[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc

Chương 21: Viên đường thứ 21: Khuê nữ nhà ta 12

Trước Sau
Vạn lần không nghĩ tới, lúc hai người đến cứ điểm của Độc Hạt, nhìn thấy Chu Tử Thư bị vây công trọng thương trí mạng hộc máu.

Ôn Khách Hành lập tức nổi điên, thề muốn đem người tổn thương Chu Tử Thư băm thây vạn đoạn. Đừng nói hắn, Niệm Tương cũng nổi điên rồi, nàng lớn chừng này, còn chưa từng nhìn thấy cha trọng thương nặng như vậy, hộc máu luôn rồi!

"Dám đả thương cha ta! Ta làm thịt các ngươi!!" Niệm Tương kéo nhuyễn kiếm bên hông ra, dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ xuất thần nhập hóa, trong nháy mắt đã quấn lên đánh với Độc Bồ Tát.

"Niệm Tương! Khụ khụ!!" Chu Tử Thư muốn ngăn cản, ngực lại bị khí huyết kích động, chỉ có thể sốt ruột lo lắng nhìn tình huống giữa đại sảnh.

Độc Bồ Tát vốn dĩ không để tiểu nha đầu này vào mắt, nhưng khi bị Niệm Tương quấn lấy mới biết thế nào là lợi hại. Thân thể Niệm Tương linh hoạt, tuy rằng còn nhỏ nhưng xuống tay không chút nương tay, hơn nửa còn ra tay nhanh nhẹn dứt khoát ở những chỗ sơ hở của ả, rất nhanh cả người Độc Bồ Tát đã toàn là máu, nhưng Niệm Tương lại cố tình không trực tiếp giết ả.

"Làm tốt lắm!" Ôn Khách Hành thu lại cây quạt đã đánh Tiếu La Hán hộc máu ngã xuống đất, quay đầu liền nhìn Niệm Tương đang đánh với Độc Bồ Tát, nhịn không được khen một câu, đột nhiên cảm thấy nha đầu này rất hợp ý hắn.

"Lão Ôn! Niệm Tương!!" Chu Tử Thư rốt cuộc bình ổn một chút lập tức gọi.

Hai cha con cùng dừng động tác, hai nữ thích khách liền nhân cơ hội bỏ chạy.

Lúc trở lại bên người Chu Tử Thư, Niệm Tương còn cau mày, mặt cũng dài ra, hung tợn trừng mắt nhìn bên ngoài điện.

Chu Tử Thư thấy biểu tình này của Niệm Tương, khóe miệng hơi kéo lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, thấy hắn không chú ý tới mới nhẹ nhàng thở ra, thật sự nên nói không hổ là Ôn Khách Hành nuôi lớn, biểu tình phát điên cũng giống nhau như đúc a!!

"Võ công không ra làm sao, nhưng chạy trốn lại là hạng nhất!" Niệm Tương cười nhạo nói.

Chu Tử Thư: "Chúng ta mau, khụ khụ, đi......"

"Cha!"

"A Nhứ!"

Chu Tử Thư lại phun một ngụm máu, Niệm Tương nhanh nhẹn đến đút cho y một viên thuốc, thấy y khó chịu, Ôn Khách Hành và Niệm Tương đồng thời nói.

"Vừa rồi con nên một kiếm đâm chết ả!"

"Vừa rồi ta nên băm thây các ả thành vạn đoạn!"

Hai người mở miệng cùng lúc, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Ôn Khách Hành tán tưởng vỗ vỗ đầu Niệm Tương: "Nha đầu, ngươi thực sự không tồi."

"Lão Ôn! Không được dạy hư Niệm Tương!" Chu Tử Thư bất đắc dĩ quát, sau đó nhìn Niệm Tương: "Niệm Tương, con gái phải văn nhã một chút, đừng học xấu với tiểu... Ôn thúc của con."

Niệm Tương nhếch khóe miệng, nói nhỏ: "Không phải cha cũng thật sự thích......"

Chu Tử Thư đoán Niệm Tương sắp nói lời không nên nói, chợt nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh, vội vàng nói: "Đi mau!!"



Nào biết bốn người vội vàng ra khỏi cứ điểm Độc Hạt, lại trực tiếp gặp một nam nhân ôm tỳ bà.

Niệm Tương không có hứng thú với nam nhân này, nàng chỉ muốn một kiếm đâm chết hai nữ nhân làm cha nàng bị thương.

"Nha đầu thúi, nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta móc mắt ngươi ra không!"

Khóe miệng Niệm Tương nhếch lên, trào phúng level max (tác giả ghi tiếng anh như vậy thật): "Dì à, ngươi đừng chỉ nói không, có giỏi thì đến đây! Xem xem là ngươi móc mắt ta xuống trước hay là ta một kiếm đâm chết ngươi trước!"

"Ngươi!"

"Được rồi! Độc Bồ Tát, ngươi xem hai vị kia là người chết hả? Đến lượt ngươi mở miệng sao?" Nam nhân ôm tỳ bà âm dương quái khí nói.

"Vâng, Hạt Vương."

Hạt Vương???

Niệm Tương kinh ngạc nhìn nam nhân âm nhu ôm tỳ bà trước mặt, đây là nghĩa tử đã giúp Triệu Kính làm rất nhiều việc ác mà tiểu cha nói?

Âm thầm đánh giá đối phương một phen, cảm thấy không ghê gớm lắm.

Bốn người không có ý dây dưa với gã, Chu Tử Thư phóng ám khí ra, bốn người liền nhân cơ hội bỏ chạy.

*****************

Bên bờ sông, Niệm Tương không nghĩ tới mình có thể chứng kiến cảnh tượng lịch sử - cha thu Thành Lĩnh ca ca làm đồ đệ, vui sướng hài lòng chuẩn bị thức ăn cho mọi người, lại nghe chuyện bát quái 20 năm trước.

Nhưng có chỗ nào đó sai sai.

"Từ từ, Thành Lĩnh ca ca!" Niệm Tương không thể không ngắt lời Trương Thành Lĩnh đang kể về di thư của Trương Ngọc Sâm.

"Huynh nói Cao Sùng là người hại Dung Huyền sao?"

Trương Thành Lĩnh nói: "Cha ta nói như vậy."

"Không đúng, cha ta nói người hạ độc Dung Huyền là...... aaaaa!!!" Lời muốn nói lại lần nữa kẹt trong cổ họng, Niệm Tương trừng mắt, một cỗ lực đạo thình lình xuất hiện trói buộc nàng, khiến nàng không thể động đậy.

"Nha đầu!!"

"Niệm Tương!!" Chu Tử Thư vừa nhìn thấy liền biết Niệm Tương vừa rồi xúc động định nói cái gì không nên nói, vốn tưởng rằng sẽ giống lúc trước chậm rãi khôi phục, nhưng thấy bộ dáng Niệm Tương càng ngày càng thống khổ, y vội vàng đi qua ôm nàng vào lòng.

"Niệm Tương, không cần nghĩ nữa, dời lực chú ý của con đến chuyện khác!!"

Niệm Tương miễn cưỡng nhìn y cong cong mắt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.



Chờ khi nàng tỉnh lại, đã là vài ngày sau. Chu Tử Thư canh giữ trước giường, lại không thấy bóng dáng Ôn Khách Hành. Niệm Tương vừa hỏi mới biết ngày ấy sau khi nàng hôn mê, hai người Ôn Chu lại cãi nhau thêm hai lần nữa, Niệm Tương nghe xong liền rùng mình.

Đầu tiên là đưa Trương Thành Lĩnh về Ngũ Hồ Minh, sau đó hai người vì vấn đề Cao Sùng là người tốt hay người xấu mà tranh cãi. Chu Tử Thư từ biểu hiện và phản ứng của Niệm Tương liền đoán được chuyện năm đó Cao Sùng hơn nửa là vô tội, bởi vậy khuyên Ôn Khách Hành thận trọng suy xét tính toán chuyện hắn làm.

Nhưng Ôn Khách Hành không biết, bởi vì trong lòng sớm đã nhận định, hắn cố chấp cho rằng Cao Sùng chính là đầu sỏ gây tội, không muốn từ bỏ cơ hội tốt trong Đại hội anh hùng. Quan trọng nhất là hắn không muốn thừa nhận mưu kế của mình trước mặt Chu Tử Thư.

Còn có Diệp Bạch Y đột nhiên xuất hiện, Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư không còn sống được bao lâu, trong đêm mưa đó, hai người tan rã trong không vui.

"Tính đến hôm nay là đại hội anh hùng, dưới mưu kế của lão Ôn, Cao Sùng kia chỉ sợ không xong."

Không có ai rõ ràng hơn y, nhìn Ôn Khách Hành hành sự dưới sự cố chấp, thật sự thì hắn có bao nhiêu thiện lương. Chuyện lúc trước của An Cát Tứ Hiền, đã khiến hắn vô cùng áy náy và hối hận, nếu Cao Sùng thật sự là ngụy quân tử hay tiểu nhân, hại người thân của hắn thì không có gì đáng nói, báo thù rửa hận theo lý là chuyện đương nhiên.

Nhưng biết được từ phía Niệm Tương, sự thật chỉ sợ không phải như thế, Cao Sùng chắc là người đội cái nồi này. Nếu sau này Ôn Khách Hành điều tra ra được mọi chuyện không phải do Cao Sùng làm, sợ là không biết nên làm như thế nào để chuộc lỗi.

Niệm Tương thấy y cau mày, trong mắt đều là lo lắng, duỗi tay vỗ vỗ tay y: "Cha, người đi xem tiểu cha đi. Tiểu cha nói người từng làm rất nhiều chuyện khiến người hối hận, nếu có thể, con không muốn tiểu cha sau này phải hối hận khổ sở như vậy nữa."

Chu Tử Thư sờ sờ đầu Niệm Tương, sao y lại không muốn như vậy chứ.

Chỉ là Chu Tử Thư vẫn đến muộn, Cao Sùng bị những tên danh môn chính phái đó trực tiếp bức cho đâm đầu chết trên bia Ngũ Hồ Minh để giữ gìn thanh danh trong sạch, sau khi chết cũng không được toàn thây vì đám cặn bã đó muốn tìm Lưu Ly Giáp đến điên rồi.

Một thế hệ đại hiệp ngã xuống như vậy, Ôn Khách Hành cũng biết, mình lại làm sai, không dám nhìn Chu Tử Thư, sợ y ghét bỏ hắn.

Chu Tử Thư thấy bộ dáng lo sợ bất an của Ôn Khách Hành, lại càng đau lòng nhiều hơn: "Niệm Tương hiện tại đang ở khách điếm một mình, ta không yên lòng. Chờ trở về sắp xếp cho con bé xong, ta sẽ đi Long Uyên Các tìm Long Hiếu với ngươi."

Ôn Khách Hành không nghĩ tới Chu Tử Thư không trách cứ còn muốn giúp hắn, trong lòng cực kỳ cảm động, lại cảm thấy áy náy.

"A Nhứ, thực xin lỗi. Trước đó huynh đã nói rõ ràng cho ta, Cao Sùng kia là người tốt, ta lại không nghe huynh, bằng không lần này cũng sẽ không chết nhiều người như vậy."

Chu Tử Thư lắc lắc đầu: "Nếu là ta, đột nhiên có người nói chuyện ta vẫn luôn nhận định là sai, chỉ sợ cũng sẽ không tin."

"Không, A Nhứ!!" Ôn Khách Hành lập tức nói: "Chỉ cần là huynh nói, ta đều tin!!"

Thấy bộ dáng sốt ruột của Ôn Khách Hành, khóe miệng Chu Tử Thư khẽ nhếch, bộ dáng ôn nhu kia trong nháy mắt khiến Ôn Khách Hành si mê đến thần hồn điên đảo, sau đó, sau đó Chu Tử Thư đánh lên đùi hắn một cái, thật mạnh!!

"Ngu ngốc, nên làm gì thì làm đi!"

"A Nhứ......" Ôn Khách Hành đau đến nhe răng trợn mắt, lại không dám phản kháng, bộ dáng như cô vợ nhỏ, vô cùng đáng thương nhìn y, khiến Chu Tử Thư ngo ngoe rục rịch muốn khi dễ hắn tiếp.

"Phịch!"

Một đồ vật được ném từ ngoài vào trong động, Diệp Bạch Y trừng mắt cá chết đi vào, không đợi hai người chào hỏi đã tức giận nói: "Lão tử tạo nghiệt gì chứ, mỗi lần đuổi tới đều phải nhìn hai người các ngươi ve vãn đánh yêu, buồn nôn mà tưởng thú vị!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau