Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo

Chương 91: Thư ký có.....?

Trước Sau
Edit: Nynuvola

Ngay trong khoảnh khắc tia lửa kia lao đến, Lạc Nhiễm có thể cảm nhận được Dung An đã xông tới chặn cho mình, y theo bản năng vội triển khai tinh thần lực.

Rất ít trong số những AO cấp cao có thể chuyển biến sức mạnh tinh thần thành thực thể trong nháy mát, chẳng hạn như lưỡi dao tấn công sắc bén của Lucas trước đây.

Khi tầng sáng trong suốt xuất hiện bên cạnh Lạc Nhiễm quá mức đột ngột, lần đầu tiên y biết bản thân cũng có thể làm điều đó, nhân lúc nghìn cân treo sợi tóc bộc phá tiềm năng.

Hóa ra không chỉ mình Lucas làm được, y cũng có thể triển khai nó.

Ầm ầm ——

Ngọn lửa kia trực tiếp phá hủy tấm lá chắn của y, khiến cho tinh thần lực bị giáng một cú mạnh, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

......

Oành ———

Đợt hỏa pháo từ trận kính vạn hoa bắn ra đã kết thúc tất cả trận đột kích vốn giằng co nửa ngày trời.

Đế Quốc nghênh đón thắng lợi bước đầu trong chiến dịch này.

Tuy Liệp Hồ vẫn chạy thoát, nhưng nguyên khí của tinh khấu bị tổn thương nghiêm trọng, bọn chúng rơi vào thế không kịp phòng ngừa, những trận chiến liên miên khiến chúng tổn hao tài lực quá nhiều, mà phần lớn chỉ dựa vào mưa sao băng.

Lucas không chắc tinh khấu liệu còn mưa sao băng hay không, nhưng cho dù có đi chẳng nữa, khả năng cao dư lại tầm một lần, dù sao thì để chế tạo ra nó cần tiêu tốn một khoản tiền của và nguyên vật liệu rất lớn.

Hiện tại Freeman đang dọn dẹp chiến trường, Lucas đứng trên boong tàu đọc báo cáo phía viện quân.

Nhóm Lạc Nhiễm đã xuất phát để tập hợp với hắn.

Nội gián được Vương Thụy Thành lôi ra ánh sáng, chết vì vụ nổ, Đại hoàng tử cũng bị tróc nã thành công.

Lucas nhìn tờ báo cáo, nắm chặt thiết bị liên lạc.

Hắn không ngờ Đại hoàng tử lại có thể...... Cực đoan như vậy.

Hắn biết Đại hoàng tử thích Lạc Nhiễm, nhưng không nghĩ đến anh ta làm ra chuyện kia...... Tất cả mọi người đều cho rằng Đại hoàng tử thích y phần lớn vì lợi ích từ bản thân y.

Nhưng Đại hoàng tử lần đầu tiên lộ sơ hở bởi vì Lạc Nhiễm.

Chính thức rơi đài cũng vì Lạc Nhiễm.

Cuối cùng mất đi tính mạng chỉ vì định kéo theo y chết cùng, không ngại thử một lần.

Lucas hít sâu một hơi, đợi báo cáo thứ hai đến, đôi mắt dán chặt lên từng câu từng chữ trên đó "Xảy ra vụ nổ, Lạc chỉ huy và Dung phó tướng sống chết không rõ".

Lúc Freeman tới gần vừa vặn trông thấy sắc mặt cực kỳ tồi tệ và đầu ngón tay hơi run rẩy của hắn.

"Thượng tướng......?"

"Không sao." Lucas lạnh lùng nói: "Cấp báo đi."

"Chúng ta phát hiện ra một nguồn năng lượng phóng thích từ sâu khổng lồ ở khu vực lân cận! Có truy bắt không ạ?"

"Bắt." Lucas nói: "Dẫn tiểu đội đuổi theo."

......

......

Tỉnh dậy lần nữa, Lạc Nhiễm phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh trong chiến hạm.

Vừa nhúc nhích một chút cả người liền đau nhức, từ trên xuống dưới đều có thương tích, nghiêm trọng nhất là phần lưng, băng vải cuốn mấy vòng quanh miệng vết thương vẫn còn nóng rát.

Lạc Nhiễm cúi đầu, có thể nhận ra tay chân đều quấn băng.

"Lạc chỉ huy tỉnh rồi......!"

"Lạc thư ký yên tâm, thương tích trên cơ thể ngài không quá nghiêm trọng."

Thứ bị tổn thương nặng là tinh thần lực, nhưng cái này chỉ có Hạ Chí biết, hơn nữa cũng đã tiêm thuốc cho y, phần còn lại đành dựa vào Lucas hoặc bản thân y chậm rãi tự chữa lành.

Lạc Nhiễm chống giường đệm đứng dậy, phát hiện có mấy bác sĩ đang vây quanh, đều là cấp dưới tinh anh của Hạ Chí.

Trong lòng Lạc Nhiễm chợt trống rỗng.

Theo lý mà nói, với thân phận và tình trạng tinh thần nguy hiểm của y, Hạ Chí nhất định sẽ túc trực bên cạnh.

Nhưng hiện tại anh không có ở đây, chứng tỏ có lẽ Dung An......

"Dung phó tướng đâu?" Lạc Nhiễm trầm giọng hỏi: "Người đang ở đâu?"

"Chuyện này......"

"Nói." Lạc Nhiễm hít vào một hơi, sắc mặt u ám: "Nói thật đi."

Bác sĩ lập tức trả lời: "Lạc chỉ huy yên tâm, không phải tình huống tệ nhất, trước mắt bác sĩ Hạ và các tiền bối đang cố gắng hết sức cứu chữa."

Y day day trán: "Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"Nửa ngày."

Đã qua nửa ngày còn chưa cứu được người về......

Tuy rằng tình huống chưa tới mức xấu nhất, nhưng tuyệt đối không ổn.

Lạc Nhiễm ấn huyệt thái dương, cảm xúc xao động là đầu lại đau, nhức nhối ong ong.

—— Tinh thần lực lại bị thương.

Nhưng giờ không phải lúc để ý cái đó, y rút ống truyền xuống giường.

"Dung phó tướng ở đâu?"

......

Phòng cấp cứu chiến hạm.

Khi Lạc Nhiễm chạy đến lập tức trông thấy anh trai Lạc Tinh Nguyên đang đứng đối mặt với bức tường. Tay anh chống lên tường, trán tựa vào tay, quay lưng về phía mọi người nên không thấy rõ sắc mặt.

Lạc Nhiễm đứng bên cạnh hơi ngập ngừng, thấp giọng nói: "Em xin lỗi."

Một lát sau, nghe được giọng nói khàn khàn của anh trai: "Em không sai, cậu ấy làm rất đúng."

"Luận về công, em là người quan trọng nhất trên chiến hạm. Luận việc tư, em là em trai của anh."



Lạc Nhiễm biết lúc này cũng không thể nói thêm gì, chỉ yên lặng cùng Lạc Tinh Nguyên chờ đợi.

Vương Thu Dương trên đường đến tìm hai người, sau vụ nổ kia, người còn sống trên chiến hạm không nhiều, tư binh và tinh khấu đã bị Vương Thu Dương bắt giữ.

Lạc Nhiễm và Dung An được chuyển đến phòng cấp cứu trên chiến hạm chính để tiếp nhận chữa trị, còn Đại hoàng tử...... Lúc nhóm Vương Thu Dương phát hiện thì người kia đang hấp hối, sau mang trở về người đã tự sát rồi.

Vương Thu Dương cúi đầu nói: "Anh ta nhờ tôi nhắn với ngài một câu, nói là di ngôn."

"Cái gì?" Lạc Nhiễm nghi hoặc.

Vương Thu Dương trả lời: "Anh ta nói, 'Tôi là thật lòng với Lạc thư ký'."

Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ ở hoa viên.

Lạc Nhiễm thoáng im lặng, phân phó: "Tôi biết rồi, bảo quản thi thể thật tốt, giao cho tiểu đội vận chuyển về thủ đô để Nhị hoàng tử xử lý."

"Vâng!"

Vương Thu Dương liếc thấy ánh đèn đỏ trong phòng cấp cứu, nhỏ giọng thăm dò: "Dung phó tướng......"

"Không sao đâu." Y nhìn Lạc Tinh Nguyên, khẳng định: "Sẽ không có việc gì."

"Ừm." Mắt Vương Thu Dương đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Thụy Thành đúng là súc sinh, chết trên chiến hạm, vì đứng gần cửa lớn nên thi thể đều tan thành từng mảnh nhỏ!"

"Tôi đã dạy bảo nó từ bé, nó thành ra thế này...... Tôi không hề nghĩ đến!"

Vương Thu Dương tiến lại gần trịnh trọng làm quân lễ với Lạc Tinh Nguyên.

"Tôi thẹn với quân bộ, thẹn với Thượng tướng, càng thẹn với Lạc thiếu tướng!"

"Không sao, chuyện này bất kỳ ai đều không cần tự trách." Lạc Tinh Nguyên vẫn đưa lưng về phía họ như cũ, Vương Thu Dương không biết liệu anh có đang khóc không, bởi vì bả vai anh đã âm thầm run rẩy.

"Ting ting."

Không biết qua bao lâu sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng bị đẩy ra, Hạ Chí mặc đồ phẫu thuật bước ra ngoài.

"Ổn rồi." Hạ Chí đeo mặt nạ bảo hộ nói: "Bảo toàn được mạng sống của Dung phó tướng."

Lạc Nhiễm nháy mắt thấy cơ thể Lạc Tinh Nguyên mất đi sức lực chống đỡ, dọc theo tường trượt dài quỳ sụp xuống đất.

Y nhạy bén bắt được từ ngữ của Hạ Chí.

"Bảo vệ tính mạng, vậy còn những mặt khác......?"

Hạ Chí dừng một chút, đáp: "Nói như vậy có nghĩa là ở tình huống phát nổ mạnh mà vẫn giữ được một mạng thì đã rất may mắn rồi, cũng nhờ Lạc chỉ huy......"

Sau anh bỗng nhớ ra, thân phận Omega của Lạc Nhiễm chưa công khai, vậy nên chuyển sang: "May lúc ấy Lạc chỉ huy tìm được boong ke để che chắn, ngược lại bảo vệ Dung phó tướng, nếu không mạng cậu ấy cũng khó lòng giữ được."

Lúc vụ nổ xảy ra, vị trí bọn họ đứng là phòng tiếp khách, ngay trung tâm.

Nếu khi ấy Lạc Nhiễm không thể thành công đột phá tiềm năng, Dung An chết là điều chẳng thể nghi ngờ, y hiện tại cũng không thể đứng tại đây, dù vết thương rất nghiêm trọng.

"Cho nên không cần tự trách, mọi người đều làm hết sức rồi, bảo vệ lẫn nhau." Hạ Chí vươn tay vỗ vai Lạc Nhiễm, anh biết y đang nghĩ gì.

Lạc Nhiễm vẫn chưa từ bỏ, gấp gáp hỏi: "Vậy như lời anh nói vừa rồi, bảo vệ tính mạng thành công, những cái khác thì sao?"

Lạc Tinh Nguyên cũng đứng dậy nhìn sang Hạ Chí.

Anh cân nhắc từ ngữ, trả lời: "Khuôn mặt bị huỷ một nửa, sẽ để lại sẹo, nhưng nếu bôi thuốc lâu dài có thể biến mất, về phần thương tích thì trúng lưng, hai chân sau này không thể đi được, nhưng kỹ luật lắp ráp tay chân giả của Đế Quốc hai người hãy yên tâm, dùng chân máy móc vận động cũng không vấn đề gì."

Bác sĩ bên trong đẩy Dung An ra ngoài chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, phần lớn khuôn mặt của Dung An đều quấn băng vải, không rõ tình trạng thế nào.

"...... Được rồi." Lạc Tinh Nguyên cúi đầu, không thấy biểu cảm: "Cậu ấy là đặc vụ ngầm, riêng thân phận này giữ được tính mạng thôi đã tốt lắm rồi."

"Lạc chỉ huy, em về đi." Lạc Tinh Nguyên khàn giọng: "Em cũng bị thương không nhẹ."

Y nhìn anh trai một lát, đoạn khẽ nói: "Ừm."

Lạc Tinh Nguyên dặn dò: "Em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, giữ vững tinh thần, anh sẽ tạm thời thay em xử lý công việc trên chiến hạm, em tỉnh dậy chỉ cần ký tên. Khoảnh cách tập hợp với Thượng tướng chỉ còn một ngày."

"Được."

Lạc Nhiễm gật đầu đồng ý, trở về phòng.

Thả lỏng phòng bị, y bắt đầu cảm nhận những vết thương trên người và tinh thần lực trở nên đau đớn.

Lạc Nhiễm chống tường nhíu chặt lông mày.

Trước mắt là biển hoa tử đằng.

Y lại xuất hiện ảo giác.

"Lạc chỉ huy......!"

"Không sao." Vương Thu Dương khẽ đến dìu y quay về phòng.

Hạ Chí vừa thực hiện xong ca phẫu thuật kéo dài một ngày, nhanh chóng đi tiêu độc và tẩy rửa sạch sẽ sau đó đến chỗ Lạc Nhiễm, rốt cuộc vì phải bảo mật thân phận nên y rất cần anh.

Hạ Chí tập trung rà quét phần đầu của Lạc Nhiễm, khó xử mở miệng: "Lúc trước khó khăn lắm vết thương mới khỏi hẳn...... Giờ cậu lại......"

Quá nhiều tai nạn.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn chuyên nghiệp như cũ của anh, Lạc Nhiễm nói: "Hạ Hạ."

"Hả?"

Y rũ mắt, ngập ngừng giây lát nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Hạ Chí đánh giá y, cười bảo: "Tôi biết cậu nghĩ gì."

Hạ Chí kéo ghế ngồi xuống bên mép giường: "Tôi đã từng giống thế này trước đây, cậu chắc là biết lý do tại sao tôi lại muốn từ chức, tôi không có cách nào kiên cường được như họ. Dù bản thân đã đối mặt với vô vàn sinh ly tử biệt trên chiến trường, nhưng tôi không thể xử lý và tiếp thu. Khi đó điều tôi cực kỳ không hiểu chính là tại sao lão Thẩm lại thờ ơ dưới hoàn cảnh đó, tại sao Thượng tướng đau buồn đến thế nhưng vẫn lựa chọn tự tay kết thúc sinh mạng của Thượng tướng Alton."

"Cho nên tôi thật sự hối hận, bởi vì tôi yếu đuối, tôi không thể cáo biệt với Thượng tướng Alton, mất đi tư cách là một bác sĩ chiến địa chuyên nghiệp, thậm chí không có cách nào ở bên ngài ấy trước lúc lâm chung, làm vật lý trị liệu giúp ngài giảm thiểu đau đớn."

Lạc Nhiễm giơ tay vỗ về Hạ Chí.

Anh khẽ cười: "Không sao cả, tôi hiểu mà, bình tĩnh là điều cần thiết. Giống Lạc thiếu tướng vậy, vì Dung phó tướng đã hy sinh cho chúng ta, cho nên Lạc thiếu tướng càng phải mạnh mẽ, cậu ta không thể đau khổ, không thể gục ngã, cần nhanh chóng điều chỉnh tâm tình tiếp tục lĩnh quân làm việc trên chiến hạm."

Lạc Nhiễm gật đầu, sau bỗng lắc đầu.

"Tôi biết, giờ càng thêm thấu hiểu tình cảnh của Thượng tướng."

Đây là lần đầu tiên Lạc Nhiễm dẫn quân, cũng nhớ đến lần cùng Lucas xuất chính trước đây.

Lúc đó bọn họ bị tinh khấu truy đuổi không dứt, Vương Thu Dương và Lục Thành lập tức đạt được đồng thuận chung —— Lục Thành dẫn y đi, còn Vương Thu Dương ở lại.



Khi ấy Lục Thành chẳng lẽ không biết nếu Vương Thu Dương ở lại chính là chịu chết sao, nhưng họ vẫn không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Lạc Nhiễm nghĩ thầm, Lucas hẳn phải vô cùng đau buồn.

Biết bao nhiêu năm tháng thấm đẫm.

Biết bao cái tên trong hệ thống quân bộ biến thành màu xám.

"Đừng nghĩ ngợi nữa." Hạ Chí kiểm tra xong, lấy ống tiêm chích thuốc cho Lạc Nhiễm: "Cậu sẽ nhanh gặp Thượng tướng thôi."

"Ừm."

Thuốc tiêm vào một nửa, Lạc Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.

"Chờ đã, từ từ......"

Lạc Nhiễm đẩy Hạ Chí, nghiêng đầu nôn khan, giống như dị ứng với thuốc vậy.

Hạ Chí: "???"

Sắc mặt y tái xanh: "Xin lỗi, tôi không thoải mái lắm."

Hạ Chí: "......"

Đừng trách Hạ Chí nghĩ nhiều, dù sao y cũng mới vừa bị đánh dấu chính thức.

Lạc Nhiễm đoán được suy nghĩ của anh, bất đắc dĩ nói: "Không có, không phải đâu, sau khi đánh dấu chính thức tôi đã uống thuốc mà."

"...... Ồ."

Thuốc tiêm vào cơ thể xong, Hạ Chí liền đi nghỉ ngơi.

Qua một lát, Lạc Nhiễm nhận được yêu cầu trò chuyện của Lucas.

"Alo? Thượng tướng?"

"......"

"Thượng tướng?"

"...... Nhiễm Nhiễm." Lucas nói, "Em không có chuyện gì thì tốt."

"Vâng, em không sao." Lạc Nhiễm nhận ra giọng hắn có chút kỳ lạ, nghĩ nghĩ lập tức rõ tại sao lại như thế.

Chắc là trước đó hắn đã biết tin vụ nổ, vừa mới xác nhận không xảy ra việc gì.

"Thượng tướng, em không sao, em sẽ bảo vệ tốt bản thân." Lạc Nhiễm cuộn mình trong chăn, mỉm cười trấn an: "Chúng ta rất nhanh có thể gặp nhau."

"Ừm."

Y thấy đầu hơi đau, mặc dù tiêm thuốc nhưng vẫn không thật sự dễ chịu, giống như có người đâm hàng trăm mũi kim vào trong đầu y.

Càng kỳ quặc hơn chính là, y cực kỳ cực kỳ nhớ Lucas, nhất là sau khi nghe được giọng nói của hắn.

Nhớ nhung tin tức tố của hắn, muốn được bao bọc trong vòng ôm của tin tức tố.

Tựa hồ sinh ra phụ thuộc với chất gây nghiện và thuốc.

Có lẽ bởi vì đánh dấu.

"Thượng tướng......" Lạc Nhiễm vùi đầu vô gối, hạ giọng hỏi: "Ngài đang làm gì vậy?"

"Đang nằm nghỉ ngơi."

Y thoáng im lặng.

"Nhiễm Nhiễm, gọi video với tôi."

"...... Không tiện lắm đâu."

Cả người y lúc này đều quấn băng vải, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vẫn cố nín nhịn đau đớn trong đầu, những chuyện này y không muốn để Lucas nhìn thấy.

"Lạc Nhiễm."

"Mở."

Lucas trực tiếp gửi yêu cầu, thấy y không chấp nhận lập tức gửi yêu cầu liên tục.

Lạc Nhiễm: "......"

Lạc Nhiễm đành phải lấy chăn che kín đến mũi.

"Em......" Lucas đánh giá tình trạng của y, đoán ra nguyên do.

Hắn hỏi: "Em đau lắm không?"

"...... Tạm ổn."

Lucas có chút buồn bực, hắn không ở bệnh cạnh Lạc Nhiễm hiện giờ, không thể dùng tin tức tố xoa dịu cho y.

"Nhiễm Nhiễm, em......"

"Tự tay em động, tưởng tượng ra tôi, tôi sẽ dạy em, nói chuyện với em. Thẩm Tây Lạc bảo làm vậy có thể giảm bớt đau đớn."

"......?"

"Em bảo Hạ Chí đưa qua, cái đó gọi là phun sương mô phỏng tin tức tố của Alpha, lúc động tình có thể dùng, rất hiệu quả."

"......"

Đời này Lạc Nhiễm chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày cùng Lucas làm ra mấy hành động xấu hổ kia, play video xập xình với hắn.

Đáng giận hơn cả là lý do vô cùng chính đáng, hơn nữa nó thật sự có thể giảm bớt đau nhức từ tinh thần lực.

Sau khi kết thúc, Lạc Nhiễm tuy rằng khá thoải mái, nhưng vì cảm xúc dao động mà không khỏi chạy vào WC nôn một trận.

Y lúc này mới bỗng nhiên sực nhớ ra.

Cái lần đánh dấu chính thức quả thật có uống thuốc.

Nhưng đợt tổ chức sinh nhật trong văn phòng, không có.

Lạc Nhiễm: "......"

Shtttttt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau