Chương 77: #Mộc Chu Dịch thanh lưu
Giải Dương im lặng, thoải mái làm gối ôm hình người của Cừu Hành, nhưng tay không bỏ cuộc, liên tục làm mới trang Weibo.
Máy phút sau, weibo rốt cuộc cũng bớt đơ, hot search cũng không bị kẹt, Giải Dương vừa lòng chuẩn bị ăn dưa thì người bên cạnh đang ôm cậu đột nhiên dời đi, Cừu Hành đứng thẳng người, rồi ngồi ở vị trí cách cậu ít nhất một mét, giấu đầu lòi đuôi cầm cốc nước trên bàn nhỏ lên uống.
“…”
Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm từ phòng khách nhỏ đi ra rồi nói, “Ly nước đó là của em.”
“… Ặc.” Cừu Hành suýt nữa thì bị sặc, nhìn Giải Dương cảnh cáo, sau đó nhìn Phong Thanh Lâm đã đi ra từ phòng khách nhỏ, hỏi: “Sao lại đi ra, bà ngoại đâu?”
Hai mắt Phong Thanh Lâm có chút đỏ lên, chắc vừa nãy có khóc. Lúc này lông mày hắn nhíu lại, giọng điệu buồn bã nói: “Cậu ơi, có chuyện gì với bà ngoại vậy? bà không để ý tới cháu, chỉ gọi tên của cậu.”
Vẻ mặt Cừu Hành thay đổi, vội vàng để cốc nước của mình xuống và đứng dậy đi về phía phòng khách nhỏ.
Giải Dương cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Trong phòng khách nhỏ, mẹ anh đang lo lắng thì thào cái gì đó, ánh mắt nhìn vào khoảng không, không có tiêu điểm. Cừu Hành bước tới, vươn tay bắt lấy tay mẹ mình, cúi xuống nhìn vào mắt mẹ ấm áp nói: “Mẹ ơi, con ở đây, mẹ muốn nói gì?”
Bà nhìn Cừu Hành, quay lại nắm tay anh nói: “Hành, hình như mẹ lại nghe thấy tiếng chị gái con khóc. Con đón nó về chưa? Nó và Thanh Lâm đã về chưa? Con nhanh đón họ đi.”
Giải Dương chú ý tới Phong Thanh Lâm đang bước tới thì dừng lại khi nghe thấy mẹ Cừu Hành nói, cậu không quan tâm, bước nhanh tới bên cạnh mẹ Cừu Hành, nắm tay kia của bà dồn hết dị năng vào.
“Rồi, bọn họ đã về nhà rồi, đừng lo lắng.” Cừu Hành khéo léo dỗ dành mẹ, vươn tay ôm mẹ vào lòng, vỗ lưng an ủi.
Bà dần dần bình tĩnh lại, tựa lưng vào ghế, thủ thỉ bảo muốn đi ngắm sao.
Giải Dương buông tay, lùi lại một bước, hơi nhíu mày.
Dị năng không phải thuốc chữa bách bệnh. Mẹ của Cừu Hành đã già yếu, người nhiều bộ phận đã bị yếu, dị năng cũng bị giúp được bà giảm bệnh tuổi già, giúp cơ thể thoải mái hơn chứ không thể giúp được các bộ phận khoẻ lại.
Nói cách khác, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm cho bà thoải mái hơn, đi cũng chậm hơn một chút, không thể giúp mẹ anh tiếp tục sống.
Không có cách.
Trong truyện, bà mất vào cuối tháng hai sau năm mới, cũng chính là … Giải Dương sửng sốt, chợt nhận ra một điều.
Tuy rằng hiện tại bà sức khỏe không tốt, nhưng nhất định không có giống như sắp chết. Vừa nãy cậu phát hiện, bà sống ít nhất được nửa năm nữa.
Sự chênh lệch giữa nửa năm và nửa tháng thực sự rất lớn. Lý do của sự chênh lệch này … Giải Dương cau mày và dời mắt sang Phong Thanh Lâm.
Trong truyện, trước khi bà chết, Phong Thanh Lâm cũng đưa Mộc Chu Dịch đến gặp mẹ mình, gặp có một lần thôi mà Mộc Chu Dịch được bà đánh giá cao. Sau cuộc gặp mặt đó, tình trạng của bà đột nhiên xấu đi và mất sớm, trước khi qua đời, bà không chỉ để lại cho Phong Thanh Lâm quyền thừa kế mà còn để lại một số tiền cho Mộc Chu Dịch.
Trong truyện giải thích về cái chết quá nhanh của bà, là do người bà thấy cháu trai có bạn bầu, có ước nguyện lớn, nên đã treo cổ và cơ thể nhanh chóng ngã xuống.
Nhưng vừa rồi, Giải Dương vừa có một suy đoán khác.
Được biết, cơ thể của bà rất kém, bị suy đa tạng, luôn hồ độ, sau đó bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch thuộc loại dị năng tinh thần, trong truyện, Mộc Chu Dịch sử dụng bàn tay vàng với bà, tình trạng của bà đột nhiên trở nên tồi tệ, có thể là do cơ thể bà quá yếu, không thể chịu được tác động của sức mạnh
dị năng nên …
Giải Dương nắm chặt tay.
Mộc Chu Dịch!
…
Đến giờ ăn trưa, bà vẫn chưa tỉnh táo cho lắm, Cừu Hành đút cho bà ăn, sau đó gọi bác sĩ trong viện qua khám cho bà.
Kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng cả, bà đột nhiên đổ bệnh, tình trạng của bà trở nên tồi tệ hơn, mà nguyên nhân chắc là do xúc động khi nhìn thấy người bà luôn lo lắng, Phong Thanh Lâm.
Lúc này Cừu Hành mới miễn cưỡng yên tâm.
Sau khi bác sĩ đi, nhân viên chăm sóc cùng bà ngủ, ba người còn lại đi ăn cơm trưa muộn.
Trong bữa ăn, Phong Thanh Lâm hỏi: “Cậu à, bà ngoại lúc nào cũng như vậy sao? Lúc hồ đồ sẽ …” Hắn chưa nói xong, dường như câu sau khiến hắn rất khó nói ra.
Trên mặt Cừu Hành không có biểu cảm gì, anh trả lời: “Lúc nào cũng như thế này.”
Phong Thanh Lâm nắm đũa hỏi: “Tại sao… lại muốn ngắm sao?”
“Bởi vị mẹ cháu khi còn nhỏ từng nói khi chết sẽ đến bầu trời đầy sao.”
Không khí trên bàn trở nên yên tĩnh hơn.
Phong Thanh Lâm ăn xong thì tạm biệt đi về, Cừu Hành cũng chẳng giữ lại. Giải Dương chủ động tiễn Phong Thanh Lâm đi về, Cừu Hành nhìn cậu, không nói gì, như là ngầm đồng ý.
Cả hai ngồi xe ra cửa.
Phong Thanh Lâm xuống xe, Giải Dương đi theo sau, nói: “Anh có đem chứng cứ về những quy tắc ngầm của Hà Như Dân và Hà Tấn mà hôm qua tôi bảo không?”
Phong Thanh Lâm cau mày, hỏi một đằng trả lời một lẻo: “Cậu muốn làm cái gì?”
“Thu nhập chứng cứ của kẻ giết người”
“Kẻ giết người?”
Giải Dương lạnh lùng nhìn Phong Thanh Lâm, nói: “Sau khi bằng chứng quy tắc ngầm được gửi đến Hoàng Thiên, Hà Như Dân trở nên nghi ngờ và đánh đập tất cả những người từng dùng quy tắc ngầm, Có một cô gái nạn nhân suýt tự tử, nhưng cuối cùng cũng được cứu sống. Phong Thanh Lâm, anh suýt chút nữa gián tiếp giết người.”
Phong Thanh Lâm ngẩn ra, biểu cảm căng thẳng, giằng co với Giải Dương vài giây, sau đó lấy từ trong túi ra một cái thẻ usb.
Giải Dương duỗi tay ra lấy.
“Mộc Chu Dịch…”
Động tác của Giải Dương có dừng lại một chút, sau đó xoè tay ra, thẳng thắn nói: “Mộc Chu Dịch chơi tôi một lần, lần này đừng hòng mong tôi giơ cao đánh khẽ nữa.”
Tận lúc sau, Phong Thanh Lâm mạnh mẽ nhắm mắt lại, đặt usb vào lòng bàn tay Giải Dương, sau đó xoay người vào xe rời đi.
Giải Dương quay về thì thấy Cừu Hành không có ở phòng khách, gọi y tá lại hỏi mới biết Cừu Hành đang ở trong phòng mẹ, không muốn ai làm phiền. Cậu lấy máy tính xách tay ra cắm usb vào.
Có rất nhiều hình ảnh và có một số đoạn ghi âm trong đó.
Quá kinh khủng rồi, chắc người thân cận với Hà Như Dân mới có thể, có vẻ như lúc người này thu thập chứng cứ, Mộc Chu Dịch đã ở bên cạnh giúp đỡ.
Giải Dương nhanh chóng lướt qua những thứ này, chọn ra một vài đoạn ghi âm không chỉ vạch trần quy tắc ngầm của Hà Như Dân và Hà Tấn, lại còn có thể che lấp thông tin của nạn nhân. Sau đó, cậu chỉnh sửa lại một vài thứ rồi lấy di động ra mở Weibo.
Weibo sửa xong, cuối cùng đã hoạt động trở lại bình thường. Video trực tiếp phỏng vấn của minh tinh tự sát kia đứng đầu hot search, bình luận ở dưới lên tới hàng trăm nghìn.
Tất cả các chủ đề về tiền tố hoặc hậu tố của Hoàng Thiên đều trên hot search, lẫn lộn với đủ loại chủ đề liên quan đến năm mới, một nửa thế giới xấu xí ghê tởm, một nửa hòa bình, trông thật mỉa mai và nực cười.
Diễn biết y chang như trong truyện, minh tinh kia cậu không biết là cố ý hay có nguyên tắc. Trong phỏng vấn, mặc dù đâm hai cha con Hà Như Dân, không nói tên các nạn nhân khác nhưng vẫn kéo họ xuống nước, dù phóng viên có hỏi ra sao cũng nhất quyết không nói tên ai cả.
Nhưng đôi khi không nói ra còn dễ hơn là nói ra.
Dưới bình luận, những cư dân mạng ăn dưa như kiểu ruồi gửi thấy mùi máu, liệt kê danh sách nữ minh tinh dưới trướng Hoàng Thiên, phân tích từng người một.
Giải Dương tắt Weibo, liên lạc với Tần Thành, gửi cho anh ta đoạn ghi âm, bảo anh ta cho nổ đoạn ghi âm dưới tên Mộc Chu Dịch, nhân tiện giúp Mộc Chu Dịch mua 2,3 cái hot search.
Tần Thành sửng sốt hỏi: “Cậu lấy cái này ở đâu ra? Không phải, cậu muốn làm gì?”
Giải Dương trả lời câu hỏi: “Thì do người thân não tàn của tôi với Mộc Chu Dịch làm loạn một trận.”
” … ” Tần Thành yên lặng cúp điện thoại, đi làm việc.
…
Đúng 8 giờ tối, tiệc giao thừa bắt đầu, nhưng không ai trên Weibo chú ý đến tiệc tùng gì cả Mọi người đều say mê ăn dưa và không thể dừng lại được.
Đến 8h:40p, Cừu Hành ổn định cho mẹ anh ngủ xong đi ra ngoài phòng khách.
Giải Dương nói: “Tiết mục biểu diễn của em kết thúc rồi.”
Cừu Hành cau mày: “Nhanh như vậy? Không phải là biểu diễn thứ tám sao? Thời gian tôi tính rõ ràng là–“
Giải Dương cười.
“……” Cừu Hành ngớ ra biết mình bị lừa, đi nhanh qua dùng tay ấn mạnh đầu cậu rồi ngồi xuống bên cạnh, kéo mạnh tay cậu nắm lấy tay anh, rõ nhìn về phía màn hình TV.
Sau chín giờ, tiết mục của Giải Dương bắt đầu. Cừu Hành chăm chú nhìn vào màn hình TV, trong khi Giải Dương lại nhìn Cừu Hành chăm chú. Vài phút sau, khi màn biểu diễn kết thúc, dáng ngồi của Cừu Hành hơi thả lỏng.
Giải Dương hỏi: “Làm sao?”
Cừu Hành nhanh chóng giảm bớt vẻ mặt, rụt rè trả lời: “Không sao đâu.”
“Không sao đâu?”
Cừu Hành tránh không đáp, tắt TV và giục Giải Dương đi ngủ.
…
Trước khi đi ngủ, Giải Dương lại lướt Weibo.
Buổi biểu diễn đêm giao thừa của Mộc Chu Dịch đã kết thúc, và nhiều người bị ảnh hưởng bởi giọng hát của Mộc Chu Dịch đã bình luận, khen ngợi màn trình diễn của Mộc Chu Dịch. Ở ngay phía dưới còn có #Mộc Chu Dịch không sợ quy tắc ngầm, #ghi âm của Hà Như Dân, #Mộc Chu Dịch thanh lưu, mấy cái chủ đề này được xếp thành hàng, trông rất buồn cười.
Giải Dương rất hài lòng với cách làm việc của Tần Thành.
Giúp Mộc Chu Dịch thực hiện bước đầu là phản bội Hà Như Dân, bước tiếp theo là đợi xem Hà Như Dân sẽ phản ứng như nào sau khi biết sự thật.
Máy phút sau, weibo rốt cuộc cũng bớt đơ, hot search cũng không bị kẹt, Giải Dương vừa lòng chuẩn bị ăn dưa thì người bên cạnh đang ôm cậu đột nhiên dời đi, Cừu Hành đứng thẳng người, rồi ngồi ở vị trí cách cậu ít nhất một mét, giấu đầu lòi đuôi cầm cốc nước trên bàn nhỏ lên uống.
“…”
Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm từ phòng khách nhỏ đi ra rồi nói, “Ly nước đó là của em.”
“… Ặc.” Cừu Hành suýt nữa thì bị sặc, nhìn Giải Dương cảnh cáo, sau đó nhìn Phong Thanh Lâm đã đi ra từ phòng khách nhỏ, hỏi: “Sao lại đi ra, bà ngoại đâu?”
Hai mắt Phong Thanh Lâm có chút đỏ lên, chắc vừa nãy có khóc. Lúc này lông mày hắn nhíu lại, giọng điệu buồn bã nói: “Cậu ơi, có chuyện gì với bà ngoại vậy? bà không để ý tới cháu, chỉ gọi tên của cậu.”
Vẻ mặt Cừu Hành thay đổi, vội vàng để cốc nước của mình xuống và đứng dậy đi về phía phòng khách nhỏ.
Giải Dương cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Trong phòng khách nhỏ, mẹ anh đang lo lắng thì thào cái gì đó, ánh mắt nhìn vào khoảng không, không có tiêu điểm. Cừu Hành bước tới, vươn tay bắt lấy tay mẹ mình, cúi xuống nhìn vào mắt mẹ ấm áp nói: “Mẹ ơi, con ở đây, mẹ muốn nói gì?”
Bà nhìn Cừu Hành, quay lại nắm tay anh nói: “Hành, hình như mẹ lại nghe thấy tiếng chị gái con khóc. Con đón nó về chưa? Nó và Thanh Lâm đã về chưa? Con nhanh đón họ đi.”
Giải Dương chú ý tới Phong Thanh Lâm đang bước tới thì dừng lại khi nghe thấy mẹ Cừu Hành nói, cậu không quan tâm, bước nhanh tới bên cạnh mẹ Cừu Hành, nắm tay kia của bà dồn hết dị năng vào.
“Rồi, bọn họ đã về nhà rồi, đừng lo lắng.” Cừu Hành khéo léo dỗ dành mẹ, vươn tay ôm mẹ vào lòng, vỗ lưng an ủi.
Bà dần dần bình tĩnh lại, tựa lưng vào ghế, thủ thỉ bảo muốn đi ngắm sao.
Giải Dương buông tay, lùi lại một bước, hơi nhíu mày.
Dị năng không phải thuốc chữa bách bệnh. Mẹ của Cừu Hành đã già yếu, người nhiều bộ phận đã bị yếu, dị năng cũng bị giúp được bà giảm bệnh tuổi già, giúp cơ thể thoải mái hơn chứ không thể giúp được các bộ phận khoẻ lại.
Nói cách khác, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm cho bà thoải mái hơn, đi cũng chậm hơn một chút, không thể giúp mẹ anh tiếp tục sống.
Không có cách.
Trong truyện, bà mất vào cuối tháng hai sau năm mới, cũng chính là … Giải Dương sửng sốt, chợt nhận ra một điều.
Tuy rằng hiện tại bà sức khỏe không tốt, nhưng nhất định không có giống như sắp chết. Vừa nãy cậu phát hiện, bà sống ít nhất được nửa năm nữa.
Sự chênh lệch giữa nửa năm và nửa tháng thực sự rất lớn. Lý do của sự chênh lệch này … Giải Dương cau mày và dời mắt sang Phong Thanh Lâm.
Trong truyện, trước khi bà chết, Phong Thanh Lâm cũng đưa Mộc Chu Dịch đến gặp mẹ mình, gặp có một lần thôi mà Mộc Chu Dịch được bà đánh giá cao. Sau cuộc gặp mặt đó, tình trạng của bà đột nhiên xấu đi và mất sớm, trước khi qua đời, bà không chỉ để lại cho Phong Thanh Lâm quyền thừa kế mà còn để lại một số tiền cho Mộc Chu Dịch.
Trong truyện giải thích về cái chết quá nhanh của bà, là do người bà thấy cháu trai có bạn bầu, có ước nguyện lớn, nên đã treo cổ và cơ thể nhanh chóng ngã xuống.
Nhưng vừa rồi, Giải Dương vừa có một suy đoán khác.
Được biết, cơ thể của bà rất kém, bị suy đa tạng, luôn hồ độ, sau đó bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch thuộc loại dị năng tinh thần, trong truyện, Mộc Chu Dịch sử dụng bàn tay vàng với bà, tình trạng của bà đột nhiên trở nên tồi tệ, có thể là do cơ thể bà quá yếu, không thể chịu được tác động của sức mạnh
dị năng nên …
Giải Dương nắm chặt tay.
Mộc Chu Dịch!
…
Đến giờ ăn trưa, bà vẫn chưa tỉnh táo cho lắm, Cừu Hành đút cho bà ăn, sau đó gọi bác sĩ trong viện qua khám cho bà.
Kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng cả, bà đột nhiên đổ bệnh, tình trạng của bà trở nên tồi tệ hơn, mà nguyên nhân chắc là do xúc động khi nhìn thấy người bà luôn lo lắng, Phong Thanh Lâm.
Lúc này Cừu Hành mới miễn cưỡng yên tâm.
Sau khi bác sĩ đi, nhân viên chăm sóc cùng bà ngủ, ba người còn lại đi ăn cơm trưa muộn.
Trong bữa ăn, Phong Thanh Lâm hỏi: “Cậu à, bà ngoại lúc nào cũng như vậy sao? Lúc hồ đồ sẽ …” Hắn chưa nói xong, dường như câu sau khiến hắn rất khó nói ra.
Trên mặt Cừu Hành không có biểu cảm gì, anh trả lời: “Lúc nào cũng như thế này.”
Phong Thanh Lâm nắm đũa hỏi: “Tại sao… lại muốn ngắm sao?”
“Bởi vị mẹ cháu khi còn nhỏ từng nói khi chết sẽ đến bầu trời đầy sao.”
Không khí trên bàn trở nên yên tĩnh hơn.
Phong Thanh Lâm ăn xong thì tạm biệt đi về, Cừu Hành cũng chẳng giữ lại. Giải Dương chủ động tiễn Phong Thanh Lâm đi về, Cừu Hành nhìn cậu, không nói gì, như là ngầm đồng ý.
Cả hai ngồi xe ra cửa.
Phong Thanh Lâm xuống xe, Giải Dương đi theo sau, nói: “Anh có đem chứng cứ về những quy tắc ngầm của Hà Như Dân và Hà Tấn mà hôm qua tôi bảo không?”
Phong Thanh Lâm cau mày, hỏi một đằng trả lời một lẻo: “Cậu muốn làm cái gì?”
“Thu nhập chứng cứ của kẻ giết người”
“Kẻ giết người?”
Giải Dương lạnh lùng nhìn Phong Thanh Lâm, nói: “Sau khi bằng chứng quy tắc ngầm được gửi đến Hoàng Thiên, Hà Như Dân trở nên nghi ngờ và đánh đập tất cả những người từng dùng quy tắc ngầm, Có một cô gái nạn nhân suýt tự tử, nhưng cuối cùng cũng được cứu sống. Phong Thanh Lâm, anh suýt chút nữa gián tiếp giết người.”
Phong Thanh Lâm ngẩn ra, biểu cảm căng thẳng, giằng co với Giải Dương vài giây, sau đó lấy từ trong túi ra một cái thẻ usb.
Giải Dương duỗi tay ra lấy.
“Mộc Chu Dịch…”
Động tác của Giải Dương có dừng lại một chút, sau đó xoè tay ra, thẳng thắn nói: “Mộc Chu Dịch chơi tôi một lần, lần này đừng hòng mong tôi giơ cao đánh khẽ nữa.”
Tận lúc sau, Phong Thanh Lâm mạnh mẽ nhắm mắt lại, đặt usb vào lòng bàn tay Giải Dương, sau đó xoay người vào xe rời đi.
Giải Dương quay về thì thấy Cừu Hành không có ở phòng khách, gọi y tá lại hỏi mới biết Cừu Hành đang ở trong phòng mẹ, không muốn ai làm phiền. Cậu lấy máy tính xách tay ra cắm usb vào.
Có rất nhiều hình ảnh và có một số đoạn ghi âm trong đó.
Quá kinh khủng rồi, chắc người thân cận với Hà Như Dân mới có thể, có vẻ như lúc người này thu thập chứng cứ, Mộc Chu Dịch đã ở bên cạnh giúp đỡ.
Giải Dương nhanh chóng lướt qua những thứ này, chọn ra một vài đoạn ghi âm không chỉ vạch trần quy tắc ngầm của Hà Như Dân và Hà Tấn, lại còn có thể che lấp thông tin của nạn nhân. Sau đó, cậu chỉnh sửa lại một vài thứ rồi lấy di động ra mở Weibo.
Weibo sửa xong, cuối cùng đã hoạt động trở lại bình thường. Video trực tiếp phỏng vấn của minh tinh tự sát kia đứng đầu hot search, bình luận ở dưới lên tới hàng trăm nghìn.
Tất cả các chủ đề về tiền tố hoặc hậu tố của Hoàng Thiên đều trên hot search, lẫn lộn với đủ loại chủ đề liên quan đến năm mới, một nửa thế giới xấu xí ghê tởm, một nửa hòa bình, trông thật mỉa mai và nực cười.
Diễn biết y chang như trong truyện, minh tinh kia cậu không biết là cố ý hay có nguyên tắc. Trong phỏng vấn, mặc dù đâm hai cha con Hà Như Dân, không nói tên các nạn nhân khác nhưng vẫn kéo họ xuống nước, dù phóng viên có hỏi ra sao cũng nhất quyết không nói tên ai cả.
Nhưng đôi khi không nói ra còn dễ hơn là nói ra.
Dưới bình luận, những cư dân mạng ăn dưa như kiểu ruồi gửi thấy mùi máu, liệt kê danh sách nữ minh tinh dưới trướng Hoàng Thiên, phân tích từng người một.
Giải Dương tắt Weibo, liên lạc với Tần Thành, gửi cho anh ta đoạn ghi âm, bảo anh ta cho nổ đoạn ghi âm dưới tên Mộc Chu Dịch, nhân tiện giúp Mộc Chu Dịch mua 2,3 cái hot search.
Tần Thành sửng sốt hỏi: “Cậu lấy cái này ở đâu ra? Không phải, cậu muốn làm gì?”
Giải Dương trả lời câu hỏi: “Thì do người thân não tàn của tôi với Mộc Chu Dịch làm loạn một trận.”
” … ” Tần Thành yên lặng cúp điện thoại, đi làm việc.
…
Đúng 8 giờ tối, tiệc giao thừa bắt đầu, nhưng không ai trên Weibo chú ý đến tiệc tùng gì cả Mọi người đều say mê ăn dưa và không thể dừng lại được.
Đến 8h:40p, Cừu Hành ổn định cho mẹ anh ngủ xong đi ra ngoài phòng khách.
Giải Dương nói: “Tiết mục biểu diễn của em kết thúc rồi.”
Cừu Hành cau mày: “Nhanh như vậy? Không phải là biểu diễn thứ tám sao? Thời gian tôi tính rõ ràng là–“
Giải Dương cười.
“……” Cừu Hành ngớ ra biết mình bị lừa, đi nhanh qua dùng tay ấn mạnh đầu cậu rồi ngồi xuống bên cạnh, kéo mạnh tay cậu nắm lấy tay anh, rõ nhìn về phía màn hình TV.
Sau chín giờ, tiết mục của Giải Dương bắt đầu. Cừu Hành chăm chú nhìn vào màn hình TV, trong khi Giải Dương lại nhìn Cừu Hành chăm chú. Vài phút sau, khi màn biểu diễn kết thúc, dáng ngồi của Cừu Hành hơi thả lỏng.
Giải Dương hỏi: “Làm sao?”
Cừu Hành nhanh chóng giảm bớt vẻ mặt, rụt rè trả lời: “Không sao đâu.”
“Không sao đâu?”
Cừu Hành tránh không đáp, tắt TV và giục Giải Dương đi ngủ.
…
Trước khi đi ngủ, Giải Dương lại lướt Weibo.
Buổi biểu diễn đêm giao thừa của Mộc Chu Dịch đã kết thúc, và nhiều người bị ảnh hưởng bởi giọng hát của Mộc Chu Dịch đã bình luận, khen ngợi màn trình diễn của Mộc Chu Dịch. Ở ngay phía dưới còn có #Mộc Chu Dịch không sợ quy tắc ngầm, #ghi âm của Hà Như Dân, #Mộc Chu Dịch thanh lưu, mấy cái chủ đề này được xếp thành hàng, trông rất buồn cười.
Giải Dương rất hài lòng với cách làm việc của Tần Thành.
Giúp Mộc Chu Dịch thực hiện bước đầu là phản bội Hà Như Dân, bước tiếp theo là đợi xem Hà Như Dân sẽ phản ứng như nào sau khi biết sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất