Chương 28
Bộ dạng của Ron làm Hermione sợ hãi, vội vàng đi tới kiểm tra thương tích của cậu ta, thấy chỉ là trầy da để lại nhiều máu mới yên tâm.
“Draco, người cá đang đánh nhau với Thần Sáng ở rìa hồ Sayr, bọn tôi chỉ có vài người độn thổ về được. Bây giờ chúng tôi cần người có thể giao tiếp với người cá gấp.”
“Để mình đi, tiếng người cá cũng giống như cổ ngữ Lenish.”
“…” Draco nhìn vẻ mặt vô cùng kiên quyết của Harry thì đành gật đầu. Bốn người cùng Ron độn thổ đến nơi gần hồ Sayr nhất. Snape rút đũa phép chữa trị vết thương trên trán Ron, Hermione đứng cạnh họ thi triển thần chú bảo vệ. Năm người rất nhanh đi đến nơi xảy ra chuyện.
Các Thần Sáng đang giằng co với người cá ở trên bờ. Draco thấy một nhân viên bị thương đang nằm trên bờ cát thì nguy hiểm híp mắt lại. Harry nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, ý bảo bình tĩnh lại. Cậu bước ra khỏi đám người, hướng về phía đám người cá mà nói lớn.
“Người cá đến từ đáy sâu hồ Sayr, tại sao lại tấn công chúng tôi?”
Người cá nơi đáy biển sâu đúng là xinh đẹp tuyệt trần như trong truyền thuyết, mỗi người mỗi vẻ, nếu không nhìn đến nửa người dưới thì phải nói là mang tư thái tuyệt trần, mái tóc dài bình thường tỏa sáng và giọng nói có thể mê hoặc lòng người, bọn họ là những người thống trị cao quý nhất của tộc người cá.
Người cá nghe thấy đối phương thế mà có người thể thể nói ngôn ngữ của họ thì đều rất kinh ngạc thảo luận, sau đó tự giác nhường đường, một người cá bơi đến bên bờ nhìn Harry.
“Con người, trên người ngươi có mùi rất dễ chịu, ngươi là con người có huyết thống Độc Giác Thú.”
“Đúng, ngài có phải là nhân ngư vương không?” Harry nhìn người cá tuấn mỹ trước mặt. Mái tóc dài màu xanh biển rối tung sau người, đuôi cá lớn màu bạc, đầu đội vương miện uy nghiêm. “Không biết chúng tôi đã mạo phạm ngài chỗ nào, để ngài hướng quyền trượng về phía chúng tôi?”
“Là các ngươi tàn sát tộc nhân của ta trước.”
“Tàn sát?” Harry nhìn vết máu tươi trên bờ. “Tôi nghĩ ngài hiểu rõ rằng chúng tôi không thể nào gây ra được loại vết thương như thế, hơn nữa con người và người cá đã hòa bình suốt mấy ngàn năm rồi, không phải sao?”
“Con người các ngươi trước nay giảo hoạt, tham lam, không thể tin tưởng, còn có pháp thuật kì dị, thấy ngươi có mang hai sinh mệnh vô tội, ta tha cho ngươi một mạng.” Harry cảm thấy may mắn rằng hiện họ đang nói bằng tiếng người cá, nếu không chỉ một câu này thôi cũng đủ cho bên Thần Sáng sôi máu.
“Nhân ngư vương, chúng tôi không có ác ý, ngài có thể cho lương y của chúng tôi kiểm tra họ một chút không?” Harry quay lại nhìn giáo sư gật đầu, Snape đưa đũa phép của mình cho Draco, đưa hai tay lên tỏ ý mình không có uy hiếp gì. Nhân ngư vương thương lượng với người cá bên cạnh rồi gật đầu, ý bảo chỉ có hai người họ được phép.
Harry và giáo sư đi đến nơi đặt thi thể của người cá. Harry suýt nữa thì nôn. Mấy chữ trong báo cáo không thể nào tả rõ được thảm trạng của thi thể, cũng không nói rõ mức độ vết thương bị cắn xé. Toàn thân người cá như sắp bị cắn nát, vảy nơi đuôi cũng tróc ra từng mảng, vây và mắt bị cắt xuống tàn nhẫn. Tộc người cá giận như vậy cũng không sai, nếu đổi lại là họ thì cũng sẽ rất phẫn nộ.
“Giáo sư, thầy nghĩ sinh vật nào có thể gây nên loại vết thương này?”
“Rõ ràng không phải là do con người, không có bất kì vết tích phép thuật hắc ám nào, hơn nữa trên lưng họ còn có một vết xanh tím rất lớn, vảy tróc ra rất có quy tắc. Trò đi hỏi xem dưới đáy hồ có bạch tuộc nào có tính công kích không?” Snape chau mày, dùng phép thuật không tiếng động kiểm tra đo lường vết thương trên người hai người cá, lấy hai bình máu và ba bình vảy. Ông phải về nghiệm chứng xem lí do người cá tử vong có phải do cỗ ma lực kia hay không.
Harry rất nhanh đã trở về. “Nhân ngư vương nói không có, nơi sâu nhất của hồ Sayr có trận pháp bảo vệ truyền thừa qua ngàn năm, xung quanh cũng không có bất cứ sinh vật huyền bí có tính công kích nào. Nhưng mà ông ấy nói nơi cách họ rất xa quả thật có một đám bạch tuộc, nhưng mà cả hai tộc đều yên bình sống mấy trăm năm nay.”
“Harry, trò quên mất cỗ ma lực kia rồi à?” Snape nghiêm túc nhìn cậu hỏi, Harry lại đi ra ngoài.
“Nhân ngư vương, gần đây ngài có cảm nhận được ma lực kì quái nào không?”
“Ma lực kì quái? Con người, nơi biển sau chỉ có lực của biển cả thuần túy nhất.”
“Ngài có thể hỏi con dân của ngài một chút không?”
Nhân ngư vương quay lại hỏi thần dân của mình, mọi người châu đầu ghé tai thảo luận lúc lâu, cuối cùng một binh sĩ người cá bơi đến, “Vương, con người, mấy tuần trước tôi tuần tra biên giới thì bị…bị bọn bạch tuộc nhỏ tập kích, nhưng chúng rất nhanh đã bị đánh lui.” Harry nhún vai, sắc mặt nhân ngư vương không được tốt lắm, vội bảo binh sĩ đi điều tra trong biển trước, ông cần một tin tức chính xác.
Snape kiểm tra xong liền quay về Bộ Phép Thuật, lập tức thí nghiệm. Lúc Harry đang giao tiếp với nhân ngư vương, Draco gọi Thần Sáng đưa những người cá bị thương dược khôi phục, nhân ngư vương dù không mấy tình nguyện như cũng nhận lấy dưới sự thuyết phục của Harry.
Trời dần sáng, Harry một đêm không ngủ, thân thể rõ ràng có chút chịu không nổi, tay đỡ lấy bụng, cảm thấy mình như rơi vào hầm băng. Hơi lạnh và hơi ẩm làm bụng cậu bắt đầu hơi đau, nhưng không thể nói ra. Tộc người cá trước nay luôn cảnh giác và bài ngoại, cậu vất vả lắm mới chiếm được chút tín nhiệm của nhân ngư vương, không thể để thất bại trong gang tấc được.
Nhưng Draco lại không thể lo nhiều như vậy, so với nhân ngư vương và quan hệ của hai tộc, Harry và con mới là chuyện hắn lo lắng nhất, hắn bước tới trước mặt nhân ngư vương muốn kéo cậu về bờ. Harry xin lỗi nhìn nhân ngư vương, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi ngài, đây là chồng tôi, anh ấy có chút mạo phạm.”
“Ha, đây là cha của con ngươi à? Không sao, ta tha thứ cho hắn.”
Harry quay đầu lại nhỏ giọng mắng Draco, “Anh làm gì thế, em vừa mới chiếm được chút tín nhiệm của ông ấy, không thể thất bại trong gang tấc được.”
Draco hung tợn đáp, “Anh mặc kệ tin hay không tin, anh chỉ biết cứ tiếp tục như vậy em và con sẽ gặp chuyện.” Harry bất đắc dĩ tạm biệt nhân ngư vương rồi theo hắn lên bờ. Draco vội dùng thần chú hong khô quần áo ướt sũng trên người Harry, biến mảnh gỗ dưới đất thành một cái ghế bảo Harry ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu nhìn xung quanh đã được ếm bùa, tuy rằng như vậy không thể đảm bảo người khác không để ý họ, nhưng ít nhất cũng ngăn được mấy ánh mắt chằm chằm kia. Dù sao quan hệ của cậu và Draco vẫn còn là bí mật.
Draco gọi gia tinh đến, gia tinh mang theo bữa sáng đơn giản, sữa tươi nóng hổi và bánh mì. Hai người ngồi vừa ăn vừa thảo luận tình hình. Ăn xong Harry mới phát hiện chỗ của các Thần Sáng đã cách họ rất xa, đều ra khu vực hạn chế, Harry thở ra một hơi bỏ đi thần chú che giấu, xoa xoa bụng.
“Harry, em cần nghỉ ngơi.”
“Em biết, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, chúng ta phải đợi tin giáo sư và quân đội của nhân ngư vương mang về.”
“Em đang miễn cưỡng bản thân đó.”
“Em không có.”
Draco cau mày nhìn người yêu mạnh miệng, “Năm tiếng, trong vòng năm tiếng nếu như giáo sư và quân đội của nhân ngư vương còn chưa trở lại, em phải về nhà với anh, bằng không anh sẽ đánh ngất em trước mặt nhân ngư vương, nhân tiện công bố quan hệ của chúng ta.”
“…Được rồi.” Harry biết hắn cũng vì muốn tốt cho mình, cũng biết thân thể mình bây giờ không thể gây ra sai lần được, hơn nữa lương y gia đình cũng nhiều lần căn dặn là thai song sinh rất dễ sinh non, nhất là thời gian bảy tháng nghiêm trọng nhất, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng cậu không thể, cậu bây giờ có thể là người duy nhất trong thế giới phép thuật biết nói tiếng người cá.
Draco hung dữ trừng cậu, nhưng tay lại nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cậu, Harry đứng một thời gian dài, chân đã lạnh còn có chút sưng, “Vậy mà nói không miễn cưỡng bản thân?”
“Draco…” Harry tự biết mình đuối lí, thừa dịp không ai nhìn mà hôn hắn một chút. Draco rên một tiếng biểu thị vô ích thôi, Harry lại hôn một cái rồi dùng lưỡi liếm nhẹ. Mắt Draco sáng lên, nắm cằm cậu hôn sâu hơn. Cho đến khi cả hai đều thở hồng hộc mới dừng. “Chiêu này không phải lúc nào cũng dùng được.”
“Thế nhưng anh lúc nào cũng sập bẫy.” Draco nhìn vẻ đắc thắng của người yêu, bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn xoa bóp giúp cậu. Hắn đường đường là Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật nay lại trở thành thợ đấm bóp, nếu như truyền ra ngoài chắc sẽ bị người ta cười chết.
Harry tựa trên ghế có chút buồn ngủ. Draco cởi áo choàng của mình đắp cho cậu, nhìn vẻ mơ mơ màng màng của cậu thì mọi oán giận đều biến thành bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Harry mơ mơ màng màng thiếp đi tận ba tiếng, vừa dậy không bao lâu thì đã thấy giáo sư sắc mặt khó coi xuất hiện ở hồ Sayr, Harry và Draco vội chạy đến.
“Giáo sư, kết quả thế nào rồi?”
“Là bạch tuộc, một loại bạch tuộc khổng lồ. Ta cho vảy người cá vào máu bạch tuộc thì ra cỗ ma lực thần bí kia, ở chỗ của nhân ngư vương.” Harry vội nói lại tin này cho nhân ngư vương. Nhân ngư vương cũng rất khiếp sợ, bạch tuộc khổng lồ chỉ sống ở biển phía Bắc, cách chỗ của họ rất xa, làm sao có thể bơi tới đây.
Như đang xác thực nỗi lo của nhân ngư vương, ngoài biển xa đột nhiên truyền đến thanh âm thê lương, nhân ngư vương vội cho binh sĩ đi tra xét. Mặt nước trong suốt nhuộm thành màu lam đậm, từ đáy hồ vọt lên một cái xúc tu thật lớn. Draco lập tức lệnh cho Thần Sáng đang kinh ngạc đến ngây người kia bắt đầu tấn công. Snape vội túm Harry lôi về bờ cách xa mặt nước. Quyền trượng trong tay nhân ngư vương biến thành một cây đinh ba, cũng ra lệnh cho các người cá bắt đầu tấn công.
Bởi vì Thần Sáng bị vây trên đất bằng nên xúc tu chỉ có thể đánh tới mặt nước, người cá bị thương càng ngày càng nhiều. Trong lúc Snape đang bận rộn kiểm tra những người bị thương, Harry đột nhiên nhớ đến một chú ngữ đã nhìn thấy trong sách về phép thuật hắc ám, không chút do dự rút đũa phép hướng về phía mặt biển mà thi triển.
“Frieren.”
“Draco, người cá đang đánh nhau với Thần Sáng ở rìa hồ Sayr, bọn tôi chỉ có vài người độn thổ về được. Bây giờ chúng tôi cần người có thể giao tiếp với người cá gấp.”
“Để mình đi, tiếng người cá cũng giống như cổ ngữ Lenish.”
“…” Draco nhìn vẻ mặt vô cùng kiên quyết của Harry thì đành gật đầu. Bốn người cùng Ron độn thổ đến nơi gần hồ Sayr nhất. Snape rút đũa phép chữa trị vết thương trên trán Ron, Hermione đứng cạnh họ thi triển thần chú bảo vệ. Năm người rất nhanh đi đến nơi xảy ra chuyện.
Các Thần Sáng đang giằng co với người cá ở trên bờ. Draco thấy một nhân viên bị thương đang nằm trên bờ cát thì nguy hiểm híp mắt lại. Harry nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, ý bảo bình tĩnh lại. Cậu bước ra khỏi đám người, hướng về phía đám người cá mà nói lớn.
“Người cá đến từ đáy sâu hồ Sayr, tại sao lại tấn công chúng tôi?”
Người cá nơi đáy biển sâu đúng là xinh đẹp tuyệt trần như trong truyền thuyết, mỗi người mỗi vẻ, nếu không nhìn đến nửa người dưới thì phải nói là mang tư thái tuyệt trần, mái tóc dài bình thường tỏa sáng và giọng nói có thể mê hoặc lòng người, bọn họ là những người thống trị cao quý nhất của tộc người cá.
Người cá nghe thấy đối phương thế mà có người thể thể nói ngôn ngữ của họ thì đều rất kinh ngạc thảo luận, sau đó tự giác nhường đường, một người cá bơi đến bên bờ nhìn Harry.
“Con người, trên người ngươi có mùi rất dễ chịu, ngươi là con người có huyết thống Độc Giác Thú.”
“Đúng, ngài có phải là nhân ngư vương không?” Harry nhìn người cá tuấn mỹ trước mặt. Mái tóc dài màu xanh biển rối tung sau người, đuôi cá lớn màu bạc, đầu đội vương miện uy nghiêm. “Không biết chúng tôi đã mạo phạm ngài chỗ nào, để ngài hướng quyền trượng về phía chúng tôi?”
“Là các ngươi tàn sát tộc nhân của ta trước.”
“Tàn sát?” Harry nhìn vết máu tươi trên bờ. “Tôi nghĩ ngài hiểu rõ rằng chúng tôi không thể nào gây ra được loại vết thương như thế, hơn nữa con người và người cá đã hòa bình suốt mấy ngàn năm rồi, không phải sao?”
“Con người các ngươi trước nay giảo hoạt, tham lam, không thể tin tưởng, còn có pháp thuật kì dị, thấy ngươi có mang hai sinh mệnh vô tội, ta tha cho ngươi một mạng.” Harry cảm thấy may mắn rằng hiện họ đang nói bằng tiếng người cá, nếu không chỉ một câu này thôi cũng đủ cho bên Thần Sáng sôi máu.
“Nhân ngư vương, chúng tôi không có ác ý, ngài có thể cho lương y của chúng tôi kiểm tra họ một chút không?” Harry quay lại nhìn giáo sư gật đầu, Snape đưa đũa phép của mình cho Draco, đưa hai tay lên tỏ ý mình không có uy hiếp gì. Nhân ngư vương thương lượng với người cá bên cạnh rồi gật đầu, ý bảo chỉ có hai người họ được phép.
Harry và giáo sư đi đến nơi đặt thi thể của người cá. Harry suýt nữa thì nôn. Mấy chữ trong báo cáo không thể nào tả rõ được thảm trạng của thi thể, cũng không nói rõ mức độ vết thương bị cắn xé. Toàn thân người cá như sắp bị cắn nát, vảy nơi đuôi cũng tróc ra từng mảng, vây và mắt bị cắt xuống tàn nhẫn. Tộc người cá giận như vậy cũng không sai, nếu đổi lại là họ thì cũng sẽ rất phẫn nộ.
“Giáo sư, thầy nghĩ sinh vật nào có thể gây nên loại vết thương này?”
“Rõ ràng không phải là do con người, không có bất kì vết tích phép thuật hắc ám nào, hơn nữa trên lưng họ còn có một vết xanh tím rất lớn, vảy tróc ra rất có quy tắc. Trò đi hỏi xem dưới đáy hồ có bạch tuộc nào có tính công kích không?” Snape chau mày, dùng phép thuật không tiếng động kiểm tra đo lường vết thương trên người hai người cá, lấy hai bình máu và ba bình vảy. Ông phải về nghiệm chứng xem lí do người cá tử vong có phải do cỗ ma lực kia hay không.
Harry rất nhanh đã trở về. “Nhân ngư vương nói không có, nơi sâu nhất của hồ Sayr có trận pháp bảo vệ truyền thừa qua ngàn năm, xung quanh cũng không có bất cứ sinh vật huyền bí có tính công kích nào. Nhưng mà ông ấy nói nơi cách họ rất xa quả thật có một đám bạch tuộc, nhưng mà cả hai tộc đều yên bình sống mấy trăm năm nay.”
“Harry, trò quên mất cỗ ma lực kia rồi à?” Snape nghiêm túc nhìn cậu hỏi, Harry lại đi ra ngoài.
“Nhân ngư vương, gần đây ngài có cảm nhận được ma lực kì quái nào không?”
“Ma lực kì quái? Con người, nơi biển sau chỉ có lực của biển cả thuần túy nhất.”
“Ngài có thể hỏi con dân của ngài một chút không?”
Nhân ngư vương quay lại hỏi thần dân của mình, mọi người châu đầu ghé tai thảo luận lúc lâu, cuối cùng một binh sĩ người cá bơi đến, “Vương, con người, mấy tuần trước tôi tuần tra biên giới thì bị…bị bọn bạch tuộc nhỏ tập kích, nhưng chúng rất nhanh đã bị đánh lui.” Harry nhún vai, sắc mặt nhân ngư vương không được tốt lắm, vội bảo binh sĩ đi điều tra trong biển trước, ông cần một tin tức chính xác.
Snape kiểm tra xong liền quay về Bộ Phép Thuật, lập tức thí nghiệm. Lúc Harry đang giao tiếp với nhân ngư vương, Draco gọi Thần Sáng đưa những người cá bị thương dược khôi phục, nhân ngư vương dù không mấy tình nguyện như cũng nhận lấy dưới sự thuyết phục của Harry.
Trời dần sáng, Harry một đêm không ngủ, thân thể rõ ràng có chút chịu không nổi, tay đỡ lấy bụng, cảm thấy mình như rơi vào hầm băng. Hơi lạnh và hơi ẩm làm bụng cậu bắt đầu hơi đau, nhưng không thể nói ra. Tộc người cá trước nay luôn cảnh giác và bài ngoại, cậu vất vả lắm mới chiếm được chút tín nhiệm của nhân ngư vương, không thể để thất bại trong gang tấc được.
Nhưng Draco lại không thể lo nhiều như vậy, so với nhân ngư vương và quan hệ của hai tộc, Harry và con mới là chuyện hắn lo lắng nhất, hắn bước tới trước mặt nhân ngư vương muốn kéo cậu về bờ. Harry xin lỗi nhìn nhân ngư vương, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi ngài, đây là chồng tôi, anh ấy có chút mạo phạm.”
“Ha, đây là cha của con ngươi à? Không sao, ta tha thứ cho hắn.”
Harry quay đầu lại nhỏ giọng mắng Draco, “Anh làm gì thế, em vừa mới chiếm được chút tín nhiệm của ông ấy, không thể thất bại trong gang tấc được.”
Draco hung tợn đáp, “Anh mặc kệ tin hay không tin, anh chỉ biết cứ tiếp tục như vậy em và con sẽ gặp chuyện.” Harry bất đắc dĩ tạm biệt nhân ngư vương rồi theo hắn lên bờ. Draco vội dùng thần chú hong khô quần áo ướt sũng trên người Harry, biến mảnh gỗ dưới đất thành một cái ghế bảo Harry ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu nhìn xung quanh đã được ếm bùa, tuy rằng như vậy không thể đảm bảo người khác không để ý họ, nhưng ít nhất cũng ngăn được mấy ánh mắt chằm chằm kia. Dù sao quan hệ của cậu và Draco vẫn còn là bí mật.
Draco gọi gia tinh đến, gia tinh mang theo bữa sáng đơn giản, sữa tươi nóng hổi và bánh mì. Hai người ngồi vừa ăn vừa thảo luận tình hình. Ăn xong Harry mới phát hiện chỗ của các Thần Sáng đã cách họ rất xa, đều ra khu vực hạn chế, Harry thở ra một hơi bỏ đi thần chú che giấu, xoa xoa bụng.
“Harry, em cần nghỉ ngơi.”
“Em biết, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, chúng ta phải đợi tin giáo sư và quân đội của nhân ngư vương mang về.”
“Em đang miễn cưỡng bản thân đó.”
“Em không có.”
Draco cau mày nhìn người yêu mạnh miệng, “Năm tiếng, trong vòng năm tiếng nếu như giáo sư và quân đội của nhân ngư vương còn chưa trở lại, em phải về nhà với anh, bằng không anh sẽ đánh ngất em trước mặt nhân ngư vương, nhân tiện công bố quan hệ của chúng ta.”
“…Được rồi.” Harry biết hắn cũng vì muốn tốt cho mình, cũng biết thân thể mình bây giờ không thể gây ra sai lần được, hơn nữa lương y gia đình cũng nhiều lần căn dặn là thai song sinh rất dễ sinh non, nhất là thời gian bảy tháng nghiêm trọng nhất, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng cậu không thể, cậu bây giờ có thể là người duy nhất trong thế giới phép thuật biết nói tiếng người cá.
Draco hung dữ trừng cậu, nhưng tay lại nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cậu, Harry đứng một thời gian dài, chân đã lạnh còn có chút sưng, “Vậy mà nói không miễn cưỡng bản thân?”
“Draco…” Harry tự biết mình đuối lí, thừa dịp không ai nhìn mà hôn hắn một chút. Draco rên một tiếng biểu thị vô ích thôi, Harry lại hôn một cái rồi dùng lưỡi liếm nhẹ. Mắt Draco sáng lên, nắm cằm cậu hôn sâu hơn. Cho đến khi cả hai đều thở hồng hộc mới dừng. “Chiêu này không phải lúc nào cũng dùng được.”
“Thế nhưng anh lúc nào cũng sập bẫy.” Draco nhìn vẻ đắc thắng của người yêu, bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn xoa bóp giúp cậu. Hắn đường đường là Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật nay lại trở thành thợ đấm bóp, nếu như truyền ra ngoài chắc sẽ bị người ta cười chết.
Harry tựa trên ghế có chút buồn ngủ. Draco cởi áo choàng của mình đắp cho cậu, nhìn vẻ mơ mơ màng màng của cậu thì mọi oán giận đều biến thành bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Harry mơ mơ màng màng thiếp đi tận ba tiếng, vừa dậy không bao lâu thì đã thấy giáo sư sắc mặt khó coi xuất hiện ở hồ Sayr, Harry và Draco vội chạy đến.
“Giáo sư, kết quả thế nào rồi?”
“Là bạch tuộc, một loại bạch tuộc khổng lồ. Ta cho vảy người cá vào máu bạch tuộc thì ra cỗ ma lực thần bí kia, ở chỗ của nhân ngư vương.” Harry vội nói lại tin này cho nhân ngư vương. Nhân ngư vương cũng rất khiếp sợ, bạch tuộc khổng lồ chỉ sống ở biển phía Bắc, cách chỗ của họ rất xa, làm sao có thể bơi tới đây.
Như đang xác thực nỗi lo của nhân ngư vương, ngoài biển xa đột nhiên truyền đến thanh âm thê lương, nhân ngư vương vội cho binh sĩ đi tra xét. Mặt nước trong suốt nhuộm thành màu lam đậm, từ đáy hồ vọt lên một cái xúc tu thật lớn. Draco lập tức lệnh cho Thần Sáng đang kinh ngạc đến ngây người kia bắt đầu tấn công. Snape vội túm Harry lôi về bờ cách xa mặt nước. Quyền trượng trong tay nhân ngư vương biến thành một cây đinh ba, cũng ra lệnh cho các người cá bắt đầu tấn công.
Bởi vì Thần Sáng bị vây trên đất bằng nên xúc tu chỉ có thể đánh tới mặt nước, người cá bị thương càng ngày càng nhiều. Trong lúc Snape đang bận rộn kiểm tra những người bị thương, Harry đột nhiên nhớ đến một chú ngữ đã nhìn thấy trong sách về phép thuật hắc ám, không chút do dự rút đũa phép hướng về phía mặt biển mà thi triển.
“Frieren.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất