[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc

Chương 14: Viên đường thứ 14: KHUÊ NỮ NHÀ TA 5

Trước Sau
Viên đường thứ 14: Khuê nữ nhà ta 5

Sau khi trở về, Niệm Tương liền cảm thấy mình có chút không thích hợp.

Ngay từ lúc nằm mơ, nàng nghĩ vì mình quá mức lo lắng cho hai người cha, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó. Không bao lâu, lúc nào nàng cũng có thể ngủ say, có đôi khi ăn cơm được một nửa đã ngã sang bên cạnh, thời gian ngủ cũng có dài có ngắn.

Nàng mơ rất nhiều, nói là mơ, nhưng nàng cảm thấy giống như chuyện xảy ra sau khi nàng rời đi vậy.

Trong mộng, tiểu cha Ôn Khách Hành vẫn cợt nhả như cũ quấn lấy cha Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nghe xong lời nàng nói, vốn không muốn đưa Trương Thành Lĩnh đến chỗ Triệu Kính, nhưng Trương Thành Lĩnh khăng khăng muốn đi, Ôn Khách Hành bởi vì trong lòng tính kế nên cũng phải đến phái Thái Hồ, Chu Tử Thư không còn cách nào, chỉ đành đi cùng bọn họ đến Thái Hồ, âm thầm tìm hiểu cách làm người của Triệu Kính.

Triệu Kính kia nhân mô cẩu dạng, đối nhân xử thế cũng vô cùng khéo léo, danh tiếng rất tốt, ngày thường hay thương tiếc mà chiếu cố Trương Thành Lĩnh như con ruột, rất đối lập với Cao Sùng một lòng chỉ muốn Lưu Ly Giáp. Quả thực không thể tin cậy được. Trừ Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh cũng rất dễ dàng tin tưởng Triệu Kính.

Niệm Tương nằm mơ cũng gấp đến độ muốn ở trong mơ kêu lên! Triệu Kính kia là tên khốn kiếp! Là ác ma!

Sau khi trở về nàng đã biết Triệu Kính rốt cuộc đã làm gì từ hai người cha, quả thật nên gọi là khánh trúc nan thư. Gã cực kỳ giảo hoạt, tiểu cha tuyệt đỉnh thông minh của nàng thế mà còn bị gã tính kế đến cãi nhau với cha, thiếu chút nữa là bỏ đi luôn.

Thấy Niệm Tương như vậy, hai người cha bên ngoài gấp đến nóng nảy, Chu Tử Thư cũng sắp điên rồi, không tìm được phương pháp giải quyết, trong sách chỉ nói người có duyên mới có thể xuyên qua thời không, nhưng không nói bắt đầu như thế nào, kết thúc ra làm sao.

Trong phòng, hai đại nam nhân lặng im sau một lúc lâu, không khí rất nghiêm trọng.

Ôn Khách Hành ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy Chu Tử Thư đang xoa thái dương của mình, vì thế vội vàng đứng dậy đi qua, ngón tay thon dài đè lên ngón tay của y.

Ôn Khách Hành vốn định xoa cho Chu Tử Thư, nào biết người vẫn luôn đạm mạc này lại trở tay cầm tay hắn.

"A Nhứ?"

Chu Tử Thư "Ừm" một tiếng, một bàn tay nắm tay Ôn Khách Hành, cả người đều ngã ra phía sau dựa vào hắn: "Lão Ôn...... Niệm Tương, nên làm sao bây giờ?"



Chu Tử Thư vốn dĩ mạnh mẽ, khó có khi lộ ra điểm yếu mềm như thế này, Ôn Khách Hành đau lòng muốn chết, dứt khoát ngồi xuống phía sau y, vươn tay ôm trọn y vào lòng.

Cả người Chu Tử Thư nằm trong ngực Ôn Khách Hành, bàng hoàng vô thố mà tìm được nơi đáng tin cậy, y nhẹ nhàng thở dài.

Giống như, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần người này ở đây, vấn đề gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Ôn Khách Hành dán trán mình lên trán Chu Tử Thư, ôn thanh trấn an nói: "Nếu không có cách ngăn cản, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Đệ yên tâm được sao." Chu Tử Thư chỉ cảm thấy lòng Ôn Khách Hành bao la, nhắc nhở nói: "Niệm Tương mới 7 tuổi. Thời điểm kia...... quá rối loạn."

"Đúng là ta tương đối yên tâm." Ôn Khách Hành cười nói: "Khuê nữ của chúng ta, huynh nên tin tưởng con bé có năng lực tự bảo vệ mình. Còn nữa, theo như lời con bé kể thì "huynh" cũng ở đó, nhất định sẽ không có vấn đề. Nếu thật sự có gì thì cũng xem như một lần lữ hành đặc thù đi."

Chu Tử Thư ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn một chút, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra, cười mắng: "Đệ yên tâm sao? Mấy ngày trước là ai lo lắng đến nhíu mày kẹp chết ruồi? Mấy ngày trước là ai mấy đêm liền không chợp mắt, rừng trúc trước nhà cũng sắp bị đốn sạch cả rồi."

Bị bóc trần, Ôn Khách Hành cũng không ngượng ngùng gì, chỉ ôm Chu Tử Thư vào trong lòng, đầu chôn ở hõm vai y cọ nhẹ.

"A Nhứ...... huynh nói xem, nếu có thể thay đổi sự việc đã xảy ra......"

"Lão Ôn."

Chu Tử Thư ngăn hắn nói tiếp: "Không có nếu. Hiện tại của chúng ta là tốt nhất."

"A......" Khóe miệng Ôn Khách Hành cười nhạt: "Đúng vậy, huynh nói rất đúng. Nếu sự việc đã xảy ra có thể thay đổi, vậy nhất định là một 'chúng ta' khác." Một câu chuyện xưa có lẽ không nên có nhiều tiếc nuối như vậy mà nên có nhiều điều tốt đẹp. Nhưng không phải là câu chuyện của họ.

"A Nhứ......"

"Hửm?"

"A Nhứ......"



"Ừm."

"A Nhứ...... ta yêu huynh......"

"Ừm."

"......" Không nhịn được, Ôn Khách Hành ngẩng đầu, oán niệm nói: "Lúc này không phải huynh cũng nên nói 'ta cũng vậy' sao?"

Chu Tử Thư nghiêng đầu, liếc xéo Ôn Khách Hành một cái, trong lúc Ôn Khách Hành cho rằng y sắp trào phúng thì Chu Tử Thư bỗng nhiên cười, ánh dương rực rõ, hai mắt ôn nhu thâm tình, tình ý không thể che dấu.

"Ừm, ta cũng yêu đệ."

Trong nháy mắt hốc mắt Ôn Khách Hành đỏ lên.

"Sao lại khóc rồi?" Chu Tử Thư có chút buồn cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt Ôn Khách Hành, mang theo một giọt nước trong suốt: "Thành Lĩnh bây giờ đã không còn khóc nữa rồi."

Ôn Khách Hành dứt khoát vùi đầu lên vai y: "Ta vui vẻ không được sao."

Chu Tử Thư bắt đầu nghĩ lại, ngày thường có phải mình quá mức đạm mạc với Ôn Khách Hành không, như thế nào một câu cũng có thể khiến Ôn Khách Hành cảm tính như vậy.

Nhưng suy nghĩ này không duy trì được lâu, sau đó hai người lăn đến trên giường, Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành tắm rửa sạch sẽ ôm vào trong lòng, trước khi ngủ say Chu Tử Thư nghĩ, tiếp theo, ta nhất định phải......

...còn tiếp...

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 20:15 - 11/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau