Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ
Chương 10: Câu trả lời
Dương Thụ vốn cho rằng Omega sẽ đưa ra yêu cầu quá mức nào đó, ví dụ như xử lý Angelie ngay tại chỗ các loại, nhưng thật không ngờ yêu cầu của Tước Thu chỉ đơn giản như vậy.
Hắn thở phào một hơi, xoay người kéo tấm rèm màu xanh trắng lại: “Đơn giản thôi.”
Dương Thụ biết Omega nhỏ này đến từ hành tinh rất xa xôi, kiến thức bình thường đối với con dân đế quốc lại là thứ cậu không hiểu một chút nào, thế nên hắn kiên nhẫn giải thích: “Nguyên nhân của bệnh gen thì trước đó cậu cũng biết rồi đấy. Mỗi người dân của đế quốc đều mang trong mình bệnh gen từ khi mới sinh ra, việc này là do bức xạ được tạo ra sau vụ nổ thiên hà, không ai là ngoại lệ cả. Nhưng bệnh có phát tác hay không thì phần lớn còn phụ thuộc vào cấp bậc của người đó cao hay thấp nữa.”
Tước Thu nhớ đến máy đo lường kiểm tra gen trên tàu Elibiz, cũng nhớ đến chuyện Kim Lợi nói mỗi người dân của đế quốc đều sẽ trải qua xét nghiệm gen. Từ đó trở đi, cậu đã biết người trên thế giới này sẽ bị phân chia thành đủ loại cấp bậc dựa theo cấp bậc gen.
Mà kết quả kiểm tra của tàu Elibiz dành cho cậu là, không đủ tiêu chuẩn.
Tước Thu còn chưa kịp xuất thần thì bác sĩ Will đã tiếp lời: “Cho dù là Alpha, Omega hay Beta đi nữa thì cấp bậc càng cao, bệnh gen lại càng có khả năng phát tác. Nhưng trong hầu hết các trường hợp, Omega đều mang gen thực vật, mà Omega có gen thực vật thì cả đời sẽ không phát bệnh. Hơn nữa, bọn họ có gen thực vật thì cũng có được năng lực chữa trị giống như thực vật, có thể thông qua các phương pháp như tiếp xúc cơ thể, liên kết pheromone, sử dụng tinh thần lực khai thông để giảm bớt bệnh gen.”
Hóa ra là vậy.
Đó là câu trả lời dành cho hai câu hỏi của cậu.
“Vậy là, Omega mang gen thực vật có thể chữa khỏi bệnh gen nên mới được tôn sùng ư?”
Bác sĩ Will gật đầu: “Vị trí của Omega ở đế quốc, đặc biệt là Omega hệ chữa trị là vô cùng rõ ràng. Trước mặt bọn họ, luật pháp của đế quốc cũng chỉ là tờ giấy vụn mà thôi, Omega sẽ có những điều lệ quản lý riêng.”
Dương Thụ nói thêm: “Mỗi một Omega hệ chữa trị là một tài sản vô giá của đế quốc, cả đời của họ có thể giúp được vô số Alpha hoặc là Beta, được mọi người vô cùng kính trọng.”
“Vậy, Omega bình thường thì sao?” Tước Thu lại hỏi.
Bác sĩ Will đáp: “Tuy rằng Omega bình thường không quý giá như Omega hệ chữa trị, nhưng mà họ vẫn có đặc quyền. Dù sao thì không phải Alpha nào cũng được Omega hệ chữa trị khai thông. Ở một mức độ nào đó thì Omega bình thường cũng có thể làm giảm sự phát tác của bệnh gen.”
Chẳng trách ở trên tàu Elibiz, mặc dù thái độ của những người đó đối với Omega bình thường cũng có thể coi là cẩn thận, song vẫn kém xa với thái độ e dè có điều gì sơ xuất khi đối xử với Mallow.
Dù sao thì trên tàu Elibiz có nhiều Omega đợi kiểm tra như vậy, mà cuối cùng cũng chỉ phát hiện ra một Omega hệ chữa trị mang gen thực vật.
Tuy Tước Thu hiểu, nhưng không thể hoàn toàn đồng ý.
Trong quan điểm của cậu, tất cả các loài cây cỏ hoa lá đều là thực vật, cho dù đó là hoa cúc nhỏ tươi mát dễ chịu hay là hoa hồng xinh đẹp kiêu sa, dù là cây chua me đất bò lổm ngổm thấp bé hay là cây ngô đồng cao lớn thẳng tắp đi nữa, thì tất cả bọn chúng đều được ánh mặt trời rọi chiếu, đều được tắm gội dưới nước mưa, được lắng nghe tiếng gió giống nhau.
Chúng không có gì khác nhau hết.
Nhưng con người ở thế giới này thì lại khác.
Hơn nữa bởi vì bản thân có được năng lực chữa trị đặc thù nên mới được ưu đãi đặc biệt, nghe có vẻ sự tồn tại ấy giống như một liều thuốc đặc trị bệnh gen hơn là con người.
Vậy nên Tước Thu không cảm thấy việc Omega hệ chữa trị có gì đáng để ngưỡng mộ hết. Nhưng cậu cũng chú ý đến một vài ý trong lời nói của bác sĩ Will, như là “xoa dịu”, “khai thông”.
Tước Thu hỏi: “Ý của ngài là, bệnh gen không thể chữa khỏi được ư?”
“Chuyện này…” Bác sĩ Will và trưởng phố nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ vẻ khó xử.
Bác sĩ Will lắc đầu: “Sở dĩ nói rằng an ủi và xoa dịu, có nghĩa là Omega hệ chữa trị mang gen thực vật chỉ có thể cố gắng làm cho bệnh gen không phát tác, khiến nó tồn tại như một dạng bệnh tiềm ẩn thôi, nhưng một khi bệnh gen phát tác rồi thì thương tổn đối với thân thể là không thể cứu vãn. Đến lúc đó, ngay cả Omega hệ chữa trị cao cấp cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế. Alpha phát tác bệnh gen sẽ nhanh chóng biến dị thành thú nhân đáng sợ, mất đi lý trí và nhận thức của con người, trong đầu chỉ còn ý muốn giết chóc, dẫu có là người thân thì vẫn ra tay tàn nhẫn. Hơn nữa, bởi vì sau khi bệnh gen phát tác, sức mạnh dị hóa của thú nhân quá mạnh, thế nên năng lực phá hoại thể hiện cũng vô cùng khủng khiếp.”
“Tuổi thọ lý tưởng của Alpha trong điều kiện bình thường đúng ra là hai trăm đến ba trăm năm, nhưng vì tỷ lệ mắc bệnh gen trong Alpha rất cao dẫn tới tuổi thọ trung bình thực tế của Alpha ở đế quốc chỉ là năm mươi đến tám mươi năm.”
“Mà sau khi càng có nhiều Alpha phát tác bệnh gen thì ngay cả tuổi thọ trung bình cũng không đạt, khi ấy sẽ…”
Nói đến đây, Angelie đang hôn mê ở sau tấm rèm hừ hừ một tiếng, dường đang gánh chịu nỗi thống khổ rất lớn.
Ánh mắt buồn thương của trưởng phố Dương Thụ tràn đầy nỗi phiền, hắn khổ sở nói: “Giống như Angelie mà cậu thấy đấy… Thật ra trước khi bệnh gen phát tác, Angelie là một thanh niên vui tươi tốt tính, thích giúp đỡ mọi người, giống như Dodd vậy, thằng bé là một trong những người trẻ tuổi được hoan nghênh nhất ở phố Grassy. Tiếc rằng giờ đây…”
Hắn không nói nên lời nữa.
Tước Thu nghĩ tới tính cách thật thà thành thật của Dodd, lại nghĩ đến khi đối diện với mình, anh ta lúc nào cũng thẹn thùng tươi cười, thế là nhất thời trong lòng cậu khó chịu.
Cậu không nhịn được nói ra thắc mắc của mình: “Nếu như sau khi bệnh gen phát tác mà không có bất kỳ khả năng chữa khỏi nào, vậy thú nhân dị hóa như Angelie sẽ bị làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Dương Thụ hiện lên vẻ đau lòng: “Nếu thú nhân dị hóa phát tác bệnh gen mà không được xử lý trong thời gian dài thì xác suất dẫn phát những người khác phát tác bệnh gen tiềm ẩn là rất lớn, cuối cùng sẽ dẫn tới cả tập thể đều phát bệnh. Vậy nên, vậy nên…”
Nói đến đây, hắn gần như không thể nói nổi nữa, trong giọng nói thô kệch mang theo chút nghẹn ngào.
Bác sĩ Will đã gặp qua rất nhiều trường hợp sinh lão bệnh tử, thế nên so với trưởng phố Dương Thụ, khi đối mặt với loại chuyện này, tâm trạng ông vẫn ổn định hơn hắn đôi chút.
Ông tháo cặp kính lão của mình xuống, vừa lau chùi vừa nặng nề nói: “Vậy nên, chúng tôi sẽ đuổi cậu ta đến dưới vực sâu giữa sa mạc Gobi, nhân lúc Angelie vẫn chưa ảnh hưởng đến những người khỏe mạnh khác, chặn lối ra ở phía dưới, để cho cậu ta ở bên trong tự sinh tự diệt.”
Tước Thu lập tức siết chặt nắm tay…
Cậu đã ở sa mạc Gobi một đêm ngắn ngủi nên biết rõ, một người bình thường sẽ không có cách nào sống sót được trong sa mạc Gobi ở tinh cầu Darkness, huống chi là giữa sa mạc.
Thay vì nói là tự sinh tự diệt, chẳng bằng nói chờ chết thì đúng hơn.
Bác sĩ Will lau sạch tròng kính rồi đeo nó lên. Tước Thu nhạy bén phát hiện, trong mắt vị bác sĩ tóc ho râm này cũng ngân ngấn nước.
“Nhóc con à, có phải cậu cảm thấy cách chúng tôi đối xử với Angelie rất tàn nhẫn không? Nhưng làm thế là tốt lắm rồi đấy, nhiều Omega khi đối mặt chúng bạn phát tác bệnh gen thì chỉ biết la hét muốn nhanh chóng xử lý bọn họ thôi.”
Dường như Dương Thụ đã điều chỉnh xong cảm xúc, hắn nói khẽ: “Chúng tôi xử lý Angelie theo cách đó ít ra còn cho thằng bé yên nghỉ ở quê nhà Gobi, trước khi chết không phải chịu nhiều đau khổ. Bằng không nếu để đội an ninh của khu đô thị chính bắt đi, bọn họ sẽ bắn chết thằng bé rồi ném vào bãi đốt rác, hoặc chôn sống trong hố cát. Thế nên thay vì mềm lòng rồi khiến cho thằng bé phải đối mặt với hoàn cảnh tàn khốc hơn, thì chi bằng để những người thân bạn bè như chúng tôi đây tự tay giải quyết đau khổ của thằng bé.”
Vị trưởng phố tốt bụng nói rõ ràng từng điều quản lý phố Grassy đâu ra đấy, ông ngẩng đầu thoáng thở dài: “Nếu Angelie còn tỉnh táo, biết sau khi dị hóa mình đã tổn thương đến bạn bè thì chắc hẳn thằng bé cũng sẽ lựa chọn chấm dứt sinh mệnh thôi.”
Tước Thu buông nắm tay ra, từng ngón tay trắng nõn thả lỏng, vẫn ngay ngắn đặt lên trên đùi như trước. Cậu cúi đầu, hàng mi đen nhánh rậm rạp che khuất đôi mắt cậu, mi mắt rủ xuống tạo thành bóng râm.
“Lựa chọn của mọi người không sai…” Tước Thu nhẹ giọng nói: “Angelie cũng không sai.”
Vậy thì ai mới sai?
Tước Thu nhất thời không tìm ra được đáp án.
Bác sĩ Will ngồi xuống bên cạnh cậu, vỗ nhẹ Omega đang mất mát: “Đừng sợ, bệnh gen thường không phát tác trên cơ thể Omega, ngay cả khi cậu không mang gen thực vật đi nữa.”
Tước Thu nhìn về phía ông, đôi mắt màu vàng lộ ra cảm xúc không rõ: “Vậy tại sao Angelie lại phát bệnh?”
Bác sĩ Will bác sĩ nói: “Trước đây những người có cấp bậc càng cao thì càng dễ phát tác bệnh gen. Thực ra Omega như cậu, hay Beta như trưởng phố Dương Thụ và tôi có cấp bậc tương đối thấp nên mới không dễ phát tác.”
“Dễ bị bệnh gen phát tác nhất chính là Alpha.” Tước Thu nói.
“Đúng thế…” Bác sĩ Will khen ngợi nhìn Omega thông minh ở trước mắt: “Chính xác hơn là quân nhân Alpha.”
“Tuy rằng bệnh gen đáng sợ, nhưng nếu không có đủ điều kiện dẫn dụ thì rất khó phát tác. Nói chung, máu, cái chết, tiếp xúc lâu dài với lượng lớn bức xạ trong vũ trụ… đều là những nguyên nhân gây ra sự phát tác của bệnh gen. Mà Alpha có thể trở thành quân nhân vừa thỏa mãn điều kiện bẩm sinh cấp cao, lại vừa gánh vác trách nhiệm trên vai, vậy nên không thể không tác chiến ở những tinh cầu có điều kiện độ sáng tinh thể ác liệt như biên cảnh. Khi nghỉ ngơi và hồi phục tại căn cứ quân sự hoặc vẫn còn ở trường quân đội thì không sao, sẽ có Omega hệ chữa trị tiến hành khai thông tâm lý và giải tỏa thân thể cho họ, nhưng khi ra ngoài tác chiến rồi thì Omega quý giá và mong manh không thể chinh chiến cùng quân đội. Và sự kết hợp của các yếu tố khác nhau bên ngoài đó, đã dẫn đến sự gia tăng nguy cơ phát bệnh gen của quân nhân Alpha.”
Dương Thụ tiếp lời của bác sĩ Will: “Tinh cầu Darkness nằm ở biên cảnh của đế quốc, luôn là tiền tuyến chống lại trùng tộc. Vì Angelie là Alpha, nên khi mới vừa trưởng thành đã xung phong tham gia quân đội. Cũng bởi vì vậy mà…”
Tiếp theo, hắn không nói được nữa, nhưng Tước Thu cũng hiểu hết cả rồi.
Angelie xuất thân từ tầng lớp Alpha dưới cùng của tinh cầu Darkness, chắc chắn phải tiếp xúc với tiền tuyến chân chính, hơn nữa cậu ta không có khả năng được Omega hệ chữa trị khai thông, thậm chí là cả đời này có lẽ cậu ta cũng chưa từng được gặp mặt Omega nào.
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Alpha được coi là vật tư tiêu hao giá rẻ, kết cục cuối cùng đều đi lên con đường diệt vong giống nhau, không ai là ngoại lệ. Omega giống như một nguồn tài nguyên quý giá, nhờ vào đó có được địa vị cao hơn nhưng dù thế nào đi nữa nó thật là một thế giới quá đỗi dị dạng.
Trưởng phố Dương Thụ còn có nhiều công việc cần xử lý, trước khi rời đi, hắn hỏi Tước Thu còn yêu cầu gì nữa không.
Tước Thu nhìn thoáng qua rèm cửa màu trắng tựa những đám mây, cậu nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn vào thăm Angelie.”
Trưởng phố Dương Thụ và bác sĩ Will nhìn nhau, tuy không tán thành lắm nhưng nghĩ đến Tước Thu dù sao cũng là Omega, mặc dù không có năng lực chữa trị thì ít nhất cũng giúp cho Angelie chút an ủi cuối cùng, trước khi cậu ta bị đuổi đến trung tâm sa mạc Gobi.
Bọn họ lặng lẽ gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Tước Thu.
Tước Thu nhẹ nhàng vén rèm lên, đi vài bước là tới trước giường bệnh của Angelie.
Alpha gấu đen với nửa người trên đã hóa thú giờ phút này vẫn đang yên tĩnh mê man nhờ sự trợ giúp của thuốc tê. Biểu cảm của cậu ta thoạt nhìn rất bình thản, không còn trạng thái điên cuồng phát tác bệnh gen khi còn tỉnh táo nữa, cũng sẽ không nghĩ đến việc tấn công ai.
Đây có lẽ là giấc ngủ ngon duy nhất mà cậu ta có được trong những ngày tháng bị dày vò.
Tước Thu không ra được cảm xúc của bản thân mình lúc này, thật ra cậu hoàn toàn không cần phải… làm chuyện thừa. Cậu chỉ mới đến thế giới này được vài ngày mà thôi.
Nhưng mỗi người trên phố Grassy đều thể hiện ra mặt thân thiện nhiệt tình với cậu, có qua có lại, cậu chỉ cảm thấy mình nên vì phần thiện ý này mà để lại chút gì đó.
Vì thế, ngón tay trắng nõn của cậu khẽ vuốt ve lồng ngực đang quấn đầy xiềng xích của Angelie, chạm đến một nửa lạnh lẽo và một nửa ấm áp. Lòng bàn tay mịn màng của Omega cách lồng ngực của Alpha rất gần, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được trái tim đang đập chậm rãi dưới cơ thể khác biệt này.
Là quái vật thì sao chứ? Quái vật cũng có nhịp tim giống hệt con người mà. Tước Thu thầm nói trong lòng.
Cậu vừa mới suy nghĩ, ánh sáng vàng nhạt đã lóe lên trên đầu ngón tay, giống như từng điểm sáng vàng lấp lánh, dần dần tập trung thành dòng suối màu vàng, tựa như xuôi theo dòng chảy mà chậm rãi rót vào trong trái tim của Angelie.
Màu vàng kia không khác gì màu vàng của đồng tử Tước Thu, là màu sắc của hoa hồng Canary sáng ngời lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh tựa như tia nắng ban mai đầu tiên, mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, như một cái ôm vô cùng ấm áp bao trùm lên sự tồn tại bị người đời vứt bỏ, bị thế giới ruồng rẫy, an ủi phần đau đớn bị tất cả mọi người chán ghét kia.
Mặc dù đang hôn mê và bệnh gen phát tác khiến Angelie hoàn toàn dị hóa thành dáng vẻ nửa người nửa gấu, thế nhưng trên khuôn mặt không thể nhìn ra biểu cảm con người của cậu ta vẫn toát lên vẻ thoải mái và an bình đặc trưng sau khi được xoa dịu đau đớn, tựa như ma quỷ tra tấn cậu ta trong cơn ác mộng đã bị trục xuất theo luồng sức mạnh ôn hòa kia, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc.
Chẳng mấy chốc, sau khi được Tước Thu chữa trị, lồng ngực vốn đang phập phồng kịch liệt ngay cả trong cơn mê của Angelie đã có xu hướng dịu lại.
Tước Thu vừa truyền linh lực vừa chú ý quan sát biểu hiện của Angelie, thấy cậu ta tiếp nhận rất tốt, Tước Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Làm xong hết thảy, Tước Thu cũng không nán lại quá lâu, dứt khoát rời khỏi phòng khám, không hề quay đầu nhìn lại một cái.
Cậu cũng không biết sức mạnh đến từ trái đất của mình có thể khiến Angelie vượt qua được cửa ải này hay không, cậu chỉ muốn thử một lần để không thẹn với lương tâm mà thôi.
Kế tiếp thì phải xem may mắn của Angelie vậy.
Ra khỏi phòng khám, Omega trẻ tuổi cảm thấy hơi mỏi mệt, toàn thân héo rũ như loài thực vật bị ánh mặt trời ác liệt phơi khô. Lúc trở lại nhà của Dodd, Mao Mao lo lắng chờ đợi cả buổi vừa nhìn thấy bộ dáng uể oải ỉu xìu của Tước Thu thì nó luống cuống cả lên.
“Mẹ làm sao vậy, mẹ gặp chuyện gì sao?”
Sự lo lắng trên mặt nhóc con thể hiện rõ qua lời nói, đến cả hai sợi râu lông cũng quấn vào nhau vì căng thẳng, chứng tỏ chủ nhân của nó bây giờ đang lo âu đến nhường nào.
Tước Thu nhìn vẻ mặt sốt sắng của Mao Mao, bỗng nhiên nghĩ đến Mao Mao cũng là một Alpha. Lại còn là một chú sâu lông Alpha nhỏ yếu đến mức bất cứ ai cũng có thể dễ dàng đập nát.
Cậu bất giác nghĩ đến Angelie phác tác bệnh gen.
Phải chăng điều đó cũng có nghĩa là, ngày nào đó Mao Mao cũng sẽ giống như Angelie, vì đế quốc và người thân nơi quê nhà, thậm chí là vì cậu mà phấn đấu liều mạng bước lên con đường không thể quay đầu.
Cậu nhóc sẽ ra chiến trường, mang theo tự hào và vinh quang, nhưng trở về lại không phải là vương miện nguyệt quế anh hùng, mà là cái chết, là phỉ nhổ, là e sợ sự xa lánh của mọi người.
Mà bản thân cậu là “Omega” trong thế giới này, giống những gì mà bác sĩ Will đã nói, cậu “may mắn” không phải lo về số phận tương tự. Nhưng chẳng phải cậu vẫn là hàng lỗi khiếm khuyết bị tàu Elibiz vô tình vứt bỏ ở tinh cầu Darkness, nơi mà mọi người nhắc đến là sẽ thay đổi sắc mặt hay sao?
Tước Thu chợt ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Mao Mao.
Cậu nhắm mắt lại ở nơi mà tất cả mọi người không nhìn thấy, gió khẽ thổi lay động mái tóc cậu, từng sợi tóc như được dát vàng trong suốt ngược chiều ánh sáng.
Vụn tóc nhỏ dày chọc vào cổ Mao Mao khiến cậu ngứa ngáy, cậu nhóc cố khống chế bản thân không được cười ra tiếng, chợt nghe thấy giọng nói đứt quãng của Tước Thu: “Thế giới này thật sự rất tệ…”
Trái tim Mao Mao lập tức như bị siết chặt…
“Mao Mao, mẹ không thích thế giới này.”
Không thích việc coi Omega như là một “hàng hóa” quý hiếm.
Không thích việc những Alpha trả giá hết thảy vì đế quốc này, để rồi không được chết yên lành.
Không thích cái thế giới không có cả mặt trời ấm áp, ánh trăng sáng ngời, gió nhẹ dịu dàng.
Càng không thích sự bất bình đẳng đã ăn sâu vào trong tận xương tủy của mỗi người.
Không thích, không thích tất cả mọi thứ.
Đây là mảnh đất mà cậu chán ghét, mảnh đất cậu không muốn cắm rễ.
Nếu có lựa chọn, Tước Thu nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn trở về Trái Đất, tuyệt đối không muốn nhìn thế giới này thêm chút nào nữa.
Mao Mao chỉ nhớ ngày hôm đó ở rìa sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness, cậu nhóc được một Omega mảnh mai xinh đẹp ôm vào lòng. Cậu nhóc cảm nhận được thân nhiệt của người đó, ngửi được hương thơm ấm áp nhẹ nhàng trên cơ thể người đó, trái tim của bọn họ kề sát đến thế, mà trong nháy mắt ấy, Omega đã lơ đãng phô bày sự yếu ớt khiến nhóc cảm nhận được sự đau lòng chưa từng có.
Cho nên cậu nhóc đã nói với người đó một câu: “Nếu mẹ không thích thì con sẽ thay đổi thế giới này cho mẹ.”
Vì cuối cùng người đã đến với thế giới của con như một vị thần, nói thẳng rằng nó thật tệ.
Con nhất định sẽ thay đổi nó cho người.
Cải tạo nó thành một thế giới hoàn mỹ mà người mong đợi và yêu thích.
Thế giới ấy, nhất định sẽ tràn ngập ánh sáng như người vậy.
Hắn thở phào một hơi, xoay người kéo tấm rèm màu xanh trắng lại: “Đơn giản thôi.”
Dương Thụ biết Omega nhỏ này đến từ hành tinh rất xa xôi, kiến thức bình thường đối với con dân đế quốc lại là thứ cậu không hiểu một chút nào, thế nên hắn kiên nhẫn giải thích: “Nguyên nhân của bệnh gen thì trước đó cậu cũng biết rồi đấy. Mỗi người dân của đế quốc đều mang trong mình bệnh gen từ khi mới sinh ra, việc này là do bức xạ được tạo ra sau vụ nổ thiên hà, không ai là ngoại lệ cả. Nhưng bệnh có phát tác hay không thì phần lớn còn phụ thuộc vào cấp bậc của người đó cao hay thấp nữa.”
Tước Thu nhớ đến máy đo lường kiểm tra gen trên tàu Elibiz, cũng nhớ đến chuyện Kim Lợi nói mỗi người dân của đế quốc đều sẽ trải qua xét nghiệm gen. Từ đó trở đi, cậu đã biết người trên thế giới này sẽ bị phân chia thành đủ loại cấp bậc dựa theo cấp bậc gen.
Mà kết quả kiểm tra của tàu Elibiz dành cho cậu là, không đủ tiêu chuẩn.
Tước Thu còn chưa kịp xuất thần thì bác sĩ Will đã tiếp lời: “Cho dù là Alpha, Omega hay Beta đi nữa thì cấp bậc càng cao, bệnh gen lại càng có khả năng phát tác. Nhưng trong hầu hết các trường hợp, Omega đều mang gen thực vật, mà Omega có gen thực vật thì cả đời sẽ không phát bệnh. Hơn nữa, bọn họ có gen thực vật thì cũng có được năng lực chữa trị giống như thực vật, có thể thông qua các phương pháp như tiếp xúc cơ thể, liên kết pheromone, sử dụng tinh thần lực khai thông để giảm bớt bệnh gen.”
Hóa ra là vậy.
Đó là câu trả lời dành cho hai câu hỏi của cậu.
“Vậy là, Omega mang gen thực vật có thể chữa khỏi bệnh gen nên mới được tôn sùng ư?”
Bác sĩ Will gật đầu: “Vị trí của Omega ở đế quốc, đặc biệt là Omega hệ chữa trị là vô cùng rõ ràng. Trước mặt bọn họ, luật pháp của đế quốc cũng chỉ là tờ giấy vụn mà thôi, Omega sẽ có những điều lệ quản lý riêng.”
Dương Thụ nói thêm: “Mỗi một Omega hệ chữa trị là một tài sản vô giá của đế quốc, cả đời của họ có thể giúp được vô số Alpha hoặc là Beta, được mọi người vô cùng kính trọng.”
“Vậy, Omega bình thường thì sao?” Tước Thu lại hỏi.
Bác sĩ Will đáp: “Tuy rằng Omega bình thường không quý giá như Omega hệ chữa trị, nhưng mà họ vẫn có đặc quyền. Dù sao thì không phải Alpha nào cũng được Omega hệ chữa trị khai thông. Ở một mức độ nào đó thì Omega bình thường cũng có thể làm giảm sự phát tác của bệnh gen.”
Chẳng trách ở trên tàu Elibiz, mặc dù thái độ của những người đó đối với Omega bình thường cũng có thể coi là cẩn thận, song vẫn kém xa với thái độ e dè có điều gì sơ xuất khi đối xử với Mallow.
Dù sao thì trên tàu Elibiz có nhiều Omega đợi kiểm tra như vậy, mà cuối cùng cũng chỉ phát hiện ra một Omega hệ chữa trị mang gen thực vật.
Tuy Tước Thu hiểu, nhưng không thể hoàn toàn đồng ý.
Trong quan điểm của cậu, tất cả các loài cây cỏ hoa lá đều là thực vật, cho dù đó là hoa cúc nhỏ tươi mát dễ chịu hay là hoa hồng xinh đẹp kiêu sa, dù là cây chua me đất bò lổm ngổm thấp bé hay là cây ngô đồng cao lớn thẳng tắp đi nữa, thì tất cả bọn chúng đều được ánh mặt trời rọi chiếu, đều được tắm gội dưới nước mưa, được lắng nghe tiếng gió giống nhau.
Chúng không có gì khác nhau hết.
Nhưng con người ở thế giới này thì lại khác.
Hơn nữa bởi vì bản thân có được năng lực chữa trị đặc thù nên mới được ưu đãi đặc biệt, nghe có vẻ sự tồn tại ấy giống như một liều thuốc đặc trị bệnh gen hơn là con người.
Vậy nên Tước Thu không cảm thấy việc Omega hệ chữa trị có gì đáng để ngưỡng mộ hết. Nhưng cậu cũng chú ý đến một vài ý trong lời nói của bác sĩ Will, như là “xoa dịu”, “khai thông”.
Tước Thu hỏi: “Ý của ngài là, bệnh gen không thể chữa khỏi được ư?”
“Chuyện này…” Bác sĩ Will và trưởng phố nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ vẻ khó xử.
Bác sĩ Will lắc đầu: “Sở dĩ nói rằng an ủi và xoa dịu, có nghĩa là Omega hệ chữa trị mang gen thực vật chỉ có thể cố gắng làm cho bệnh gen không phát tác, khiến nó tồn tại như một dạng bệnh tiềm ẩn thôi, nhưng một khi bệnh gen phát tác rồi thì thương tổn đối với thân thể là không thể cứu vãn. Đến lúc đó, ngay cả Omega hệ chữa trị cao cấp cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế. Alpha phát tác bệnh gen sẽ nhanh chóng biến dị thành thú nhân đáng sợ, mất đi lý trí và nhận thức của con người, trong đầu chỉ còn ý muốn giết chóc, dẫu có là người thân thì vẫn ra tay tàn nhẫn. Hơn nữa, bởi vì sau khi bệnh gen phát tác, sức mạnh dị hóa của thú nhân quá mạnh, thế nên năng lực phá hoại thể hiện cũng vô cùng khủng khiếp.”
“Tuổi thọ lý tưởng của Alpha trong điều kiện bình thường đúng ra là hai trăm đến ba trăm năm, nhưng vì tỷ lệ mắc bệnh gen trong Alpha rất cao dẫn tới tuổi thọ trung bình thực tế của Alpha ở đế quốc chỉ là năm mươi đến tám mươi năm.”
“Mà sau khi càng có nhiều Alpha phát tác bệnh gen thì ngay cả tuổi thọ trung bình cũng không đạt, khi ấy sẽ…”
Nói đến đây, Angelie đang hôn mê ở sau tấm rèm hừ hừ một tiếng, dường đang gánh chịu nỗi thống khổ rất lớn.
Ánh mắt buồn thương của trưởng phố Dương Thụ tràn đầy nỗi phiền, hắn khổ sở nói: “Giống như Angelie mà cậu thấy đấy… Thật ra trước khi bệnh gen phát tác, Angelie là một thanh niên vui tươi tốt tính, thích giúp đỡ mọi người, giống như Dodd vậy, thằng bé là một trong những người trẻ tuổi được hoan nghênh nhất ở phố Grassy. Tiếc rằng giờ đây…”
Hắn không nói nên lời nữa.
Tước Thu nghĩ tới tính cách thật thà thành thật của Dodd, lại nghĩ đến khi đối diện với mình, anh ta lúc nào cũng thẹn thùng tươi cười, thế là nhất thời trong lòng cậu khó chịu.
Cậu không nhịn được nói ra thắc mắc của mình: “Nếu như sau khi bệnh gen phát tác mà không có bất kỳ khả năng chữa khỏi nào, vậy thú nhân dị hóa như Angelie sẽ bị làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Dương Thụ hiện lên vẻ đau lòng: “Nếu thú nhân dị hóa phát tác bệnh gen mà không được xử lý trong thời gian dài thì xác suất dẫn phát những người khác phát tác bệnh gen tiềm ẩn là rất lớn, cuối cùng sẽ dẫn tới cả tập thể đều phát bệnh. Vậy nên, vậy nên…”
Nói đến đây, hắn gần như không thể nói nổi nữa, trong giọng nói thô kệch mang theo chút nghẹn ngào.
Bác sĩ Will đã gặp qua rất nhiều trường hợp sinh lão bệnh tử, thế nên so với trưởng phố Dương Thụ, khi đối mặt với loại chuyện này, tâm trạng ông vẫn ổn định hơn hắn đôi chút.
Ông tháo cặp kính lão của mình xuống, vừa lau chùi vừa nặng nề nói: “Vậy nên, chúng tôi sẽ đuổi cậu ta đến dưới vực sâu giữa sa mạc Gobi, nhân lúc Angelie vẫn chưa ảnh hưởng đến những người khỏe mạnh khác, chặn lối ra ở phía dưới, để cho cậu ta ở bên trong tự sinh tự diệt.”
Tước Thu lập tức siết chặt nắm tay…
Cậu đã ở sa mạc Gobi một đêm ngắn ngủi nên biết rõ, một người bình thường sẽ không có cách nào sống sót được trong sa mạc Gobi ở tinh cầu Darkness, huống chi là giữa sa mạc.
Thay vì nói là tự sinh tự diệt, chẳng bằng nói chờ chết thì đúng hơn.
Bác sĩ Will lau sạch tròng kính rồi đeo nó lên. Tước Thu nhạy bén phát hiện, trong mắt vị bác sĩ tóc ho râm này cũng ngân ngấn nước.
“Nhóc con à, có phải cậu cảm thấy cách chúng tôi đối xử với Angelie rất tàn nhẫn không? Nhưng làm thế là tốt lắm rồi đấy, nhiều Omega khi đối mặt chúng bạn phát tác bệnh gen thì chỉ biết la hét muốn nhanh chóng xử lý bọn họ thôi.”
Dường như Dương Thụ đã điều chỉnh xong cảm xúc, hắn nói khẽ: “Chúng tôi xử lý Angelie theo cách đó ít ra còn cho thằng bé yên nghỉ ở quê nhà Gobi, trước khi chết không phải chịu nhiều đau khổ. Bằng không nếu để đội an ninh của khu đô thị chính bắt đi, bọn họ sẽ bắn chết thằng bé rồi ném vào bãi đốt rác, hoặc chôn sống trong hố cát. Thế nên thay vì mềm lòng rồi khiến cho thằng bé phải đối mặt với hoàn cảnh tàn khốc hơn, thì chi bằng để những người thân bạn bè như chúng tôi đây tự tay giải quyết đau khổ của thằng bé.”
Vị trưởng phố tốt bụng nói rõ ràng từng điều quản lý phố Grassy đâu ra đấy, ông ngẩng đầu thoáng thở dài: “Nếu Angelie còn tỉnh táo, biết sau khi dị hóa mình đã tổn thương đến bạn bè thì chắc hẳn thằng bé cũng sẽ lựa chọn chấm dứt sinh mệnh thôi.”
Tước Thu buông nắm tay ra, từng ngón tay trắng nõn thả lỏng, vẫn ngay ngắn đặt lên trên đùi như trước. Cậu cúi đầu, hàng mi đen nhánh rậm rạp che khuất đôi mắt cậu, mi mắt rủ xuống tạo thành bóng râm.
“Lựa chọn của mọi người không sai…” Tước Thu nhẹ giọng nói: “Angelie cũng không sai.”
Vậy thì ai mới sai?
Tước Thu nhất thời không tìm ra được đáp án.
Bác sĩ Will ngồi xuống bên cạnh cậu, vỗ nhẹ Omega đang mất mát: “Đừng sợ, bệnh gen thường không phát tác trên cơ thể Omega, ngay cả khi cậu không mang gen thực vật đi nữa.”
Tước Thu nhìn về phía ông, đôi mắt màu vàng lộ ra cảm xúc không rõ: “Vậy tại sao Angelie lại phát bệnh?”
Bác sĩ Will bác sĩ nói: “Trước đây những người có cấp bậc càng cao thì càng dễ phát tác bệnh gen. Thực ra Omega như cậu, hay Beta như trưởng phố Dương Thụ và tôi có cấp bậc tương đối thấp nên mới không dễ phát tác.”
“Dễ bị bệnh gen phát tác nhất chính là Alpha.” Tước Thu nói.
“Đúng thế…” Bác sĩ Will khen ngợi nhìn Omega thông minh ở trước mắt: “Chính xác hơn là quân nhân Alpha.”
“Tuy rằng bệnh gen đáng sợ, nhưng nếu không có đủ điều kiện dẫn dụ thì rất khó phát tác. Nói chung, máu, cái chết, tiếp xúc lâu dài với lượng lớn bức xạ trong vũ trụ… đều là những nguyên nhân gây ra sự phát tác của bệnh gen. Mà Alpha có thể trở thành quân nhân vừa thỏa mãn điều kiện bẩm sinh cấp cao, lại vừa gánh vác trách nhiệm trên vai, vậy nên không thể không tác chiến ở những tinh cầu có điều kiện độ sáng tinh thể ác liệt như biên cảnh. Khi nghỉ ngơi và hồi phục tại căn cứ quân sự hoặc vẫn còn ở trường quân đội thì không sao, sẽ có Omega hệ chữa trị tiến hành khai thông tâm lý và giải tỏa thân thể cho họ, nhưng khi ra ngoài tác chiến rồi thì Omega quý giá và mong manh không thể chinh chiến cùng quân đội. Và sự kết hợp của các yếu tố khác nhau bên ngoài đó, đã dẫn đến sự gia tăng nguy cơ phát bệnh gen của quân nhân Alpha.”
Dương Thụ tiếp lời của bác sĩ Will: “Tinh cầu Darkness nằm ở biên cảnh của đế quốc, luôn là tiền tuyến chống lại trùng tộc. Vì Angelie là Alpha, nên khi mới vừa trưởng thành đã xung phong tham gia quân đội. Cũng bởi vì vậy mà…”
Tiếp theo, hắn không nói được nữa, nhưng Tước Thu cũng hiểu hết cả rồi.
Angelie xuất thân từ tầng lớp Alpha dưới cùng của tinh cầu Darkness, chắc chắn phải tiếp xúc với tiền tuyến chân chính, hơn nữa cậu ta không có khả năng được Omega hệ chữa trị khai thông, thậm chí là cả đời này có lẽ cậu ta cũng chưa từng được gặp mặt Omega nào.
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Alpha được coi là vật tư tiêu hao giá rẻ, kết cục cuối cùng đều đi lên con đường diệt vong giống nhau, không ai là ngoại lệ. Omega giống như một nguồn tài nguyên quý giá, nhờ vào đó có được địa vị cao hơn nhưng dù thế nào đi nữa nó thật là một thế giới quá đỗi dị dạng.
Trưởng phố Dương Thụ còn có nhiều công việc cần xử lý, trước khi rời đi, hắn hỏi Tước Thu còn yêu cầu gì nữa không.
Tước Thu nhìn thoáng qua rèm cửa màu trắng tựa những đám mây, cậu nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn vào thăm Angelie.”
Trưởng phố Dương Thụ và bác sĩ Will nhìn nhau, tuy không tán thành lắm nhưng nghĩ đến Tước Thu dù sao cũng là Omega, mặc dù không có năng lực chữa trị thì ít nhất cũng giúp cho Angelie chút an ủi cuối cùng, trước khi cậu ta bị đuổi đến trung tâm sa mạc Gobi.
Bọn họ lặng lẽ gật đầu, xem như đồng ý yêu cầu của Tước Thu.
Tước Thu nhẹ nhàng vén rèm lên, đi vài bước là tới trước giường bệnh của Angelie.
Alpha gấu đen với nửa người trên đã hóa thú giờ phút này vẫn đang yên tĩnh mê man nhờ sự trợ giúp của thuốc tê. Biểu cảm của cậu ta thoạt nhìn rất bình thản, không còn trạng thái điên cuồng phát tác bệnh gen khi còn tỉnh táo nữa, cũng sẽ không nghĩ đến việc tấn công ai.
Đây có lẽ là giấc ngủ ngon duy nhất mà cậu ta có được trong những ngày tháng bị dày vò.
Tước Thu không ra được cảm xúc của bản thân mình lúc này, thật ra cậu hoàn toàn không cần phải… làm chuyện thừa. Cậu chỉ mới đến thế giới này được vài ngày mà thôi.
Nhưng mỗi người trên phố Grassy đều thể hiện ra mặt thân thiện nhiệt tình với cậu, có qua có lại, cậu chỉ cảm thấy mình nên vì phần thiện ý này mà để lại chút gì đó.
Vì thế, ngón tay trắng nõn của cậu khẽ vuốt ve lồng ngực đang quấn đầy xiềng xích của Angelie, chạm đến một nửa lạnh lẽo và một nửa ấm áp. Lòng bàn tay mịn màng của Omega cách lồng ngực của Alpha rất gần, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được trái tim đang đập chậm rãi dưới cơ thể khác biệt này.
Là quái vật thì sao chứ? Quái vật cũng có nhịp tim giống hệt con người mà. Tước Thu thầm nói trong lòng.
Cậu vừa mới suy nghĩ, ánh sáng vàng nhạt đã lóe lên trên đầu ngón tay, giống như từng điểm sáng vàng lấp lánh, dần dần tập trung thành dòng suối màu vàng, tựa như xuôi theo dòng chảy mà chậm rãi rót vào trong trái tim của Angelie.
Màu vàng kia không khác gì màu vàng của đồng tử Tước Thu, là màu sắc của hoa hồng Canary sáng ngời lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh tựa như tia nắng ban mai đầu tiên, mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, như một cái ôm vô cùng ấm áp bao trùm lên sự tồn tại bị người đời vứt bỏ, bị thế giới ruồng rẫy, an ủi phần đau đớn bị tất cả mọi người chán ghét kia.
Mặc dù đang hôn mê và bệnh gen phát tác khiến Angelie hoàn toàn dị hóa thành dáng vẻ nửa người nửa gấu, thế nhưng trên khuôn mặt không thể nhìn ra biểu cảm con người của cậu ta vẫn toát lên vẻ thoải mái và an bình đặc trưng sau khi được xoa dịu đau đớn, tựa như ma quỷ tra tấn cậu ta trong cơn ác mộng đã bị trục xuất theo luồng sức mạnh ôn hòa kia, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc.
Chẳng mấy chốc, sau khi được Tước Thu chữa trị, lồng ngực vốn đang phập phồng kịch liệt ngay cả trong cơn mê của Angelie đã có xu hướng dịu lại.
Tước Thu vừa truyền linh lực vừa chú ý quan sát biểu hiện của Angelie, thấy cậu ta tiếp nhận rất tốt, Tước Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Làm xong hết thảy, Tước Thu cũng không nán lại quá lâu, dứt khoát rời khỏi phòng khám, không hề quay đầu nhìn lại một cái.
Cậu cũng không biết sức mạnh đến từ trái đất của mình có thể khiến Angelie vượt qua được cửa ải này hay không, cậu chỉ muốn thử một lần để không thẹn với lương tâm mà thôi.
Kế tiếp thì phải xem may mắn của Angelie vậy.
Ra khỏi phòng khám, Omega trẻ tuổi cảm thấy hơi mỏi mệt, toàn thân héo rũ như loài thực vật bị ánh mặt trời ác liệt phơi khô. Lúc trở lại nhà của Dodd, Mao Mao lo lắng chờ đợi cả buổi vừa nhìn thấy bộ dáng uể oải ỉu xìu của Tước Thu thì nó luống cuống cả lên.
“Mẹ làm sao vậy, mẹ gặp chuyện gì sao?”
Sự lo lắng trên mặt nhóc con thể hiện rõ qua lời nói, đến cả hai sợi râu lông cũng quấn vào nhau vì căng thẳng, chứng tỏ chủ nhân của nó bây giờ đang lo âu đến nhường nào.
Tước Thu nhìn vẻ mặt sốt sắng của Mao Mao, bỗng nhiên nghĩ đến Mao Mao cũng là một Alpha. Lại còn là một chú sâu lông Alpha nhỏ yếu đến mức bất cứ ai cũng có thể dễ dàng đập nát.
Cậu bất giác nghĩ đến Angelie phác tác bệnh gen.
Phải chăng điều đó cũng có nghĩa là, ngày nào đó Mao Mao cũng sẽ giống như Angelie, vì đế quốc và người thân nơi quê nhà, thậm chí là vì cậu mà phấn đấu liều mạng bước lên con đường không thể quay đầu.
Cậu nhóc sẽ ra chiến trường, mang theo tự hào và vinh quang, nhưng trở về lại không phải là vương miện nguyệt quế anh hùng, mà là cái chết, là phỉ nhổ, là e sợ sự xa lánh của mọi người.
Mà bản thân cậu là “Omega” trong thế giới này, giống những gì mà bác sĩ Will đã nói, cậu “may mắn” không phải lo về số phận tương tự. Nhưng chẳng phải cậu vẫn là hàng lỗi khiếm khuyết bị tàu Elibiz vô tình vứt bỏ ở tinh cầu Darkness, nơi mà mọi người nhắc đến là sẽ thay đổi sắc mặt hay sao?
Tước Thu chợt ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Mao Mao.
Cậu nhắm mắt lại ở nơi mà tất cả mọi người không nhìn thấy, gió khẽ thổi lay động mái tóc cậu, từng sợi tóc như được dát vàng trong suốt ngược chiều ánh sáng.
Vụn tóc nhỏ dày chọc vào cổ Mao Mao khiến cậu ngứa ngáy, cậu nhóc cố khống chế bản thân không được cười ra tiếng, chợt nghe thấy giọng nói đứt quãng của Tước Thu: “Thế giới này thật sự rất tệ…”
Trái tim Mao Mao lập tức như bị siết chặt…
“Mao Mao, mẹ không thích thế giới này.”
Không thích việc coi Omega như là một “hàng hóa” quý hiếm.
Không thích việc những Alpha trả giá hết thảy vì đế quốc này, để rồi không được chết yên lành.
Không thích cái thế giới không có cả mặt trời ấm áp, ánh trăng sáng ngời, gió nhẹ dịu dàng.
Càng không thích sự bất bình đẳng đã ăn sâu vào trong tận xương tủy của mỗi người.
Không thích, không thích tất cả mọi thứ.
Đây là mảnh đất mà cậu chán ghét, mảnh đất cậu không muốn cắm rễ.
Nếu có lựa chọn, Tước Thu nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn trở về Trái Đất, tuyệt đối không muốn nhìn thế giới này thêm chút nào nữa.
Mao Mao chỉ nhớ ngày hôm đó ở rìa sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness, cậu nhóc được một Omega mảnh mai xinh đẹp ôm vào lòng. Cậu nhóc cảm nhận được thân nhiệt của người đó, ngửi được hương thơm ấm áp nhẹ nhàng trên cơ thể người đó, trái tim của bọn họ kề sát đến thế, mà trong nháy mắt ấy, Omega đã lơ đãng phô bày sự yếu ớt khiến nhóc cảm nhận được sự đau lòng chưa từng có.
Cho nên cậu nhóc đã nói với người đó một câu: “Nếu mẹ không thích thì con sẽ thay đổi thế giới này cho mẹ.”
Vì cuối cùng người đã đến với thế giới của con như một vị thần, nói thẳng rằng nó thật tệ.
Con nhất định sẽ thay đổi nó cho người.
Cải tạo nó thành một thế giới hoàn mỹ mà người mong đợi và yêu thích.
Thế giới ấy, nhất định sẽ tràn ngập ánh sáng như người vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất