Omega Hắc Đạo Của Thượng Tướng Liên Bang
Chương 5
Editor: Pink (^-^*)/
Mạch Thiên Thừa mở to mắt, tò mò hỏi: " Tiểu tỷ tỷ, chị đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe thấy tên mình? Cái gì mà đắc thủ cơ?"
Huyền Nặc nghe vậy nhíu mày, nhìn sang phía Huyền Hi tìm đáp án. Huyền Hi nhìn Huyền Nặc, nhún vai: " Em ấy bị mất trí nhớ."
Huyền Nặc khinh bỉ nhìn Huyền Hi: " Em không ngờ anh là loại người như vậy." Huyền Hi khóe mắt giật giật: " Em đang nghĩ cái gì vậy?" Huyền Nặc: " Em nghĩ cái gì sao? Quần áo đều lộn xộn!Em thấy anh chính là nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của!"
Mạch Thiên Thừa nhìn hai anh em cãi nhau, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Hai người đủ rồi đó!"
Huyền Hi lập tức ngừng cãi nhau với em gái, nắm lấy tay Mạch Thiên Thừa: " Mệt rồi đi! Anh mang em đi ngủ. Nghỉ ngơi trước đi, anh làm cơm rồi đem lên cho em." Mạch Thiên Thừa dụi dụi mắt, gật đầu. Huyền Hi từ phía sau ôm lấy eo Mạch Thiên Thừa, quay lại cho em gái hắn một nụ cười khiêu khích. Huyền Nặc trừng lại Huyền Hi, tiếp tục làm việc của mình.
Ngày hôm sau, 6 giờ sáng, Huyền Hi rời giường, trước khi rời khỏi nhà, dặn dò Huyền Nặc: "Để ý Mạch Thiên Thừa, đừng để Liên bang hoặc bất luận Hoàng tộc nào phát hiện ra em ấy." huyền Nặc khinh bỉ nhìn Huyền Hi, đáp lại: " Không cần anh nói, chị dâu chính là kẻ thù của Liên Bang cùng Hoàng gia, em nhất định phải bảo vệ tốt chị dâu." Huyền Hi cẩn thận cân nhắc xưng hô của Huyền Nặc đối với Mạch Thiên Thừa: " Chị dâu? Sửa miệng cũng thật nhanh, bất qua anh thích cách xưng hô này."
- --------------Tòa nhà Liên Bang------------
Huyền Hi vài lần đề bút sửa chữa văn kiện, lại vài lần buông xuống, phó quan bên cạnh nhìn đến sốt ruột: Thượng tướng, đối diện ngài là huyết mạch chính thống của Hoàng tộc, Vương gia Hoang Phủ Cừu a!! Hoàng Phủ Cừu thấy vậy cũng khong nóng giận, ngược lại nhìn phó quan nói: " Ngươi ra ngoài trước đi." Phó quan vẻ mặt không tình nguyện, nhíu mày đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Cừu nhìn khuôn mặt u sầu của Huyền Hi, bật cười: "Sao vậy? Là ai chọc cho thượng tướng chúng ta lộ ra vẻ mặt này vậy?"
"Ai!!" Huyền Hi thở dài: "Lúc trước ngươi theo đuổi tiểu Mặc Mặc nhà ngươi như thế nào?" Hoàng Phủ Cừu sửng sốt một lúc, đập bàn cười lớn: "Ta tưởng cái gì! Hóa ra tiểu tử nhà ngươi không theo đuổi được người ta nên mới sầu như vậy a! Bất quá, cái này ngươi không nên hỏi ta, ta cùng Mặc Mặc là thanh mai trúc mã, định sẵn là ở bên nhau rồi a!"
Huyền Hi khinh thường liếc hắn: "Lăn! Đồ vô dụng! Đúng rồi, cái tên Hoàng Phủ Thần bên gia tộc các ngươi đến tột cùng...."
"Leng keng...." Nhìn tên liên lạc trên điện thoại,Huyền Hi nhấc máy nói " Huyền Nặc, lúc này em gọi làm gì?". Hoàng Phủ Cửu đối diện nghiền ngẫm nhìn hắn.
Huyền Nặc đang uể oải lập tức ngiêm túc lại: "Ca, chị dâu bị Thất Hoàng tử bắt đi rồi!!!"
Huyền HI đột nhiên đứng dậy: " Cái gì? Thất Hoàng tử bắt Thiên Thừa đi rồi?"
Hoàng Phủ Cừu nói: " Hóa ra ngươi muốn theo đuổi Mạch Thiên Thừa a!" Huyền Hi nhìn Hoàng Phủ Cừu: " Em ấy mất trí nhớ, bị cháu trai ngươi bắt đi rồi."
Hoàng Phủ Cừu híp mắt: " Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu!"
Huyền Hi rống giận: " Ngươi còn ở đó đùa được?"
Hoàng Phủ Cừu cười khẽ: "Không cần lo lắng, không chừng Thất Hoàng tử có thể làm hắn khôi phục ký ức. Hơn nữa còn Hoàng Phủ Thần ở đó."
- ----------------Hoàng cung--------------
Huyền Hi trong lòng tràn đầy lo lắng đi đến cung điện của Thất Hoàng tử, Hoàng Phủ Cừu ôm Omega nhà mình đi theo phía sau. Đẩy đám thị vệ ở cung của Thất Hoàng tử ra, lại phát hiện Thất Hoàng tử chật vật quỳ rạp trên mặt đất, bên cạnh có một ống tiêm đã dùng qua. Huyền Hi nắm cổ áo Thất Hòang tử lôi lên: " Ngươi làm gì Mạch Thiên Thừa rồi?"
Thất Hoàng tử như nổi điên ôm lấy đầu mình: " Ta không biết! Ta tiêm cho hắn một ống thuốc khôi phục ký ức, bỗng nhiên Hoàng Phủ Thần đánh ngất ta rồi đem Mạch Thiên Thừa đi."
Huyền Hi nghe vậy nhíu mày, ném Thất Hoàng tử xuống, xoay người đi tìm Hoàng Phủ Thần.
Editor:edit có hơi chậm, sorry các bạn nhiều. Dịch bệnh chỗ mọi người sao ròi? Nhớ đeokhẩu trang khi ra đường nha <3
Mạch Thiên Thừa mở to mắt, tò mò hỏi: " Tiểu tỷ tỷ, chị đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe thấy tên mình? Cái gì mà đắc thủ cơ?"
Huyền Nặc nghe vậy nhíu mày, nhìn sang phía Huyền Hi tìm đáp án. Huyền Hi nhìn Huyền Nặc, nhún vai: " Em ấy bị mất trí nhớ."
Huyền Nặc khinh bỉ nhìn Huyền Hi: " Em không ngờ anh là loại người như vậy." Huyền Hi khóe mắt giật giật: " Em đang nghĩ cái gì vậy?" Huyền Nặc: " Em nghĩ cái gì sao? Quần áo đều lộn xộn!Em thấy anh chính là nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của!"
Mạch Thiên Thừa nhìn hai anh em cãi nhau, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Hai người đủ rồi đó!"
Huyền Hi lập tức ngừng cãi nhau với em gái, nắm lấy tay Mạch Thiên Thừa: " Mệt rồi đi! Anh mang em đi ngủ. Nghỉ ngơi trước đi, anh làm cơm rồi đem lên cho em." Mạch Thiên Thừa dụi dụi mắt, gật đầu. Huyền Hi từ phía sau ôm lấy eo Mạch Thiên Thừa, quay lại cho em gái hắn một nụ cười khiêu khích. Huyền Nặc trừng lại Huyền Hi, tiếp tục làm việc của mình.
Ngày hôm sau, 6 giờ sáng, Huyền Hi rời giường, trước khi rời khỏi nhà, dặn dò Huyền Nặc: "Để ý Mạch Thiên Thừa, đừng để Liên bang hoặc bất luận Hoàng tộc nào phát hiện ra em ấy." huyền Nặc khinh bỉ nhìn Huyền Hi, đáp lại: " Không cần anh nói, chị dâu chính là kẻ thù của Liên Bang cùng Hoàng gia, em nhất định phải bảo vệ tốt chị dâu." Huyền Hi cẩn thận cân nhắc xưng hô của Huyền Nặc đối với Mạch Thiên Thừa: " Chị dâu? Sửa miệng cũng thật nhanh, bất qua anh thích cách xưng hô này."
- --------------Tòa nhà Liên Bang------------
Huyền Hi vài lần đề bút sửa chữa văn kiện, lại vài lần buông xuống, phó quan bên cạnh nhìn đến sốt ruột: Thượng tướng, đối diện ngài là huyết mạch chính thống của Hoàng tộc, Vương gia Hoang Phủ Cừu a!! Hoàng Phủ Cừu thấy vậy cũng khong nóng giận, ngược lại nhìn phó quan nói: " Ngươi ra ngoài trước đi." Phó quan vẻ mặt không tình nguyện, nhíu mày đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Cừu nhìn khuôn mặt u sầu của Huyền Hi, bật cười: "Sao vậy? Là ai chọc cho thượng tướng chúng ta lộ ra vẻ mặt này vậy?"
"Ai!!" Huyền Hi thở dài: "Lúc trước ngươi theo đuổi tiểu Mặc Mặc nhà ngươi như thế nào?" Hoàng Phủ Cừu sửng sốt một lúc, đập bàn cười lớn: "Ta tưởng cái gì! Hóa ra tiểu tử nhà ngươi không theo đuổi được người ta nên mới sầu như vậy a! Bất quá, cái này ngươi không nên hỏi ta, ta cùng Mặc Mặc là thanh mai trúc mã, định sẵn là ở bên nhau rồi a!"
Huyền Hi khinh thường liếc hắn: "Lăn! Đồ vô dụng! Đúng rồi, cái tên Hoàng Phủ Thần bên gia tộc các ngươi đến tột cùng...."
"Leng keng...." Nhìn tên liên lạc trên điện thoại,Huyền Hi nhấc máy nói " Huyền Nặc, lúc này em gọi làm gì?". Hoàng Phủ Cửu đối diện nghiền ngẫm nhìn hắn.
Huyền Nặc đang uể oải lập tức ngiêm túc lại: "Ca, chị dâu bị Thất Hoàng tử bắt đi rồi!!!"
Huyền HI đột nhiên đứng dậy: " Cái gì? Thất Hoàng tử bắt Thiên Thừa đi rồi?"
Hoàng Phủ Cừu nói: " Hóa ra ngươi muốn theo đuổi Mạch Thiên Thừa a!" Huyền Hi nhìn Hoàng Phủ Cừu: " Em ấy mất trí nhớ, bị cháu trai ngươi bắt đi rồi."
Hoàng Phủ Cừu híp mắt: " Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu!"
Huyền Hi rống giận: " Ngươi còn ở đó đùa được?"
Hoàng Phủ Cừu cười khẽ: "Không cần lo lắng, không chừng Thất Hoàng tử có thể làm hắn khôi phục ký ức. Hơn nữa còn Hoàng Phủ Thần ở đó."
- ----------------Hoàng cung--------------
Huyền Hi trong lòng tràn đầy lo lắng đi đến cung điện của Thất Hoàng tử, Hoàng Phủ Cừu ôm Omega nhà mình đi theo phía sau. Đẩy đám thị vệ ở cung của Thất Hoàng tử ra, lại phát hiện Thất Hoàng tử chật vật quỳ rạp trên mặt đất, bên cạnh có một ống tiêm đã dùng qua. Huyền Hi nắm cổ áo Thất Hòang tử lôi lên: " Ngươi làm gì Mạch Thiên Thừa rồi?"
Thất Hoàng tử như nổi điên ôm lấy đầu mình: " Ta không biết! Ta tiêm cho hắn một ống thuốc khôi phục ký ức, bỗng nhiên Hoàng Phủ Thần đánh ngất ta rồi đem Mạch Thiên Thừa đi."
Huyền Hi nghe vậy nhíu mày, ném Thất Hoàng tử xuống, xoay người đi tìm Hoàng Phủ Thần.
Editor:edit có hơi chậm, sorry các bạn nhiều. Dịch bệnh chỗ mọi người sao ròi? Nhớ đeokhẩu trang khi ra đường nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất