ra khỏi phòng.
"Em đứng lại cho tôi!"
Lucas dí theo sát nút.
"Nếu không thì làm chồng cũng được, mấy cái đó tôi không để ý!"
"Lạc Nhiễm!"
"Tôi thích em, em không nghe thấy sao?!"
Khán giả vây coi toàn bộ đều hít một ngụm khí lạnh.
Trời má ơi.
Tình yêu tuyệt mỹ~~~
=========
Cuối cùng toi cũng đợi tới được cái ngày này, ngày đổi xưng hô cho Thượng tướng đầu gỗ tự luyến mê vợ như điếu đổ rồi còn cứng mồm mấy chục chương trước nhá=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất