Chương 10: Đằng sau của em bị sưng rồi
Cậu đi vào bếp, quả nhiên thấy từng làn khói trắng nghi ngút phả ra từ nắp chiếc nồi điện đang cắm trong ổ.
Dụ Trừng nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Dương, anh nấu cháo à?"
Tuy rằng cậu cảm thấy chuyện này khó tin vô cùng nhưng trong nhà chỉ có hai người họ mà thôi.
Dương Tấn Hoài đứng ngoài cửa bếp, lạnh nhạt đáp lại một tiếng: "Ừm."
Thật á... dù anh đã xác nhận, Dụ Trừng vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, "Ơ, anh có về nhà trước rồi sao?"
Đối phương vẫn hờ hững: "Hôm nay tan làm hơi sớm."
"Ồ..." Nếu bác sĩ Dương đã về nhà sao còn chạy tới trường cậu làm gì ?
Động tác đeo tạp dề của Dụ Trừng thoáng dừng lại, ý nghĩ vốn bị cậu tận lực ngó lơ trong phút chốc lại quanh quẩn trong đầu. Dụ Trừng cảm thấy lòng khẽ ấm lại, tim thình thịch tăng tốc.
Bác sĩ Dương... cố ý đi đón cậu ?
Mặt cậu lại đỏ lên, bác sĩ Dương đã không nói, cậu đáng lẽ cũng không nên nghĩ nhiều mới đúng. Tự ăn dưa bở là quê lắm đó nha.
Dụ Trừng vỗ vỗ mặt, buộc chặt tạp dề, ló đầu từ nhà bếp ra, hỏi Dương Tấn Hoài đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha: "Bác sĩ Dương, anh muốn ăn món gì?"
Người kia không trả lời, cậu định nói để cậu tự chuẩn bị, anh đột nhiên đứng lên đi về phía cậu.
Dụ Trừng thoáng hồi hộp, anh càng lúc càng gần, cậu nhịn không được lùi về sau nửa bước lại bị bồn rửa chén phía sau chặn lại. Người kia đứng trước mặt cậu, nâng tay lên tiến sát lại như muốn ôm lấy cậu.
Dụ Trừng nín thở, bỗng cảm thấy gáy mình man mát. Chiếc tạp dề không còn được dây đeo cố định, từ ngực cậu trượt xuống.
Anh cởi tạp dề của cậu xuống, cậu như tìm lại hô hấp của mình, bắt đầu thở hổn hển.
Vậy mà vừa rồi còn tưởng đối phương định "ấy ấy" mình, chơi ác quá đi... éc...
Dương Tấn Hoài đưa mắt nhìn cậu: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì..." Dụ Trừng lúng túng nói bừa cho qua, chỉ cái tạp dề trong tay đối phương, "Anh lấy tạp dề làm gì vậy?"
Thấy cậu đánh trống lảng vụng về như vậy, anh cũng chỉ liếc một cái, nói: " Mặc vào, làm cơm."
"Hở?"
Trước giờ không nghĩ đến đôi tay quen cầm dao phẫu thuật của bác sĩ Dương còn có thể thái rau, Dụ Trừng kinh ngạc đến độ quên luôn việc đối phương đáng sợ thế nào, mon men đến bên cạnh nhìn bác sĩ Dương cắt củ cải trắng, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, mỏng dính trong suốt, nhịn không được than thở: "Kỹ thuật dùng dao của bác sĩ Dương tốt thật đó!"
Không hổ là người chuyên cầm dao mổ...
Vẻ mặt Dương Tấn Hoài thờ ơ, không có chút phản ứng nào với việc được khen, Dụ Trừng cũng không để ý, cậu ngược lại không hề trông mong bác sĩ Dương có thể biểu lộ sự vui vẻ ra mặt.
Có lẽ do bị bộ dáng cúi đầu im lặng chăm chú làm việc của anh hấp dẫn, Dụ Trừng có cảm giác hơi say đắm... ngay cả chiếc tạp dề hình con gấu anh đang mặc cũng không thể ngăn được vẻ mê người toát ra từ anh.
Tim Dụ Trừng lại bắt đầu đập thật nhanh. Cậu đưa mắt chăm chú nhìn nửa mặt bên của đối phương, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến cảnh bác sĩ Dương làm phẫu thuật, khuôn mặt khi ấy có lẽ cũng mang đầy vẻ nghiêm cẩn mà bình tĩnh như lúc này đây.
"Nhìn đủ chưa?" Dương Tấn Hoài bỏ salad vào tô, nhỏ một chút rượu vang đỏ, miệng nói, đầu vẫn không ngẩng lên.
"..." Dụ Trừng mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng, "Em, em ra ngoài trước vậy..."
"Đứng lại." Chân Dụ Trừng vừa nhấc lên, nghe tiếng y liền cứng đơ hạ xuống.
"Lại đây." Dụ Trừng như biến thành người máy, xoay người, tay chân cứng ngắc đi về phía anh. Bởi vì mặt cậu rất nóng, Dụ Trừng bèn giấu đầu hở đuôi cúi thấp đầu xuống.
Trước mặt câu xuất hiện một bóng người rõ nét. Chiếc bóng đổ xuống người cậu, cằm Dụ Trừng bị nâng lên, cậu đành phải thuận theo hành động của anh mà ngẩng đầu. Sau đó ánh mắt cậu liền giao với ánh mắt đen như mực của anh.
Lông mi Dụ Trừng khẽ run rẩy, tim cậu đập bùm bùm như trống, ánh mắt trợn to. Vừa nãy tự mình ăn dưa bở, cậu đã thấy đủ xấu hổ rồi, lần này chắc lại muốn trêu chọc cậu thôi...
Sau đó anh cúi đầu, ngậm lấy môi cậu, mút vào.
Lại tới nữa rồi! Dụ Trừng cảm giác da đầu mình đang run rẩy đến tê dại, môi trên của cậu bị cắn nhẹ, hàm răng thì bị đầu lưỡi anh trượt vào liếm tới liếm lui. Đến lúc vòm họng cũng bị liếm thì Dụ Trừng cả người lâng lâng run run, hai chân nhũn ra, chực khụy xuống.
Hông Dụ Trừng đột nhiên bị giữ chặt, anh ôm eo cậu, ép cả người cậu sát vào cơ thể anh. Dụ Trừng không thể không chúi người về phía trước khiến nụ hôn hai người càng sâu thêm. Cậu còn cảm thấy bàn tay Dương Tấn Hoài vuốt ve từ eo lên cổ rồi khắp người cậu.
"A..." Dụ Trừng rên lên.
Bàn tay anh từ khi nào đã cởi hết cúc áo sơ mi, luồn vào trong bóp lấy đầu nhũ trước ngực cậu, như dỗ dành mà nhẹ nhàng vân vê.
Khoái cảm xa lạ từ ngực truyền đến nhộn nhạo lan khắp người cậu. Dụ Trừng mở to mắt, con ngươi hơi động đậy lộ vẻ lo sợ, nghi hoặc rồi rất nhanh biến mất giữa những nụ hôn quấn quýt.
Bụng dưới của cậu trướng đến độ căng đau, cậu cũng cảm giác được thứ kia của anh đang chọc vào người mình, tim bất giác đập nhanh hơn, eo không hiểu sao lại càng thêm bủn rủn. Đến lúc mông bị bóp chặt, xoa nắn, Dụ Trừng đã không nhịn được rên rỉ không ngừng, cả người tựa vào anh, không tự chủ được đong đưa thắt lưng, chờ mong bàn tay của anh có thể xoa cậu nhiều thêm, mạnh thêm chút nữa.
Tay của bác sĩ Dương luồn từ hông xuống dưới, chạm tới da thịt trắng mịn của cậu khiến cậu khẽ run rẩy. Ngón tay anh chen vào giữa hai cánh mông to tròn, đụng vào hậu huyệt căng mịn đang khép chặt. Hai tay Dụ Trừng giữ chặt lấy hai bên hông anh, " A... "
Anh chợt dừng lại, thậm chí không thử chạm vào nữa, rút tay ra ngoài.
Cơ thể Dụ Trừng vẫn còn hơi run rẩy. Cậu trợn tròn đôi mắt mờ mịt vương chút dục vọng, rưng rưng nhìn anh.
Anh ôm lấy cậu, giúp cậu kéo quần lên đàng hoàng, sau đó cắn nhẹ xuống môi cậu một cái, thì thầm nhỏ đến mức gần như không nghe được: "Đằng sau của em bị sưng rồi."
"...?" Dụ Trừng lơ ngơ chưa kịp tỉnh lại, hơi thở vẫn tản ra mùi vị tình dục chưa tan hết.
"Không chịu nghỉ ngơi cho khỏe đã đi học, anh cứ tưởng em không sao."
Dương Tấn Hoài sửa sang lại áo sơ mi cho Dụ Trừng rồi vỗ vỗ mông cậu, " Ra ngoài, lên ghế sô pha nằm, không được lộn xộn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất