Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 156: Im lặng, giống như một bức tượng

Trước Sau
Giải Dương bận rộn ở Vinh Đỉnh đến hơn ba giờ chiều liền trở lại bệnh viện sớm. Không lâu sau khi rời đi, cậu nhận được cuộc gọi từ Hà Quân: “Sau khi cậu rời đi, Phó giám đốc Cừu và một số Phó giám đốc khác đều đến văn phòng để hỏi về nơi ở của cậu. Tôi nói thật với họ rằng cậu đã quay trở lại bệnh viện.”

“Ừ” Giải Dương trả lời, thư giãn và dựa lưng vào ghế, mắt nhắm: “Cứ tiếp tục để ý đến họ đi, nếu có việc gì thì gọi cho tôi.”

“Được rồi.”

Cúp điện thoại, Giải Dương đặt điện thoại xuống chợp mắt một xíu.

Đây là lần đầu tiên cậu lăn lộn mệt như vậy kể từ khi cậu xuyên qua. Nhưng tất cả đều xứng đáng vì Cừu Hành sắp phải phẫu thuật.

Nghĩ đến đây, cậu vô thức “gặm nhấm” những cụm năng lượng đen tối đó.

Chóng mặt và buồn ngủ kết hợp với nhau, cậu thở chậm lại và chìm vào giấc ngủ.

……

[Khám phá thế giới mới, bắt đầu ghép hệ thống thu hoạch năng lượng… Kết hợp hoàn tất, kích hoạt hệ thống thu hoạch năng lượng thế giới sơ khai 1314. ]

Một nhóm năng lượng đen tối tách khỏi nhóm năng lượng khổng lồ màu đen xám, và bay xung quanh nhóm năng lượng khổng lồ. Từ góc nhìn bay, có thể mơ hồ nhìn thấy các cụm năng lượng tối khác đang hội tụ hoặc phân tách về phía các cụm năng lượng khổng lồ.

Âm thanh hệ thống quen thuộc.

[Đây là hệ thống thu hoạch năng lượng thế giới 1314 mới, chào buổi sáng, chủ hệ thống.]

[Số 1314, vì cuộc sống mới của chúng ta, hãy trở lại với vinh quang.]

[Vâng. ]

[Bắt đầu chương trình thả xuống. ]

Nhóm năng lượng khổng lồ bắt đầu quay và phát sáng, sau một luồng ánh sáng nhức nhối, khung cảnh thành phố trải ra trong bức tranh.

Nhóm năng lượng bóng tối nhảy múa vui vẻ.

[Thả xuống thành công. Thử nghiệm hệ thống năng lượng của thế giới mới … bị từ chối bởi thế giới này … bắt đầu tìm kiếm những người ở trọ phù hợp … tìm kiếm, bắt đầu ràng buộc khởi động … bị thế giới này từ chối… đâm …]

[Thả xuống thành công.]



Trong tòa nhà dân cư cũ, một cô gái mặc đồ đen, đen, vàng, trang điểm style Smart đang đổ nước.

[Xin chào nguyên chủ, đây là hệ thống giá trị yêu thích, có muốn cùng ta vi diệu hành trình chinh phục không? Ta có thể giúp bạn có được mọi thứ bạn muốn. ]

Bộp.

Chén trà trong tay cô gái rơi xuống đất, cô hoảng sợ nhìn quanh, lấy tay che đầu.



Giải Dương đột ngột mở mắt ra, sau đó vẻ mặt thay đổi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phùng Thanh Lâm hỏi: “Mộc Chu Dịch vẫn ở viện dưỡng lão do nhà họ Phong gia sắp xếp à?”

“Cái gì?”

“Đi kiểm tra đi!”

Giải Dương cúp điện thoại, đến gần phía sau ghế giơ tay bấm mày, mặt mày đông lạnh.

Cậu đã quên đi sự tồn tại của Mộc Chu Dịch, nữ chính nguyên tác. Mộc Chu Dịch mất trí nhớ đều do hệ thống thực hiện, sau khi hệ thống bị phá hủy và ăn mòn bởi các đòn tấn công của cậu, liệu Mộc Chu Dịch còn bị mất trí nhớ nữa không?”

Cậu hoàn toàn quên xác nhận điều này!

Trong trường hợp mất trí nhớ và sự im lặng đã được dỡ bỏ, Mộc Chu Dịch đã nhớ ra tất cả mọi thứ … Cậu cau mày dữ dội, buộc bản thân phải bình tĩnh và thu thập suy nghĩ của mình trở lại những bức ảnh cậu vừa xem.



Khi bắt đầu “giấc mơ”, cậu nhìn thấy một nhóm năng lượng rắn, u ám khổng lồ. Đó là cái gọi là hệ thống chính?… trong đầu Giải Dương mơ hồ đoán được, nhưng có quá ít thông tin để chắc chắn.

Giải Dương lại cảm nhận được nhóm năng lượng hắc ám còn sót lại trong dị năng trung tâm.

Không còn thừa một tí nào nữa, Liệu cậu có nhận được câu trả lời là “tân sinh” sau khi “nhấm nháp” cái này không?

“Ông chủ nhỏ, tới rồi.”

Giải Dương định thần lại, lúc này mới nhận ra bệnh viện đã đến, cậu mở cửa xuống xe đi về phía bệnh viện.

Phòng bệnh không có ai, Giải Dương gọi một y tá đến hỏi thì được biết Cừu Hành đang được đội điều trị chăm sóc để tiến hành một cuộc kiểm tra quan trọng, không làm gián đoạn, cậu quay trở lại phòng ngồi xuống ghế sô pha mở túi tài liệu cậu mang theo chờ Cừu Hành trở về.

Ghế sô pha quá mềm, Giải Dương từ từ chuyển từ ngồi sang nghiêng người, cuối cùng vô thức nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Vì ngủ một cách vô thức nên lần này cậu không cố ý “gặm nhấm” những cụm năng lượng đó.

Xung quanh không có hoa mắt, không có tranh ảnh lộn xộn quấy rầy giấc mộng, Giải Dương ngủ rất sâu.

Giải Dương bị một giọng nói mơ hồ đánh thức. Cậu mở mắt ra, có một ánh sáng mờ ảo trước mặt cậu.

Ánh sáng?

Cậu lập tức tỉnh dậy, phát hiện không biết mình đã nằm trên giường từ lúc nào, trên người đã thay đồ ngủ nhìn về phía âm thanh phát ra.

Bên cửa sổ bên ghế sô pha, Cừu Hành đang cầm điện thoại di động đứng đối diện với giường bệnh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng giọng điệu thì lạnh lùng.

“Chắc chứ?”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

“Nộp chứng cứ cho cảnh sát và để họ tìm người bắt.”

“Ừ.”

Cừu Hành đặt điện thoại xuống và quay lại.

Giải Dương nhìn vào mắt anh.

Cừu Hành lập tức bước đến gần Giải Dương, đưa tay chạm vào mặt cậu nói: “Bác sĩ nói em mệt quá.”

Cậu không biết phải trả lời thế nào, đành đổi chủ đề: “Anh vừa nhắc về chứng cứ với cảnh sát, có chuyện gì vậy?”

“Đừng có đổi chủ đề.” Cừu Hành nhẹ nhàng gõ vào lông mày của Giải Dương. Sau khi gõ xong lại thấy đau lòng, xoa nhẹ rồi đáp: “Tôi điều tra được Vương Vĩ Quốc cùng Trịnh Đại Kim lấy tiền làm việc chứng cứ, ta làm hắn đem chứng cứ đệ trình cho cảnh sát.”

Giải Dương lập tức hỏi: “Ai thuê hai gã vậy?”

“Không xác định, chỉ có điều là họ đã nhận được tiền từ cùng một tài khoản nước ngoài, thông tin chi tiết về tài khoản vẫn đang được theo dõi.”

Nước ngoài.

Giải Dương trầm ngâm.

“Giải Dương.”

Giải Dương hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Cừu Hành.

“Em phải nghỉ ngơi thật tốt.” Cừu Hành cúi người, ôm mặt Giải Dương, nhìn vào mắt cậu “Đám người Cừu Kinh Vĩ muốn làm phiền thì cứ để bọn họ làm, đừng quan tâm đám người đó nữa, bọn họ tạm thời chiếm Vinh Đỉnh cũng được, tôi chỉ muốn em được an toàn.

Giải Dương buộc phải nhìn vào mắt Cừu Hành vừa định nói chuyện, môi đã bị Cừu Hành khẽ cắn một chút.

“Nghe lời.”

“……”

Giải Dương im lặng, sau đó gật đầu: “Được rồi, em không quan tâm đến bọn họ.”

Phong Thanh Lâm gọi điện thoại cho Giải Dương.



“Mộc Chu Dịch không ở viện dưỡng lão. Bác sĩ nói cô ấy đã rời đi hai tuần trước, trạng thái tinh thần ổn định, nhận thức rõ ràng, đã được coi là phục hồi cơ bản. Cậu tìm cô ấy làm gì?”

Hai tuần trước, đã bây giờ là gần giữa tháng mười hai, có nghĩa là Mộc Chu Dịch rời viện dưỡng lão vào cuối tháng mười một, hệ thống đã bị phá hủy vào đầu tháng mười một.

Nếu Mộc Chu Dịch thực sự khôi phục được trí nhớ khi hệ thống bị phá hủy, thì khoảng thời gian này cũng đủ để cô lấy lại trạng thái và làm một số việc nguy hiểm để lấy lại hệ thống.

Giải Dương trả lời: “Tôi nghi ngờ lần này là Mộc Chu Dịch tấn công tôi, anh có thể giúp tôi tìm hiểu về trạng thái tinh thần của Mộc Chu Dịch vào đầu tháng 11 mà nhân tiện thử tra xem một khu chung cư ở thành phố T, có một xưởng trái cây gần đó.”

Phong Thanh Lâm cao giọng: “Mộc Chu Dịch có liên quan đến với vụ tấn công của cậu?”

“Tôi nghi ngờ thôi, tra một tí khác biết.”

Giọng của Phong Thanh Lâm miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: “Chung cư tường hoà là gì?”

Giải Dương một lần nữa nhớ lại những cảnh anh ấy đã thấy trong “giấc mơ” vào ban ngày và trả lời: “Nếu Mộc Chu Dịch trở về Trung Quốc thì có lẽ nơi đó là một nơi mà Mộc Chu Dịch đang ở. Quê của Mộc Chu Dịch trước khi ra mắt.”

……

Cạu đêm đó vẫn không ngủ, nhưng lần này cậu giả vờ một chút, cố tình rời khỏi giường vào sáng hôm sau, tạo ra ảo giác rằng cậu đang nghỉ ngơi thật tốt.

Cừu Hành bị lừa một cách thuật lợi, khi dậy sớm kiểm tra sức khỏe, anh cố ý thả lỏng động tác, kéo chăn bông lại cho Giải Dương rồi hôn lên lông mày Giải Dương.

Sau khi Cừu Hành đi, Giải Dương thật sự ngủ được hai tiếng, sau đó đứng dậy đi Vinh Đỉnh xử lý xong một số công việc quan trọng liền trở lại bệnh viện sớm.

Trong khoảng thời gian đó, Cừu Kinh Vĩ từng có tới nói bóng nói gió tình huống của Cừu Hành, bị Giải Dương lời nói lạnh nhạt đâm lại.

Mấy ngày sau, Giải Dương không ngừng trị liệu cả đêm, buổi sáng ngủ, buổi trưa đi Vinh Đỉnh, buổi chiều về sớm làm việc nghỉ ngơi. Bởi vì thiếu ngủ trầm trọng, nước da của cậu càng ngày càng xấu, thêm vào đó mỗi ngày cậu đều ở bệnh viện sớm muộn, đám cổ đông của Vinh Đỉnh càng nhìn cậu càng không thấy đúng.”

Hà Quân báo cáo về tình hình hoạt động của các cổ đông lớn và các giám đốc điều hành cấp cao khác nhau hàng ngày. Cừu Kinh Vĩ hành động liên tiếp, các giám đốc điều hành cấp cao cho nhau mượn sức, thay đổi nhiều dự án của công ty và luân chuyển nhân sự thường xuyên trong các chi nhánh.

Lưu Giang, người mà Cừu Hành phái người theo dõi, cũng rất không bình thường, chỉ có Phong gia là yên lặng một cách kỳ lạ.



Cuối cùng cũng đến ngày phẫu thuật.

Giải Dương nghỉ việc và đích thân đưa Cừu Hành vào phòng phẫu thuật. Cậu cúi người hôn lên lông mày của Cừu Hành, cười nói: “Anh ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ khỏe mạnh.” Nhưng Cừu Hành khẽ cau mày, nhìn thẳng vào mắt cậu, giơ tay lên chạm vào mặt cậu, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng anh chỉ nói: “Chờ tôi ra.”

Giải Dương gật đầu: “Được rồi.”

Cừu Hành bị các bác sĩ và y tá đẩy đi, cuối cùng biến mất sau cánh cửa phòng mổ. Giải Dương đi theo sau nhưng bị cửa chặn lại, đứng mấy giây liền xoay người ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang, nhắm mắt dựa vào tường, dị năng lan tràn bay về phía phòng mổ.

Dị năng nhanh chóng khóa chặt vị trí của Cừu Hành, nhưng lần này Giải Dương không khống chế được dị năng lên não của Cừu Hành, mà hướng về trái tim cuộn tròn ngoan ngoãn.

Thình thịch, thình thịch…… một nhịp tim trấn an.

Xung quanh rất yên tĩnh, hành lang rất trống trải, không có người ngoài ngoại trừ nhân viên y tế quen biết Giải Dương thỉnh thoảng ra vào.

Đây là Giải Dương cố ý, lần này giải phẫu rất quan trọng không được sai sót chỗ nào hết. Để đảm bảo thao tác được thực hiện an toàn mà không bị can thiệp, Cừu Hành còn không cả nói cho Phong Thanh Lâm, Liễu Toa…không nói cho một ai hết. Ca phẫu thuật này là một bí mật giữa bác sĩ, cậu cà Cừu Hành.

Lang thang theo thời gian, ánh sáng trên các hành lang của bệnh viện từ từ chuyển từ sáng sang tối. Giải Dương luôn nhắm mắt dựa vào tường, im lặng, giống như một bức tượng.

Trời tối hẳn, cuộc phẫu thuật đã được tiến hành trong gần mười giờ đồng hồ.

Tinh.

Tiếng mở cửa bị anh khuếch đại vô tận bên tai, Giải Dương đột ngột mở mắt ra nhìn về phía cửa phòng mổ.

Kirkman, mặc áo choàng phẫu thuật, bước ra từ sau cánh cửa, bắt gặp ánh mắt của Giải Dương và mỉm cười: “Xin chúc mừng, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Ngài Cừu sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, chừng nào ngài còn sống sót qua cơn nguy hiểm nhất, 72 giờ nữa. Ngài ấy có thể ra ngoài gặp cậu ”

Giải Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm Kirkman trong vài giây, sau đó đột nhiên bật cười, thoải mái và gục đầu vào tường, đưa tay lên che mắt.

“Cừu Hành, chào mừng anh trở lại thế giới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau