Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào
Chương 19: Đánh dấu
Không phải là Phó Tinh Nhàn chưa từng gặp qua Omega động dục.
Giá trị A của anh rất cao, nhưng giá trị lý trí của anh còn cao hơn. Việc khống chế bản thân chỉ là một việc rất nhẹ nhàng đơn giản, thậm chí anh còn chưa từng sử dụng tới thuốc ức chế.
Nhưng lần này là ngoại lệ.
Anh nghiến răng buông tay ra, nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, khó khăn chống cự lại mùi hương hấp dẫn kia, dùng tay đẩy mình về phía sau, quay người rời đi.
Bên ngoài nhà vệ sinh đã có nhân viên đi tới, một số ít khách hàng đang đứng ngoài khu vực cách ly nhìn vào bên trong.
Nhân viên bảo vệ khẩn trương hỏi thăm: "Tình huống như thế nào? Bên trong có Omega đang động dục không?"
"Có ở trong đó." Phó Tinh Nhàn vịn vào cửa nhà vệ sinh nói một câu, "Có thuốc ức chế không, cho tôi xin một tiêm."
Năm ngón tay anh đang siết chặt, các đốt ngón tay đều trắng bệch. Khung cửa vững chắc cũng chịu không nổi lực, phát ra âm thanh rắc rắc, ngay cả mắt thường cũng thấy nó sắp bị biến dạng. Một vết nứt lớn ở ổ khóa cửa, chạy dọc xuống phần khung cửa bên dưới.
Phần trên của khung cửa cũng bị bung ra một khúc.
"Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh! Thuốc ức chế!" Nhân viên bảo vệ hết cả hồn.
Nhân viên là một Beta nên không cảm nhận được sự tồn tại của pheromone, nhưng ngoại hình và khuôn mặt của người trước mặt đều cho người khác thấy rằng anh hẳn là một Alpha hàng đầu.
Giá trị A của Alpha càng cao thì sức mạnh thể chất càng lớn. Một số người có giá trị A cao thậm chí còn có sức mạnh hơn người thường. Ví dụ như người đang đứng trước mặt bọn họ đây, tuy thân hình nhìn như người trưởng thành, nhưng khuôn mặt của anh vẫn chưa phát triển hết, chắc chắn chưa quá 20 tuổi, vậy mà có thể nắm hư khung cửa bằng một tay.
Nhân viên an ninh giơ chiếc khiên chống bạo động trong tay lên, gấp gáp vẫy gọi người phía sau: "Mau lên đi!!"
Giá trị A cao ở trẻ vị thành niên thường lý trí rất khó kiểm soát, một khi không khống chế được sẽ nguy hiểm vô cùng.
Nhân viên mặc quần áo bảo hộ và đội mũ bảo hiểm nhanh chóng chạy đến, lấy thuốc ức chế ra xé gói, nơm nớp lo sợ mà đâm vào cánh tay của Phó Tinh Nhàn.
Cơ bắp của anh đang rất căng cứng.
Vì thế mà kim tiêm không đâm xuyên được, cứ vậy rơi xuống đất, để lại một vết máu trên cánh tay anh.
Trong tình huống này, máy kiểm tra nồng độ pheromone mà nhân viên mang theo chắc đã nhanh chóng báo cho cảnh sát rồi, nhưng sao lần này nó lại im lặng, không biết là đã bị hư chỗ nào.
Đừng có nói là không có pheromone tiết ra nha?
Nếu không báo được tới cảnh sát, có nghĩa là không được rút lui, việc đang làm vẫn phải tiếp tục.
Nhân viên run cầm cập, theo phản xạ mà ngẩng đầu lên nhìn.
Alpha hung dữ nhìn anh ta chằm chằm, trên mặt như muốn nổi gân lên, giống như vẻ mặt của một con sói với đôi mắt cực kì đáng sợ.
"Chờ, chờ chút! Cậu đừng vội! Tôi sẽ đổi một cái khác cho!" Nhân viên vội vàng lấy ra một cây tiêm ức chế thứ hai, căng thẳng hướng dẫn đối phương, "Cậu thả lỏng cơ bắp một chút, đừng căng như vậy, nếu không, nếu không tôi sẽ không đâm vào được."
Anh ta run rẩy vỗ lên cánh tay của Phó Tinh Nhàn, nó vẫn rất cứng, đủ để làm gãy cây kim tiêm thứ hai này.
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn anh ta bằng đôi mắt đầy tơ máu, giơ tay phải lên cao.
"Đừng mà!!!" Tống Huệ Nhiên đang đứng nhìn từ xa hoảng hốt hét lên.
Nắm đấm mạnh mẽ nện xuống, nện ngay vào cánh tay trái của anh.
Nhân viên cảm thấy cánh tay đã bớt cứng, các cơ trên tay cũng thả lỏng ra.
Phó Tinh Nhàn nghiến răng: "Tiêm đi!"
"Được, được." Nhân viên run rẩy tiêm thuốc ức chế.
Lần này thì thành công.
Phó Tinh Nhàn tựa đầu lên cửa, chịu đựng cơn chóng mặt của thuốc đang phát huy tác dụng, một lúc sau mới mở mắt ra nói: "Văn Cảnh ở bên trong, tôi sẽ vào xem, các anh cứ chờ ở ngoài đây, không cần theo vào."
"Được!" Nhân viên có mặt lập tức phản ứng lại, lùi về sau, cách anh vài mét.
Đây là phản ứng tự nhiên, là một loại bản năng phục tùng theo Alpha cấp cao, cho dù họ không biết Alpha trẻ tuổi này là ai, và cũng không biết người được gọi tên "Văn Cảnh" là người nào.
Thế nhưng Alpha đó vẫn chưa bước vào, mà vẫn như cũ nhìn sang đây.
Nhân viên an ninh lau mồ hôi trên mặt, quay đầu phát hiện có gì đó không đúng, nên vội vàng khều đội trưởng đang đứng bên cạnh.
Mọi người trong đội xử lý tình huống khẩn cấp cũng đã nhận ra, là cấp trên cấp trên cấp trên cấp trên.... Cũng có mặt tại hiện trường.
"Cái đó..." Tình huống có hơi xấu hổ.
"Không sao đâu, cứ nghe theo lời nó." Phó Hoằng cau mày, một tay ôm đứa con trai nhỏ, một tay ôm người vợ vừa bị dọa sợ, "Con đi đi, kiểm soát tốt tình hình."
Phó Tinh Nhàn gật đầu, lùi lại một bước, sau đó đóng cửa nhà vệ sinh bên ngoài.
Trong phòng vệ sinh, Văn Cảnh vẫn đang nhỏ giọng nức nở: "Tại sao lại bỏ đi rồi... Không cần tôi nữa sao?"
"Không có." Phó Tinh Nhàn rũ mắt xem xét khóa cửa cửa phòng nhỏ, sau đó dùng sức bẻ cái khóa.
Đạp cửa có lẽ sẽ nhanh hơn, nhưng anh sợ làm tổn thương đến cậu.
Cánh cửa mở ra.
Văn Cảnh nằm ở trên sàn, ôm lấy hai chân của mình, run bần bật.
Đôi mi đang khép hờ của cậu run run, làn da vừa nãy trắng như sữa giờ đã ửng hồng lên, tựa như một đóa hoa xinh đẹp đang chờ người tới hái.
Bồn cầu nằm bên cạnh có thuốc ức chế còn chưa dùng qua đang trôi nổi trên mặt nước.
"Tại sao lại không cần tôi nữa..." Văn Cảnh hừ hừ, giọng nói ngọt ngào mềm mại, giống như là đang làm nũng.
"Không phải không cần cậu." Phó Tinh Nhàn dịu dàng nói, "Giờ tôi đưa cậu đi, đừng sợ nữa."
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Văn Cảnh, đang định bế cậu lên thì Văn Cảnh đã vươn tay ra, vòng qua cổ anh, kéo anh xuống.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên sát lại gần, hai mắt mơ màng, đuôi mắt đỏ ửng.
Sợi tóc xoăn cọ qua lỗ tai anh, mang đến cảm giác hơi ngứa và rùng mình.
Thuốc ức chế vẫn đang phát huy tác dụng, làm cho phản ứng của Phó Tinh Nhàn trở nên chậm chạp hơn.
Một lúc sau hoảng hốt nhận ra, thì vùng da sau gáy anh đã nhói lên dữ dội.
*
Mây đen bao phủ cả bầu trời, cơn mưa nhẹ cứ tí tách rơi.
"Em đang ở đâu?" "Em mau ra đây đi!"
Không có ai đáp lại, chỉ có mình cậu ở trên khoảng sân nhỏ quen thuộc.
Văn Cảnh ngồi xuống gốc cây đại thụ ngẩn người.
"Gần đây em rất ít khi xuất hiện trong giấc mơ của anh, vì sao chứ. Em có còn nhớ ngày chúng ta gặp nhau không?"
Ngày hôm đó, cả người cậu ướt đẫm, trong cơn mưa lớn mà lảo đảo chạy đến một nơi xa lạ, hoàn toàn mất phương hướng, chỉ biết ngồi xổm ở sân trống mà khóc. Sau đó lại ngửi thấy một mùi hương của anh đào, rồi gặp được một người vô cùng xinh đẹp.
Cậu nhớ rất rõ người đó có một nốt ruồi đáng yêu trên đầu mũi, nhớ rõ đôi mắt biết cười kia, và những lời khích lệ dành cho cậu.
Văn Cảnh tì trán vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ rơi hòa cùng cơn mưa.
"Văn Cảnh..."
Có tiếng ai gọi cậu từ trên trời vang xuống, không nhìn thấy được mà nghe cũng không rõ ràng.
"...... Cậu có ở đó không?"
"Văn Cảnh... Mở cửa..."
"Anh ở đây!"
Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu nhốt người ta ở ngoài cửa rồi? Cậu có bị ngốc không chứ?
Cậu lê cái thân nặng nề của mình, ra mở cửa sân.
Ngoài hàng rào ra thì cái gì cũng không thấy, chỉ có một màn sương dày rộng lớn.
"Đi rồi sao.... Em không cần anh nữa sao?" Văn Cảnh cảm giác trời đất như quay cuồng, loạng choạng bước hai bước, cúi đầu ngồi phịch xuống đất, "Tại sao lại không cần anh nữa..."
"Không phải không cần cậu." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, "Giờ tôi sẽ đưa cậu đi, đừng sợ nữa."
Văn Cảnh cảm giác mình được ôm lấy, một cái ôm ấm áp như sưởi ấm cả người đang lạnh cóng và lớp quần áo ướt đẫm, một cảm giác thoải mái truyền khắp cả cơ thể.
Cảm giác đau đớn khó chịu khi nãy cũng từ từ rút đi, trong lòng dâng lên một cảm giác được lấp đầy.
Cơ thể cũng thấy nhẹ đi, không còn mệt mỏi như lúc nãy.
Thoải mái quá.....
Cậu theo phản xạ mà ôm người nọ giống như một con bạch tuộc, thế nhưng cậu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ lắm.
"Giờ em mới đến tìm anh, anh rất giận, coi anh đánh dấu em!"
Làn da hơi rắn chắc, so với tưởng tượng của cậu về tuyến thể của Omega không giống lắm, cũng không có mùi hương anh đào như cậu mong đợi.
Hàm răng của Omega so với Alpha không giống nhau, răng họ không có đủ bén, không có chức năng đánh dấu, thậm chí không thể làm trầy da được.
"Đừng quậy nữa." Giọng của đối phương có hơi nghẹn ngào.
Văn Cảnh nghiến răng gặm gặm chỗ đó, sau đó lại bực bội nhả ra, dụi đầu vào vùng cổ ấm áp mà cọ cọ.
Vẫn chưa đủ, cậu muốn thêm nữa, muốn tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa.
Cậu ôm chặt lấy đối phương, luồn tay từ cổ áo người nọ.
Thuốc ức chế dường như sắp mất tác dụng rồi.
Máu nóng toàn thân của Phó Tinh Nhàn như dồn về cùng một chỗ, rất muốn ôm chặt người kia vào lòng, rất muốn khảm sâu người vào thân thể, để mãi mãi không thể tách ra.
Sau gáy bị gặm bỗng có một cảm giác mãnh liệt khác thường, nhắc nhở anh cảm xúc hưng phấn này là do kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố mang lại, không, không ổn rồi.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cánh tay trái đang nhức cố đè lại thiếu niên đang có ý đồ xấu, dùng một chân đá văng cách cửa phòng.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng lại nhích gần lại nữa, Phó Tinh Nhàn cứng nhắc dùng bả vai cản lại, nhưng anh hoàn toàn không thể kiểm soát được hương vị ngọt ngào trên người Omega đang động dục.
Ý thức của anh tựa như tách khỏi thế giới này, dành mọi sự chú ý đó đặt lên người ở trong lòng ngực.
Trước đây, anh chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, luồng nhiệt từ nơi hai người tiếp xúc đang lan truyền khắp người, đốt cháy các mạch máu của anh. Cả người cứ như ngâm trong dung nham núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Cứ như vậy mà chết hết đi, đưa theo Văn Cảnh, cùng nhau sa ngã, tuy hai mà một...
"Tinh Nhàn! Tinh Nhàn!" Có người đang gõ cửa.
Phó Tinh Nhàn thở ra một hơi, cử động khớp xương cứng đờ của mình, cúi xuống thả người xuống đất.
"Nếu một phút nữa không đi ra, thì chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!" Nhân viên đứng bên ngoài hét lên.
Văn Cảnh cuộn tròn người lại, lộ ra phần gáy trắng như tuyết, đôi môi hồng mọng khẽ mở, không biết cậu đang nói cái gì, nhưng tay vẫn vô thức trêu chọc trên người anh.
Yết hầu của Phó Tinh Nhàn trượt lên xuống, nhẹ nhàng lướt tay qua nơi mềm mại đang tỏa ra hương thơm quyến rũ chết người đó.
Giơ tay đánh xuống.
......
Anh đánh một phát vào cổ Văn Cảnh không nghe lời làm cậu ngất xỉu.
_______
Tác giả có lời muốn nói: Ái chà, vầy là khum được òi.
Editor có lời mún lói: Tên chương lừa gạt nhỉ(/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~ ┻━┻
*Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố: Chất do tuyến nội tiết sản ra và có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối với một số cơ quan trong cơ thể.
Giá trị A của anh rất cao, nhưng giá trị lý trí của anh còn cao hơn. Việc khống chế bản thân chỉ là một việc rất nhẹ nhàng đơn giản, thậm chí anh còn chưa từng sử dụng tới thuốc ức chế.
Nhưng lần này là ngoại lệ.
Anh nghiến răng buông tay ra, nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, khó khăn chống cự lại mùi hương hấp dẫn kia, dùng tay đẩy mình về phía sau, quay người rời đi.
Bên ngoài nhà vệ sinh đã có nhân viên đi tới, một số ít khách hàng đang đứng ngoài khu vực cách ly nhìn vào bên trong.
Nhân viên bảo vệ khẩn trương hỏi thăm: "Tình huống như thế nào? Bên trong có Omega đang động dục không?"
"Có ở trong đó." Phó Tinh Nhàn vịn vào cửa nhà vệ sinh nói một câu, "Có thuốc ức chế không, cho tôi xin một tiêm."
Năm ngón tay anh đang siết chặt, các đốt ngón tay đều trắng bệch. Khung cửa vững chắc cũng chịu không nổi lực, phát ra âm thanh rắc rắc, ngay cả mắt thường cũng thấy nó sắp bị biến dạng. Một vết nứt lớn ở ổ khóa cửa, chạy dọc xuống phần khung cửa bên dưới.
Phần trên của khung cửa cũng bị bung ra một khúc.
"Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh! Thuốc ức chế!" Nhân viên bảo vệ hết cả hồn.
Nhân viên là một Beta nên không cảm nhận được sự tồn tại của pheromone, nhưng ngoại hình và khuôn mặt của người trước mặt đều cho người khác thấy rằng anh hẳn là một Alpha hàng đầu.
Giá trị A của Alpha càng cao thì sức mạnh thể chất càng lớn. Một số người có giá trị A cao thậm chí còn có sức mạnh hơn người thường. Ví dụ như người đang đứng trước mặt bọn họ đây, tuy thân hình nhìn như người trưởng thành, nhưng khuôn mặt của anh vẫn chưa phát triển hết, chắc chắn chưa quá 20 tuổi, vậy mà có thể nắm hư khung cửa bằng một tay.
Nhân viên an ninh giơ chiếc khiên chống bạo động trong tay lên, gấp gáp vẫy gọi người phía sau: "Mau lên đi!!"
Giá trị A cao ở trẻ vị thành niên thường lý trí rất khó kiểm soát, một khi không khống chế được sẽ nguy hiểm vô cùng.
Nhân viên mặc quần áo bảo hộ và đội mũ bảo hiểm nhanh chóng chạy đến, lấy thuốc ức chế ra xé gói, nơm nớp lo sợ mà đâm vào cánh tay của Phó Tinh Nhàn.
Cơ bắp của anh đang rất căng cứng.
Vì thế mà kim tiêm không đâm xuyên được, cứ vậy rơi xuống đất, để lại một vết máu trên cánh tay anh.
Trong tình huống này, máy kiểm tra nồng độ pheromone mà nhân viên mang theo chắc đã nhanh chóng báo cho cảnh sát rồi, nhưng sao lần này nó lại im lặng, không biết là đã bị hư chỗ nào.
Đừng có nói là không có pheromone tiết ra nha?
Nếu không báo được tới cảnh sát, có nghĩa là không được rút lui, việc đang làm vẫn phải tiếp tục.
Nhân viên run cầm cập, theo phản xạ mà ngẩng đầu lên nhìn.
Alpha hung dữ nhìn anh ta chằm chằm, trên mặt như muốn nổi gân lên, giống như vẻ mặt của một con sói với đôi mắt cực kì đáng sợ.
"Chờ, chờ chút! Cậu đừng vội! Tôi sẽ đổi một cái khác cho!" Nhân viên vội vàng lấy ra một cây tiêm ức chế thứ hai, căng thẳng hướng dẫn đối phương, "Cậu thả lỏng cơ bắp một chút, đừng căng như vậy, nếu không, nếu không tôi sẽ không đâm vào được."
Anh ta run rẩy vỗ lên cánh tay của Phó Tinh Nhàn, nó vẫn rất cứng, đủ để làm gãy cây kim tiêm thứ hai này.
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn anh ta bằng đôi mắt đầy tơ máu, giơ tay phải lên cao.
"Đừng mà!!!" Tống Huệ Nhiên đang đứng nhìn từ xa hoảng hốt hét lên.
Nắm đấm mạnh mẽ nện xuống, nện ngay vào cánh tay trái của anh.
Nhân viên cảm thấy cánh tay đã bớt cứng, các cơ trên tay cũng thả lỏng ra.
Phó Tinh Nhàn nghiến răng: "Tiêm đi!"
"Được, được." Nhân viên run rẩy tiêm thuốc ức chế.
Lần này thì thành công.
Phó Tinh Nhàn tựa đầu lên cửa, chịu đựng cơn chóng mặt của thuốc đang phát huy tác dụng, một lúc sau mới mở mắt ra nói: "Văn Cảnh ở bên trong, tôi sẽ vào xem, các anh cứ chờ ở ngoài đây, không cần theo vào."
"Được!" Nhân viên có mặt lập tức phản ứng lại, lùi về sau, cách anh vài mét.
Đây là phản ứng tự nhiên, là một loại bản năng phục tùng theo Alpha cấp cao, cho dù họ không biết Alpha trẻ tuổi này là ai, và cũng không biết người được gọi tên "Văn Cảnh" là người nào.
Thế nhưng Alpha đó vẫn chưa bước vào, mà vẫn như cũ nhìn sang đây.
Nhân viên an ninh lau mồ hôi trên mặt, quay đầu phát hiện có gì đó không đúng, nên vội vàng khều đội trưởng đang đứng bên cạnh.
Mọi người trong đội xử lý tình huống khẩn cấp cũng đã nhận ra, là cấp trên cấp trên cấp trên cấp trên.... Cũng có mặt tại hiện trường.
"Cái đó..." Tình huống có hơi xấu hổ.
"Không sao đâu, cứ nghe theo lời nó." Phó Hoằng cau mày, một tay ôm đứa con trai nhỏ, một tay ôm người vợ vừa bị dọa sợ, "Con đi đi, kiểm soát tốt tình hình."
Phó Tinh Nhàn gật đầu, lùi lại một bước, sau đó đóng cửa nhà vệ sinh bên ngoài.
Trong phòng vệ sinh, Văn Cảnh vẫn đang nhỏ giọng nức nở: "Tại sao lại bỏ đi rồi... Không cần tôi nữa sao?"
"Không có." Phó Tinh Nhàn rũ mắt xem xét khóa cửa cửa phòng nhỏ, sau đó dùng sức bẻ cái khóa.
Đạp cửa có lẽ sẽ nhanh hơn, nhưng anh sợ làm tổn thương đến cậu.
Cánh cửa mở ra.
Văn Cảnh nằm ở trên sàn, ôm lấy hai chân của mình, run bần bật.
Đôi mi đang khép hờ của cậu run run, làn da vừa nãy trắng như sữa giờ đã ửng hồng lên, tựa như một đóa hoa xinh đẹp đang chờ người tới hái.
Bồn cầu nằm bên cạnh có thuốc ức chế còn chưa dùng qua đang trôi nổi trên mặt nước.
"Tại sao lại không cần tôi nữa..." Văn Cảnh hừ hừ, giọng nói ngọt ngào mềm mại, giống như là đang làm nũng.
"Không phải không cần cậu." Phó Tinh Nhàn dịu dàng nói, "Giờ tôi đưa cậu đi, đừng sợ nữa."
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Văn Cảnh, đang định bế cậu lên thì Văn Cảnh đã vươn tay ra, vòng qua cổ anh, kéo anh xuống.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên sát lại gần, hai mắt mơ màng, đuôi mắt đỏ ửng.
Sợi tóc xoăn cọ qua lỗ tai anh, mang đến cảm giác hơi ngứa và rùng mình.
Thuốc ức chế vẫn đang phát huy tác dụng, làm cho phản ứng của Phó Tinh Nhàn trở nên chậm chạp hơn.
Một lúc sau hoảng hốt nhận ra, thì vùng da sau gáy anh đã nhói lên dữ dội.
*
Mây đen bao phủ cả bầu trời, cơn mưa nhẹ cứ tí tách rơi.
"Em đang ở đâu?" "Em mau ra đây đi!"
Không có ai đáp lại, chỉ có mình cậu ở trên khoảng sân nhỏ quen thuộc.
Văn Cảnh ngồi xuống gốc cây đại thụ ngẩn người.
"Gần đây em rất ít khi xuất hiện trong giấc mơ của anh, vì sao chứ. Em có còn nhớ ngày chúng ta gặp nhau không?"
Ngày hôm đó, cả người cậu ướt đẫm, trong cơn mưa lớn mà lảo đảo chạy đến một nơi xa lạ, hoàn toàn mất phương hướng, chỉ biết ngồi xổm ở sân trống mà khóc. Sau đó lại ngửi thấy một mùi hương của anh đào, rồi gặp được một người vô cùng xinh đẹp.
Cậu nhớ rất rõ người đó có một nốt ruồi đáng yêu trên đầu mũi, nhớ rõ đôi mắt biết cười kia, và những lời khích lệ dành cho cậu.
Văn Cảnh tì trán vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ rơi hòa cùng cơn mưa.
"Văn Cảnh..."
Có tiếng ai gọi cậu từ trên trời vang xuống, không nhìn thấy được mà nghe cũng không rõ ràng.
"...... Cậu có ở đó không?"
"Văn Cảnh... Mở cửa..."
"Anh ở đây!"
Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu nhốt người ta ở ngoài cửa rồi? Cậu có bị ngốc không chứ?
Cậu lê cái thân nặng nề của mình, ra mở cửa sân.
Ngoài hàng rào ra thì cái gì cũng không thấy, chỉ có một màn sương dày rộng lớn.
"Đi rồi sao.... Em không cần anh nữa sao?" Văn Cảnh cảm giác trời đất như quay cuồng, loạng choạng bước hai bước, cúi đầu ngồi phịch xuống đất, "Tại sao lại không cần anh nữa..."
"Không phải không cần cậu." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, "Giờ tôi sẽ đưa cậu đi, đừng sợ nữa."
Văn Cảnh cảm giác mình được ôm lấy, một cái ôm ấm áp như sưởi ấm cả người đang lạnh cóng và lớp quần áo ướt đẫm, một cảm giác thoải mái truyền khắp cả cơ thể.
Cảm giác đau đớn khó chịu khi nãy cũng từ từ rút đi, trong lòng dâng lên một cảm giác được lấp đầy.
Cơ thể cũng thấy nhẹ đi, không còn mệt mỏi như lúc nãy.
Thoải mái quá.....
Cậu theo phản xạ mà ôm người nọ giống như một con bạch tuộc, thế nhưng cậu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ lắm.
"Giờ em mới đến tìm anh, anh rất giận, coi anh đánh dấu em!"
Làn da hơi rắn chắc, so với tưởng tượng của cậu về tuyến thể của Omega không giống lắm, cũng không có mùi hương anh đào như cậu mong đợi.
Hàm răng của Omega so với Alpha không giống nhau, răng họ không có đủ bén, không có chức năng đánh dấu, thậm chí không thể làm trầy da được.
"Đừng quậy nữa." Giọng của đối phương có hơi nghẹn ngào.
Văn Cảnh nghiến răng gặm gặm chỗ đó, sau đó lại bực bội nhả ra, dụi đầu vào vùng cổ ấm áp mà cọ cọ.
Vẫn chưa đủ, cậu muốn thêm nữa, muốn tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa.
Cậu ôm chặt lấy đối phương, luồn tay từ cổ áo người nọ.
Thuốc ức chế dường như sắp mất tác dụng rồi.
Máu nóng toàn thân của Phó Tinh Nhàn như dồn về cùng một chỗ, rất muốn ôm chặt người kia vào lòng, rất muốn khảm sâu người vào thân thể, để mãi mãi không thể tách ra.
Sau gáy bị gặm bỗng có một cảm giác mãnh liệt khác thường, nhắc nhở anh cảm xúc hưng phấn này là do kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố mang lại, không, không ổn rồi.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cánh tay trái đang nhức cố đè lại thiếu niên đang có ý đồ xấu, dùng một chân đá văng cách cửa phòng.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng lại nhích gần lại nữa, Phó Tinh Nhàn cứng nhắc dùng bả vai cản lại, nhưng anh hoàn toàn không thể kiểm soát được hương vị ngọt ngào trên người Omega đang động dục.
Ý thức của anh tựa như tách khỏi thế giới này, dành mọi sự chú ý đó đặt lên người ở trong lòng ngực.
Trước đây, anh chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, luồng nhiệt từ nơi hai người tiếp xúc đang lan truyền khắp người, đốt cháy các mạch máu của anh. Cả người cứ như ngâm trong dung nham núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Cứ như vậy mà chết hết đi, đưa theo Văn Cảnh, cùng nhau sa ngã, tuy hai mà một...
"Tinh Nhàn! Tinh Nhàn!" Có người đang gõ cửa.
Phó Tinh Nhàn thở ra một hơi, cử động khớp xương cứng đờ của mình, cúi xuống thả người xuống đất.
"Nếu một phút nữa không đi ra, thì chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!" Nhân viên đứng bên ngoài hét lên.
Văn Cảnh cuộn tròn người lại, lộ ra phần gáy trắng như tuyết, đôi môi hồng mọng khẽ mở, không biết cậu đang nói cái gì, nhưng tay vẫn vô thức trêu chọc trên người anh.
Yết hầu của Phó Tinh Nhàn trượt lên xuống, nhẹ nhàng lướt tay qua nơi mềm mại đang tỏa ra hương thơm quyến rũ chết người đó.
Giơ tay đánh xuống.
......
Anh đánh một phát vào cổ Văn Cảnh không nghe lời làm cậu ngất xỉu.
_______
Tác giả có lời muốn nói: Ái chà, vầy là khum được òi.
Editor có lời mún lói: Tên chương lừa gạt nhỉ(/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~ ┻━┻
*Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố: Chất do tuyến nội tiết sản ra và có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối với một số cơ quan trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất